Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0787

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0787: Tin tức Mộc Cao Kỳ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Quả nhiên, Lữ Phong Đan Vương hấp tấp, hớn hở, biểu lộ kia so với uống mật còn ngọt hơn.

- Là thuấn lão?

Giang Trần nhìn qua Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi gật đầu nói:

- Nhất định là Thuấn lão, chỉ là không biết lão nhân gia hiện tại đang ở nơi nào?

Giang Trần cười nói:

- Có thể xuất ra Đại Đế xá lợi, tu vi của Thuấn lão chỉ sợ cũng không đơn giản như cấp bậc Đại Đế a.

Hoàng Nhi gật đầu:

- Thuấn lão là dưỡng phụ của phụ thân muội, cũng chính là lão sư võ đạo vỡ lòng của phụ thân. Lão nhân gia ngươi mấy ngàn năm trước đã đột phá sự trói buộc của Đế cảnh, đạt được Thiên Vị phù chiếu.

- Cường giả Thiên Vị?

Giang Trần rung động.

- Đúng vậy.

Hoàng Nhi gật đầu:

- Cường giả Thiên Vị ở trong Vạn Uyên đảo cũng có. Chỉ là những ngươi này trên cơ bản sẽ không đi ra ngoài. Đối với bọn họ mà nói, Vạn Uyên Đảo, Vĩnh Hằng thần quốc, ngoài nơi này ra thì những địa phương khác đều là nơi thế tục. Bọn họ không muốn đi ra, sợ ảnh hưởng tới nghiệp chướng hồng trần, làm ảnh hưởng tới tu hành.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Giả thần giả quỷ.

Đối với loại hành vi này, Giang Trần hắn khinh thường.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười cũng gật đầu. Kỳ thực nàng cũng cảm thấy như vậy, Thuấn lão mang theo nàng phiêu bạt trong lãnh thổ của nhân loại mười năm. Cũng không gặp cái gì gọi là nhiễm nghiệp chướng hồng trần gì. Cũng không vì vậy mà tu vi giảm nhiều.

Nói trắng ra kỳ thực chỉ là một loại ngăn cách đẳng cấp. Người Vạn uyên đảo căn bản không nhìn trúng thế giới bên ngoài Vạn Uyên đảo.

- Hoàng Nhi, muội nói Thuấn lão liệu có quay về Vạn Uyên đảo hay không?

Giang Trần đột nhiên nghĩ tới khả năng này.

Tìm kiếm An Hồn mộc trong lãnh thổ nhân loại tuyệt đối không dễ dàng. Thế nhưng mà Vạn Uyên đảo so với lãnh thổ nhân loại tuyệt đối còn mạnh, lớn hơn nhiều. Có lẽ có thể tìm được An Hồn mộc cũng không chừng.

Những lời này của Giang Trần đã nhắc nhở Hoàng Nhi.

Vẻ đau buồn hơi hiện lên trên mặt Hoàng Nhi, dùng sự hiểu rõ của Hoàng Nhi về Thuấn lão. Nếu như người không tìm thấy An Hồn mộc ở lãnh thổ nhân loại, hoặc là đi tới lãnh thổ khác tìm kiếm, hoặc là trở lại Vạn Uyên đảo tìm kiếm, tất cả đều có thể.

- Hy vọng lão nhân gia còn chưa có trở về Vạn Uyên đảo.

Ngữ khí của Hoàng Nhi vô cùng lo lắng.

- Trở lại Vạn Uyên đảo thì sao?

- Lúc trước người dẫn muội rời khỏi Vạn Uyên đảo, tất sẽ bị gia tộc coi là phản đồ. Một khi bị gia tộc bắt được, kết cục so với phụ mẫu muội còn thảm hơn. Phụ mẫu muội chỉ bị giam trong lao ngục vô tận, thế nhưng mà Thuấn lão... Tất sẽ bị nhận lấy cực hình.

Nói tới đây thanh âm của Hoàng Nhi có chút run rẩy, khuôn mặt mỹ lệ cũng trở nên hơi trắng bệch.

