Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0085

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0085: Nhập cấm địa
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Chín mạch chân khí, hội tụ làm một.

Phóng tới bảo đao trong tay!

- Thương Hải Nghịch Lưu Đao thức thứ hai... Đoạn Lãng!

Giờ khắc này, một màn để cho người khiếp sợ xảy ra. Vô danh đao một mực chất phác tự nhiên kia, trong lúc đó, phảng phất như một Viễn Cổ Thần Ma ngủ say thức tỉnh, giãy giụa Thiên Địa gông xiềng, đạp toái non sông thế gian!

Ngôi sao bất ổn, Nhật Nguyệt lờ mờ.

Trong chốc lát, Thương Lãng chân khí bốn phía vô danh đao, ngưng tụ thành một hình dạng Thái Cổ Thần Ma, chống thiên đạp địa.

Thế đi của một đao kia, phảng phất mang theo Thái Cổ Thần Ma đồ đằng chi uy, phảng phất có được lực lượng phá hủy Thiên Địa!

Khanh!

Tạch... !

Thanh âm thanh thúy, liên tục vang lên hai lần.

Đánh giáp lá cà, dưới lưỡi đao của vô danh đao, Kim sắc phù văn trên đại kiếm của Long Ngâm Dã, như là đèn cầy bị dập tắt, hư ảnh Ngũ Trảo Kim Long cũng như bị gió thổi tan.

Thanh Loan đoản kiếm của Long Cư Tuyết, cũng truyền ra một tiếng xé tơ lụa thanh thúy.

Sau một khắc, chân khí tản mạn khắp nơi.

Mà đại kiếm của Long Ngâm Dã, ở trung tâm lại đứt gãy, sinh sinh biến thành hai đoạn.

Thanh Loan đoản kiếm của Long Cư Tuyết, càng là từng khúc mà đoạn, biến thành một đống sắt vụn.

Mà vô danh đao trong tay Giang Trần, thì dư uy không ngừng, thanh âm đao phong rít gào không ngớt. Thân đao vẫn tản ra đạo đạo quang mang, lại không chút nào tổn hại!

Long Ngâm Dã choáng váng, Long Cư Tuyết cũng choáng váng.

Ngay cả Giang Trần, cũng hơi có chút sợ run. Một màn này, hiển nhiên vượt ra khỏi dự liệu của hắn. Phải biết rằng, đối phương vận dụng là Linh khí!

Ngay cả Chân khí đại sư, nằm mơ cũng không chiếm được Linh khí!

- Chết đi!

Sát thủ lão Đại súc thế đã lâu, thấy thời cơ thích hợp nhất, bắn tới phụ cận Giang Trần!

Vừa đúng thời cơ, một mũi tên diệu đến đỉnh phong.

Vừa vặn nhắm trúng thời gian chênh lệch vi diệu, không sai chút nào.

Giang Trần chém ra một đao kia, chiêu thức đã dùng hết. Tuy lực phá Linh khí của huynh muội Long Ngâm Dã, cuối cùng lại tránh không khỏi một mũi tên đáng sợ kia!

Phanh!

Mũi tên hung hăng đâm vào trên ngực Giang Trần, tuy chân khí cường đại còn không có xuyên thấu Thiên Tằm cự kình giáp, lại trực tiếp đánh bay Giang Trần.

Trước kia Giang Trần trúng một mũi tên, là sau lưng.

Nhưng một mũi tên này, lại ở giữa ngực. Thân hình Giang Trần bị đánh bay, đồng thời cuồng phun máu tươi, mỗi một đường kinh mạch bị chân khí cường đại xâm nhập, giống như bị chạm điện, cơ hồ muốn nghiền nát.

Cũng may, giáp da kia ngăn cản ít nhất hơn phân nửa lực lượng.

Mà Giang Trần xưa nay đánh bóng kinh mạch hạ rất nhiều khổ công, lại có pháp môn đánh bóng kinh mạch đặc biệt, thời gian dài dùng Linh Dược uẩn dưỡng.

