Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0817

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0817: Khảo hạch bắt đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong nội tâm Giang Trần hồ nghi:

- Khổng Tước bệ hạ cử động lần này có ý gì? Chẳng lẽ là muốn ta cùng những đệ tử đại phiệt này, cùng một chỗ tiếp nhận khảo hạch sao?

Cơ tam công tử ở bên người Giang Trần, thọt Giang Trần một cái, truyền âm nói:

- Huynh đệ, vừa rồi ta giống như cảm thấy Khổng Tước Đại Đế đang nhìn ta a. Ngươi có lưu ý đến không?

Giang Trần im lặng, thằng này thật đúng là đủ tự kỷ a.

Bất quá Giang Trần sẽ không vạch trần, thấy vẻ mặt Cơ tam công tử cao hứng bừng bừng, cũng không đành lòng đi bóc trần tưởng tượng của hắn.

Dù sao, một nam nhân vừa mới thất tình, trên sự nghiệp lại bị đả kích một trận, vậy thì quá tàn nhẫn.

- Chư vị, bệ hạ mở miệng, cơ hội tốt như vậy. Mọi người cần phải quý trọng a.

Tất cả phiệt chủ đều đại hỉ, quay đầu đối với đệ tử nhà mình nói.

Không bao lâu, đám người trẻ tuổi đều cực kỳ hưng phấn, kích động.

Lần này người trẻ tuổi được mời, kể cả Giang Trần ở bên trong, khoảng chừng mười tám. Đều là đỉnh cấp thiên tài trong gia tộc mình.

- Bệ hạ có nhã hứng này, chư phiệt chúng ta, tự nhiên là vô cùng cảm kích.

Bàn Long phiệt chủ cười hắc hắc nói:

- Ta có một yêu cầu quá đáng, vị Chân Đan Vương này, cũng là kỳ tài ngút trời. Không biết bệ hạ khảo hạch, có tính hắn một phần ở bên trong hay không?

Khổng Tước Đại Đế cười ha ha:

- Bổn đế đã mời, tự nhiên đối xử như nhau.

Đan Vương?

Người trẻ tuổi các phiệt khác, đều nhao nhao nhìn qua Giang Trần. Hiển nhiên, tất cả mọi người cảm thấy có chút bất ngờ, ngươi một thiên tài đan đạo, xem náo nhiệt làm gì?

Bệ hạ muốn khảo hạch, nhất định là thiên phú võ đạo. Ngươi một thiên tài đan đạo, căn bản không có sân khấu để ngươi phát huy nha. Tới tham gia, đây không phải là tự rước lấy nhục sao?

Ánh mắt những người này, mặc dù không có hùng hổ dọa người. Nhưng loại bài xích cùng hoài nghi kia, lại không thể che hết.

Giang Trần vốn không quá quan tâm, nhưng bị những ánh mắt này gây hấn, lòng hắn ngược lại khó chịu rồi.

Lập tức ôm quyền nói:

- Đa tạ bệ hạ thành toàn.

Lời này ý tứ, hiển nhiên là đáp ứng tham gia.

Khổng Tước Đại Đế cười ha ha, thấy Giang Trần đáp ứng tham gia, trong nội tâm vậy mà không hề có lý do thở dài một hơi. Hiển nhiên, lúc trước hắn vẫn còn có chút lo lắng.

Loại tâm tình này, phát sinh ở trên người Khổng Tước Đại Đế, nếu khiến người khác biết rõ, chỉ sợ sẽ chấn kinh rớt cằm.

Thấy Giang Trần vậy mà thật sự muốn tham gia, truyền nhân mấy phiệt khác, trong nội tâm có chút mất hứng. Hiển nhiên, bọn hắn đối với một Đan Vương của Cửu cấp thế gia, được đãi ngộ cao thượng bực này, trong nội tâm bao nhiêu cũng có chút không phục.

Dù sao, đệ tử của Cửu cấp thế gia là không có tư cách tham dự, ngươi một Đan Vương khách khanh của Cửu cấp thế gia, sao không suy nghĩ thân phận của mình thoáng một phát?

