Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0915

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0915: Thuận lợi hoàn thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Khổng Tước đại đế mỉm cười nói:

- Muốn lừa gạt thứ gì từ chỗ ta? Ngươi thử nói xem. Nếu như là thứ bổn đế có, không có gì là không thể cho ngươi.

- Ta muốn chế tác một trận bàn, không biết bệ hạ có tài liệu ở phương diện này hay không?

Trận bàn?

Khổng Tước đại đế khẽ giật mình, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn qua Giang Trần, tràn ngập vẻ kinh ngạc:

- Ngươi biết chế tác trận bàn? Ngươi biết chế tác trận bàn cần bao nhiêu tâm huyết hay không?

Giang Trần nhún nhún vai nói:

- Chung quy cũng không khó, chỉ là ít người biết mà thôi. Vừa vặn ta cũng học qua một ít về việc chế tác và khắc trận bàn.

Khổng Tước đại đế im lặng môt lúc lâu mới chán nản hỏi:

- Cũng là vị lão sư thần bí kia dạy ngươi?

Giang Trần cười cười, cũng không có phủ nhận.

Chuyện này khiến cho Khổng Tước đại đế cũng có chút hâm mộ, thì thào thở dài:

- Tiểu tử à tiểu tử, ngươi rốt cuộc đã gặp phải một lão sư yêu nghiệt như thế nào a. Sao ta thấy sư phụ ngươi không cái gì là không biết vậy?

Giang Trần cười nói:

- Có khả năng cũng không có. Lão nhân gia học rộng biết nhiều, ta có cảm giác lão nhân gia không gì là không biết.

- Ài, tiền bối cao nhân, quả thực khiến cho người ta bội phục. Đáng tiếc những cường giả như chúng ta đa số bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tự cho là đúng mà thôi.

Khổng Tước đại đế xúc động nói.

Nhìn qua Giang Trần, Khổng Tước đại đế lần nữa mở miệng:

- Tài liệu lão phu năm đó quả thực cũng vô tình thu thập được một ít. Cho ngươi thì có thể, nhưng mà lão phu cũng có một yêu cầu.

- Yêu cầu gì?

Giang Trần hiếu kỳ.

- Quá trình chế tác, khắc trận bàn lão phu muốn quan sát.

Khổng Tước đại đế cũng không khách khí, mặc kệ tiểu tử này có định giấu nghệ hay không.

Giang Trần cười nói:

- Bệ hạ muốn học trộm thứ này sao?

Khổng Tước đại đế cười cười, cũng không có phủ nhận. Quả thực chưa chắc hắn đã muốn học trộm một chút, hắn chỉ muốn tận mắt nhìn xem thiếu niên nghịch thiên này có phải thực sự biết chế tác một trận bàn hay không mà thôi.

Thứ như trận bàn này ngươi muốn nói nó nghịch thiên cũng chưa hẳn là như vậy. Trận bàn có cường đại hay không phải nhìn vào đẳng cấp của trận bàn.

Hơn nữa trận bàn trực tiếp mô phỏng, thúc dục trận pháp, không có căn cơ thì sẽ không hoàn mỹ bằng dùng trận kỳ và linh thạch để bố trí trận pháp.

Nhưng mà ưu thế của trận bàn là có thể thuấn phát, không cần chuẩn bị quá nhiều. Đây cũng là chuyện mà dùng trận kỳ bố trí trận pháp không có cách nào làm được.

Chiến đấu sinh tử, ưu thế trận bàn đối với võ giả cường đại mà nói, vẫn có lực hấp dẫn không nhỏ.

Cho dù là Khổng Tước đại đế, ở phương diện này cũng không phải là ngoại lệ.

Tuy rằng Khổng Tước đại đế không được tính là chuyên gia trận pháp, thế nhưng đối với trận pháp lại có chút hứng thú. Nhất là chế tác trận bàn, thứ này luôn được coi là truyền thừa thượng cổ, hiện tại trên Thần Uyên đại lục, trận bàn khắc sư đã là tồn tại giống như lông phượng sừng lân.

Trận bàn khắc sư cường đại cơ hồ đã tuyệt chủng.

Đối với nghiên cứu trận pháp, kiếp trước tuy rằng Giang Trần không nghiên cứu sâu bằng đan đạo, thế nhưng cũng coi như là có đọc lướt qua. Hơn nữa Đan Tiêu cổ phái lại là tông môn đan đạo đỉnh cấp ở thời kỳ thượng cổ của Thần Uyên đại lục.

Điển tịch Bách Trận Ky yếu mà Đan Tiêu cổ phái lưu lại bao quát tri thức các mặt về trận pháp. Dùng ngộ tính của Giang Trần, tham khảo điển tịch, khắc trận bàn vẫn có xác xuất thành công rất cao.

