Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0858

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0858: Giang Trần mua ba người
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Đổi một góc độ xem xét, bên Xích Đỉnh Trung Vực hào phóng như thế, để cho những nô lệ này lộ diện mạo, chưa hẳn không phải là kế sách dụ địch xâm nhập.

Vốn Giang Trần còn có ý định, nếu như chứng kiến đệ tử của Đan Càn Cung, sẽ ra tay mua lại toàn bộ. Nhưng cẩn thận tưởng tượng, cái này có thể là mạo hiểm rất lớn.

Vạn nhất đây là kế sách dụ địch, hắn cái khác không mua, chỉ mua đệ tử Đan Càn Cung, tất nhiên sẽ bị người hoài nghi.

Dù sao, không phải người của Đan Càn Cung, ai sẽ hảo tâm như vậy, chuyên môn chọn mua đệ tử Đan Càn Cung?

500 tên nô lệ, bị đẩy đi ra, quỳ rạp xuống đất. Chỉ có điều những người này bị chế trụ, thần thái cả đám đờ đẫn. Ở trên mặt bọn hắn, nhìn không ra hỉ nộ, nhìn không ra vui buồn.

Giang Trần liếc nhìn lại, phát hiện ở đây, quả nhiên có mấy đệ tử của Đan Càn Cung. Chỉ có điều, những đệ tử Đan Càn Cung này, cùng Giang Trần không có cùng xuất hiện gì.

Tuy đều là thiên tài trong Đan Hà Cốc, nhưng Giang Trần cùng bọn họ không có giao tình gì.

Có một cái từng có quan hệ với Giang Trần, là lúc trước Giang Trần mới vừa gia nhập Đan Hà Cốc, liền đến ra oai phủ đầu cho Giang Trần... Ngôn Hồng Đồ.

Đối với loại người này, Giang Trần tự nhiên không có hứng thú.

Đừng nói có phong hiểm, dù không có phong hiểm, Giang Trần cũng không có hứng thú đi cứu hắn. Giang Trần không phải loại người thích lấy ơn báo oán.

Tuy lợi ích Tông môn trọng yếu, nhưng mà ở Giang Trần xem ra, loại người bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh như Ngôn Hồng Đồ, phẩm tính rất có vấn đề, cứu ra, cũng chưa chắc biết cảm ơn, chớ nói chi là đối với trùng kiến Đan Càn Cung hắn sẽ có bao nhiêu cống hiến.

Tựa hồ phương đấu giá cố ý đem đệ tử Đan Càn Cung bày ở vị trí bắt mắt. Giang Trần đi qua hai hàng, liền thấy được năm đệ tử Đan Càn Cung.

Xa hơn, liền không có rồi.

Thời điểm đi đến hàng thứ tư, Giang Trần dừng bước. Bởi vì hắn chứng kiến một khuôn mặt quen thuộc. Người này, lại không phải đệ tử Đan Càn Cung.

Thậm chí không phải đệ tử sáu đại tông môn truyền thống của Vạn Tượng Cương Vực, mà là đệ tử của một Ngũ phẩm tông môn.

- Là hắn?

Giang Trần đối với người này, có chút ấn tượng.

Người này là đối thủ thứ nhất của hắn ở Võ khâu trong Vạn Tượng Đại Điển. Nhớ không lầm, người này tên Phong Bào, là một thiên tài của Ngũ phẩm tông môn Phong Cực Tông, lúc ấy là Nguyên cảnh thất trọng.

Người này chuyên chú Kiếm đạo, là nhân vật cấp bậc Kiếm Si. Ở Giang Trần xem ra, người này chuyên chú Kiếm đạo, truy cầu nhanh chi cực hạn, hẳn là có thể ở Kiếm đạo có chỗ thu hoạch.

Lúc ấy vì Giang Trần thưởng thức Phong Bào này, cho nên lúc tỷ thí luận võ, cố ý dẫn đạo Phong Bào, ở trong quá trình luận bàn, truyền thụ cho Phong Bào một ít Kiếm đạo áo nghĩa.