Dù bệ hạ khai sáng, ngươi cũng nên thức thời một chút, tự động buông tha mới phải!

Vậy mà theo cột hướng lên trên bò, cái này cũng quá không biết điều rồi.

Có mấy đệ tử đại phiệt tính cách hẹp hòi, trong lòng đã tính toán, đến lúc đó như thế nào cho Chân Đan Vương này một hạ mã uy.

Cũng cho hắn biết, địa bàn của thiên tài võ đạo, đan đạo không cần tùy tùy tiện tiện lẫn vào.

- Đều chuẩn bị xong chưa?

Vân Trung Minh Hoàng cất cao giọng nói.

- Chuẩn bị tốt, thì đều xuất hiện đi.

Tất cả thiên tài, cả đám đều phía sau tiếp trước đi ra ngoài. Hướng bên Vân Trung Minh Hoàng tập hợp qua.

Giang Trần cũng không nhanh không chậm, ở dưới Cơ tam công tử lôi túm, đi tới trong đám người.

Tiến vào đám người, Giang Trần liền chứng kiến mấy đệ tử đại phiệt, trên mặt treo một tia đùa cợt không che dấu, nhìn về phía trên hiển nhiên đối với Giang Trần có chút địch ý.

Loại địch ý nhàm chán này, Giang Trần sớm đã quen. Tùy ý cười cười, nhưng lại mặc kệ.

Thái độ của hắn như vậy, ở đối phương xem ra, là một loại khinh miệt cao điệu.

Miêu Tác kia cười lạnh nói:

- Cơ lão tam, ngươi thật sự là càng lăn lộn càng đi trở về a? Cùng Đan Vương khách khanh của Cửu cấp thế gia, cũng có thể đánh ra lửa nóng?

Hai tên này vẫn là tình địch, lẫn nhau tự nhiên đối chọi gay gắt.

Cơ tam công tử khinh miệt cười cười:

- Miêu Bàn Tử, ngươi cảm thấy, ngươi có tư cách ở trước mặt bổn công tử thuyết giáo sao?

Miêu Tác đang muốn mở miệng, lại phát hiện Vân Trung Minh Hoàng đang theo dõi hắn. Thân hình hùng tráng xoay mình, sắc mặt xám ngoét, không dám nói nửa câu.

- Chứng kiến Khổng Tước Liên Trì kia không?

Vân Trung Minh Hoàng chỉ Khổng Tước Liên Trì phía trước, liếc cơ hồ là trông không đến bờ.

- Mỗi người các ngươi, đều có một mảnh lá sen. Dựa vào lá sen này, các ngươi phải đến Bỉ Ngạn Khổng Tước Liên Trì. Bỉ Ngạn có Thiên Tôn Khổng Tước Đồ. Các ngươi muốn làm, là quan tưởng Thiên Tôn Khổng Tước Đồ này. Ở trong Thiên Tôn Khổng Tước Đồ này, có cơ duyên mà Khổng Tước bệ hạ ban thưởng. Có thể đạt được hay không, phải xem tạo hóa của các ngươi. Đương nhiên, các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi có thể đến trước Thiên Tôn Khổng Tước Đồ kia không, đó cũng là một vấn đề. Ở trong đó, chí ít có ba cửa ải khảo nghiệm.

Ba cửa ải khảo nghiệm?

Qua ba cửa ải khảo nghiệm, mới có thể đến trước Khổng Tước đồ. Quan tưởng Khổng Tước đồ, mới có cơ hội lấy được cơ duyên của Khổng Tước Đại Đế.

Không thể không nói, cái này độ khó vẫn tương đối lớn.

Nhưng Giang Trần lại bất động thanh sắc, đứng ở trong đám người, con mắt hơi khép hờ, phảng phất như nhập định, đối với các loại phản ứng chung quanh, cũng coi như không thấy.

- Huynh đệ?

Cơ tam công tử cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Vững vàng.

Giang Trần chỉ có hai chữ.