Dù sao một ít kỹ thuật và chú ý khi khắc trận bàn, bên trong Bách Trận Ky yếu đều nói rất rõ.

Thủ pháp, bí kỹ, tài liệu, tăng thêm lý luận trận pháp, những thứ này thiếu một thứ cũng không được.

Có trí nhớ kiếp trước làm nội tình chèo chống, làm cho hắn trên phương diện xử lý mọi chuyện không tới mức quá bối rối, không đến mức không tự tin như ngươi khác.

CHo nên đối với việc khắc một trận bàn, Giang Trần vẫn có tin tưởng.

Chỗ khó lần này của hắn không phải là chế tác trận bàn, mà là đem trận bàn liên hệ với pho tượng bát tôn kia, tạo thành mối câu thông cường đại.

Nếu như không làm được điểm này, như vậy cho dù khắc được trận bàn cũng không thể làm nên được chuyện gì.

Tài liệu chế tác trận bàn kỳ thực có rất nhiều. Nhưng mà tài liệu cũng có phân thành thượng phẩm và hạ phẩm.

Tài liệu mà Khổng Tước đại đế cất chứa không thể nghi ngờ chính là thượng phẩm.

Giang Trần thu được tài liệu cũng cảm thấy có chút giật mình, trong lòng âm thầm tặc lưỡi, không hổ là đệ nhất đại đế của Lưu Ly vương thành. Xem ra quả thực có không ít thứ tốt.

Đã có ước định trước đó, tự nhiên Giang Trần không cự tuyệt Khổng Tước đại đế quan sát mình khắc trận bàn.

Hắn lập tức chuẩn bị một gian mật thất, bắt đầu hành động.

Thời gian không nhiều, Giang Trần cũng không có ý định suy nghĩ nhiều. Cũng may trận bàn này đã sớm hình thành trong đầu Giang Trần.

Giống như là vẽ tranh vậy, sau khi đã tính trước, chỉ cần hạ bút là được.

Giang Trần đã sớm suy nghĩ qua, khi động thủ linh cảm kéo ùn ùn tới, căn bản không tồn tại bất kỳ đình trệ nào.

Quá trình chế tác so với trong tưởng tượng của Giang Trần còn thuận lợi hơn rất nhiều.

Mượn tố chất tâm lý cường đại, trong quá trình Giang Trần khắc, bất luận một chi tiết nào đều vô cùng tỉ mỉ, hoàn mỹ.

Thủ bút này giống như là một trận bàn khắc sư lão luyện đã chế tác trận bàn mấy trăm năm. Từng bước một, hoàn thành đan xen, không có bất kỳ địa phương nào sơ xảy.

Sau khi trận bàn hoàn thành, Giang Trần thưởng thức một thoáng cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Kế tiếp mới là trọng điểm, trận bàn hoàn thành, phải thành lập mối liên hệ với pho tượng bát tôn kia. Loại câu thông này cần phải thông qua trận pháp cộng minh.

Cái gọi là trận pháp cộng minh chính là trận pháp của trận bàn này dẫn động trận pháp trong pho tượng bát tôn, thông qua thần thức của Giang Trần liên kết, tạo thành một loại câu thông.

Quá trình này, kỹ thuật vô cùng cao.

Cũng may Giang Trần đã sớm suy nghĩ tới bước này, bảy ngày sau, quá trình gian nan này rốt cuộc cũng dưới tình huống cực kỳ gian nan hoàn thành một trình tự cuối cùng.

Nhìn pho tượng bát tôn tạo thành cộng minh với thần thức của mình, Giang Trần hết sức vui mừng, những ngày vất vả qua rốt cuộc cũng không uổng phí.

Nhìn qua pho tượng bát tôn, trên phương diện khí chất, tiềm lực được khai phá rõ ràng vượt qua Thương Bình Vương lúc trước, điểm này cơ hồ Giang Trần không có chút hoài nghi nào.

Tính toán ra, cách thi đấu võ tháp cũng chỉ còn mấy ngày cuối cùng.

Giang Trần từ trong mật thất đi ra, nhìn thấy Khổng Tước đại đế đang như cười như không nhìn qua hắn, hắn không khỏi vỗ đầu mình một cái, nói:

- Bệ hạ, vãn bối quá mức vong ngã, cơ hồ quên đây là địa bàn của bệ hạ a.

- Tiểu tử ngươi.

Khổng Tước đại đế cũng thở dài nói:

- Không ngờ ngươi quả nhiên lại hiểu khắc trận bàn, đây chính là một môn kỹ nghệ thượng cổ gần như tuyệt tích a.

Giang Trần cười hắc hắc:

- May mà ta có lão sư lợi hại.

*****

Khổng Tước đại đế dùng ánh mắt thâm ý nhìn hắn, gật đầu nói:

- Ngươi có lão sư lợi hại như vậy, lúc trước lão phu còn muốn nhậ ngươi làm đồ đệ, ngẫm lại quả thực vô cùng xấu hổ.

