← Ch.0897 | Ch.0899 → |
- Coi như ngươi thông minh, nhưng mà ngươi có một chuyện không thông minh tí nào, đó là chọc tới đầu ta.
Tiếng hai hàm răng va chạm nhau của môn chủ Truy Mệnh Ám môn vang vọng, giờ phút này trong lòng hắn còn đang cảm thấy chuyện này quá mức quỷ dị.
Rõ ràng mấy năm qua tất cả đều thuận buồm xuôi gió, đang chuẩn bị làm lớn hơn một chút, chuẩn bị bò lên trên, bỗng nhiên lại bị người ta không chút lưu tình chạy tới tát cho một cái cái.
Loại cảm giác mất mát thay đổi rất nhanh này khiến cho giờ phút này hắn còn khó mà tin được, càng cảm thấy tất cả mọi chuyện giống như một hồi ác mộng.
Nhưng mà hắn lại không có khả năng cầu xin tha thứ được. Hắn biết rõ mình nhất định phải chết không hề nghi ngờ, thoáng cái hắn đã không còn một chút sợ hãi nào nữa.
Hắn lớn tiếng kêu lên:
- Giang Trần, không thể tưởng tượng được súc sinh ngươi lại dám trở về. Ngươi đừng có đắc ý, sớm muộn gì cũng có một ngày Thiên Tông sẽ băm vằm ngươi thành vạn đoạn.
Vẻ mặt Giang Trần vô cùng nhẹ nhàng, nói:
- Nghĩ thật là tốt, thế nhưng nhất định không có cơ hội thực hiện.
Bàn tay của Giang Trần lại trực tiếp đập xuống, trực tiếp đánh cho người này thành tro tàn.
Đồng thời thân thể đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, trực tiếp đánh ra vài đạo thủ ấn, đem đại điện này phá hủy sạch sẽ.
Về phần những tiểu lâu la của Tử Quang phân đà, căn bản không cần phải Giang Trần tự mình động thủ. Phệ Kim Thử nhất tộc vô cùng thích hợp làm việc này.
Nửa canh giờ sau, cả Tử Quang phân đà không còn một dư nghiệt nào.
Trong lòng Giang Trần như mặt nước phẳng lặng, không có một chút gợn sóng nào. Đối với loại thế lực như Tử Quang phân đà này, căn bản hắn không có một chút thương cảm nào. Bất kể là Truy Mệnh Ám môn cũng tốt, dư nghiệt Tử Dương tông cũng tốt. Đều là loại mặt hàng làm ô nhiễm bầu không khí liên minh thập lục quốc. Loại người này chết không có gì đáng tiếc, lưu lại bọn họ là một loại cảm giác phạm tội với những người lương thiện.
Vài ngày sau, trong liên minh thập lục quốc truyền ra tin tức mới. Tử Quang phân đà của Cửu Dương Thiên Tông vài ngày trước bị người ta diệt môn. Chó gà trên núi cũng không tha, ngay cả cỏ cây sơn môn, linh mạch tông môn cũng bị phá hủy toàn bộ. Triệt để đoạn tuyệt, không có bất kỳ khả năng tro tàn lại cháy nào.
Mà tin tức này truyền lại Cửu Dương Thiên Tông vô cùng muộn. Cao tầng Cửu Dương Thiên Tông sợ hãi, tuy rằng Tử Quang phân đà chỉ là một trong vô số phân đà nhỏ dưới trướng bọn họ, thế nhưng bị diệt như vậy không thể nghi ngờ là đánh vào mặt mũi Cửu Dương Thiên Tông, đối với Cửu Dương Thiên Tông chính là một loại khiêu khích và coi thường lớn lao.
Cửu Dương Thiên Tông lập tức phái ra rất nhiều tuần sát sứ, quy mô lớn tiến vào trong Vạn Tượng Cương Vực, triển khai điều tra nghiêm ngặt. Nhưng mà đây là chuyện một tháng sau đó.
