Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0753

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0753: Thiếu chủ Đại phiệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hai người này kẻ xướng người họa, khiến cho bốn phía đều là tiếng cười vang.

Tuy rằng việc này không liên quan tới họ, thế nhưng nhìn thấy đệ tử thế gia cửu cấp đấu đá nhau, mọi người lại thích nghe ngóng, đồng thời còn là người thích náo nhiệt, ai lại sợ chuyện không lớn cơ chứ.

Trong cơn giận dữ, Vi Kiệt có cảm giác khuất nhục tràn ngập não bộ.

Hắn đang muốn mở miệng bác bỏ lại nghe Giang Trần nhẹ nhàng cười cười, thản nhiên nói:

- Ti Khấu gia và Đồng gia chiếm bồn cầu, vừa đi đại tiện hai đống vừa thối vừa cứng. Không những thế lại còn lúc ẩn lúc hiện trước mặt lão tử, quả thực rất là trêu ngươi a.

Những lời này vừa mới nói ra khiến cho tất cả mọi người chung quanh cười vang.

Đây rõ ràng là so sánh Đồng Côn và Ti Khấu Nam là hai đống phân a.

Cuộc chiến miệng lưỡi như vậy khiến cho những người vốn không quan tâm tới bên này đều ném ánh mắt hiếu kỳ qua. Đây là ai mà có ngôn ngữ sắc bén như vậy? Đường đường là thiếu chủ Ti Khấu gia và thiếu chủ Đồng gia không ngờ lại bị mắng thành hai đống phân.

Tiếng cười vang này khiến cho Ti Khấu Nam và Đồng Côn biến sắc, cảm thấy vô cùng nhục nhã.

- Tiểu tử ngươi là ai? Chủ tử nói chuyện có phần của nô tài nhà ngươi sao?

Trong cơn giận dữ Ti Khấu Nam cảm thấy Giang Trần là tùy tùng của Vi Kiệt.

Giang Trần thở dài:

- Quả nhiên là một đống phân, ngay cả nhãn lực cơ bản nhất cũng không có. Nếu là ta, ta sẽ ở bên trong bồn cầu kia, đi ra mà nhìn nhầm người, mắt mũi có vấn đề.

Vi Kiệt cũng thừa cơ nói:

- Ti Khấu Nam, Đồng Côn, vẫn là câu nói kia, các ngươi nếu muốn ồn ào, ra khỏi Liên Sơn trai, Vi mỗ tùy thời phụng bồi. Còn nữa, mở mắt chó các ngươi ra mà nhìn, vị này chính là Đan Vương khách khanh của Vi gia chúng ta, Chân Đan Vương. Cũng không phải là hạ nhân của Vi mỗ. Nhớ kỹ, lần sau không nên làm ra chuyện nực cười thiếu não như vậy. VI gia ta có Đan Vương khách khanh.

Trước đó miệng bọn họ trào phúng, nói Vi gia không có Đan Vương khách khanh, không có tư cách xuất hiện ở nơi này. Đảo mắt người ta đã có một Đan Vương khách khanh. Đây không phải đánh vào mặt trần trụi sao?

Hai người chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, trong lúc nhất thời không phản bác được gì.

Ngay khi thế cục có chút xấu hổ, trong đám người bỗng nhiên truyền đến tiếng xao động. Đám người bên ngoài tự động nhường ra một con đường.

Một người trẻ tuổi mặc hoa phục cẩm y dưới sự bao bọc của mấy thân vệ đi tới.

Người trẻ tuổi kia Giang Trần chỉ cần liếc là nhận ra được. Người này chính là đệ tử Vương gia ban đầu hắn nhìn thấy ở bên ngoài cửa hàng VI ga. Cũng chính là nhi tử của phiệt chủ Vương Đình đại phiệt.

Thiếu chủ Vương Đình đại phiệt, khó trách lại cao điệu như vậy.

