Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0876

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0876: Linh Dược khắp nơi trên đất chưa từng hái
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Chờ đợi thời gian cũng không dài, ước chừng hai canh giờ sau, lỗ hổng kia lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể chứng kiến, đang không ngừng phóng đại. Chung quanh tử sắc như long xà đi đi lại lại, tuy hung hãn như trước, thế nhưng mà vùng lỗ hổng kia, lại xuất hiện dấu hiệu có sức mà không dùng được rõ ràng.

- Động thủ.

Thương Bình Vương ra lệnh một tiếng, tất cả cường giả đều thúc dục vũ khí, hướng lỗ hổng kia hung hăng đánh tới.

Tất cả hào quang lớn nhỏ vô số, đồng loạt oanh lên lỗ hổng. Liên tục oanh vài chục lần, lỗ hổng kia rốt cục mở ra rất lớn.

Cấm chế chi lực hai bên lỗ hổng này, tuy như là Âm Dương Lưỡng Cực, không ngừng có xu thế khép lại, nhưng nhìn tư thế, một thời ba khắc, có lẽ còn khép lại không được.

- Đi.

Thương Bình Vương một ngựa đi đầu, cực kỳ nhanh vọt lên đi vào.

Giang Trần cùng Hoàng Nhi liếc nhau, tốc độ cũng không chậm vọt đi vào. Lâm Yến Vũ cảm thấy thân thể nhẹ bẫn, liền bị Giang Trần mang theo, chỉ nghe tiếng gió soàn soạt, con mắt cũng không mở ra được. Bên tai vô số Cương Phong bay múa, thanh âm như sấm oanh tai không dứt.

Mấy hơi thở tầm đó, bỗng nhiên tiếng gió dừng lại, tiếng sấm cũng dừng lại.

Lâm Yến Vũ mở mắt, lại phát hiện mình đã tiến vào một không gian hoàn toàn mới. Đập vào mắt, cổ thụ che trời, mỗi một cây đều lớn bằng mấy người ôm.

Rừng rậm như vậy, cơ hồ là liếc trông không đến bờ.

Phảng phất như bỗng nhiên tiến vào một thế giới cự nhân, chứng kiến cây cối, chứng kiến hoa cỏ, phảng phất đều lớn gấp đôi so với ngoại giới, thậm chí là vài lần.

Tình hình như vậy, ngay cả Giang Trần cũng tấc tắc kêu kỳ lạ.

Thương Bình Vương quát:

- Không vội thưởng thức, đợi chút nữa có rất nhiều thời gian. Trước bày trận, những người bên ngoài kia, cũng không có hết hy vọng.

Ở dưới Thương Bình Vương kêu gọi, tất cả mọi người nhao nhao qua đi hỗ trợ.

Tu bổ lỗ hổng kia, đồng thời Thương Bình Vương lại bố trí vài trận pháp. Thương Bình Vương ở trận pháp nhất đạo, nhìn ra được tạo nghệ rất sâu.

Ước chừng sau nửa canh giờ, một cái trận pháp triệt để thành hình.

- Tuy lỗ hổng bị chúng ta chữa trị thoáng một phát, nhưng có người nguyện ý mạo hiểm, vẫn có thể tiến đến. Trận pháp này của ta, bọn hắn tiến một cái chết một cái, ai cũng đừng nghĩ đi vào nữa.

Thương Bình Vương cười nhàn nhạt, ánh mắt quét một vòng:

- Trận pháp này, hao phí hơn một ngàn vạn Thánh Linh Thạch của bổn vương, chẳng lẽ mọi người không góp một chút sức sao?

Đây là đòi hỏi thành phẩm phí, bất quá ở Giang Trần xem ra, Thương Bình Vương này là nhân cơ hội xảo trá. Trận pháp này, hắn một mực thờ ơ lạnh nhạt, nhiều lắm thì hao phí hai trăm vạn Thánh Linh Thạch, vậy mà mở miệng liền biến thành ngàn vạn, cái này thật đúng là đủ hắc.