Phong Bào ngộ tính rất cao, biết Giang Trần đang chỉ điểm hắn, truyền thụ hắn một ít Kiếm Đạo Chân Giải.

Sau trận chiến ấy, lĩnh ngộ của Phong Bào ở trên Kiếm đạo, đã có rất nhiều cảm ngộ. Sau đó, theo Vạn Tượng Cương Vực nghiền nát, Phong Bào cũng khó chỉ lo thân mình, không cẩn thận bị bắt thành tù binh.

Giang Trần đi đến trước mặt Phong Bào, nhìn nhìn giá tiền của hắn, yết giá là tám mươi vạn Thánh Linh Thạch.

- Cái này ta muốn.

Giang Trần không chút do dự, kéo Phong Bào từ trong đám người đi ra. Hiện tại mọi người vẫn còn ở giai đoạn quan sát, Giang Trần là người thứ nhất ra tay.

Giang Trần không giống những người khác, người khác tuyển người, là xem tư chất, so hàng với hàng. Giang Trần tuyển người, không phải là vì mua nô lệ để sai sử, mà là mua người quen mà thôi.

Cho nên, hắn căn bản không bắt bẻ.

Hàng thứ tư, hàng thứ năm, đều không có người quen của Giang Trần.

Đi đến hàng thứ sáu, Giang Trần bỗng nhiên chứng kiến hai người quen. Hai người quen này, đồng dạng không phải đệ tử sáu đại tông môn của Vạn Tượng Cương Vực.

Thậm chí, cũng không phải đệ tử của Ngũ phẩm tông môn, mà là cố nhân đến từ liên minh 16 nước.

Hai người này, rõ ràng là Vạn Linh Tông, một trong bốn đại tông môn đến từ liên minh 16 nước, cùng Giang Trần ban đầu ở Bất Diệt Linh Sơn thí luyện, có huynh đệ chi nghĩa Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly.

Ban đầu ở Bất Diệt Linh Sơn, Lưu Văn Thải được Giang Trần ân huệ, Giang Trần còn cho hắn huyết mạch của Chu Lân Hỏa Tích, kích thích lực lượng huyết mạch trong cơ thể Lưu Văn Thải thức tỉnh.

Hơn nữa, tại Bất Diệt Linh Sơn, Giang Trần còn truyền thụ cho Lưu Văn Thải không ít võ đạo tâm đắc.

Tình cảm của hai người phi thường tốt. Lúc trước Giang Trần ly khai Bảo Thụ Tông, trên đường đi Đan Càn Cung, còn từng cố ý đi Vạn Linh Tông bái kiến Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly.

Hai người này, đều là hảo hữu của Giang Trần ở 16 quốc. Lúc này đột nhiên chứng kiến, tình cảnh thí luyện ban đầu ở Bất Diệt Linh Sơn, lại một lần nữa nổi lên trong lòng.

- Không thể tưởng được, cách nhiều năm như vậy, còn có thể gặp được huynh đệ lúc trước.

Tâm tình của Giang Trần cũng hơi có chút kích động.

Đối với mấy đệ tử Đan Càn Cung, Giang Trần không có cảm giác gì. Tuy có danh nghĩa đồng môn, nhưng không có cảm tình đồng môn.

Thế nhưng mà Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly, hai người này, ban đầu ở Bất Diệt Linh Sơn, coi như là cùng Giang Trần đồng cam cộng khổ, Giang Trần tự nhiên không thể thấy chết mà không cứu.

Nhìn yết giá của bọn hắn, Lưu Văn Thải tám mươi vạn, Lục Á Ly chỉ có 30 vạn.

- Xem ra, những năm này Lưu Văn Thải tiến bộ rất lớn, sau khi huyết mạch thức tỉnh, tu vi đột nhiên tăng mạnh a. Bằng không thì giá cả sao có thể ngang hàng với Phong Bào?

