Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0869

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0869: Yến Sơn Lục Lang
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Thứ nhất, vị trí này của đạo hữu, kỳ thật rất nhiều cường giả cố ý giữ lại không đoạt. Thứ hai, trong những người này, đã ẩn tàng không ít cường giả. Thứ ba, những cường giả này, giống như ẩn ẩn cấu thành một liên minh, tựa hồ ý định chế định qui tắc, điều khiển sự tình tiến vào hoang man lần này...

Giang Trần nghe Lâm Yến Vũ truyền âm, nhưng biểu lộ trên mặt lại không có bất kỳ biến hóa.

Lâm Yến Vũ kia lại truyền âm nói:

- Điều thứ nhất cùng thứ hai, là sự tình chắc chắn 100%. Điều thứ ba, ta không có chứng cứ xác thực, nhưng trải qua ta âm thầm quan sát lưu ý, có lẽ có bảy tám phần là thật. Hoàng đạo hữu có thể tự mình chậm rãi nhận thức thoáng một phát. Bất quá, ngàn vạn lần đừng nói là ta cho ngươi biết. Bằng không thì Lâm mỗ có mười cái mạng, cũng không đủ chết.

Lâm Yến Vũ cười khổ một tiếng, hướng Giang Trần chắp tay, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đi ra.

Giang Trần nhíu mày, cũng không có nhìn bóng lưng Lâm Yến Vũ ly khai.

Lâm Yến Vũ này làm người cẩn thận từng li từng tí như thế, nói ra những tình báo này, hiển nhiên là cần dũng khí rất lớn. Nhìn dáng vẻ của hắn, cũng đích thật là lấy hết dũng khí rồi.

Trong nội tâm Giang Trần âm thầm cảm thán:

- Mỗi người đều có phương thức sinh tồn của mình. Lâm Yến Vũ này, tuy nhìn như hèn mọn, lại có kiên trì của mình. Nhìn như ta cho nhiều một chút Linh Thạch, kỳ thật cũng không quá đáng là giá vốn của Bát Bảo Phá Ách Đan. Hắn không chịu nhận nhân tình của ta, nên tặng kèm mấy cái tình báo. Ngược lại là một gia hỏa thú vị.

Nói thật, Giang Trần đối với nam nhân như vậy vẫn là rất bội phục.

Tuy sống không bá khí, thậm chí cẩn thận quá mức. Thế nhưng mà nội tâm người ta có kiên trì, dù chán nản, cũng không chiếm tiện nghi người khác.

Loại phẩm tính này, ở trong thế giới võ đạo, rất nhiều cường giả đỉnh cấp chính thức, cũng chưa chắc có.

Về phần Bát Bảo Phá Ách Đan, Giang Trần ngược lại là không cần dùng.

Giang Trần cùng Hoàng Nhi đã luyện hóa Kim Thiền huyết mạch, bách độc bất xâm, sương mù khí độc gì, cũng không thể làm bị thương hai người.

Ngược lại mấy tin tức tình báo Lâm Yến Vũ cung cấp kia, lại khiến Giang Trần coi trọng.

Điều thứ nhất, Giang Trần trải qua quan sát, tự nhiên phân tích ra. Vị trí này, đích thật là cường giả nhường lại, căn bản không muốn tranh.

Về phần điều thứ hai, Giang Trần cũng đã quan sát ra. Bốn phía hoàn toàn chính xác đã ẩn tàng một ít cường giả, so với Quỷ Quật Ngũ Hữu cường đại gấp 10 lần.

Ngược lại là điều thứ ba, phi thường trọng yếu.

Nếu quả thật âm thầm có liên minh như vậy, Giang Trần tuyệt đối muốn tìm hiểu tinh tường. Bình thường loại liên minh này, tuyệt đối là dựa vào không có sức, Giang Trần không có ý định cùng ai kết minh.

Nhưng mà, loại kết minh này, nói trắng ra là chế định quy tắc, chia cắt lợi ích.