Nàng và Thuấn lão sống nương tựa vào nhau, hiển nhiên sẽ không chấp nhận được kết quả Thuấn lão bị gia tộc bắt được.

Giang Trần nhẹ nhàng nắm chặt tay Hoàng Nhi, ôn nhu an ủi:

- Yên tâm đi, Thuấn lão là người đại trí tuệ như vậy, cái gì có thể, cái gì không thể làm, trong lòng người nhất định sẽ hiểu rõ.

Hoàng Nhi cũng sợ Giang Trần lo lắng cho mình, cố gắng bình phục tâm tình, nhẹ nhàng gật đầu.

- Trần ca, muội vẫn luôn lo lắng tới bệnh tình của mình không có khả năng chữa khỏi. Mãi tới khi huynh nói cho muội biết trên người muội có Bách Thế đồng tâm chú, nói cho muội biết An Hồn mộc có thể trị khỏi. Huynh yên tâm, Hoàng Nhi sẽ sống tốt. Đợi sau khi Bách Thế đồng tâm chú được giải, Hoàng Nhi còn phải đi Vô Tận lao ngục cứu phụ mẫu thoát khỏi khổ ải.

Giọng nói của Hoàng Nhi tràn ngập chân thành, trong mắt cũng hiện lên vẻ kiên định.

Giang Trần gật gật đầu:

- Đúng vậy, người làm con cái há có thể nhìn phụ mẫu rơi vào trong khổ hải? Hoàng Nhi, yên tâm đi. Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đi cùng muội giải cứu bá phụ bá mẫu.

Nói tới đây trong lòng Giang Trần cũng có chút đau đớn.

Kiếp trước kiếp này, hai vị phụ thân hắn đều không rõ tung tích. Chuyện này vẫn là tâm bệnh của hắn. Phụ thân Thiên Đế kiếp trước, thực lực của hắn tạm thời còn chưa đạt tới cấp độ này, cho nên có muốn cũng chỉ là phí công.

Thế nhưng phụ thân Giang Phong, Giang Trần và người này có tình cảm máu mủ. Đây là thân thể truyền thừa huyết mạch của Giang Phong, loại tình cảm phụ tử này há có thể cắt đứt?

Huống chi ban đầu ở Đông Phương vương quốc, phụ thân Giang Phong vô cùng chiếu cố hắn, làm cho kiếp này Giang Trần lại cảm nhận được tình thương của phụ thân.

Cũng là yếu tố quan trọng hắn có thể chống đỡ tới bây giờ.

Nếu như không có phụ thân Giang Phong, hắn có thể gắng gượng qua kiếp thứ nhất sau khi chuyển thế hay không cũng là vấn đề lớn.

Nghĩ tới di thư mà phụ thân lưu lại khi trước, nói là muốn tới bát vực tìm kiếm mẫu thân hắn.

Hiện tại mấy năm qua đi, tin tức không có một chút nào. Mà hắn một đường bôn ba bị đuổi giết, đi vào bát vực, trong khoảng thời gian này bận rộn dưng chân trong Lưu Ly vương thành, cũng không rảnh đi nghe ngóng.

Hiện tại Thái Uyên các đi vào quỹ đạo, chuyện tìm kiếm phụ thân cũng nên gấp rút làm.

Mấy năm qua đi, mỗi lần Giang Trần nghĩ tới chuyện này, trong lòng lo lắng vô cùng. Hắn từ Vạn Tượng Cương Vực đi vào Lưu Ly vương thành đã phải trả một cái giá lớn như vậy.

Tưởng tượng phụ thân dùng thực lực linh cảnh xông vào bát vực, quả thực giống như là một đứa trẻ ba tuổi xông vào đầm rồng hang hổ, nguy cơ trùng trùng.

Đừng nói là Linh cảnh, coi như là Nguyên Cảnh, thậm chí là Thánh Cảnh, ở trong bát vực, một ngày không biết vẫn lạc bao nhiêu người.