Giang Trần kéo Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly đi ra.

Sau khi kéo ra ba người này, Giang Trần lại nhìn một lần, không có phát hiện gương mặt quen thuộc gì nữa.

Liền trực tiếp dẫn ba người này, đi vào khu giao dịch:

- Ta muốn ba cái này.

Kiểm nghiệm đánh số nô lệ, giao tiền, cởi bỏ cấm chế, giao dịch hoàn tất.

Quá trình thập phần đơn giản, địa vị của ba người này cũng không lớn, không có hiềm nghi gì, cho nên giao dịch dị thường thuận lợi.

Giang Trần dẫn ba người này trở lại phòng.

Chỉ thấy bộ dạng Vệ Hạnh Nhi thất hồn lạc phách, ngồi ở trong phòng, sắc mặt tái nhợt, phảng phất như đột nhiên nhận lấy thiên đại đả kích gì, bờ môi nhẹ nhàng run rẩy.

- Làm sao vậy?

Giang Trần giật mình.

Hoàng Nhi khẽ thở dài:

- Nàng nói, những đấu giá này đều là gạt người. Những nô lệ trong đấu giá này, có mấy cái là nàng đã từng dùng tiền mua lại, rõ ràng đã để cho chạy rồi, lần này lại xuất hiện. Nói cách khác, những nô lệ này, căn bản đi không ra Xích Đỉnh Trung Vực.

- Cái gì?

Giang Trần cũng ngây ngẩn cả người.

Vẻ mặt của Vệ Hạnh Nhi đắng chát:

- Ta quá ngây thơ rồi, ta vẫn cho là, tốn chút tiền, mua cho bọn hắn một cái tự do. Không nghĩ tới, bọn hắn vẫn chạy không thoát loại vận mệnh này. Người của Xích Đỉnh Trung Vực, chắc chắn sẽ không để người Vạn Tượng Cương Vực được tự do.

Giang Trần nhíu mũi một cái:

- Nói như vậy, ta mua ba người này, cũng không được?

*****

Vệ Hạnh Nhi cười khổ nói:

- Ta cũng không biết, có lẽ nhìn mệnh a. Mệnh tốt không có bị bắt trở lại, có thể chạy ra tìm đường sống, số mệnh không tốt, bị bắt trở lại, cái kia vẫn là nô lệ.

Hiển nhiên Vệ Hạnh Nhi cũng là vừa phát hiện vấn đề này, cho nên tâm tình thoáng cái rất uể oải. Trước kia nàng ở Xích Đỉnh Trung Vực, ngẫu nhiên tham gia đấu giá hội, chứng kiến người quen ở Vạn Tượng Cương Vực, sẽ ở trong phạm vi tài lực của mình, cứu mấy người như vậy.

Không phải nàng có cảm tình gì đối với những người này, mà là ký thác tâm lý.

Thế nhưng mà, sự thật tàn nhẫn lại nói cho nàng biết, nàng làm hết thảy, đều là phí công, đều là phù vân.

Vẫn cho rằng mình làm chính là sự tình có ý nghĩa, đột nhiên phát hiện hết thảy đều không có ý nghĩa, trong lòng thất lạc có thể nghĩ.

Giang Trần ngược lại không có uể oải, mà chỉ nói:

- Ngươi đã làm hết khả năng ngươi có thể làm, bọn hắn trốn không thoát, đây là mệnh của bọn hắn, ngươi không cần tự trách. Cũng không phải tất cả mọi người đều bị bắt trở lại.

Vệ Hạnh Nhi nghe hắn an ủi vài câu, tâm tình cũng hơi tốt hơn một chút.

Ngửa đầu hỏi:

- Lần này ngươi trở về, là ý định tìm Xích Đỉnh Trung Vực báo thù sao?

Giang Trần lắc đầu, ngữ khí lại dị thường kiên định:

- Trước để cho bọn hắn đắc ý vài năm, bọn hắn làm hết thảy đối với Vạn Tượng Cương Vực, một ngày nào đó, ta sẽ bồi hoàn gấp đôi cho bọn hắn.

