Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0861

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0861: Ý đồ chân chính của Thúy Hoa Hiên chủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

̉ 1

Chuyện này, Vệ Hạnh Nhi chắc hẳn cũng mơ mơ màng màng.

Hơn nữa, hiện tại xem ra, Vệ Hạnh Nhi ở Thúy Hoa Hiên cũng chỉ là phong quang bên ngoài, sự tình sau lưng Thúy Hoa Hiên, Vệ Hạnh Nhi là hoàn toàn không biết gì cả.

Biểu lộ của Giang Trần ngưng trọng, hắn đối với bất luận thế lực gì của Xích Đỉnh Trung Vực, là không có hảo cảm. Thúy Hoa Hiên cũng giống như thế.

Mấy người này, không hỏi nguyên do, chỉ bởi vì Giang Trần cùng Vệ Hạnh Nhi tiếp xúc qua, mua mấy người đi ra, liền tới đuổi giết trắng trợn, không kiêng nể gì cả.

Phong cách như vậy, xem sinh tử của người khác như cỏ rác, hiển nhiên không phải vật gì tốt.

Trong khi đang suy nghĩ, Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly cũng đi ra. Ở trên mặt bọn hắn, giờ phút này lại tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Năm cường giả Thánh cảnh, ở trước mặt Giang Trần, lại như tiểu hài tử mới học đi, trong nháy mắt, đã bị giết bốn cái, còn thừa lại một cái, chỉ có phần quỳ gối cầu xin tha thứ.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn hắn quả thực là khó có thể tin.

Nhớ ngày đó ở Bất Diệt Linh Sơn, tuy mọi người phân cách, nhưng mà chênh lệch kia ít nhất còn xem tới được, có thể cân nhắc.

Hôm nay nhìn lại chênh lệch, quả thực ngay cả bóng lưng của Giang Trần cũng nhìn không tới rồi.

- Bàn Thạch huynh, người này, giao cho huynh đệ chúng ta tới giết, có được hay không?

Bỗng nhiên Lưu Văn Thải đưa ra yêu cầu.

Giang Trần gật gật đầu, lại không phản đối.

Những năm này tiến bộ của Lưu Văn Thải cũng rất lớn, năm đó ở Bất Diệt Linh Sơn chỉ là võ giả Địa Linh cảnh, hôm nay cũng là võ giả Thiên Nguyên cảnh.

Nhìn ra được, lực lượng huyết mạch tiến hóa, đã không ngừng kích phát tiềm lực trong cơ thể hắn, dần dần để cho hắn bộc lộ tài năng.

Nếu như không phải vì Vạn Tượng Cương Vực gặp kiếp nạn, Lưu Văn Thải ở Đại Thánh Đường ngốc năm ba năm, nhất định có thể trổ hết tài năng, trở thành thiên tài mà Đại Thánh Đường cũng phải tranh đoạt.

Chỉ tiếc, tạo hóa trêu người.

Tên võ giả Nhân Thánh cảnh kia nghe nói muốn giết hắn, buồn bã khẩn cầu:

- Đừng giết ta, đừng giết ta. Ta có tình báo, tình báo rất có giá trị. Nếu như các ngươi cùng Thiếu nãi nãi là bằng hữu, cái tình báo này, các ngươi không nghe tuyệt đối sẽ hối hận.

Giang Trần nghe vậy, khoát tay chặn lại, ngăn Lưu Văn Thải.

Thiên Mục Thần Đồng mang theo Tà Ác Kim Nhãn uy áp, nhìn chằm chằm vào đối phương.

Người nọ ở dưới uy áp của Giang Trần, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng nhỏ ra, hàm răng không ngừng run lên:

- Ngươi... Ngươi so với ta mạnh hơn, nhưng mà... Ta... Không tha ta một mạng, ta chết cũng sẽ không nói.

Thủ đoạn tìm tòi thần hồn, tuy Giang Trần cũng hiểu một ít, nhưng mà trước mắt hắn không có tu luyện. Hơn nữa, võ giả đồng cấp bậc, độ khó tìm tòi thần hồn rất lớn.