Nhìn thấy vẻ mặt Giang Trần khác thường, Hoàng Nhi vội hỏi.

Giang Trần khẽ than một tiếng:

- Hoàng Nhi, ban đầu muội ở Đông Phương vương quốc có lẽ cũng biết tới phụ thân Giang Hãn Hầu của ta chứ? Lúc trước người theo ta đi tới Thiên Quế vương quốc, sau khi để lại một phong di thư liền rời khỏi. Chỉ nói là tới bát vực tìm kiếm mẫu thân của ta. Quan tọng nhất là người không để lại bất kỳ tín vật nào. Hiện tại ta tới bát vực, nếu như muốn tìm người chẳng khác nào là mò kim đáy bể.

Lập tức Giang Trần đem di thư mà phụ thân lưu lại, cũng nói qua với Hoàng Nhi một lần.

Hoàng Nhi tự nhiên biết rõ xuất thân của Giang Trần, nàng vẫn cho rằng phụ thân của Giang Trần còn ở Thiên Quế vương quốc, lại không nghĩ rằng phụ thân Giang Trần đã rời khỏi đó.

- Trần ca, phụ thân huynh và huynh đều cùng huyết mạch, đều là người nặng tình nghĩa. Bá phụ tưởng niệm bá mẫu như vậy, nhất định sẽ làm cho ông trời cảm động. Tin rằng người hiền đều sẽ có trời giúp. Biết rõ bá mẫu là người bát vực, chỉ cần mất chút thì giờ, chung quy cũng sẽ tìm được.

Hoàng Nhi cũng an ủi Giang Trần.

Trong lúc nhất thời hai người phát hiện ra, vận mệnh của bọn họ không ngờ lại có nhiều chỗ tương đồng nhau tới như vậy.

Hôn nhân của phụ mẫu cũng bị người ta phá hỏng.

Vận mệnh tương tự, kiếp nạn tương tự, khiến cho giữa Hoàng Nhi và Giang Trần lại đột nhiên có thêm vài phần thương cảm, cộng minh.

- Chân Đan Vương, Cơ Tam công tử phái người tới Thái Uyên các, nói là muốn dẫn ngươi đi tới Bàn Long đại phiệt. Hình như là có chuyện khẩn cấp gì đó.

*****

Ngay lúc này một gã tùy tùng đi tới.

Trong mười tên nô lệ mà Giang Trần chọn lựa từ trước, sau khi ký khế ước cống hiến cho Thái Uyên các hai mươi năm. Hiện tại mười tùy tùng Thánh Cảnh này đã trở thành tâm phúc của Giang Trần.

Nghe nói Cơ Tam công tử có chuyện khẩn cấp, Giang Trần cũng không dám lãnh đạm.

Dù sao hai người hiện tại đã kết nghĩa huynh đệ. Chuyện của Cơ Tam công tử, hắn cũng không thể ngồi yên không để ý tới.

- Trần ca, thế cục trong Lưu Ly vương thành phức tạp, tất cả mọi chuyện huynh nên cẩn thận.

Hoàng Nhi dặn dò.

Giang Trần đồng ý với nàng. Sau khi tới đại sảnh Thái Uyên các rồi cùng với mấy tùy tùng tâm phúc của Cơ Tam công tử đi về phủ đệ Bàn Long đại phiệt.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy phủ đệ của Bàn Long đại phiệt.

Nhưng mà Giang Trần cũng không có gì là luống cuống, kiếp trước hắn là người đã từng quen nhìn những cảnh tượng đồ sộ, lớn lao hơn. Chỉ là phủ phiệt chủ, nếu như so với Chư Thiên thế giới kiếp trước mà nói, căn bản không được xếp vào thượng đẳng. Tự nhiên Giang Trần không có gì phải luống cuống.

Phủ đệ Bàn Long đại phiệt, ở Lưu Ly vương thành hiển nhiên là khu vực hiển hách nhất. Đại viện, đại thế đều giống như một đầu Bàn Long, khiến cho người ta có cảm giác uy vũ.