- Vương ca, huynh tới rồi sao? Tiểu tử Vi gia này rất càn rỡ. Ta thấy bọn hắn muốn thu thập.

Đồng Côn hung dữ liếc nhìn Vi Kiệt.

Thiếu chủ Vương Đình đại phiệt chậm rãi đi tới, toàn thân đều có uy nghiêm của thượng vị giả. Khiến cho Giang Trần âm thầm giật mình.

Tu vi của thiếu chủ Vương Đình đại phiệt này không dưới đệ tử chân truyền Tào Tấn của Cửu Dương Thiên Tông.

Một nhi tử của phiệt chủ đã có tu vi cấp bậc thập đại chân truyền Cửu Dương Thiên Tông? Vậy thì truyền nhân của bảy Đại Đế kia... Những thiếu chủ chính thức, đế tử của Lưu Ly vương thành sẽ có tu vi thế nào?

Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng không khỏi không bội phục thực lực của Lưu Ly vương thành.

Đều nói thực lực của Lưu Ly vương thành so với tông môn nhất phẩm còn mạnh hơn. Trước kia Giang Trần đều cho rằng đây là một khái niệm, hiện tại so sánh quả nhiên là có chuyện như vậy.

Tuy rằng thiếu chủ đại phiệt tu vi cao, nhưng dù sao cũng chưa phải là thiên tài trẻ tuổi cao cấp nhất của Lưu Ly vương thành.

Chưởng khống giả sau lưng Lưu Ly vương thành là bảy Đại đế, thiếu chủ - bảy đế tử mới là thiên tài cao cấp nhất của Lưu Ly vương thành.

Nhìn chung, thực lực của Lưu Ly vương thành này quả thực không phải là thổi phồng mà có được.

So với thiếu chủ Vương Đình đại phiệt này, tuy rằng Thánh Cảnh thất trọng như Vi Kiệt cũng đã rất xuất chúng, nhưng luận phong thái, ánh sáng chung quanh, thoáng cái đã bị thiếu chủ Vương Đình đại phiệt áp xuống một đầu.

Thiếu chủ Vương Đình đại phiệt này hiển nhiên rất biết tạo thế, vừa mới xuất hiện đã khiến cho người ta có cảm giác giống như nhân vật chính vậy, khiên cho người ta không kìm lòng tự nhường cho hắn một con đường.

Chỉ bằng điểm này cũng đã thấy được thủ đoạn của thiếu chủ Vương Đình đại phiệt này không tầm thường.

Phải biết rằng ở Lưu Ly vương thành chỉ có những thiếu chủ Đế tử kia, bảy đại truyefn nhân mới có đãi ngộ bực này.

- Vi Kiệt đúng không?

Ánh mắt thiếu chủ Vương Đình đại phiệt lạnh nhạt quét qua Vi Kiệt một chút.

- Vi gia nho nhỏ nhà ngươi ngay cả ở Liên Sơn trai cũng muốn gây sự? Tự soi gướng lấy mình đi, đừng không có việc gì mà gây chuyện.

Nói xong ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên lấy một cái, coi như Vi Kiệt giống như là không khí, trực tiếp đi qua bên cạnh hắn.

Cảnh này khiến cho Vi Kiệt thiếu chút nữa tức giận tới phun máu.

Cái gì gọi là không có việc gì đừng gây chuyện? Không phải đám thủ hạ chó săn của Vương Đình đại phiệt ngươi gây chuyện sao? Đây gọi là ác nhân cáo trạng trước sao?

Giang Trần nghe vậy cũng giận quá hóa cười.

Hắn từng gặp không biết bao người không biết xấu hổ, ví dụ như Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông.

Thế nhưng mà không biết xấu hổ tới đẳng cấp như Vương Đằng này, chưa từng thấy qua. Chuyện rõ ràng nhưu vậy không ngờ hắn ta lại có thể đảo trắng thay đen. Người chính thức gây sự lại không nói, ngược lại còn nói Vi Kiệt không có việc gì đừng nháo sự.