Ở chuyện này tuy rằng Cửu Dương Thiên Tông kinh sợ, thế nhưng cũng khôn phải là không có chỗ tốt gì.
Từ trước tới nay Cửu Dương Thiên Tông thậm chí còn muốn ngang nhiên xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực, thế nhưng mà không tìm được cái cớ nào đường đường chính chính xâm nhập.
Hiện tại hôm nay rốt cuộc cũng có cớ.
Tử Quang phân đà bị diệt, đối với Cửu Dương Thiên Tông mà nói chỉ là một chút khuyết điểm nhỏ nhặt trên phương diện lược trận mà thôi, căn bản không có cách nào tổn thương tới gân cốt.
Thế nhưng mà lại làm cho Cửu Dương Thiên Tông danh chính ngôn thuận tiến vào trong Vạn Tượng Cương Vực.
Cho nên sau khi cao tầng Cửu Dương Thiên Tông phẫn nộ, phái ra rất nhiều tuần sát sứ, thế nhưng kỳ thực trong lòng lại vui sướng tới nở hoa.
Vạn Tượng Cương Vực hiện tại tan nát, bị Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực nắm giữ. Điểm này Cửu Dương Thiên Tông luôn rất bất mãn.
Dù sao Cửu Dương Thiên Tông ở Vạn Tượng Cương Vực cũng đã bố trí rất lâu. Bọn họ cũng sắp xếp rất nhiều, thế nhưng kết quả không được bằng Bất Diệt Thiên Đô đa mưu túc trí.
Đến cuối cùng lại là Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực khống chế đại bộ phận địa bàn của Vạn Tượng Cương Vực. Cửu Dương Thiên Tông hắn chỉ có thể kiếm một chén canh trong góc mà thôi.
Chuyện này làm sao có thể khiến cho Cửu Dương Thiên Tông thỏa mãn được chứ?
Không nói tới Vạn Tượng Cương Vực đang trở thành một đám bột nhão. Giờ phút này Giang Trần đang ở trong một khu vực tuyệt đối vắng vẻ của Kiếm Điền trung vực, ở chỗ sâu trong ba ngàn mét dưới đất. Hắn đang khẩn trương giải Bách Thế đồng tâm chú cho Hoàng Nhi.
An Hồn mộc đã tới tay.
Trị liệu Bách Thế đồng tâm chú kỳ thực chỉ tùy tiện có một đoạn An Hồn mộc là được. An Hồn mộc này chính là vật tinh lọc thần hồn, an hồn dưỡng thần tốt nhất.
Ở Chư Thiên thế giới, An Hồn mộc cũng thường xuyên được dùng với công dụng như vjaya.
Chỉ là An Hồn mộc ở Chư Thiên thế giới so với Thần Uyên đại lục này còn có tuổi thọ lâu hơn rất nhiều, chất liệu cũng ưu tú hơn rất nhiều.
Đương nhiên đối với Hoàng Nhi mà nói, tư chất của An Hồn mộc như vậy đã đủ rồi.
Quá trình trị liệu này tuy rằng không tính là đặc biệt phức tạp, thế nhưng đây lại là một quá trình rất dài. Căn cứ theo Giang Trần suy tính, ít nhất phải dăm ba tháng.
Tính toán thời gian nếu như dùng dăm ba tháng chạy về Lưu Ly vương thành mà nói, có lẽ căn bản không kịp màn dạo đầu của Lưu Ly vương tháp.
Nhưng mà từ đầu là đan đấu, Giang Trần ở phương diện đan đạo đã vô dục vô cầu, đan đấu trong đan tháp của Lưu Ly vương thành cũng không tạo ra bao nhiêu hứng thú cho hắn.
Dù sao thế giới đan đạo, hắn ở Lưu Ly vương thành đã có quyền uy tuyệt đối. Ngay cả Khổng Tước thánh sơn cũng phải nể trọng hắn. Đối phó với Đan Hỏa thành, danh khí của Chân Đan Vương hắn đã không cần thông qua đan đấu của Lưu Ly vương tháp để chứng minh, đoán chừng Khổng Tước đại đế cũng không có trông cậy hắn tham gia đan đấu.