Nói rõ ràng một chút, là nhóm cường giả muốn ăn sạch, ném người khác ra ngoài, để cho số ít bọn hắn lấy được lợi ích.

Giang Trần cũng không hy vọng mình bị liên minh này bài xích, càng không hi vọng ở trong kế hoạch của mình, có một liên minh âm thầm ngáng chân hắn như vậy.

Cho nên, biết rõ liên minh này rất tất yếu. Mặc dù không thể phá hư, cũng phải trở thành một phần tử của bọn hắn. Không phải Giang Trần cần trợ giúp của bọn hắn, mà là Giang Trần không muốn mình ngây ngốc bị bài trừ ra bên ngoài.

Ý niệm trong đầu đang chuyển động, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn:

- Cút ngay.

Tâm thần của Giang Trần khẽ động, nhíu mày nhìn sang ngọn nguồn thanh âm kia. Thân ảnh của Lâm Yến Vũ, lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Giang Trần.

Lâm Yến Vũ nhẹ cắn môi, trên mặt quật cường nhìn đại hán quát lớn hắn kia:

- Bằng hữu, ngươi đã nhận đan dược, thì phải trả tiền. Bằng hữu cũng không phải người thiếu hai mươi vạn Thánh Linh Thạch này. Nếu như ngươi không muốn muốn, có thể trả đan dược lại cho ta.

Người hắn nói chuyện, là một đại hán lưng hùm vai gấu, ở bên cạnh hắn, còn tụ tập mấy tu sĩ, cả đám cười quái dị nhìn Lâm Yến Vũ.

Mấy tu sĩ này, thoạt nhìn so với Quỷ Quật Ngũ Hữu, còn cường đại hơn một đường. Chiếm cứ vị trí, coi như là cách cửa vào tương đối gần.

- Lão tử muốn một viên thuốc của ngươi, đó là cho ngươi mặt mũi, thay ngươi dương danh. Thực sự tốt như ngươi nói, từ hoang man đi ra, lão tử sẽ trả tiền cho ngươi. Hiện tại trả tiền cho ngươi, ai biết ngươi có phải lừa đảo hay không? Các huynh đệ, các ngươi nói có đúng hay không?

Đại hán này cưỡng từ đoạt lý, nhưng lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, giống như hắn ăn cơm chùa, còn chiếm phần lớn đạo lý.

Lâm Yến Vũ cũng không phải ngày đầu tiên đi ra giang hồ, sao không biết những người này muốn ăn cơm chùa? Cái gọi là đi ra trả tiền, đây đều là vô nghĩa.

Hiện tại cũng không muốn cho, sau khi đi ra, còn có thể cho sao?

- Bằng hữu, ta làm sinh ý nhỏ, hơn nữa lần đầu gặp mặt, cũng không có khả năng ký sổ. Nếu như bằng hữu không muốn trả tiền, xin trả lại đan dược cho ta.

Mặc dù ngữ khí của Lâm Yến Vũ có chút e sợ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí đòi nợ.

- Ngươi lăn hay không?

Sắc mặt của Đại hán kia đột nhiên trầm xuống, ánh mắt hung thần ác sát mà nhìn chằm chằm vào Lâm Yến Vũ.

- Tin lão tử một cái tát đập chết ngươi hay không?

Hai mắt Lâm Yến Vũ đỏ bừng, trên mặt có chút ít do dự, nhưng vẫn lắc đầu:

- Ngươi trả đan dược ta, ta lập tức đi ngay.

Đại hán kia dữ tợn cười rộ lên:

- Đây là ngươi tự mình muốn chết.

Thế giới Tán tu, sự tình mạnh được yếu thua, mọi người là thấy rất nhiều. Nhìn thấy Lâm Yến Vũ hướng Yến Sơn Lục Lang chào hàng đan dược, quả thực là đưa dê vào miệng cọp.