Tuy rằng bên ngoài cho rằng Bàn Long đại phiệt tràn ngập nguy cơ, nhưng mà từ biểu hiện xem ra, Bàn Long đại phiệt vẫn như cũ, nhìn không ra bất kỳ dấu hiệu suy tàn nào.

Từ trong ra ngoài phòng ngự sâm nghiêm, so với phủ đệ của thế gia cửu cấp quả nhiên không nói nên lời.

- Chân Đan Vương, Tam công tử nói, sau khi người tới phủ chủ Bàn Long đại phiệt, không cần phải truyền, trực tiếp dùng lệnh bài đi vào. Chỉ cần không đi vào những cấm địa kia là có thể một đường thông suốt.

Tên thủ lĩnh tùy tùng của Cơ Tam công tử là một gã cường giả Hoàng cảnh lục trọng, hắn biết rõ Chân Đan Vương này là huynh đệ kết nghĩa với Cơ Tam công tử, cho nên đặc biệt khách khí, tôn trọng Giang Trần.

Giang Trần cười nói:

- Mạc thống lĩnh, đa tạ.

- Ha ha, đây là hậu ý của Tam công tử. Tại hạ chỉ chuyển lời thay mà thôi. Huống hồ dùng địa vị của Chân Đan Vương hiện tại cũng nên có vinh quang như vậy.

Trong lời nói của Mạc thống lĩnh cũng tràn ngập khách khí. Hiển nhiên đối với Giang Trần vô cùng tôn sùng, có ý kết giao.

Quả nhiên một đường thông suốt, đi tới chỗ ở của Cơ Tam công tử.

Phủ chủ Bàn Long đại phiệt to lớn giống như một mê cugn vậy. Nhưng mà địa vị của Cơ Tam công tử hiển nhiên cũng không tầm thường. Khu vực cư trú trong náo nhiệt lại yên tĩnh, khiến cho người ta có cảm giác như một động thiên khác.

Xem ra Cơ huynh rất biết hưởng phú a.

Giang Trần nhìn thấy chỗ ở của Cơ Tam công tử, so với động phủ ban đầu của hắn ở Đan Kiền Cung còn lớn hơn gấp mười lần. Hiển nhiên đã trải qua một phen thiết kế, sắp xếp tỉ mỉ, lợi dụng thủ đoạn không gian bố trí ra một chỗ ở.

- Ha ha, nếu như ngươi thích, vậy thì tới chỗ ở của ta đi. Những ngày này nghe nói ngươi bế quan, ta buồn muốn chết. Mau tới đây, nhìn xem ta chuẩn bị vật gì tốt cho ngươi.

Nói xong, Cơ Tam công tử vung tay lên, phân phó cơ hồ tất cả thủ hạ canh gác rồi kéo tay Giang Trần đi vào trong một mật thất.

Vừa vào cửa, lại nhìn thấy một người có vẻ mặt ngây ngốc trong mật thất, hiển nhiên đã bị một loại thủ pháp nào đó chế trụ. Không có một chút phản kháng nào, tựa như một con chó chết, quỳ ở chỗ đó.

- Huynh đệ, thử đoán xem tên này là ai.

Giang Trần nhìn gương mặt người nọ, cũng khẽ giật mình, sao hắn lại không nhớ rõ người này cơ chứ? Người này rõ ràng chính là Lý chưởng quỹ của Vạn Khôi các.

Lúc trước Giang Trần đi tới Vạn Khôi các, nghe ngóng tin tức của đồng môn Đan Kiền Cung, muốn mua đồng môn từ tay Vạn KHôi các. Thế nhưng Vạn Khôi các lại có một đống lớn quy củ buồn nôn, cho nên làm cho Giang Trần không thể nhịn được nữa mà đành phải vận dụng thủ đoạn sấm sét, trực tiếp cướp đi hơn ngàn nô lệ.

Nhưng nô lệ này hiện tại còn ở trong nơi bí mật của Vi gia. Thế nhưng hiện giờ Giang Trần cũng không biết nên xử trí những nô lệ này thế nào.