Quá trình trị liệu dài dằng dặc, nhưng mà Giang Trần lại vô cùng cẩn thận, không để cho mình xảy ra một chút sai lầm gì.
Nếu nói muốn khu trục Bách Thế đồng tâm chú này ra ngoài, nói thật đối với Giang Trần mà nói cũng có chút nguy hiểm. Dù sao Bách Thế đồng tâm chú này quá mức bá đạo.
Nhưng mà Giang Trần lại có kinh nghiệm kiếp trước, cũng biết rõ đặc điểm của Bách Thế đồng tâm chú này, cho nên trong lòng vững vàng.
Đem lực lượng tinh hoa của An Hồn mộc vào thức hải của Hoàng Nhi, Giang Trần dùng thần thức của hắn không ngừng bức bách Bách Thế đồng tâm chú, lực lượng tinh hoa của An Hồn mộc giống như cẩn thận thăm dò, chậm rãi tinh lọc Bách Thế đồng tâm chú.
Bách Thế đồng tâm chú này là huyết chú, uy lực cực lớn, thế nhưng vạn vật thế gian, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. An Hồn mộc có thể tinh lọc được Bách Thế đồng tâm chú này bởi vì nó tương khắc với Bách Thế đồng tâm chú.
Sau ba tháng, một tia Bách Thế đồng tâm chú cuối cùng cũng bị An Hồn mộc tinh lọc, Giang Trần cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Tốt rồi.
Hai mắt Giang Trần đỏ bừng, có vẻ cực kỳ khốn đốn.
Liên tục thi công mấy tháng, cho dù lực lượng thần thức của Giang Trần cường đại, thế nhưng cũng đã tiêu hao tới trình độ cực hạn.
*****
Hoàng Nhi, sau khi thoát khỏi Bách Thế đồng tâm chú, thân thể cảm thấy nhẹ nhõm như trước nay chưa từng có. Bóng đen lúc nào cũng quấn quanh thức hải rốt cuộc đã biến mất không sót lại một chút nào.
Cảm nhận loại cảm giác nhẹ nhõm của một người bình thường, tính tình của Hoàng Nhi tuy rằng lạnh nhạt như vậy thế nhưng trong đôi mắt đẹp không khỏi ươn ướt.
Ôm thật chặt Giang Trần ở bên cạnh, giờ khắc này Hoàng Nhi không muốn buông Giang Trần ra một khắc nào. Nàng cảm thấy nam nhân này là trời, là bộ phận thân thể, là tất cả của nàng.
Mà nhìn thấy hắn bởi vì nàng vất vả tới trình độ này, Hoàng Nhi cũng đau lòng vô cùng.
- Trần ca, biết huynh là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời này của Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi có cảm giác giống như nằm mơ, thấp giọng nói.
Nhìn qua Giang Trần đang ngủ say ở ngực mình, sắc mặt Hoàng Nhi đỏ lên, môi nhẹ nhàng hôn lên trán Giang Trần, trong đôi mắt có nước mắt chảy ra, đồng thời còn có vẻ yêu thương vô hạn.
Từ nhỏ tính cách của Hoàng Nhi đã không màng danh lợi, cũng không có khắc sâu ấn tượng với bất kỳ nam tử trẻ tuổi nào. Thế nhưng mà nam nhân trước mắt này cho dù bảo nàng mang tính mạng mình ra che chở nàng cũng nguyện ý.
Sau khi khôi phục ba bốn ngày, lực lượng tinh thần của Giang Trần triệt để khôi phục. Lúc này mới có thời gian bắt đầu kiểm kê thu hoạch của mình. Trận chiến với Lữ Sư Nam thu được một đại đỉnh, đây là một kiện bảo vật phòng ngự.
Còn có pho tượng Bát tôn của Thương Bình Vương kia cũng không phải là tầm thường. Có tiếc nuối duy nhất là không có được trận bàn kia, cũng không biết trận bàn kia đang ở nơi nào.