Lúc này mới khiến kinh mạch của hắn không có bị cắn nát.

Thế nhưng mà, mặc dù không bị cắn nát, đó cũng là vết thương chồng chất, không cách nào vận khởi nửa phần chân khí nữa.

Sau khi rơi xuống dất, Giang Trần cơ hồ là không thở nổi, liền nhổ ra ba ngụm máu tươi, cuối cùng bò lên, liều mạng thiêu đốt năng lượng sinh mệnh, thân hình dừng lại, thất tha thất thểu nhảy vào trong bóng tối vô tận.

- Truy!

Long Ngâm Dã là cái thứ nhất vọt tới, Long Cư Tuyết theo sát phía sau. Giờ phút này tâm tình hai người, cũng là vừa sợ vừa giận, lần này bọn hắn chuẩn bị lâu như vậy, ngay cả Linh khí cũng vận dụng, vốn tưởng rằng có thể nhẹ nhõm nghiền áp Giang Trần.

Không nghĩ tới, hai kiện Linh khí, lại bị Giang Trần sinh sinh phế bỏ!

Sát thủ lão đại Truy Mệnh Ám Môn, lại không chút hoang mang, vĩnh viễn bình tĩnh như vậy, xâu ở phía sau, không nhanh không chậm đuổi theo.

Từ khi Giang Trần tiến vào khu vực bọn hắn mai phục, hắn đã có thủ pháp độc nhất vô nhị, ở trên người Giang Trần gieo xuống lạc ấn nào đó, khiến cho Giang Trần mặc kệ đi đến nơi nào, đều không thoát khỏi hắn truy tung.

Trước kia, hắn đều không có lo lắng truy tìm Giang Trần, hôm nay bản thân Giang Trần bị trọng thương, tùy thời có thể xong, hắn dĩ nhiên là càng không vội.

- Thanh đao kia của Giang Trần, vậy mà cường hoành như vậy, đại phá hai kiện Linh khí, phải thu tới tay! Còn Long gia huynh muội...

Trong nội tâm sát thủ lão Đại hiện lên một đạo sát cơ, ở vô tận địa quật, nếu Long gia huynh muội lỗ mãng, hắn sẽ không để ý loại bỏ.

Võ Giả thế gian, khát vọng đối với thần binh lợi khí, lại để cho một người điên cuồng.

Mà đao của Giang Trần, ngay cả Linh khí cũng không thể địch nổi, đủ để cho sát thủ lão Đại đối với Long gia huynh muội động sát cơ! Chịu mạo hiểm.

- Giang Trần, ngươi trốn không thoát!

Tuy Long Ngâm Dã bị hủy Linh khí, nhưng lại không có rối loạn.

- Đường đi ra ngoài, đã bị chúng ta vây quanh. Ngươi lại đi vào trong, cái kia chính là Cấm khu tầng thứ tư. Ngươi là lên trời không đường, độn địa không cửa rồi!

Kỳ thật Giang Trần cũng không ngừng kêu khổ, giờ phút này dưới chân hắn, đã bước vào biên giới tầng thứ ba cùng tầng thứ tư.

Mỗi xâm nhập mấy trăm mét, liền có thể cảm giác được, mình đã tiến vào một vực sâu khủng bố.

Chỉ là khu vực biên giới tầng thứ tư, phát ra khí tức khủng bố, uy áp đáng sợ, đã để cho Giang Trần nhịn không được sởn hết cả gai ốc rồi.

- Tầng thứ tư trở lên, vạn lần không được vào. Nhớ kỹ, đó là cấm địa, đã từng vô số thiên tài, tùy tiện tiến vào, không có một cái nào đi ra qua. Cho dù là Linh Đạo cường giả, tiến vào tầng thứ tư, đó cũng là lành ít dữ nhiều. Nhớ lấy, nhớ lấy!

Bên tai Giang Trần, phảng phất vang lên thanh âm của Câu Ngọc công chúa ngày đó dặn đi dặn lại.

Xa hơn trước, là tiến vào cấm địa tầng thứ tư.

