Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0788

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0788: Bàn Long phiệt chủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Dù sao biết rõ tung tích so với việc không biết rõ tung tích còn tốt hơn nhiều.

Cơ Tam công tử thở dài nói:

- Khoa trương như vậy đó. Lưu Ly vương thành chúng ta ở phía nam bát vực, phóng mắt nhìn tất cả các vực xung quanh. Nhưng mà Đan Hỏa thành nằm ở phía bắc bát vực, phóng mắt nhìn mặt phía bắc, đông bắc, và cơ hồ tất cả khu vực tây bắc. Sinh ý đan dược có thể nói là kinh người. Tuyệt đối là phú khả địch quốc.

Đan Hỏa thành?

Giang Trần nhớ rõ trong quyển sách mà khi trước Hoàng Nhi đưa cho hắn cũng có đề cập tới nơi này. Chỉ là trong quyển sách kia chỉ giới thiệu sơ lược về nó mà thôi.

Ánh mắt Giang Trần tiếp tục bắn về phía Lý chưởng quỹ kia, nói:

- Hai người kia cụ thể các người bán vào thế lực nào của Đan Hỏa thành?

Lý chưởng quỹ nói:

- Cụ thể là nhà nào thì không rõ ràng, chỉ biết bọn họ là thế lực trong Đan Hỏa thành.

Cơ Tam công tử cả giận nói:

- Biết rõ là thế lực của Đan Hỏa thành, các ngươi lại dám buôn bán với bọn họ? Chẳng lẽ không biết ở phương diện đan dược, Lưu Ly vương thành là đối thủ một mất một còn với Đan Hỏa thành hay sao?

- Đây là quyết định của cao tầng gia tộc, địa vị ta thấp kém, không có quyền quyết đinh.

Cơ Tam công tử và Giang Trần im lặng, hai người hỏi một đống lớn câu hỏi, thế nhưng lại không hỏi ra manh mối gì có giá trị.

- Huynh đệ, biết rõ bọn họ ở phương nào thì dễ xử lý hơn nhiều. Nếu không ta phái ra một ít người tới Đan Hỏa thành điều tra một chút.

Giang Trần gật gật đầu nói:

- Chúng ta đi ra ngoài trò chuyện một lát.

Cơ Tam công tử gật đầu nói:

- Chúng ta đi ra ngoài trò chuyện vậy.

Về phần Lý chưởng quỹ, Giang Trần cũng không còn hứng thú. Loại người vẽ đường cho hươu chạy như vậy có chết cũng chưa hết tội. Tự nhiên Giang Trần sẽ không hỏi tới. Giao cho Bàn Long đại phiệt xử lý là được.

Đi tới một gian mật thất khác, Cơ Tam công tử nói:

- Huynh đệ, còn chuyện gì huynh đệ cứ việc nói. Ở Lưu Ly vương thành, còn chưa có chuyện gì mà Bàn Long đại phiệt ta còn không làm được.

Giang Trần cũng không dấu diếm, đem chuyện phụ thân Giang Phong từ đầu chí cuối nói với Cơ Tam công tử một lần.

Cơ Tam công tử trầm ngâm nói:

- Về thân thế của mẫu thân ngươi, ngươi có đầu mối hoặc tín vật gì không?

Giang Trần lắc đầu:

- Không có bất kỳ manh mối nào. Ta cũng từng đi tới quê Giang Hãn Hầu tìm, không có bất kỳ manh mối nào.

- Nếu như không có manh mối, vậy thì cũng chỉ thông qua con đường liên lạc khắp nơi, chậm rãi nghe ngóng. Huynh đệ, chỉ là chuyện này cũng không khả quan cho lắm.

Giang Trần cũng biết tìm người như vậy không thể nghi ngờ là mò kim đáy bể.

Nhưng mà có con đường của Bàn Long đại phiệt, chung quy so với Giang Trần hắn tự mình mù quáng tìm kiếm còn có hiệu quả cao hơn nhiều.

Dù sao hiện tại hắn ở trên bát vực căn bản không có một chút căn cơ nào.

Một điểm quan trọng nhat là hiện tại hắn vẫn không thể bạo lộ thân phận. Bằng không mà nói, dùng danh nghĩa Giang Trần, muốn nhanh chóng thành danh vẫn có rất nhiều biện pháp.

Đến lúc đó nếu như phụ thân nghe thấy tên hắn tự nhiên sẽ tới tận cửa tìm.

Chỉ tiếc hiện tại thân phận không thể bạo lộ, Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông đều nhìn chằm chằm vào hắn. Một khi bạo lộ, ngược lại sẽ làm liên lụy tới người bên cạnh.

- Cơ huynh, tình huống của phiệt chủ đại nhân gần đây thế nào rồi?