Bất quá Giang Trần cũng không có vạch trần. Dù sao chút tiền ấy, chia đều mỗi người, chỉ là hai vạn Thánh Linh Thạch mà thôi, chút tiền nhỏ này, đối với hắn mà nói là mưa bụi. Tự nhiên không đáng vì chút sự tình ấy, đi đắc tội Thương Bình Vương.

Những người khác tựa hồ cũng hiểu được bỏ tiền là đương nhiên, hơn nữa hai vạn Thánh Linh Thạch, đối với bất luận ai ở đây mà nói, đều là chút lòng thành.

Thu được tiền xong, Thương Bình Vương cười hắc hắc:

- Tốt rồi, đã vào rồi, thì theo như ước định trước kia, mọi người có thể riêng phần mình tách ra, cũng có thể tự hành tổ hợp. Nhắc nhở mọi người một câu, tiến đến cũng không dễ dàng, tốt nhất không nên tự giết lẫn nhau. Hoang Man Chi Địa, ta cần ta cứ lấy, đều có cơ duyên riêng, không nên quá cường cầu.

Nói rất hay, bất quá ai cũng sẽ không cho là đúng.

Thương Bình Vương xưa nay là người nào, ai cũng biết đến. Đừng nhìn miệng hắn nói xinh đẹp, thực gặp được thứ tốt, nói không chừng hắn là người thứ nhất hướng đồng đội ra tay.

Giang Trần đối với tổ đội hiển nhiên không có hứng thú, thậm chí cũng không có nghe Thương Bình Vương nói hết, liền hướng Hoàng Nhi ném đi cái ánh mắt, mang theo Lâm Yến Vũ, phiêu nhiên ly khai.

Đi một hồi, Lâm Yến Vũ vội hỏi:

- Hoàng đạo hữu, sao các ngươi không dùng Bát Bảo Phá Ách Đan?

Giang Trần cười hắc hắc:

- Sao ngươi biết ta không có phục dụng?

Lâm Yến Vũ cười khổ nói:

- Bát Bảo Phá Ách Đan này, hương vị rất nặng. Một khi phục dụng, trong một phút đồng hồ, sẽ có một cỗ hương vị, vừa nghe liền biết.

Giang Trần cười cười:

- Đi thôi, không cần Bát Bảo Phá Ách Đan, đồng dạng có thể.

Lâm Yến Vũ còn muốn khích lệ, thế nhưng mà Giang Trần cùng Hoàng Nhi đã khởi động bước chân, phi tốc mà đi.

Lâm Yến Vũ vội vàng đuổi theo, lại phát hiện tốc độ của đối phương cực nhanh, nhanh đến hắn đem hết toàn lực, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi theo mà thôi.

- Hoàng đạo hữu, chờ ta một chút.

Bỗng nhiên tiến vào một thế giới mới, trong lòng Lâm Yến Vũ cũng có chút khuyết thiếu lực lượng.

Không bao lâu, đội ngũ khắp nơi tiến vào Hoang Man Chi Địa, tựa như 500 con cá trích du nhập Đại Giang, ngay cả cái bọt nước cũng kích không ra.

Hoàn toàn chính xác, hoang man rộng lớn, đừng nói 500 người, dù vào 500 vạn người, hiệu quả cũng sẽ như vậy. Hoang man thật sự là quá lớn, thậm chí so với Nhân loại cương vực còn muốn lớn hơn gấp mười gấp trăm lần.

Một phút đồng hồ sau, ở lối vào, một người cũng không có.

Qua một lát, bỗng nhiên từ vòng trong thoát ra một đạo thân ảnh, rơi ở lối vào. Liếc nhìn chung quanh, trong tay bỗng nhiên tế ra một vật, hung hăng oanh lên mấy cây trận kỳ của Thương Bình Vương.

Rầm rầm rầm...

Liên tục oanh kích, rất nhanh liền phá vỡ trận cơ của Thương Bình Vương. Trận cơ vừa vỡ, trận pháp này chẳng khác nào triệt để mất đi hiệu lực.