Cho nên, nếu như người này liều chết không nói, thật đúng là khó đối phó.

Hoàng Nhi đi tới nói:

- Tha cho ngươi một mạng, cũng không phải là không thể được. Bất quá, chúng ta sao có thể cam đoan, tha cho ngươi một mạng, ngươi sẽ không cắn trả chúng ta?

Người nọ nghe được lời ấy, trong mắt đột nhiên bắn ra vẻ mừng như điên, phảng phất thấy được hy vọng sống sót, vội nói:

- Ta có thể lập thiên địa thệ ước. Chỉ cần các ngươi tha ta một mạng, ta sẽ đem tất cả tình báo nói cho các ngươi biết. Sau đó lập tức ly khai nơi đây, mai danh ẩn tích. Nếu như sau này ta bị bọn hắn bắt được, đến lúc đó, các ngươi đã sớm đi vô ảnh vô tung. Bọn hắn muốn tìm các ngươi, cũng tìm không thấy.

Hoàng Nhi cùng Giang Trần trao đổi ánh mắt:

- Nếu không, đáp ứng hắn đi. Cùng hắn kéo dài thời gian như vậy, còn không bằng mau chóng để cho hắn mở miệng.

Giết nhiều một người, giết ít một người, đối với Giang Trần mà nói ngược lại là không sao cả.

Loại tiểu nhân vật này, giết cũng sẽ không khiến thực lực của Xích Đỉnh Trung Vực đại giảm. Nhiều hắn một cái không nhiều, ít hắn không thiếu một cái.

Hơn nữa, người này thua trận, lại bán rẻ chủ tử, cũng không có khả năng hiệu lực cho Xích Đỉnh Trung Vực.

Giang Trần gật gật đầu:

- Thề đi. Nhớ kỹ, đừng có đùa hoa chiêu. Nếu như ngươi muốn ở trong thiên địa thệ ước chơi ngôn ngữ, đùa nghịch tiểu thông minh, cái kia chính là tự mình muốn chết.

Thiên địa thệ ước, phi thường linh nghiệm. Nếu thằng này sợ chết như vậy, là tuyệt đối không có khả năng ruồng bỏ thiên địa thệ ước.

Cho nên Giang Trần ngược lại không lo lắng thằng này sẽ đổi ý.

Quả nhiên tên kia cẩn thận từng li từng tí, cẩn thận cấu tứ một phen, mới lập thiên địa thệ ước.

Phát thệ xong, người này trông mong nhìn Giang Trần:

- Các ngươi... Thật sự sẽ không giết ta? Sau khi ta cung khai, các ngươi sẽ không đổi ý chứ?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ngươi đây là đánh cuộc một keo rồi.

Hoàng Nhi cau mày nói:

- Hoặc là tranh thủ thời gian nói, hoặc là ngươi sẽ không còn cơ hội nói. Ngươi bây giờ là tù binh, không có tư cách cùng chúng ta cò kè mặc cả.

Người nọ phiền muộn không thôi, nhưng vẫn không dám làm trái. Hắn cũng biết, mình là tù binh, nào có tư cách cùng người ta nói công bình.

Cò kè mặc cả, sẽ chỉ làm mình chết nhanh hơn. Lập tức thành thành thật thật nói:

- Chúng ta là người của Thúy Hoa Hiên. Phụng lệnh thượng cấp, đến truy bắt các ngươi.

- Vì cái gì đuổi bắt chúng ta?

- Bởi vì các ngươi nhận thức Thiếu nãi nãi của chúng ta. Có khả năng là dư nghiệt của Vạn Tượng Cương Vực. Phàm là dư nghiệt của Vạn Tượng Cương Vực, người của Xích Đỉnh Trung Vực, đều có nghĩa vụ đuổi giết.

Giang Trần cười lạnh:

- Nói như vậy, Vệ Hạnh Nhi làm Thiếu nãi nãi của các ngươi, chỉ là một bài trí?