Giang Trần thấy Cơ Tam công tử hỗ trợ như vậy cũng hiểu có lẽ mình nên hồi báo một chút.

- Vẫn như cũ, hiện tại phiệt chủ đại nhân không dám luyện công. Một khi luyện công tốc độ tán công sẽ nhanh hơn. Cho nên phiệt chủ đại nhân hiện tại cơ bản là tĩnh dưỡng, duy trì tốc độ này.

Cơ Tam công tử nói tới chuyện này, ngữ khí trầm trọng. Hiển nhiên chuyện này đã trở thành tâm bệnh của từ trên xuống dưới Bàn Long đại phiệt.

Trong lòng Giang Trần khẽ động, hỏi:

- Có thể dẫn ta tới gặp phiệt chủ một lần hay không?

Cơ Tam công tử rung động:

- Huynh đệ, ngươi muốn gặp phiệt chủ sao?

- Đúng vậy, ta gặp phiệt chủ một lần, nhìn qua tình huống của phiệt chủ. Ngày sau gặp sư tôn ta, cũng có thể nói tình huống người cho sư tôn biết. Có thể nói là đúng bệnh hốt thuốc.

Cơ Tam công tử liên tục gật đầu nói:

- Đúng, đúng, rất có đạo lý. Ta sẽ đi xin phép. Huynh đệ, trước tiên cứ ngồi ở đây, sau đó ta sẽ lại tới. Ta sẽ để cho Mạc thống lĩnh tới bồi tiếp huynh đệ.

Nói xong Cơ Tam công tử bước ra ngoài, vẻ mặt vô cùng gấp gáp.

Giang Trần nhìn thấy bộ dáng vội vội vàng vàng của Cơ Tam công tử, cũng biết tình huống của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt vô cùng không xong.

Bằng không mà nói, dùng phong độ của Cơ Tam công tử, nhất định sẽ không lo lắng tới mức như vậy.

Sau khi Cơ Tam công tử đi khỏi, Mạc thống lĩnh đi tới, cười nói:

- Chân Đan Vương, Tam công tử gọi lão Mạc tới nói chuyện với người một lát, chắc hẳn không quấy rầy người chứ?

- Mạc thống lĩnh ngàn vạn lần không cần phải khách khí. Tam công tử và ta có tình huynh đệ. Mạc thống lĩnh lại lớn tuổi hơn chúng ta. Nếu như khách khí như vậy khiến cho ta muốn ngồi cũng không yên a.

Mạc thống lĩnh cười ha hả nói:

- Chân Đan Vương, bình sinh Tam công tử giao tình vô số, bằng hữu của người, lão Mạc trên cơ bản đều biết. Nhưng mà quả thực còn chưa có một ai trong số đó có thể giống như người. Có thể khiến cho lão Mạc ta cũng phải rập đầu bội phục như vậy. Lần đó khi Thái Uyên các khai trương quả thực khiến cho người ta mãn nhãn.

- Mạc thống lĩnh quá lời rồi. Ta cũng chỉ may mắn lúc nhỏ tuổi gặp may mắn mà thôi. Hơn nữa lần đó, ta thắng quả thực cũng có nhân tố mưu lợi.

- Ha ha, nếu nói tới mưu lợi quả thực phải nói tới Vương Đình đại phiệt. Bọn chúng có chuẩn bị mà tới, Thái Uyên các các ngươi bị động mà chiến. Ngươi dùng tư thái bị động xuất chiến mà có thể chuyển bại thành thắng, quả thực không dễ dàng. Vi gia có thể mời được Chân Đan Vương quả thực là vận khí của bọn họ.

Mạc thống lĩnh ở dưới trướng Cơ Tam công tử có thể nói là địa vị vô cùng cao. Trong lúc nói chuyện cũng không có cảm giác câu thúc.

Hai người trò chuyện ngược lại cực kỳ tâm đầu ý hợp.

Trong lúc trò chuyện, Cơ Tam công tử vội vã đi tới, vẻ mặt vui mừng thông báo:

- Huynh đệ, người nghe nói ngươi muốn gặp người rất là cao hứng, cho ta mang huynh đệ đi gặp người ngay bây giờ.

Mạc thống lĩnh nghe vậy vội nói:

- Vậy thì nhanh chóng đi thôi, lần sau nếu có cơ hội lão Mạc sẽ lại thỉnh giáo Chân Đan Vương.

Giang Trần gật đầu đi theo Cơ Tam công tử, chỉ là tùy tùng lại không có đi theo. Hai người đi tới nơi quan trọng nhất trong phủ phiệt chủ.