Còn muốn tiền? Ngay cả mạng sống cũng không còn a.

Tuy Quỷ Quật Ngũ Hữu bá đạo, nhưng chỉ là biểu hiện ra hung hãn một chút. Muốn nói làm ác, Quỷ Quật Ngũ Hữu cộng lại, cũng không bằng một phần mười Yến Sơn Lục Lang.

Yến Sơn Lục Lang này, ở Nhân loại cương vực, là đạo phỉ nổi danh. Chuyên môn ra tay với tán tu lạc đàn, hơn nữa tâm ngoan thủ lạt, làm việc không để lối thoát. Phàm là rơi vào trong tay bọn họ, thời điểm tâm tình tốt, một đao chém xong việc. Tâm tình không tốt, sẽ mọi cách tra tấn, chậm rãi mới giết chết. Nếu như là nữ tu, vậy thì thảm hại hơn rồi.

Nữ tu rơi vào trong tay Yến Sơn Lục Lang, đây tuyệt đối là sống không bằng chết. Đổi lấy bịp bợm tra tấn, sáu người thay nhau ra trận, dùng hết các loại thủ đoạn tra tấn biến thái, cũng không cần bọn hắn động thủ giết, cũng bị hành hạ chết rồi.

Cho nên, Yến Sơn Lục Lang này, ở tán tu giới, có thể nói là tiếng xấu lan xa.

Bất đắc dĩ bọn hắn thực lực cường, thủ đoạn nhiều, lại giảo hoạt đa trí. Có nhiều lần, tán tu giới tổ chức đuổi giết, đều bị bọn hắn trốn tránh.

Đến cuối cùng, ngược lại là tổ chức tán tu đuổi giết, cả đám sau đó bị bọn hắn trả thù, chết thảm thì chết thảm, mất tích thì mất tích.

So sánh với bọn họ, Quỷ Quật Ngũ Hữu quả thực là tiểu thí hài vừa học đi.

*****

Mà giờ phút này đại hán đối mặt Lâm Yến Vũ, đúng là Yến Sơn Lục Lang lão Tam, xưa nay không có việc gì cũng muốn gây chuyện thị phi, huống chi Lâm Yến Vũ là dê béo chủ động đưa tới cửa?

Lâm Yến Vũ thấy đối phương tới gần, cũng biến sắc. Nhìn thực lực của đối phương, rõ ràng cao hơn mình, trong lúc nhất thời, Lâm Yến Vũ cũng hoang mang lo sợ.

Hai tay kéo một phát, đeo lên một vật:

- Ngươi đừng tới đây, cái bao tay này của ta, có trăm loại kịch độc, đụng thoáng một phát sẽ chết.

Đại hán kia cười ha ha:

- Ngươi làm ta sợ a? Đừng nói cái này có độc hay không, dù có, lão tử muốn bóp chết ngươi, còn có thể bị bao tay của ngươi đụng phải?

Giang Trần thấy một màn như vậy, cau mày nói:

- Không sai biệt lắm đã đủ rồi.

Tất cả mọi người ở trạng thái xem náo nhiệt, hiện trường im ắng, căn bản không có người phát ra âm thanh, hiển nhiên đều không muốn đắc tội Yến Sơn Lục Lang.

Cho nên, Giang Trần bỗng nhiên lên tiếng, ngược lại lộ ra thập phần đột ngột.

Đại hán kia khẽ giật mình, trừng mắt nhìn Giang Trần:

- Ngươi cùng ai nói chuyện?

Giang Trần cười lạnh:

- Nhìn đầu của ngươi cũng rất lớn, nhưng chỉ số thông minh lại không đủ a.

- Tiểu tử, ngươi muốn chặn ngang một gạch, bênh vực kẻ yếu?

Đại hán kia bỗng nhiên cười quái dị, miệng huýt sáo.

- Các huynh đệ, có người bênh vực kẻ yếu a, thật mới mẻ.