Người nọ lắc đầu:

- Không thể nói như vậy. Nàng làm Thiếu nãi nãi, địa vị vẫn có một chút. Bất quá Hiên chủ đích thật là lợi dụng nàng. Xác thực mà nói, là bồi dưỡng nàng. Sự tình cụ thể, ta cũng không rõ ràng lắm. Bất quá ta từng nghe người đề cập qua, nói Hiên chủ muốn luyện một môn thần công, cần một lô đỉnh Thuần Âm. Tư chất cùng điều kiện của Thiếu nãi nãi, vừa vặn ăn khớp, cho nên Hiên chủ dự định làm lô đỉnh luyện công. Cái danh hiệu Thiếu nãi nãi, chỉ là cho nàng tạm thời phong quang thoáng một phát.

Lô đỉnh luyện công?

Giang Trần cùng Hoàng Nhi trao đổi một ánh mắt, trong mắt đều lộ ra xem thường. Cái gọi là lô đỉnh luyện công, là bồi dưỡng tu sĩ khác phái, ở thời điểm cần thiết, trở thành môi giới luyện công, công cụ luyện công.

Người trở thành lô đỉnh, kết cục đều sẽ phi thường thảm.

Nhẹ thì trở thành phế nhân, nặng thì vứt bỏ tánh mạng. Hơn nữa, với tư cách lô đỉnh tu luyện, quá trình cũng thập phần thảm thiết, cái này ở Tu Luyện Giới, kết cục cơ hồ là công nhận thảm nhất.

Làm lô đỉnh, so sánh với nô lệ còn thảm hại hơn.

Làm nô lệ, ít nhất còn có một tánh mạng, còn có hi vọng giải thoát.

Làm lô đỉnh, đó là không đường về. Quá trình cùng kết quả, đều vô cùng thê thảm.

Tại thế giới võ đạo, dùng công pháp tu luyện lô đỉnh, mười phần bảy tám đều là công pháp tà ác. Bình thường mà nói, tình huống nữ tu làm lô đỉnh sẽ tương đối nhiều.

Chính là thái âm bổ dương thường nói.

*****

̉ 2

Công pháp song tu chính thức, cũng không phải là không có. Rất nhiều Đại Đạo song tu, đều là pháp môn tu luyện đường đường chính chính, đó là bởi vì, pháp môn song tu đường đường chính chính, trên cơ bản đều là Âm Dương giao hòa, không tồn tại hái một phương nào, đi bổ một phương khác.

Tổn hại một phương, bổ một phương, loại pháp môn tu luyện này, là tà pháp.

Mà một phương bị hái, chính là lô đỉnh mọi người thường nói. Pháp môn Âm Dương giao hòa chính thức, đều là hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau có lợi.

- Hiên chủ nhà các ngươi, tu vi như thế nào?

- Hiên chủ nhà của chúng ta, chính là cường giả Hoàng cảnh lục trọng, lúc này đây, nghe nói đang xung kích Hoàng cảnh thất trọng, trùng kích Thiên Hoàng cảnh.

- Trùng kích Hoàng cảnh thất trọng...

Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu.

- Xem ra Hiên chủ nhà các ngươi, thực lực không kém a.

Xích Đỉnh Trung Vực, cường giả Hoàng cảnh thất trọng, tuyệt đối sẽ không quá nhiều.

Lúc trước những cự đầu Tứ phẩm tông môn xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực kia, phần lớn cũng không quá đáng là Hoàng cảnh tam trọng, cường một chút chính là Hoàng cảnh tứ trọng.

Về phần Hoàng cảnh thất trọng, chỉ sợ chỉ có cự đầu của Tam phẩm tông môn, hoàng thất, mới có thực lực như vậy.

Dù sao, Xích Đỉnh Trung Vực ở trong Nhân loại cương vực, cũng không coi là thập phần cường đại.

Chỉ là, so sánh với Xích Đỉnh Trung Vực, Vạn Tượng Cương Vực càng thêm gầy yếu mà thôi.