Tiến vào phủ phiệt chủ, dọc đường kiểm tra rất nhiều. Cho dù là có Cơ Tam công tử dẫn đường cũng không có cách nào thoát khỏi kiểm tra.

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, rốt cuộc cũng đi tới một hoa viên ngoài cửa.

*****

- Huynh đệ, thực lực phiệt chủ cao cường, thiếu chút nữa là nhân vật cấp bậc Đại đế. Thần thức của người cường đại. Theo ta thấy, dùng thân phận của ngươi không cần phải gạt lão nhân gia. Nếu như có thể nhận được lão nhân gia tán thành, có lẽ đối với việc sau này ngươi dừng chân ở Lưu Ly vương thành sẽ có trợ giúp rất lớn. Không biết ngươi có lo lắng hay không?

Trước khi vào cửa Cơ Tam công tử truyền âm hỏi.

Giang Trần mỉm cười nói:

- Nhân vật như phiệt chủ, tiểu nhân vật như ta há có thể dối lừa, tự nhiên phải thành khẩn bẩm báo. Huống chi ta và ngươi lại là huynh đệ tay chân, há có thể để cho ngươi khó ngẩng đầu lên được.

Cơ Tam công tử đại hỉ, vỗ vỗ bả vai Giang Trần, nói:

- Huynh đệ tốt. Đi đi. Đừng để cho phiệt chủ đợi lâu.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong.

Hoa viên này vô cùng lớn, có động thiên khác.

Đi theo bước chân của Cơ Tam công tử, hai người một đường vượt qua, đi vào bên cạnh hòn non bộ, tiếng nước chảy róc rách truyền tới.

Bên cạnh hòn non bộ có một người đang chắp tay ra sau lưng đứng đó. Dường như hòa làm một thể với cảnh vật chung quanh. Giống như là một bức tranh thủy mặc, ý cảnh siêu nhiên.

- Phiệt chủ, chân Đan Vương đã tới bái kiến lão nhân gia.

Cơ Tam công tử ở trước mặt phiệt chủ cũng thu hồi khí độ cường thế thường ngày, thanh âm cung kính, hiển nhiên tràn ngập sùng bái với phiệt chủ đại nhân.

Người đứng trước mặt hai người cũng không tính quá cao. Cũng không tính là khôi ngô, nhưng chỉ cần đứng đó cũng đã khiến cho người ta có cảm giác uy nghiêm, chưởng khống thiên địa.

Chậm rãi xoay người lại, đập vào mắt Giang Trần là một lão giả vẻ mặt lạnh nhạt. Trên người hắn không nhìn thấy một chút điểm nào giống như là tuổi cao sức yếu.

- Vãn bối bái kiến phiệt chủ.

Giang Trần tiến lên thi lễ.

- Lão tam, vừa rồi ở cửa ngươi nói thầm gì đó? Thân phận Chân Đan Vương hẳn còn có cái gì dấu bản phiệt sao?

Ngữ khí của lão giả này giống như cười như không, mang theo ba phần tra hỏi, bảy phần châm chọc.

Lời vừa nói ra Giang Trần và Cơ Tam công tử đều kinh hãi.

Bọn họ vừa rồi rõ ràng là dùng thần thức truyền âm, tại sao phiệt chủ đại nhân lại biết được?

- Một chút trò nhỏ của ngươi chẳng lẽ ta không biết? Khắp nơi này đều có cấm chế, cho dù chỉ là truyền âm bằng thần thức thì trận pháp cấm chế cũng đem thần thức truyền âm của ngươi phản hồi vào trong tay ta.

Cơ Tam công tử tặc luỗi, cả buổi không nói nên lời, cuối cùng cười khổ một tiếng:

- Nói như vậy truyền âm thần thức cũng không đáng tin hay sao?

Bàn Long đại phiệt nhẹ nhàng cười nói:

- Thần thức truyền âm không phải là không được. Nếu như ngươi nhận biết cấm chế, tránh đi những cấm chế này là được. Mấu chốt nhất chính là, ngươi ở phủ của phiệt chủ, không cần phải đề phòng bản phiệt.

Nghe ý tứ của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt, dường như không có ý oán trách, Cơ Tam công tử cũng thở dài một hơi.

Bàn Long đại phiệt vẫy tay với bọn họ:

- Hai tiểu gia hỏa các ngươi tới đây nói chuyện đi. Chân Đan Vương, ha ha, theo lão phu thấy ngươi cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Không tệ, tuổi tác như vậy đã khiến cho Vương Đình đại phiệt ăn thiệt thòi lớn, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Lại là truyền thừa Quỷ đan lưu, tiền đồ ngày sau không thể hạn lượn.

- Vãn bối Giang Trần không phải cố ý lừa gạt, mong phiệt chủ lượng thứ.

Giang Trần thở dài.