Năm người khác của Yến Sơn Lục Lang, diện mục đều bất thiện nhìn qua Giang Trần.

Một lão già tóc bạc bên trong, hiển nhiên là lão Đại, chống quải trượng quỷ dị do kim loại luyện chế, chậm rì rì đi tới:

- Bằng hữu, miệng sạch một chút.

Giang Trần tức giận:

- Ai là bằng hữu của ngươi?

Lão già tóc bạc kia khẽ giật mình, Yến Sơn Lục Lang ở Nhân loại cương vực, coi như là tiếng xấu lan xa, ngày hôm nay, thậm chí có người không có mắt như vậy, đối với hắn không thèm nhìn?

Lau lưng lão giả, cả đám đều nhao nhao quát lớn:

- Hỗn đản, sống không kiên nhẫn nữa sao?

- Lão Đại, giết hắn.

- Không có mắt, cũng nên có hai lỗ tai a. Chưa từng nghe qua đại danh Yến Sơn Lục Lang sao?

Thanh âm quát lớn này, nương theo thanh âm binh khí vung vẩy, khí thế mười phần.

Hiển nhiên, trước kia Giang Trần hành hạ Quỷ Quật Ngũ Hữu, cũng không có sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với Yến Sơn Lục Lang.

Lão giả kia uy tín rất cao, tay làm thủ hiệu, những người khác lập tức ngừng lại, nhưng cả đám sắc mặt bất thiện, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần.

Ánh mắt kia, hung hãn mà lạnh lùng, không có chút tình cảm nhân loại nào, tựa như đàn sói nhìn con mồi chằm chằm, chỉ chờ Lang Vương ra lệnh một tiếng, liền xông lên điên cuồng cắn xé, phát động một kích trí mạng.

- Hẳn là các hạ cho rằng, đánh bại Quỷ Quật Ngũ Hữu, thì có tư cách ở chỗ này kêu gào?

Lão già tóc bạc kia cười lạnh liên tục.

Yến Sơn Lục Lang, cũng không phải hữu dũng vô mưu, sự tình Giang Trần hành hạ Quỷ Quật Ngũ Hữu, lão giả cũng nhìn ở trong mắt.

Nói thật, Quỷ Quật Ngũ Hữu cũng không có đặt ở trong mắt Yến Sơn Lục Lang. Nhưng mà, người trẻ tuổi trước mặt này, ở trước khi làm tinh tường chi tiết, cũng không cần phải nói động thủ liền động thủ.

Động thủ, bọn hắn không sợ, thế nhưng mà hiện trường không đơn thuần chỉ có hai đội ngũ bọn họ.

Tới đây, chiếm giữ ở chung quanh, không biết có bao nhiêu cường giả. Lần này chí hướng của Yến Sơn Lục Lang không nhỏ, bọn hắn không sợ gây chuyện, nhưng mà không muốn bạo lộ quá nhiều át chủ bài.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, liếc nhìn Lâm Yến Vũ:

- Người này là bằng hữu của ta, các ngươi ép mua ép bán, đối với người khác có thể dùng, nhưng ở trước mặt ta, là cố ý đánh mặt ta sao?

- Bằng hữu?

Lão giả kia cười rộ lên.

- Nhớ không lầm, các ngươi cũng không quá đáng là mới vừa quen mà thôi, bằng hữu, có phải gượng ép một chút hay không?

- Chưa từng nghe qua mới quen đã thân sao?

Dáng tươi cười của Giang Trần lạnh nhạt như trước.

Lão giả kia biểu lộ ngưng tụ, một lát sau, nhẹ gật đầu:

- Tốt, nếu là bằng hữu, chúng ta bán ngươi một cái mặt mũi. Quay đầu lại sẽ cho hắn tiền.