Người này oanh mở trận pháp của Thương Bình Vương xong, lại thi triển thần thông, tế ra bảo vật, liên tục oanh lên lỗ hổng cấm chế.

Lỗ hổng vốn đã bị bọn hắn tu bổ, lại lần nữa bị oanh mở một lỗ lớn.

Sau khi làm xong, đạo thân ảnh này đứng trên lỗ hổng xem chốc lát, lúc này mới phi tốc biến mất tại nguyên chỗ.

Ước chừng sau nửa canh giờ, tu sĩ vốn đã ly khai, lục tục ngo ngoe, chưa từ bỏ ý định về tới miệng hang. Miệng hang đã không có một bóng người.

Những tán tu này đi mà quay lại, cả đám cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ bọn người Thương Bình Vương bỗng nhiên xuất hiện, cường thế giết bọn hắn.

Xem một lát, phát hiện lỗ hổng cấm chế đã mở, 500 người kia đi vào đã lâu.

- Má, bọn hắn đi vào, hết lần này tới lần khác không để cho chúng ta đi vào? Dựa vào cái gì? Chúng ta sau một bước đi vào, các ngươi ai dám?

- Có cái gì không dám? Phải chết trứng chỉ lên trời, bất tử vạn vạn năm. Đi.

- Chậm đã, các ngươi xem lỗ hổng này, có chút quỷ dị a. Nếu như bọn hắn tiến vào, vì cái gì không tu bổ lỗ hổng? Ta hoài nghi. Bên trong có thể là Thiên La Địa Võng chờ chúng ta.

Lời này, ngược lại là nhắc nhở rất nhiều người.

Bất quá, cũng có người to gan lớn mật, kêu lên:

- Thiên La Địa Võng cái rắm, bọn hắn đi vào, cả đám đều nghĩ phát tài, ai rãnh đi bố trí Thiên La Địa Võng? Ngươi cho là bọn họ rất đoàn kết sao? Còn không phải đều có mưu mô, một đám vì tư lợi.

*****

- Cũng đúng, đi, chúng ta đi vào nhìn một chút. Dù có trận pháp, chúng ta nhiều người lực lượng đại, cũng có thể phá vỡ.

- Vậy cũng không nhất định, Thương Bình Vương mọi người đều biết, trận pháp nhất đạo của hắn, cực kỳ biến thái. Nếu như hắn ở trong bày trận, chúng ta tùy tiện xâm nhập, tuyệt đối chỉ còn đường chết.

- Ngươi không đi liền cút sang một bên, đừng ở đây ngồi châm chọc. Là đàn ông, liền cùng một chỗ xông.

- Đúng, cùng một chỗ xông, ai rớt lại phía sau là vương bát đản. Phải chết cùng chết, muốn phát đạt cùng một chỗ phát đạt.

Trước miệng hang, nhân mã càng tụ càng nhiều.

Một đám người mở đường, đã thương nghị tốt rồi, hô một phát, ngay ngắn vọt vào lỗ hổng.

Nhóm đầu tiên đi vào, thì có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba...

Nửa ngày sau, một đám một đám, ít nhất lại tiến vào hai ba mươi nhóm, tu sĩ vốn là ly khai, ngoại trừ số ít nhát gan không dám trở lại, cơ hồ tất cả đều tuôn đi vào.

Mà người bên trong, kể cả Giang Trần, đối với chuyện phát sinh ở cửa vào, lại hoàn toàn không biết gì cả.

Một chỗ ngã ba, Giang Trần cùng Hoàng Nhi ngừng lại, chờ Lâm Yến Vũ thở hồng hộc chạy tới.

- Lâm đ*o hữu, chúng ta ở chỗ này tách ra. Bảy ngày sau, tập hợp ở chỗ này. Ai tới trước, thì chờ ở chỗ này, chỉ chờ ba ngày. Nếu như không có hội hợp, liền đi ra bên ngoài

Lâm Yến Vũ vừa đuổi tới, lại nghe tin tức phải tách ra, không khỏi uể oải:

- Hoàng đạo hữu, tiểu đệ là thật tâm muốn cùng ngươi...