Coi như là Linh Đạo cường giả tiến vào, cũng dữ nhiều lành ít. Dưới Linh Đạo, không ai có thể đi ra.

Thế nhưng mà, quay đầu lại?

Quay đầu lại, huynh muội Long gia nhìn chằm chằm.

Còn có một sát thủ lãnh huyết đáng sợ hơn.

Bất kỳ một cái nào trong ba người này, đối phó hắn hôm nay trọng thương, cũng có thể như văn vê chết một con kiến!

Tiến lên, là cấm địa tầng thứ tư, trên cơ bản có đi không về; lui, đường trở về đã bị phá hỏng, ba người kia tuyệt đối sẽ không buông tha hắn!

Lưu cho Giang Trần lựa chọn, chỉ có hai con đường. Từng cái, tựa hồ đều là tuyệt lộ!

- Ha ha, Giang Trần, sao ngươi không trốn? Tiếp tục a.

Trong tầm mắt Long Ngâm Dã, đã có thể chứng kiến Giang Trần ở biên giới tầng thứ tư bồi hồi.

- Giang Trần, ta nói rồi, cùng Long Đằng Hầu phủ ta đối nghịch, ngươi hẳn phải chết!

Ánh mắt Giang Trần khẽ nhúc nhích, trong tầm mắt, sát thủ lão Đại kia cũng đã đến cách 500m.

- Long gia huynh muội, trước nói một chút, chuôi đao trên tay Giang Trần, quy ta!

Trong giọng nói của sát thủ lão Đại, lộ ra bá đạo chân thật đáng tin.

- Quy ngươi? Dựa vào cái gì? Bốn lần tiền thù lao, ngươi còn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?

Long Ngâm Dã nổi giận.

- Ha ha, Long tiểu Hầu gia, ngươi có thể không đáp ứng. Ta cũng có thể có 100 loại biện pháp, đạt được chuôi đao này, còn có thể khiến kế hoạch săn giết của các ngươi, thất bại trong gang tấc.

Sát thủ này ngữ khí khoan thai.

- Ngươi...

Long Ngâm Dã mắt lộ ra hung quang.

*****

- Được rồi, cho hắn liền cho hắn. Ngày khác ta tiến vào tông môn, chỉ là một kiện Linh khí, không đáng giá nhắc tới.

Long Cư Tuyết càng hiểu xem xét thời thế.

- Ha ha, vẫn là Long tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa. Cái kia cứ như vậy định rồi. Giang Trần hắn bây giờ là con chuột trong lồng, đi không được.

Giang Trần mặt không biểu tình, ánh mắt đảo qua ba người này:

- Ta nhớ kỹ các ngươi, muốn giết ta, cùng một chỗ vào đi! Các ngươi cũng đừng quên, ngày Giang Trần ta tái xuất hiện, chính là thời điểm các ngươi hoàn lại gấp mười gấp trăm lần!

Vừa mới nói xong, hai chân Giang Trần đạp mạnh, trực tiếp nhảy vào trong bóng tối, vậy mà không quay đầu, ngược lại hướng cấm địa tầng thứ tư vọt lên!

- Cái này... Giang Trần, ngươi đi vào, đó là hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Long Ngâm Dã hô to.

- Giang Trần, nếu như ngươi đi ra, chúng ta cam đoan không liên quan đến gia tộc của ngươi; nếu như ngươi cố ý đi vào, cũng chỉ còn đường chết, sau đó, chúng ta chắc chắn huyết tẩy Giang Hãn Hầu phủ!

Long Cư Tuyết càng hiểu được kế công tâm!

Huyết tẩy Giang Hãn Hầu phủ?

Trong nội tâm Giang Trần có chút co lại, nhưng lại cứng như bàn thạch, hướng cấm địa phóng đi.

Mặc dù đầu hàng, bọn hắn sẽ bỏ qua Giang Hãn Hầu phủ sao?

Tựa như lão hổ hứa hẹn với dê, căn bản không có bất luận độ tin cậy gì.