- Vậy ngươi nói Tiêu Dao Tông ta, còn có ngày trùng kiến sao?

Con mắt của Vệ Hạnh Nhi bỗng nhiên sáng ngời hỏi.

- Nếu như mỗi người Tiêu Dao Tông đều giống như ngươi, ngày đó nhất định sẽ đến.

Giang Trần tự nhiên không thể giội nước lã, lại hỏi.

- Hiện tại, tình huống đại khái của Vạn Tượng Cương Vực như thế nào?

- Từ khi ta bị bắt, liền không trở lại Vạn Tượng Cương Vực. Nghe nói chỗ đó đã bị tất cả thế lực lớn của Xích Đỉnh Trung Vực chia cắt. Tài nguyên các nơi, cũng bị các đại tông môn của Xích Đỉnh Trung Vực chiếm lấy.

Vệ Hạnh Nhi có chút uể oải.

- Chiếm lấy?

Giang Trần cười lạnh một tiếng.

- Xem ra những tông môn kia, ăn hết giáo huấn lại còn không có học nghe lời a.

Vệ Hạnh Nhi chợt nhớ tới một sự kiện, đột nhiên hỏi:

- Lần kia nghe nói có người đem đầu của các thủ lãnh tông môn đến trước mặt Xích Đỉnh Hoàng đế, nói là ngươi làm, là thật sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng, lại không phủ nhận.

Đây chẳng qua là tiền lãi mà thôi. So sánh với Xích Đỉnh Trung Vực làm hết thảy đối với Vạn Tượng Cương Vực, chút sự tình này, căn bản không coi là cái gì.

Vệ Hạnh Nhi ngơ ngác nhìn Giang Trần nửa ngày, mới đột nhiên hỏi:

- Ngươi không mua sắm đệ tử Đan Càn Cung? Có cần ta hỗ trợ hay không?

- Không cần, bọn hắn chỉ là mồi nhử. Tạm thời có lẽ không có nguy hiểm gì.

Giang Trần lắc đầu, cự tuyệt hảo ý của Vệ Hạnh Nhi. Hiện tại ra tay mua những đồng môn Đan Càn Cung này, có thể mang bọn chúng ra Xích Đỉnh Trung Vực hay không là một vấn đề.

Không mua, bọn hắn với tư cách mồi nhử, có lẽ còn có thể tiếp tục sinh tồn.

Cho nên, dù muốn cứu viện những người này, hiện tại cũng không phải lúc.

500 nô lệ Nguyên cảnh, cuối cùng cũng chọn không sai biệt lắm. Tiếp đến đẩy ra hai mươi nô lệ Thánh cảnh, dùng hình thức đấu giá tranh đoạt.

Những nô lệ Thánh cảnh này, đại bộ phận đến từ Vạn Tượng Cương Vực, đương nhiên cũng có nô lệ đến từ khu vực khác.

Khởi giá đều là 500 vạn trở lên.

Giang Trần nhìn một chút, cũng không có người quen gì. Cho nên, hắn đối với đấu giá này cũng hết hứng thú, chờ đấu giá hội chấm dứt, liền mang theo ba người quen ly khai.

Thừa dịp đấu giá hội còn không có chấm dứt, Giang Trần lại hướng Vệ Hạnh Nhi nghe không ít tin tức. Chỉ là Vệ Hạnh Nhi một mực đều ở Xích Đỉnh vương thành, không có ly khai.

Tin tức ngoại giới, cũng chỉ có thể từ trong Thúy Hoa Hiên nghe được một ít. Nàng cũng không tiện tận lực đi nghe ngóng, để tránh cho người lưu lại cái chuôi "người ở nhưng tâm không ở".

Sau khi đấu giá kết thúc, Vệ Hạnh Nhi biết Giang Trần muốn ly khai, nên không có tận lực giữ lại. Cũng không có mời bọn hắn đi Thúy Hoa Hiên ngồi một chút.