Giang Trần lại hỏi một ít sự tình của Thúy Hoa Hiên, đem sự tình của Thúy Hoa Hiên hỏi được thất thất bát bát.

Lập tức chế trụ người này, ném đến một nơi phi thường ẩn nấp.

- Trên người của ngươi bị ta hạ cấm chế, ba ngày sau sẽ tự động cởi bỏ.

Loại nơi hoang tàn vắng vẻ này, Giang Trần không có để lại bất luận sơ hở gì, ngược lại không lo lắng hắn bị người phát hiện.

- Văn Thải, Tiểu Bàn, ta tiễn các ngươi một đoạn đường.

Đưa Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly hơn nghìn dặm, xác định chung quanh đã không có người truy tung, lúc này Giang Trần mới dừng lại:

- Trên đường đi coi chừng, nhất là trong phạm vi Xích Đỉnh Trung Vực, không nên gây chuyện thị phi. Sớm chút đi Lưu Ly Vương Thành.

Giang Trần dặn dò.

Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly đều lưu luyến, nhưng cũng biết lúc này không phải thời điểm thương cảm, lập tức cùng Giang Trần chia tay.

Tiễn Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly, Giang Trần liếc nhìn Hoàng Nhi, cũng biết tâm tư của Hoàng Nhi. Hoàng Nhi mềm lòng, tại Xích Đỉnh Vương Thành cùng Vệ Hạnh Nhi mới quen đã thân, hiển nhiên là muốn đi Xích Đỉnh vương thành cứu Vệ Hạnh Nhi.

Bất quá Giang Trần vẫn cảm thấy, bây giờ không phải là lúc cứu Vệ Hạnh Nhi tốt nhất.

Tu luyện tà công, đem Vệ Hạnh Nhi dưỡng thành lô đỉnh, nhất định không phải sự tình một ngày hay hai ngày. Giang Trần cảm thấy, từ Hoang man chi địa trở về, lại đi cứu Vệ Hạnh Nhi là lựa chọn tốt nhất.

Cũng không phải Giang Trần ý chí sắt đá. Dù sao, trong lòng hắn, giải Bách Thế Đồng Tâm Chú trên người Hoàng Nhi, hiển nhiên so với cứu vớt Vệ Hạnh Nhi càng thêm bức thiết.

Hiện tại không đi cứu Vệ Hạnh Nhi, nhất thời cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Nhưng mà Hoàng Nhi cần An Hồn Mộc, nếu như lần này bỏ lỡ, cũng không biết lúc nào mới gặp.

Tuy Bách Thế Đồng Tâm Chú của Hoàng Nhi bị ngăn chặn tạm thời, thế nhưng mà loại áp chế ngắn ngủi này, cuối cùng cũng có ngày bộc phát. Một khi bộc phát, không có An Hồn Mộc, Giang Trần cũng hết cách xoay chuyển.

- Hoàng Nhi, ta biết ngươi muốn cứu Vệ Hạnh Nhi. Bất quá, lần này đi Hoang man chi địa, chúng ta đợi không nổi. Như vậy đi, chờ từ hoang man trở về, chúng ta lại đến Xích Đỉnh vương thành một lần. Thúy Hoa Hiên Hiên chủ kia đã nuôi Vệ Hạnh Nhi, nhất định phải đợi mấy năm mới có thể ra tay. Nếu thời gian ngắn, hắn căn bản không cần cung cấp cho Vệ Hạnh Nhi như vậy.

Giang Trần suy đoán cũng rất có đạo lý.

Hoàng Nhi nghĩ chỉ chốc lát, cũng biết Giang Trần là vì tốt cho nàng, lập tức gật đầu:

- Chúng ta đi nhanh về nhanh a.

Đã làm quyết định, hai người liền không hề dừng lại, nhanh chóng ly khai.

Trong Xích Đỉnh vương thành, Thúy Hoa Hiên.

- Năm người bọn hắn còn chưa có trở lại sao?

Thúy Hoa Hiên Hiên chủ, mặt như hài nhi, tóc đen nhánh tỏa sáng, ánh mắt sâu xa, cho người một loại cảm giác thâm bất khả trắc.