- Phụ thân, xin lỗi rồi. Không nghĩ tới sau khi ta chuyển sinh, vẫn không thể trợ giúp Giang Hãn Hầu phủ đi ra khốn cảnh?

Dáng tươi cười của Giang Trần, mang theo vài phần đắng chát.

- Ai, tiểu tử này, vậy mà bướng bỉnh như vậy!

Sát thủ lão Đại kia cũng thở dài.

Long Ngâm Dã cả giận nói:

- Còn không phải ngươi? Nếu như ngươi không đề cập tới sát nhân đoạt đao, có lẽ còn chưa đủ để kích thích hắn đi đến một bước này.

- Ha ha. Long Tiểu Hầu gia, ngươi nói như vậy, chứng minh ngươi căn bản không biết đối thủ Giang Trần này. Thứ cho ta nói thẳng, nếu như không có hôm nay, cho ngươi cùng Giang Trần quang minh chính đại cạnh tranh, vị trí đệ nhất chư hầu của ngươi, tất khó giữ được!

Ngữ khí của sát thủ lão Đại kia, một chút cũng không khách khí.

- Ngươi...

Long Ngâm Dã giận tím mặt.

- Được rồi, miệng lưỡi lợi hại, có làm được cái gì? Chúng ta nên đoàn kết nhất trí, là truy kích, hay là thủ ở chỗ này?

Long Cư Tuyết mở miệng khuyên bảo.

- Các ngươi không muốn sống, có thể truy kích vào. Ta không phụng bồi.

Sát thủ lão Đại kia dù thủ hạ bị giết, cũng không có chút thất thố, nhưng ánh mắt nhìn về phía tầng không gian thứ tư kia, lại lộ ra một tia hoảng sợ cảnh giác.

- Vậy chờ đợi a?

Long Ngâm Dã khó chịu nói.

- Chúng ta không có bao nhiêu thời gian đâu.

- Ta có thể đợi.

Sát thủ lão Đại cười nhạt một tiếng.

- Bốn lần tiền thù lao không thay đổi, ta ở chỗ này chờ thêm mấy tháng.

- Chúng ta làm sao biết ngươi sẽ không thả lỏng?

Long Ngâm Dã cười lạnh.

- Thả? Thứ nhất, một khi ta thu tiền thù lao, là tuyệt đối sẽ không phóng nước; thứ hai, ta phóng nước, chẳng lẽ chờ hắn phát triển đến báo thù ta? Thứ ba, ta muốn cây đao kia của hắn.

Những lý do này, bất luận cái cái đều đủ.

Cuối cùng, song phương thương định, do sát thủ lão Đại ở chỗ này giữ vững vị trí, để ngừa Giang Trần bỏ chạy ra.

Long Cư Tuyết ngược lại không nghi ngờ sát thủ lão Đại sẽ không tuân thủ lời hứa, nàng rất rõ ràng, người nọ là thế hệ không lợi không dậy sớm, chỉ cần hắn đối với chuôi đao của Giang Trần chưa từ bỏ ý định, hắn tuyệt đối sẽ không đi.

Đương nhiên, chờ đợi thời gian dài cũng không có ý nghĩa. Tiến vào cấm địa tầng thứ tư, ai cũng không sống qua ba ngày.

Ước định của bọn hắn, là chờ một tháng thời gian, vậy là đủ rồi.

- Long gia huynh muội, ta hi vọng thời điểm ta đi ra ngoài, bốn lần tiền thù lao đã vào vị trí của mình. Nếu không, các ngươi nên biết, ta sẽ làm như thế nào.

Sát thủ lão Đại nhàn nhạt nhắc nhở một câu.

Long Ngâm Dã hừ lạnh một tiếng, lại bị Long Cư Tuyết túm lấy, hai người hướng ra ngoài chạy đi.

Giang Trần thất tha thất thểu, dùng hết tất cả lực lượng lưu lại trong thân thể, hướng ở chỗ sâu trong tầng không gian thứ tư chạy đi. Giờ khắc này, hắn đã bất chấp cái gì cấm địa, chẳng quan tâm cái gì có đi không về rồi.