Cơ tam công tử khẽ giật mình, lập tức nghĩ đến cái gì, trong nội tâm cả kinh, cũng ổn định tâm thần. Hai chữ kia của Giang Trần, tựa như chuông lớn, gõ vang ở trong lòng hắn.

Hắn phát hiện, từ khi mình tiến vào Khổng Tước Thánh Sơn, vẫn luôn có loại tâm tính lâng lâng, loại tâm tính này, cho tới bây giờ, cũng còn không có ổn xuống.

Dùng tâm tính như vậy, như thế nào đi đối mặt cạnh tranh?

Có mấy đệ tử đại phiệt, nhìn thấy Giang Trần như vậy, lại lơ đễnh, cảm thấy Chân Đan Vương này thực là ưa thích giả thần giả quỷ. Một thiên tài đan đạo, ở loại trường hợp này, ngươi trang, có thể đi xa sao.

Vân Trung Minh Hoàng kia, đối với Giang Trần tựa hồ có hứng thú rất lớn, ánh mắt đảo qua Giang Trần, lộ ra một tia hân thưởng.

Không nói trước thiên phú võ đạo của người này như thế nào, ít nhất công phu hàm dưỡng của người trẻ tuổi kia, tuyệt đối không tầm thường. Cũng không phải người tuổi trẻ ở chỗ này có thể so sánh, nói vững vàng liền có thể vững vàng.

Đối mặt loại không khí cạnh tranh này, đối mặt người cạnh tranh khác khiêu khích, các loại ngôn ngữ khiêu khích, có thể làm được mắt điếc tai ngơ, không nhìn không ngó, tuyệt đối không nhiều lắm.

Dù sao, người trẻ tuổi đều nóng tính, tu hành võ đạo, các loại cảm xúc mặt trái, đều là ngọn nguồn Tâm Ma của võ giả.

Tham lam, ghen ghét, ngạo mạn, nộ khí...

Nhất là những cảm xúc mặt trái này, càng là trở ngại cho võ giả tu luyện. Nhiều khi, đại đa số võ giả, chính là ngã xuống trước tâm tình của mình.

*****

Bởi vì, chiến thắng gông cùm xiềng xích võ đạo dễ dàng, muốn chiến thắng Tâm Ma, độ khó lại rất lớn.

Mà Chân Đan Vương trước mắt, lại làm cho Vân Trung Minh Hoàng cảm thấy, người trẻ tuổi này, tu vi cảnh giới Võ Đạo không phải quá cao, nhưng cảnh giới thần thức, lại không bại bất luận người nào ở đây.

Vân Trung Minh Hoàng vung tay lên, mặt nước bắt đầu khởi động, bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện mười tám lá sen, rơi vào trên Khổng Tước Liên Trì.

- Chư vị, cái này chính là thuyền để các ngươi đi Bỉ Ngạn. Nhớ kỹ, không nên coi nơi đây là một hồ nước bình thường. Ở chỗ này, tu vi các ngươi mạnh yếu, thực lực cao thấp, trí tuệ cao thấp, đều thể hiện ra vô cùng tinh tế. Không có cười đến cuối cùng, đều không nhất định là người thắng.

Vân Trung Minh Hoàng nói xong, hạ lệnh:

- Lên đường đi.

- Huynh đệ, cố gắng lên!

Cơ tam công tử nhảy lên một mảnh lá sen trong đó.

Giang Trần gật gật đầu, cũng nhảy lên một mảnh lá sen.

Chờ Giang Trần nhảy lên lá sen, xem xét bốn phía, lại phát hiện những người dự thi khác, đã hoàn toàn không thấy rồi. Mà chuyển biến thành, là một mặt nước trắng xoá.

Giang Trần không có lo được lo mất, quan sát một lát, liền thúc dục Chân Nguyên, thôi động lá sen kia từ từ mà đi, cũng không có truy cầu tốc độ.

Vân Trung Minh Hoàng nói, Giang Trần không dám coi như gió bên tai.