Trả lại cho Vạn Khôi các hắn không có cam lòng. Nếu như không trả, lâu ngày không tìm thấy, nói không chừng Vạn Khôi các sẽ trực tiếp thúc dục phong ấn, trực tiếp diệt sát những đầy tớ này.

Giang Trần đánh giá Lý chưởng quỹ này, cẩn thận xác nhận một phen, vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Đây là Lý chưởng quỹ của Vạn Khôi các?

- Ha ha, trí nhớ của ngươi không tệ, quả thực là lão già này. Đây là con chó già của Ti Khấu thế gia, chưởng quản Vạn Khôi các rất nhiều năm. Xưa nay đều ở trong nhà, rất khó động thủ. Lần này cơ duyên xảo hợp, bị ta phái người bắt đi trong thanh lâu, thần không biết quỷ không hay. Huynh đệ, không phải huynh đệ muốn nghe ngóng nơi hạ lạc của hai người cuối cùng kia sao? Cho dù hỏi hắn, hắn ở trong thần thông của Bàn Long đại phiệt ta, hiện tại ngươi hỏi hắn cái gì hắn cũng sẽ thành thật trả lời. Hơn nữa cam đoan sau đó cái gì cũng không nghĩ ra được.

Loại thần thông này tự nhiên kiếp trước Giang Trần sẽ không lạ lẫm gì.

Sau khi nghe vậy, trong lòng khẽ động, hắn đi qua, đưa chân nâng cái cằm Lý chưởng quỹ một cái rồi hỏi:

- Lý chưởng quỹ, sinh ý gần đây của Vạn KHôi các thế nào?

Lý chưởng quỹ ngây ngốc nói:

- Sinh ý gần đây ảm đạm, sau khi bị cướp bóc lần trước, Vạn Khôi các mất đi rất nhiều mối khách cũ, ảnh hưởng tới sinh ý.

Thành thành thật thật trả lời, không có một chút đối trá nào.

Cơ Tam công tử cười hắc hắc, vỗ vỗ vai Giang Trần nói:

- Chậm rãi hỏi đi, chúng ta không cởi bỏ cho hắn, cả đời hắn sẽ như vậy.

Giang Trần gật gật đầu, lại hỏi:

- Lần trước các ngươi mua một đám nô lệ từ Vạn Tượng Cương Vực, việc này ngươi còn nhớ rõ hay không?

- Nhớ rõ, đám người này đều là người của Đan Kiền Cung. Thu mua từ trong tay Xích Đỉnh đế quốc. Đáng tiếc chúng ta không biết rõ trong đám người này có người có giá trị cao, không công lại làm phí mất Vạn Thọ đan.

- Sao lại nói như vậy?

Giang Trần hỏi.

- Về sau chúng ta mới biết được, bên trong đám nô lệ này có người gọi là Vân Niết trưởng lão, còn có người trẻ tuổi gọi là Mộc Cao Kỳ. Bọn họ cũng biết đan phương Vạn Thọ đan. THế nhưng hết lần này tới lần khác lại bị chúng ta bán cho Đan Hỏa thành, không công mà không được đan phương Vạn Thọ đan.

Giang Trần nhíu mày:

- Đan Hỏa thành là nơi nào?

Cơ Tam công tử bên cạnh nói:

- Đan Hỏa thành cũng là thế lực cường đại trên bát vực, cho dù không so sánh bằng Lưu Ly vương thành, thế nhưng cũng không kém nhiều lắm. Đây là thế lực cùng với Lưu Ly vương thành một nam một bắc ở bát vực. Đan Hỏa thành này là thế lực đan đạo lớn nhất trong lãnh thổ của nhân loại. Lợi ích đan đạo trong lãnh thổ nhân loại ít nhất bọn chúng cũng nắm tới bảy thành.

- Khoa trương như vậy sao?

Giang Trần nghe vậy không khỏi sửng sốt. Nghe nói Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ đều bị bắt tới Đan Hỏa thành, trong lòng hắn có chút giãn ra.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)