Ở trước người hắn, đứng mấy cao tầng của Thúy Hoa Hiên, đều là cường giả Hoàng cảnh.

- Hiên chủ, bọn hắn vì Thúy Hoa Hiên hiệu lực nhiều năm như vậy, còn không có lỡ tay qua. Nếu như là dư nghiệt của Vạn Tượng Cương Vực, dùng tu vi của hắn, nhất định dễ như trở bàn tay.

- Hiên chủ yên tâm đi.

Thúy Hoa Hiên chủ gật gật đầu, lại hỏi:

- Bên Thiếu nãi nãi kia, không có lộ ra chân ngựa gì chứ?

- Bẩm Hiên chủ, sau khi Thiếu nãi nãi trở về, tâm tình giống như không quá tốt. Nghe nói, giống như Thiếu nãi nãi đã biết rõ, nô lệ trước kia nàng chuộc thân, lại bị đẩy ra bán.

Thúy Hoa Hiên chủ nhướng mày:

- Ai xử lý sự tình không đáng tin như vậy?

- Hiên chủ bớt giận. Chỉ cần nàng không biết ý đồ cuối cùng của Hiên chủ, chút sự tình ấy, chắc hẳn nàng cũng sẽ không quá mức so đo. Dù sao, thuộc hạ thấy nàng, tựa hồ cũng rất hưởng thụ loại sinh hoạt này.

Thúy Hoa Hiên chủ trầm ngâm nói:

- Không nên lộ ra tiếng gió gì, trong ba năm, ta tất đột phá.

Đang khi nói chuyện, bỗng nhiên có người vội vàng báo lại:

- Hiên chủ, nhóm thứ hai truyền về tin tức, năm người đi trước đã bỏ mình.

- Cái gì?

Tất cả mọi người của Thúy Hoa Hiên nghe vậy, đều đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ.

Năm cường giả Thánh cảnh, mặc dù cường đại như Thúy Hoa Hiên, đó cũng là một cỗ lực lượng không nhỏ. Trong nháy mắt, đã bị người diệt cả đoàn, cái này đối với Thúy Hoa Hiên, không thể nghi ngờ là một đả kích cự đại.

Nhất là ở trong năm người kia, còn có một cái là cường giả Thiên Thánh cảnh. Hơn nữa năm người này, còn am hiểu liên kích chi đạo.

Tổ hợp như vậy, mặc dù gặp phải Hoàng cảnh sơ kỳ, cũng có thể liều mạng.

Cho dù bị giết một hai cái, những người khác, ít nhất cũng có thể chạy ra.

Thế nhưng mà, hết lần này tới lần khác là kết quả xấu nhất... cả đoàn bị diệt

Muốn diệt cả đoàn như vậy, thực lực kia, Hoàng cảnh nhất nhị trọng, chỉ sợ cũng làm không được.

Bởi vì, cường giả Hoàng cảnh nhất nhị trọng, lĩnh vực còn không quá vững chắc, rất khó ở trong phạm vi lớn hoàn toàn khống chế năm cường giả Thánh cảnh.

Chỉ cần có một cái không bị khống chế, thì hoàn toàn có thể thúc dục Độn Không Phù chạy thục mạng.

Chỉ cần chạy ra, liền có cơ hội phát tín hiệu cầu cứu, thông tri đồng bạn Thúy Hoa Hiên.

Thế nhưng mà, đừng nói trốn thoát, ngay cả tín hiệu cầu cứu cũng không kịp phát ra.

Chết phi thường đột nhiên, phi thường triệt để, phi thường lưu loát.

Nói cách khác, đối thủ giết chết bọn hắn, ít nhất cũng là Hoàng cảnh tam trọng, thậm chí là cường giả Địa Hoàng cảnh.

Tại Xích Đỉnh Trung Vực, cường giả Địa Hoàng cảnh không phải là không có, nhưng có một cái tính toán một cái, có lẽ không đến mức gây khó dễ Thúy Hoa Hiên bọn họ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)