Nhất là một câu cuối cùng "không có cười đến cuối cùng, đều không nhất định là người thắng", những lời này, hiển nhiên là có nội hàm.

Nói cách khác, người cười đến cuối cùng, mới là người thắng. Như vậy ngay từ đầu, truy cầu tốc độ quá phận, chưa hẳn là một chuyện tốt.

Nhất là ven đường phải gặp được ba trở ngại.

Giang Trần triển khai Thiên Mục Thần Đồng, dò xét bốn phía. Tuy Vân Trung Minh Hoàng không minh xác nói có nhân tố nguy hiểm gì không, nhưng mà coi chừng một ít luôn tốt.

Đi ước chừng một phút đồng hồ, bỗng nhiên trong nội tâm Giang Trần khẽ động, đồng tử đột nhiên co rụt lại, nhìn về phía trước.

Chỉ thấy phía trước thành từng mảnh nước chảy màu trắng, như một đầu Thiết Tỏa Hoành Giang, sinh sinh ngăn cách Liên Trì, ngăn chặn đường đi của hắn.

- Cái này là cửa thứ nhất sao?

Giang Trần giảm bớt tốc độ, nhìn kỹ một lát. Liền biết rõ đây là một trận pháp ngăn cách.

Trận pháp này cũng không quá phức tạp, thuần túy là dùng Thủy thuộc tính chế tạo tầng tầng điệp sóng, phong tỏa hư không.

Nếu như xông không ra đạo phong tỏa này, vậy thì không cách nào tiến lên.

Hết thảy là đơn giản như vậy.

Giang Trần không có dừng lại, trong tay nhoáng một cái, lại nhiều ra một vật. Rõ ràng là Phá Nguyệt chùy lúc trước sau khi giết Tào Tấn, từ chỗ Tào Tấn lấy được.

Thứ này, quả thực là vì cửa ải này định chế. Phá Nguyệt chùy, chính là Thần Vật phá trận. Lúc trước Tào Tấn dùng Phá Nguyệt chùy này, cùng mấy đồng môn dùng thần thông phá trận, phá vỡ trận pháp bên ngoài Huyễn Ba Sơn. Bởi vậy có thể thấy được, Phá Nguyệt chùy này khoa trương đến cỡ nào.

Giang Trần không phải loại người cổ hủ, tế lên Phá Nguyệt chùy, hung hăng vẽ một cái, một đạo hào quang giống như ánh trăng, bắn về phía điệp sóng trùng trùng điệp điệp kia.

Liên tục bảy tám lần, hào quang giống như ánh trăng kia đan vào cùng một chỗ, ầm ầm phá điệp sóng ra một khe hở. Một khi điệp sóng kia vỡ ra một khe hở, kết cấu trong trận pháp lập tức tan rã, ầm ầm nghiền nát, hóa thành vô số bọt nước, toàn bộ giải tán.

Nhất thời, nước gợn khởi động, một lát sau, lại khôi phục bình tĩnh.

Giang Trần qua cửa thứ nhất, cũng không dừng lại, thúc dục lá sen, hướng phía trước tiếp tục xuất phát.

Cửa thứ nhất này, qua so với bất luận kẻ nào còn nhẹ nhõm.

- Thông qua cửa thứ nhất, cửa sau sẽ là cái gì?

Tuy Giang Trần đã qua cửa thứ nhất, lại không có đắc ý quên hình.

Độ khó cửa thứ nhất, tuy không tính đặc biệt lớn, nhưng nếu như không có Phá Nguyệt chùy, muốn phá cửa ải này, còn phải cần rất nhiều thời gian cùng tinh lực.

- Xem ra lần này, Khổng Tước Đại Đế bệ hạ là động thật?

Giang Trần không khỏi đối với khảo hạch này, nhiều thêm vài phần hào hứng.

Tuy hắn có rất nhiều thứ tốt, nhưng mà đồ tốt cho tới bây giờ ai chê ít a.

Tiếp tục đi tới, Giang Trần lưu ý bốn phía thoáng một phát, chung quanh còn không có chứng kiến bất kỳ đệ tử đại phiệt nào.