- Chó cắn một cái, lập luận sắc sảo. Vi thiếu gia, coi như ta đã biết câu gọi là vừa ăn cướp vừa la làng nha.

Giang Trần cười lạnh không thôi, lời này rất lớn tiếng. Tất cả những người có mặt ở nơi này trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu tử này thực sự là Đan Vương của Vi gia sao? Lá gan quá lớn a. Không ngờ lại công khai chống đối với thiếu chủ Đại phiệt? Đây không phải là tự mình tìm phiền toái sao?

Quả nhiên, Vương Đằng dừng chân lại, chỉ là hắn không quay đầu mà chỉ nhíu mày quát:

- Ngươi là thứ gì mà lắm miệng như vậy?

- Ngươi thì là thứ gì? Chuyện Vi gia từ lúc nào tới phiên ngươi khoa tay múa chân? Ngươi là phán quan hay là chủ nhân Lưu Ly vương thành?

Giang Trần nào chịu yếu thế? Đừng nói là Vương Đằng, cho dù người lợi hại hơn Vương Đằng gấp mười lần không phải hắn cũng chưa từng gặp. Làm sao có thể bị một gia hỏa giả vờ ngưu bức nhưu Vương Đằng chấn nhiếp?

Vi Kiệt hiển nhiên cũng không ngờ Giang Trần lại trượng nghĩa như vậy, lúc này hắn cũng không dám yếu thế:

- Vương Đằng, Vi gia ta không phải có quan hệ cao thấp với Vương Đình đại phiệt ngươi. Ngươi muốn giáo huấn thì tìm sai người rồi. Người gây chuyện hôm nay, chỉ cần không phải kẻ mù cũng có thể nhìn ra được là ai khiêu khích trước. Muốn gây thị phi cho Vi gia ta sao? Muốn giội gáo nước bẩn vào Vi gia ta sao? Ta thấy ngươi tính sai rồi.

*****

Thái độ của Vi Kiệt khiến cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường thỏa mãn.

Đây là thái độ nên có a...

HIện tại người bên ngoài đều nghe đồn Vi gia muốn phản bội Bàn Long đại phiệt, đầu nhập vào trướng Vương Đình đại phiệt. Tuy rằng tin tức này không tính là chân thât, thế nhưng cũng là chuyện không có lửa làm sao có khói.

Hiện tại xem ra dường như không có chuyện như vậy a.

Sắc mặt Vương Đằng trầm xuống:

- Sao nào? Vương mỗ làm việc còn cần Vi Kiệt ngươi tới chỉ bảo sao?

Vi Kiệt đang muốn mở miệng lại bị Giang Trần ngăn lại, Giang Trần cười nhạt nói:

- Ngươi muốn làm người hay làm chó, theo chúng ta thấy đều không sao. Không đáng để chúng ta chỉ bảo. Ngươi rất uy phong, chờ khi Vương gia các ngươi ngồi lên chứ vị chủ Lưu Ly vương thành rồi hãy tới khoe khoang. Hiện tại nha, ngươi đắc ý cũng không làm được trò trống gì. Ta không thích nhìn bộ dáng đó của ngươi. Nơi này là Liên Sơn trai, ngươi cũng đừng giở trò.

Sắc mặt Vương Đằng cứng đờ, quả thực hắn không ngờ tới bên người Vi Kiệt lại đột nhiên xuất hiện một kẻ biết ăn nói như vậy.

Hắn vốn cho rằng bằng vào khí thế của mình, muốn áp chế Vi Kiệt. Để cho tiểu tử này câm như hến tuyệt đối là không thành vấn đề. Thế nhưng không ngờ rằng, tính toán này coi như đã sai. Ngược lại còn bị đối phương châm chọc một hồi, thể diện mất lớn.