- Giang Trần? Giang Trần của Vạn Tượng Cương Vực kia sao? Thiếu niên giết pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô chính là ngươi sao?

Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt cũng có chút giật mình.

- Đúng là vãn bối.

Hiện tại ở kiếp này Giang Trần mới được hơn hai mươi tuổi, gọi một lão già mấy ngàn tuổi là tiền bối cũng không tính là mất mặt.

- Thú vị, thú vị. Quả thực khiến cho bản phiệt không chuẩn bị kịp. Cung chủ Đan Kiền Cung gọi là Đan Trì kia ta biết rõ. Ta vẫn cho rằng hắn là đệ nhất thiên tài của Đan Kiền Cung, không thể tưởng tượng được người xứng đáng được gọi là thiên tài, không phải là Đan Trì mà là Giang Trần ngươi. Chuyện của ngươi bản phiệt cũng nghe thấy. Không thể tưởng tượng được người làm âm mưu của Vương Đình đại phiệt thất bại cũng là ngươi. Anh hùng xuất thiếu niên, khó có được, khó có được.

Trong thanh âm của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt tràn ngập sự tán thưởng.

- Phiệt chủ khích lệ như vậy quả thực vãn bối xấu hổ vô cùng.

Giang Trần ở trước mặt phiệt chủ Bàn Long đại phiệt tự nhiên không có khả năng tự cao như vạy.

Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt khẽ gật đầu, trong mắt mang theo vài phần thưởng thức, dò xét Giang Trần một lát, bỗng nhiên nói:

- Lão tam đã đem Đế Lâm Ngự Giáp phù của nó cho ngươi, lão phu cũng không tiện tặng cho ngươi một tấm nữa. Lần đầu gặp mặt, làm trưởng bối cũng không thể không tặng lễ gặp mặt. Như vậy đi, ở đây lão phu có hai khỏa Thánh Tiếu đan. Ở cấp bậc Thánh Cảnh có thể vô điều kiện tăng lên một tầng cảnh giới, mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Coi như là một phần lễ gặp mặt. Như mà ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có thể phục dụng một khỏa, không thể sử dụng tiếp.

Thánh Tiếu đan?

Trong lòng Giang Trần khẽ động, Thánh Tiếu đan này trong trí nhớ kiếp trước của hắn cũng có. Đây là loại đan dược có cùng tính chất như Nguyên Nguyên đan. Nguyên Nguyên đan là ở trong phạm vi Nguyên Cảnh, vô điều kiện tăng lên một cảnh giới.

Nhưng mà tài liệu luyện chế của Nguyên Nguyên đan là Sơ Vân Ngọc lộ, đã thuộc về một loại bảo vật vô cùng khó có được, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Mà tài liệu của Thánh Anh đan càng có thể ngộ nhưng không thể cầu. Thánh Tiếu đan này càng có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Không thể tưởng tượng được phiệt chủ Bàn Long đại phiệt lại đưa ra một lúc hai khỏa.

Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Giang Trần và Cơ Tam công tử, cười nói:

- Các ngươi không cần phải nghĩ nhiều. Khỏa đan dược này là lúc trước khi còn trẻ lão phu du lịch thiên hạ, trong lúc vô tình thu được một ít tài liệu, mời một Đan Vương cửu cấp luyện chế ra một lò Thánh Tiếu đan. Lúc trước một lò có bảy khỏa, tên Đan Vương kia được hai khỏa coi như thù lao. Năm miếng còn lại lão phu thu lấy. Thiên tài trong tộc đã dùng qua ba khỏa, hai khỏa còn lại là hàng tồn.

Cơ Tam công tử cười nói:

- Ta cũng từng hưởng dụng qua một khỏa. Huynh đệ, phiệt chủ đã đưa cho ngươi, ngươi đừng có khách khí, nhận lấy đi. Thứ tốt của Phiệt chủ khá nhiều.

Giang Trần cũng không làm cao, lập tức khom người tạ ơn:

- Như vậy vãn bối từ chỗi thì bất kính. Đa tạ ban thưởng hậu hĩnh của phiệt chủ.

Cơ Tam công tử kỳ quái hỏi:

- Phiệt chủ, tại sao ngay cả chyện ta đưa Đế Lâm Ngự Giáp phù cho Giang Trần huynh đệ cũng biết?

- Chuyện này thì có gì là kỳ quái? Đế Lâm Ngự Giáp phù là ta cho ngươi. Có khí tức độc nhất vô nhị của ta. Hắn vừa mới tiến tới ta đã biết rõ. Tiểu quỷ nhà ngươi, muốn một tấm khác thì trực tiếp nói. Cần gì phải quanh co lòng vòng, giảo hoạt như vậy.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)