Sau khi nói bảo trọng, Giang Trần liền dẫn bọn người Phong Bào, ly khai Xích Đỉnh vương thành rất nhanh.

Tuy hắn cảm thấy Vệ Hạnh Nhi không đến mức hại hắn, nhưng tình cảnh của Vệ Hạnh Nhi, thoạt nhìn cũng rất vi diệu. Vạn nhất người bên cạnh Vệ Hạnh Nhi hoài nghi, ở lại Xích Đỉnh vương thành cũng là đại phiền toái.

Rất nhanh đi ra Xích Đỉnh vương thành, Giang Trần không có dừng lại, mà tiếp tục chạy đi hơn nghìn dặm, sau khi rời xa Xích Đỉnh vương thành, mới tìm một góc vắng vẻ dừng lại.

Ba người này bị mua, trong nội tâm cũng lo sợ bất an. Không biết tiếp sau vận mệnh sẽ như thế nào.

Hiện tại trên thân thể ba người bọn họ không có cấm chế hạn chế hành động, thế nhưng bọn hắn lại sinh không ra ý niệm đào tẩu trong đầu.

Bởi vì, bọn hắn cảm nhận được người mua kia, có thực lực so với bọn hắn cường đại gấp trăm lần. Dù để cho bọn hắn trốn trước năm trăm dặm, cũng không cách nào thoát được.

Bất quá, bọn hắn cũng hiếu kỳ, đã mua bọn hắn, vì cái gì không hạ cấm chế đối với bọn họ? Chẳng lẽ thật sự không sợ bọn họ đào tẩu?

Thế nhưng mà cường giả, đối với nô lệ nào có khách khí như vậy?

Trong lúc nhất thời, ba người đều có tâm sự. Phong Bào cùng hai người khác chưa quen thuộc. Mà Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly là đồng môn, lại là huynh đệ, thế nhưng mà dưới loại tình huống này, hai người cũng không cách nào trao đổi cái gì.

- Aii.

Giang Trần than nhẹ một tiếng.

- Nhân sinh vô thường, không thể tưởng được đi Xích Đỉnh Trung Vực một chuyến, lại để ta gặp được lão huynh đệ.

Lúc này, Giang Trần lại không có cải biến thanh âm của mình.

Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly nghe vậy, toàn thân đều chấn động. Ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Giang Trần, mang theo ý tứ xem kỹ nồng đậm.

Hiển nhiên, cái thanh âm quen thuộc này, quá ngoài dự liệu của bọn hắn.

Phong Bào đối với thanh âm của Giang Trần cũng không xa lạ gì, cũng khẽ giật mình, thất thanh nói:

- Ngươi là... Ngươi là Giang sư huynh?

Ban đầu ở Vạn Tượng Đại Điển, Giang Trần cảm thấy Phong Bào này nhân phẩm không tệ, đối với Kiếm đạo thập phần chấp nhất, là nhân tài có thể đào tạo, nên lúc ấy Giang Trần truyền thụ cho Phong Bào một ít Kiếm Đạo Chân Giải.

Tuy Giang Trần còn nhớ rõ chuyện này, nhưng một mực không để ở trong lòng. Thế nhưng đối với Phong Bào mà nói, đây không thể nghi ngờ là thiên đại tạo hóa, một mực khắc sâu trong lòng, đối với Giang Trần thập phần cảm kích.

Giờ phút này đột nhiên nghe được thanh âm của ân nhân, Phong Bào tự nhiên là rất kích động.

Lưu Văn Thải cũng không thể tưởng tượng nổi:

- Bàn Thạch huynh...

Ban đầu ở Bất Diệt Linh Sơn thí luyện, Giang Trần là dùng danh hiệu tán tu "Bàn Thạch" tham gia thí luyện. Lưu Văn Thải cũng một mực gọi hắn là Bàn Thạch huynh.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)