Sắc mặt Vương Đằng phát lạnh, đang muốn quát lớn thì phía trước bỗng nhiên có một người đi tới, người này lạnh nhạt nói:

- Vương Đằng, một đoạn thời gian ngắn không gặp, ngươi không có tiến bộ gì nha. Sao nào, cùng người phía dưới bắt nạt người khác rất thú vị, rất uy phong? Cảm thấy vô cùng hưởng thụ đúng không?

Lời này vừa nói ra lập tức toàn trường tĩnh lặng.

Đây cũng là một đại nhân vật khác.

Cơ Tam công tử của Bàn Long đại phiệt, đây cũng là một trong những người trẻ tuổi tài tuấn, kiệt xuất nhất trong Lưu Ly vương thành. Trừ thiếu chủ Đế tử ra mà thôi.

Cơ Tam công tử tay áo bồng bềnh, tay đong đưa chiếc quạt giấy, nhìn qua vô cùng phong lưu phóng khoáng, một thân tiêu sái khiến cho người ta có cảm giác phong độ, siêu quần.

Vi Kiệt nhìn thấy Cơ Tam công tử, nhanh chóng tiến lên thi lễ:

- Vi Kiệt bái kiến Cơ Tam công tử.

Cơ Tam công tử này là người Bàn Long đại phiệt, trên danh nghĩa cũng là bề trên của Vi Kiệt. Hắn ta đã tới đây, nhìn thấy tình huống này, không có khả năng không để ý tới.

Vô luận thế nào, hiện tại Vi gia trên danh nghĩa vẫn là thủ hạ của Bàn Long đại phiệt, nếu như ngồi xem Vương Đằng ức hiếp Vi gia, mà người Bàn Long đại phiệt hắn lại làm như không thấy. Vậy thì không chỉ đơn thuần là đánh vào mặt mũi Vi gia, mà cũng đánh vào mặt Bàn Long đại phiệt.

Cho nên Cơ Tam công tử không có bất kỳ lý do nào bỏ qua một màn này.

Nhìn thấy Cơ Tam không tử, Vương Đằng dường như cũng biết rõ mình không nhận được chỗ tốt gì, hắn cười lạnh nói:

- Cơ lão tam, người Vi gia thiếu chút nữa hại chết lão đầu tử của nhà các ngươi, ngươi vẫn bao che rất tốt a.

Lời này của Vương Đằng tư nhiên là chỉ chuyện Đan Vương trước đó của Vi gia khiến cho tình huống của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt chuyển biến xấu đi. Những chuyện cũ này, người khác không biết, Vương Đằng lại biết rõ.

Cơ Tam công tử lạnh lùng nói:

- Vương Đằng, muốn đánh nhau thì cứ nói một tiếng. Cơ mỗ tùy thời phụng bồi. Nơi này không phải nơi thích hợp, Cơ mỗ ta không gánh nổi chuyện này.

Không thể không nói, những đệ tử Đại phiệt này không có một ai là đèn cạn dầu.

Cơ TAm công tử này thấy tình huống bất lợi, dứt khoát không thèm đấu võ mồm, trực tiếp phát ra thư khiêu chiến. Không muốn nói nhảm nữa, vừa đơn giản, thô bạo, lại trực tiếp.

Ngay lúc này đệ tử đại phiệt khác cũng nhanh chóng xuất hiện.

Người Liên Sơn trai cũng rất nhanh hiện thân.

- Nhị vị, nhị vị, cho Liên Sơn trai chúng ta một chút nhân tình. Đấu giá ngày hôm nay sắp bắt đầu. Nếu như nhị vị có gì thì có thể đấu nhau trên hội đấu giám cùng thi triển thần thông. Ta tin rằng mọi người đều rất chờ mong một màn này.

Người khuyên nhủ chính là thiếu chủ Liên Sơn trai.