- Chúng ta có chuyện trọng yếu phải làm, việc này rất nguy hiểm, không thể mang ngươi đi mạo hiểm. Hơn nữa, cũng không thích hợp mang ngươi theo.

Giang Trần vô cùng trực tiếp, cũng không có quanh co lòng vòng.

Lâm Yến Vũ có chút uể oải, nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu:

- Vậy được rồi, bảy ngày sau, ta sẽ chạy tới nơi này. Hoàng đạo hữu, Lâm mỗ chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.

- Ngươi cũng bảo trọng.

Giang Trần tin tưởng, loại người từng trải như Lâm Yến Vũ, nhất định có thể bảo vệ tánh mạng. Bằng không thì, hắn cũng không dám lèm nhèm đến Hoang Man Chi Địa.

Cho nên, đối với an nguy của Lâm Yến Vũ, hắn vẫn là rất yên tâm. Nói đi thì nói lại, hắn và Lâm Yến Vũ dù sao chỉ là bèo nước gặp nhau, nếu phúc duyên của đối phương thật sự mỏng như vậy, tránh không khỏi một kiếp này, Giang Trần cũng không có khả năng như bảo mẫu thời thời khắc khắc mang theo hắn.

Cái này không thực tế.

Sau khi cùng Lâm Yến Vũ tách ra, Giang Trần cùng Hoàng Nhi chiếu địa đồ mà Hà Hồng Thụ lưu lại, một đường đi tới, vẫn còn tính toán thuận lợi.

- Hoàng Nhi, ăn đan dược này vào.

Giang Trần móc ra hai viên thuốc, mình phục dụng một khỏa, cho Hoàng Nhi một khỏa.

Đan dược này, là lúc trước Giang Trần tự tay luyện chế, dự phòng Mộc Ma Cổ Trùng. Đan dược này bất luận một loại tài liệu nào, đều có tính bài xích đối với Mộc Ma Cổ Trùng. Hơn nữa sáp nhập Long Tiên chi thủy, đối với Mộc Ma Cổ Trùng, có hiệu quả phòng ngự phi thường tốt.

Phục dụng đan dược này, ít nhất không sợ bị Mộc Ma Cổ Trùng bỗng nhiên tập kích.

Tuy không biết Hà Hồng Thụ bị Mộc Ma Cổ Trùng tập kích như thế nào, cũng không biết hắn trúng chiêu ở nơi nào, thế nhưng mà Giang Trần căn cứ nguyên tắc cẩn thận không thiệt thòi, sớm dự phòng là rất tất yếu.

Ăn đan dược xong, hai người khoanh chân điều chỉnh một hồi, lúc này mới tiếp tục đi.

Hoang Man Chi Địa, thảm thực vật phi thường tươi tốt, khắp nơi đều là thảo mộc, căn bản không có cái gọi là đường. Cái này cũng bình thường, mấy vạn năm không có bóng người, tự nhiên không có khả năng tồn tại đường gì.

Bất quá, có địa đồ nơi tay, Giang Trần ngược lại không lo lắng đi lệch.

- Trần ca, ngươi xem, chỗ đó.

Hoàng Nhi bỗng nhiên chỉ.

Giang Trần theo phương hướng tay nàng chỉ nhìn lại, chỉ thấy một cây Linh Dược, so với Linh Dược bình thường muốn lớn gấp đôi, lộ ra cực kỳ cường tráng, Sinh Mệnh lực cực kỳ tràn đầy.

Trong mắt Giang Trần khẽ động, rất nhanh lướt tới, vòng quanh Linh Dược này đi hai vòng, nhìn một hồi mới giật mình nói:

- Đây là Thiên cấp Linh Dược a.

Hoàng Nhi gật gật đầu, ánh mắt của nàng không kém, tự nhiên nhận ra Thiên cấp Linh Dược.

Thiên cấp Linh Dược, chỉ có cấp bậc Đại Đế, mới có tư cách dùng đến. Tại Vạn Uyên đảo, ngay cả Thiên Vị cường giả, đại đa số cũng chỉ có thể dùng Thiên cấp Linh Dược.