Hắn có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chết ở trong tay huynh muội Long gia!

Hắn tuyệt đối không tiếp thụ được, huynh muội Long gia mang theo thủ cấp của hắn, trở lại vương đô hướng phụ thân diễu võ dương oai!

Nếu như sống không thể khống chế, như vậy chết như thế nào, ít nhất cũng phải do chính mình khống chế!

Cho nên, Giang Trần không ngừng lại, bước chân cứ xông về phía trước, cũng không biết đi bao lâu, hắn chỉ cảm thấy toàn thân càng ngày càng nặng, đầu óc càng ngày càng chìm, bước chân càng ngày càng loạn, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Phanh!

Hắn ngã xuống, một thân máu tươi ngã xuống.

Cũng không biết đã qua bao lâu, ý thức của Giang Trần, phảng phất ở trong bóng tối vô tận, bắn ra một tia ánh sáng nhạt.

Hắn phảng phất đã tỉnh, lại phảng phất như đang nằm mơ.

Hắn mộng thấy, mình giống như về tới kiếp trước, về tới phong quang của Thiên Đế chi tử, về tới kiếp trước trấn thủ thư khố trăm vạn năm...

Trong nháy mắt, mộng cảnh xoay chuyển, hắn lại phảng phất về tới vương đô, chứng kiến rất nhiều rất nhiều giáp sĩ Long Đằng Hầu phủ, xông vào Giang Hãn Hầu phủ, trói gô phụ thân hắn bắt đi ra.

Sau đó một đao phủ giơ Quỷ Đầu Đao lên cao cao, chém về phía thủ cấp của phụ thân Giang Phong.

- Không!

Giang Trần chỉ cảm thấy ngực đau xót, rồi đột nhiên mở mắt ra.

Hừm!

Một con Kim Dực Kiếm Điểu toàn thân kim quang, phảng phất như bị kinh hãi, nó vỗ cánh, từ bên cạnh hắn bay ra.

Mà Giang Trần cúi đầu xem xét, phát hiện y phục của mình đã bị Kim Dực Kiếm Điểu cắt, cũng may có một tầng Thiên Tằm cự kình giáp ở trên thân, nếu không, vừa rồi một kích kia, chỉ sợ đã khiến Giang Trần bể bụng rồi.

- Kim Dực Kiếm Điểu?

Giang Trần vô cùng suy yếu, vừa vận chuyển kinh mạch, liền cảm thấy toàn thân muốn tan rã, kinh mạch như muốn đứt gãy.

Giang Trần nhẹ ho vài cái, đem một tia tàn dịch trong lồng ngực phun ra, cảm thấy hô hấp có chút thông thuận.

Thò tay móc ra một viên Thần Tú Tạo Hóa Đan, đang muốn để vào trong miệng, bỗng nhiên tay của Giang Trần dừng lại.

Ánh mắt của hắn, cơ hồ trừng ra.

Tả hữu xem xét, lỗ chân lông cả người kìm lòng không được dựng lên.

Bốn phương tám hướng một mảnh đông nghịt, vậy mà đứng đầy Kiếm Điểu!

Trên nham bích, trên quái thạch, trên đầm lầy, trên rừng cây, trên vũng bùn...

Chỉ cần nơi có thể đặt chân, cơ hồ đều chật ních Kiếm Điểu!

Đều nói ngàn vạn, thế nhưng mà Kiếm Điểu trước mắt, đâu chỉ ngàn vạn?

Giang Trần liếc nhìn lại, quả thực nhìn không tới cuối, chỉ thấy một mảnh Kiếm Điểu, cánh chim sắc bén chỉnh tề, linh châu trên đỉnh đầu phát ra hào quang, còn có mỏ chim còn nhọn hơn đao kiếm.

- Ta... Ta đây là tiến vào đại bản doanh của Kiếm Điểu sao?

Tuy một hai con Kiếm Điểu, một chút lực uy hiếp cũng không có, thế nhưng mà tràng diện trước mắt này, quả thực là Kiếm Điểu hải dương!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)