Hai bên đều là người quen, hắn cũng không thể thiên vị bên ngoài, cho nên chỉ có thể đứng ở giữa. Cũng may mặt mũi của Liên Sơn trai khong nhỏ, Bàn Long đại phiệt cũng tốt, Vương Đình đại phiệt cũng tốt, đều không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với thế lực lớn như vậy.

Cơ Tam công tử chắp tay nói:

- Cơ mỗ cho Liên Sơn trai một phần mặt mũi.

Vương Đằng cũng cười lạnh, chắp tay nói với thiếu chủ Liên Sơn trai.

- Là Vương mỗ vô tình nháo sự trong Liên Sơn trai.

Thiếu chủ Liên Sơn trai kia cười ha hả, nói:

- Đa tạ nhị vị ban ân. Đấu giá hội đã chuẩn bị sẵn sàng. Chư vị, mời đi vào trong sảnh. Hy vọng hôm nay mọi người mang đủ linh thạch, thoải mái tiêu phí một phen. Ha ha...

Thiếu chủ Liên Sơn trai này hiển nhiên là người cực kỳ am hiểu đạo buôn bán, cảnh này lại nói vô cùng trôi chảy, thành thạo, khiến cho người ta có cảm giác khéo léo đưa đẩy.

Cơ Tam công tử nhìn Vi Kiệt, khẽ gật gật đầu, chỉ là hắn cũng không nói gì mà quay người đi vào trước.

Vi Kiệt cũng biết loại trường hợp này cũng không cần giải thích với Cơ Tam công tử này cái gì, hắn cười cười với Giang Trần. Sau đó hai người cũng đi vào.

Chỗ ngồi sắp xếp bên trong đấu giá hội vô cùng tinh tế.

Vị trí của đại phiệt, vị trí của thế gia cửu cấp, thế gia bát cấp đều phân bổ hợp lý. Khiến cho người ta không thể trách móc được chút gì.

Chỗ ngồi của Vi gia ở trong đám thế gia cửu cấp cũng coi như hiển hách.

Bởi vì đây đều là thế lực trong Lưu Ly vương thành tham dự đấu giá, cho nên đấu giá hội này cũng không có kín đạo, cũng không phải là làm một mật thất cho thế lực khắp nơi tham dự.

Có một ít đấu giá quan trọng, quá trình đấu giá vô cùng nghiêm mật. Mỗi một nhà tham gia đấu giá đều có một gian của riêng mình. Cơ hồ tất cả người tham dự đấu giá đều được ngăn cách với nhau. Bảo hộ người tham dự đấu giá.

Như loại đấu giá hội ngày hôm nay, lại không có quan trọng như vậy.

Sau khi mọi người ngồi xuống, rất nhanh đấu giá hội đã bắt đầu. Người chủ trì đấu giá là thiếu chủ Liên Sơn trai tự mình xuất mã.

Bởi vậy cũng có thể nhìn ra được, lần đấu giá này đối với Liên Sơn trai mà nói vô cùng quan trọng.

- Chư vị, lần đấu giá hội này tuy rằng vội vàng. Thế nhưng phàm là những thế lực có uy tín trong Lưu Ly vương thành trên cơ bản chúng ta đều thông báo.

Thiếu chủ Liên Sơn trai mỉm cười, thanh âm vô cùng hào sảng:

- Lần đấu giá này có không ít đồ vật. Hy vọng duy nhất của ta chính là mọi người mang theo đủ linh thạch, chứng minh phong thái hào sảng của các ngươi cho Liên Sơn trai chúng ta thấy.

Giang Trần truyền âm hỏi:

- Người của bảy đại đế có tới không?

Vi Kiệt lắc đầu:

- Bảy đại đế cao cao tại thượng, rất ít quản tới tục vụ của Lưu Ly vương thành. Truyền nhân của bảy đại đế bình thường cũng không tham dự vào chuyện như thế này. Bọn họ muốn cái gì, bảy đại đế có thể nghĩ biện pháp thu tới. Căn bản không cần qua tâm tới những chuyện như vậy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)