Dù sao, Thiên cấp Linh Dược trở lên, vậy thì có Chân Linh, là linh vật Thần cấp chân chính.

Thần cấp linh vật, cực kỳ không dễ đào tạo. Ngay cả Vạn Uyên đảo, cũng có không nhiều lắm. Tuy cũng có, nhưng không có nhiều đến tình trạng mỗi người có thể tùy tiện dùng.

Cho nên, ở chỗ này chứng kiến Thiên cấp Linh Dược, Hoàng Nhi cũng có chút ngoài ý muốn.

Giang Trần dò xét bốn phía, lại không có phát hiện nhân tố nguy hiểm gì, bất quá, trực giác của hắn, lại nói cho hắn biết, gốc Linh Dược này, không nên hái.

Giang Trần dừng lại chỉ chốc lát, kéo tay Hoàng Nhi, cắn răng một cái:

- Chúng ta đi.

Hoàng Nhi khẽ giật mình, thấy Giang Trần rõ ràng không ngắt Thiên cấp Linh Dược kia, cũng kinh ngạc nhìn Giang Trần.

- Tin tưởng ta, Thiên cấp Linh Dược này, khẳng định có vấn đề. Trực giác của ta rất ít phạm sai lầm. Nếu như ta ngắt gốc Thiên cấp Linh Dược kia, nhất định sẽ có phiền toái.

Giang Trần không sợ phiền toái, nhưng hiện tại, phải tìm An Hồn Mộc trước, hắn không muốn trêu chọc phiền toái.

Hoàng Nhi nghe Giang Trần nói như vậy, cũng gật đầu. Tính cách của nàng vốn không màng danh lợi, đối với vật chất không quá coi trọng.

Nàng có đại trí tuệ, nghe Giang Trần nói như vậy, cẩn thận tưởng tượng, cũng cảm thấy kỳ quái. Lúc này mới vừa vào hoang man bao xa? Xâm nhập không đến năm trăm dặm, có thể tìm được Thiên cấp Linh Dược, Hoang Man Chi Địa này, cũng không tránh khỏi bảo vật nhiều lắm a.

Nếu nói như vậy, so với Vạn Uyên đảo càng có lực hấp dẫn rồi.

Hai người một đường đi qua, ven đường các loại Linh Dược, Địa cấp, Thiên cấp, thật đúng là gặp được không ít. Bất quá Giang Trần lần thứ nhất không ngắt, về sau càng không có khả năng ngắt.

Hết thảy tham lam, toàn bộ bị Giang Trần ngăn chặn.

Thiên cấp Linh Dược cũng tốt, Địa cấp Linh Dược cũng thế, Giang Trần không thiếu. Hiện tại hắn thiếu chỉ có một loại, cái kia chính là An Hồn Mộc.

Sau khi thân ảnh của Giang Trần cùng Hoàng Nhi rời đi, những Thiên cấp Linh Dược kia lại rung thân nhoáng một cái, toàn thân biến ảo ra đạo đạo hào quang lục sắc quỷ dị.

Hào quang màu xanh lá này dần dần ngưng tụ thành từng thân hình hư ảo, như ẩn như hiện, giống như hư ảnh, lại như thật thể, cho người một loại cảm giác cực kỳ phiêu hốt.

- Chậc chậc, tu sĩ nhân loại, lại không tham Thiên cấp Linh Dược? Chẳng lẽ, là ta biến hóa không đủ chân thật?

Cái hư ảnh kia đột nhiên nhoáng một cái, hóa thành một đạo thanh phong lục sắc, biến mất tại nguyên chỗ. Ở trong vô tận hoang man, lộ ra cực kỳ quỷ dị.

Giang Trần cùng Hoàng Nhi không biết phía sau bọn họ, lại bỗng nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy. Mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là địa phương xuất hiện An Hồn Mộc.

Tốc độ của hai người càng lúc càng nhanh, đang đi tầm đó, chợt nghe trong rừng, có thanh âm dị thường truyền ra.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)