Trên người Lữ Sư Nam cũng có một ít thứ tốt, tài phú cũng kinh người, tự nhiên chuyển thành tài sản của Giang Trần.
Còn có địa bàn của Mộc Ma nhất tộc kia, Giang Trần cũng thu được một đám linh dược Thiên cấp. Những thứ đó là linh dược Thiên cấp hàng thật giá thật.
Phân tới tay Giang Trần hắn có hơn mười gốc, như vậy số linh dược Thiên cấp trên người Giang Trần có gần hai mươi gốc.
Số lượng này tuyệt đối là nhiều kinh người, phóng mắt ra toàn bộ cương vực nhân loại, chỉ sợ có một số ít đại đế mới giàu có được như hắn.
Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất lần này chính là việc cảnh giới được đề thăng. Giang Trần đã cảm ứng được mình chỉ kém một tầng mỏng nữa là đột phá Thánh Cảnh lục trọng.
hắn lập tức thuận thế xông lên, thuận lợi đột phá.
Sau khi đột phá Thánh Cảnh lục trọng, Giang Trần cảm thấy còn chưa đủ mà thừa thắng xông lên phục dụng một khỏa Thánh Tiếu đna.
Thánh Tiếu Đan này là thứ mà phiệt chủ Bàn Long đại phiệt đưa cho hắn khi trước, có thể trong phạm trù Thánh Cảnh vô điều kiện tăng lên một tầng cảnh giới.
Sở dĩ Giang Trần một mực không phục dụng là vì hắn chuẩn bị tới Thánh Cảnh lục trọng mới dùng. Như vậy có thể trợ giúp hắn thừa thắng xông lên, nhảy vào Thánh Cảnh thất trọng, trở thành cường giả Thiên Thánh Cảnh.
Vừa vào Thiên Thánh Cảnh, Giang Trần giống như hổ thêm cánh, tu vi và sức chiến đấu tăng lên một phạm vi lớn.
Vì giải trừ Bách Thế đồng tâm chú cho Hoàng Nhi, Giang Trần dùng ba tháng, xem như hoàn thành sớm. Nhưng mà trùng kích Thánh Cảnh thất trọng lại trọn vẹn mất mấy tháng của Giang Trần.
Khi Giang Trần cảm giác được chân nguyên không cùng trong cơ thể đang khơi động, cảm nhận được cảnh giới Thiên Thánh Cảnh, tâm tình Giang Trần vô cùng tốt.
- Rốt cuộc cũng đột phá Thiên Thánh Cảnh.
Trong mắt Giang Trần hiện lên vẻ vui sướng. Những năm này tu vi hắn không ngừng liên tục đề thăng, cho tới bây giờ tiến vào Thiên Thánh Cảnh, cho dù là đối mặt với cường giả Hoàng cảnh bình thường, dù không cần những thứ kia, Giang Trần cũng tự tin mình có lực liều mạng.
Nhưng mà Giang Trần lại không có lười biếng, mượn nhờ khí thế đột phá Thiên Thánh Cảnh, bắt đầu tu luyện Ngũ Lôi Thần Âm kiếm.
Bộ kiếm kỹ này Giang Trần đã sớm chuẩn bị từ trước, hiện tại hắn đã dung hợp với Ngũ Sắc Thần Quang kiếm, dung hợp gần như hoàn mỹ, đã có đủ tư cách tu luyện Ngũ Lôi Thần Âm kiếm này.
Ngũ Lôi Thần Âm kiếm trải qua vô số lần diễn dịch, hóa phức tạp thành đơn giản, lại từ đơn giản nhập hồn, có thể nói là thay đổi liên tục.
Tự nhiên Giang Trần không thể một bước lên trời, mà bắt đầu tu luyện từ những kiếm chiêu trụ cột nhất.
Ngũ Lôi Thần Âm kiếm này trải qua cải tạo không ngừng, uy lực rất mạnh. Mỗi một chiêu trong đó tuyệt đối đều là đại sát khí, một khi thi triển, thần uy hoảng sợ, kinh thiên động địa.