Giang Trần nhịn không được cười lên:

- Loại mua bán này, muốn làm là tiền mặt. Sự tình quay đầu lại, ai nói tinh tường. Ai biết các ngươi có thể còn sống đi ra hay không? Hơn nữa, Bát Bảo Phá Ách Đan này, bổn thiếu gia tự mình nghiệm chứng qua là hàng thật, các ngươi hoài nghi hiệu quả đan dược này, cái kia chính là hoài nghi ánh mắt của bổn thiếu gia. Có thể nhẫn nại nhưng không có thể nhẫn nhục?

Giang Trần cố ý càn quấy, gào to hô, so với Yến Sơn Lục Lang càng bá đạo.

Quỷ Quật Ngũ Hữu xem ngây người, cả đám bụm mặt, bụm lấy bờ mông, nhìn trợn mắt há hốc mồm, trong lòng cũng hối hận không thôi.

Người trẻ tuổi kia, ngay cả Yến Sơn Lục Lang cũng dám trêu chọc, vậy mà Quỷ Quật Ngũ Hữu bọn hắn chủ động khiêu khích người ta, bữa đánh này, ăn không oan a.

Lâm Yến Vũ cũng có chút ngoài ý muốn, lúc trước hắn cùng Giang Trần buôn bán, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi "Hoàng đạo hữu" này cực kỳ bá đạo, hẳn là loại đệ tử đại môn đại phiệt, có tật hào phú rất mạnh.

Người như vậy, có lẽ cao hứng sẽ cho ngươi chút tiền thưởng, nhưng tuyệt đối không có khả năng vì ngươi bênh vực kẻ yếu. Bởi vì bọn họ căn bản khinh thường làm như vậy.

Thế nhưng mà, cử động của Giang Trần, lại làm cho Lâm Yến Vũ có chút bất ngờ.

Bất quá, hắn không muốn vì sự tình của mình, lại liên lụy người vô tội, đi tới nói với Giang Trần:

- Hoàng đạo hữu, chuyện này vẫn là được rồi, mấy khỏa đan dược kia, ta không muốn nữa. Bọn hắn không trả tiền, cũng không phát tài được.

Giang Trần hừ lạnh một tiếng:

- Ta đã nhúng tay, ngươi không muốn cũng phải muốn.

Bá khí.

Ngay cả người xem náo nhiệt ở một bên, cũng cảm thấy tu sĩ tuổi trẻ kia có phải đầu óc có vấn đề hay không.

Chính chủ cũng đã buông tha, ngươi còn bênh vực kẻ yếu? Chẳng lẽ thực nghĩ ngươi là chúa tể, là Vạn Nhân Địch sao.

Một ít người xem náo nhiệt, đều hận không thể thấy Yến Sơn Lục Lang lập tức nổi giận, sau đó sinh tử bác đấu.

Dù sao, đánh càng loạn càng tốt, cuối cùng chết lên một nhóm người.

Đã có thể xem náo nhiệt, lại có thể thiếu một ít đối thủ cạnh tranh.

Bất quá, để cho mọi người ngoài ý muốn là, Yến Sơn Lục Lang xưa nay tiếng xấu truyền xa, nhưng mà hôm nay lại vô cùng khắc chế.

Trên mặt lão già tóc bạc kia rõ ràng hiện lên một tia sát khí, nhưng bị hắn ngăn chặn, còn ngăn chặn đồng bạn khác rục rịch.

- Hoàng đạo hữu đúng không? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Còn trẻ, lại có tính tình như vậy. Xem ra Hoàng đạo hữu hẳn là lai lịch bất phàm. Lần này tiến vào hoang man, chỉ sợ là ý chí không nhỏ a? Lão phu liền bán ngươi một cái mặt mũi.

Lão già tóc bạc kia giương tay lên, ném cho Lâm Yến Vũ một chiếc nhẫn trữ vật:

- Tiểu tử, mắt sáng một chút, lần sau lại hướng Yến Sơn Lục Lang chúng ta chào hàng đan dược, là không dễ nói chuyện như vậy.

Trả thù lao?

Một màn này, làm cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)