- Xem ra, Khổng Tước Liền Trì này chỉnh thể chính là một đại trận pháp, hơn nữa trong đại trận pháp còn có tiểu trận pháp, có thể ngăn cách tất cả mọi người ra.

Giang Trần đối với trận pháp cũng có nghiên cứu, tự nhiên nhìn ra được một ít dấu vết để lại.

Đang lúc tiến lên, chợt nghe phía trước có tiếng vang ầm ầm.

Dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy mặt nước phía trước, vậy mà chính giữa tách ra một lối đi, sóng nước hai bên khoảng chừng mấy trăm thước, như là hai màn tường nước, bắt đầu phong tỏa thông đạo.

Mà ở giữa thông đạo, lại có vô số vòng xoáy không ngừng cuốn động. Hơn nữa, hai bên màn nước kia, thỉnh thoảng còn bắn ra từng đạo hào quang, hiển nhiên là lực lượng công kích rất mạnh.

Giang Trần sờ lên mũi, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ cửa ải này, là muốn từ trong thông đạo kia đi qua?

Giang Trần cẩn thận quan sát thoáng một phát, những vòng xoáy kia phi thường dày đặc, nếu như mình điều khiển không tốt, hoặc là bị vòng xoáy kia kéo, thì có thể bị cuốn vào trong vòng xoáy.

Vòng xoáy này là một khảo nghiệm. Mà màn nước hai bên bắn ra hào quang dày đặc, đó cũng là khảo nghiệm. Nếu như bị hào quang đánh trúng, thì có thể bị vòng xoáy phía dưới trực tiếp cuốn đi.

Tuy Giang Trần không biết quy tắc cụ thể, nhưng nếu như bị vòng xoáy cuốn đi, khẳng định chẳng khác nào không có thông qua khảo hạch.

Giang Trần không muốn đầy bụi đất rời đi như vậy.

Quan sát chốc lát, tuy không có tổng kết ra quy luật gì, nhưng ít ra đã biết rõ, dùng tần suất của vòng xoáy này, có lẽ mình vẫn có thể thong dong ứng đối.

Chỉ là hào quang kia, xuất hiện không có bất kỳ quy luật, khi thì nhanh, khi thì chậm, căn bản không có quy luật lần theo.

Duy nhất phán đoán, là dựa vào bản năng tránh né.

Đúng vậy, tốc độ này cực nhanh, đã vượt qua tốc độ nhãn lực có thể phán đoán. Chỉ có thể dựa vào bản năng võ giả.

Cũng may, bản năng của Giang Trần cũng không kém.

Giang Trần không hề do dự, thúc dục lá sen, trực tiếp cuốn vào trong thông đạo. Vừa tiến vào lối đi kia, liền cảm giác được vòng xoáy bốn phía không ngừng đè ép.

Tuy Giang Trần tránh rất cẩn thận, không đến mức bị vòng xoáy kia cuốn vào. Nhưng mà lực lượng vòng xoáy kia, lại ảnh hưởng quỹ tích lá sen của hắn vận hành.

Bởi vậy, liền ảnh hưởng tới tốc độ tiến lên của Giang Trần.

Giang Trần biết, độ khó của cửa ải này không nhỏ. Bất quá hắn là kẻ tài cao gan cũng lớn, không ngừng vượt qua những vòng xoáy kia, mặc dù tốc độ có giảm bớt, nhưng cũng không quá chậm.

Hắn biết rõ, nếu như quá chậm, tốc độ những hào quang kia tiêu xạ, cũng đủ hắn ăn đủ. Phải nắm giữ tốt tốc độ, nắm giữ tốt tiết tấu.

Để không đến mức bị hào quang kia đánh trúng, lại không bị vòng xoáy phía dưới cuốn đi.

Cái thông đạo này rất dài, Giang Trần đi gần nửa canh giờ, ngẩng đầu nhìn lại, nhưng vẫn cảm giác không có đến cuối cùng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)