Kiếm chiêu thứ nhất của Ngũ Lôi Thần Âm kiếm gọi là Kinh Thiên địa động.
Ngũ Lôi Thần Âm kiếm ẩn chứa ngũ lôi chính pháp, một khi thúc dục không đơn thuần là kiếm chiêu giết người, mà còn có tiếng sấm sét như hổ gầm, còn có uy của sấm sét.
Giang Trần tìm hiểu nửa tháng rốt cuộc cũng tìm được tới tinh hoa của chiêu thứ nhất.
Hắn nhất thời cao hứng bổ ra một kiếm, thế nhưng không ngờ lại trực tiếp bổ một ngọn núi thành hai nửa.
- Chúc mừng Trần ca, bộ kiếm kỹ này thật là bất phàm.
Hoàng Nhi cũng là người biết hàng, nhìn thấy uy năng của bộ kiếm kỹ này cũng không khỏi âm thầm tặc luỡi.
Giang Trần cười hắc hắc:
- Hoàng Nhi, luận sức chiến đấu, nếu như nàng toàn lực đánh với ta, chưa hẳn ta đã là đối thủ của nàng a.
Hoàng Nhi hiện tại không có Bách Thế đồng tâm chú trói buộc, cho nên cũng không còn cấm kỵ nào nữa.
Nàng cười một tiếng, nói:
- Trần ca, người khác nói như vậy chắc chắn Hoàng Nhi sẽ không phản bác. Thế nhưng mà nếu như huynh nói như vậy, Hoàng Nhi lại cho rằng huynh đang khiêm tốn.
- Cũng không phải ta đang khiêm tốn. Lúc trước Tào Tấn tới Đan Kiền Cung giương oai, dưới một chiêu của nàng đã sợ tới mức té cứt té đái. Việc này đã trở thành câu chuyện mà người Đan Kiền Cung ca tụng.
Hoàng Nhi cười hi hi nói:
- Lúc đó huynh không có mặt, cuối cùng ta phải ra tay một chút. Bằng không dể hắn giương oai ở Đan Kiền Cung, chẳng phải sẽ khiến cho huynh mất mặt sao?
Giang Trần cười ha hả, tâm tình cực kỳ thống khoái. Mắt nhìn Hoàng Nhi oanh oanh yến yến, đã không còn phải chịu thống khổ từ Bách Thế đồng tâm chú kia nữa, tự nhiên tâm tình của Giang Trần vô cùng tốt.
Một cọc tâm sự rốt cuộc cũng coi như kết thúc.
- Chỉ là không biết hiện tại Thuấn lão đang ở đâu, nếu như người trở lại Vạn Uyên đảo thì có lẽ cũng nên trở về đây rồi chứ?
Giang Trần than nhẹ, lại nhớ tới Thuấn lão.
Nói tới Thuấn lão, Hoàng Nhi cũng có chút hoài niệm:
- Tính cách của Thuấn lão rất cố chấp, người vô cùng quan tâm tới muội. Hoàng Nhi chỉ sợ người không tìm được An Hồn mộc là không chịu đi ra. Thậm chí có khả năng người còn bí quá hóa liều.
- Hy vọng lão nhân gia sớm ngày trở về.
Hoàng Nhi cũng nhẹ nhàng gật đầu:
- Giải thưởng kia có lẽ đã mất đi hiệu lực a. Tìm thời gian đi gỡ cái giải thưởng kia xuống. Tránh cho thiên hạ vì muốn nhận được một khỏa xá lợi Đại Đế mà chạy tới man hoang tìm An Hồn mộc, không công mà còn mất mạng.
Tình tình của Hoàng Nhi thiện lương, lại không muốn vì chuyện của chính mình mà làm liên lụy tới người khác. Nhất là hiện tại Bách Thế đồng tâm chú của nàng đã được giải trừ.
← Ch. 0897 | Ch. 0899 → |