Cuộc đời của Khổng Tước đại đế rất ít phục người khác, tung hoành Lưu Ly vương thành ba ngàn năm, uy chấn bát vực. Người có thể đánh đồng với hắn cũng không nhiều, chứ đừng nói là người khiến cho hắn bội phục từ tận đáy lòng.

Thế nhưng mà đối với lão sư chưa từng gặp mặt của Giang Trần, hắn thực sự lại bội phục tới mức đầu rạp xuống đất.

Khổng Tước đại đế hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được đây nhất định là tuyệt thế cường giả ẩn thế, thậm chí là cảnh giới siêu việt đại đế, có thành tựu, địa vị rất cao.

Không nói tới cảnh giới võ đạo người ta rốt cuộc như thế nào, chỉ đơn thuần là kỹ nghệ đan đạo, đơn thuần là kỹ nghệ khắc trận bàn, tài hoa, học rộng tài cao như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường.

Tuy rằng Khổng Tước đại đế rất tự tin, nhưng cũng không cảm thấy mình có thể đạt tới độ cao này.

Cho nên hắn đối với việc Giang Trần không bái hắn làm sư phụ cũng đã nghĩ thông suốt. Người ta có lão sư lợi hại như vậy, làm sao có thể bái ngươi làm sư phụ?

Khổng Tước đại đế nghĩ đi nghĩ lại, Giang Trần lại không nghĩ như vậy mà cười nói:

- Bệ hạ nhìn xa trông rộng. Nếu không phải vãn bối sớm có sư thừa, có thể bái vào làm môn hạ của bệ hạ cũng là phúc khí của vãn bối.

Tuy rằng trong lòng Giang Trần không phải đang nghĩ như vậy, thế nhưng dù sao lời nói khách khí cũng nên nói. Một cường giả đế cấp, vuốt mông ngựa một chút, làm cho người ta vui cũng là chuyện thường tình.

Khổng Tước đại đế lại cười to, nói:

- Tiểu tử dối trá nhà ngươi, lời nói này rất có khả năng là khẩu thị tâm phi.

Giang Trần cười hắc hắc nói:

- Chắc chắn mười phần.

Hiển nhiên Khổng Tước đại đế cũng không nói tới việc này, hắn gật gật đầu nói:

- Nhìn thấy ngươi có thủ đoạn như vậy. Không phải bổn đế ghen ghén mà ngược lại vô cùng vui mừng. Lưu Ly vương thành tương lai giao phó cho ngươi tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt. Có lẽ ma kiếp bộc phát, Lưu Ly vương thành cũng có thể không bảo vệ được. Nhưng mà chỉ cần ngươi còn, truyền thừa của Lưu Ly vương thành nhất định sẽ không diệt. Giống như Đan Kiền Cung vậy, sơn môn Đan Kiền Cung bị nghiền nát, nhưng hương khói của Đan Kiền Cung còn không bị đoạn tuyệt.

Giang Trần khẽ giật mình, nhìn qua Khổng Tước đại đế.

Khổng Tước đại đế cười ha hả nói:

- Tiểu gia hỏa, đừng nhìn ta như vậy. Một chút chuyện của ngươi ở Thái Uyên các không giấu được Chư Thiên tuệ nhãn của ta.

Giang Trần im lặng, Khổng Tước đại đế này thực sự là kỳ dị, không ngờ lại thức tỉnh được Chư Thiên tuệ nhãn. Đây chính là tuệ nhãn mà đại đa số người trong vị diện Chư Thiên cũng khó có khả năng mở ra được a.

Trước mặt một người như vậy, hắn muốn làm một chuyện quả thực không dễ dàng.

Cũng may Khổng Tước đại đế đối với hắn không có ác ý gì. Mà hắn đối với Khổng Tước thánh sơn cũng vô cùng hữu hảo.

Đột nhiên Giang Trần cảm thấy vô cùng may mắn về lựa chọn của mình.

- Bệ hạ, người yên tâm đi. Ta gia nhập vào Khổng Tước thánh sơn, chuyện công chuyện tư sẽ rõ ràng. Ta sẽ không để chuyện Đan Kiền Cung liên lụy tới Lưu Ly vương thành.

Giang Trần chân thành nói.

Khổng Tước đại đế lại không cho là đúng:

- Không cần phân ra rõ ràng như vậy. Hiện tại ngươi đã người cùng thuyền, mọi suy nghĩ lúc trước cũng nên dứt bỏ. Liên lụy cũng tốt, không liên lụy cũng tốt. Cũng không cần phải giải thích, Lưu Ly vương thành chẳng lẽ còn sợ một Bất Diệt Thiên Đô hay sao?

Những lời này của Khổng Tước đại đế mặc dù không có giả vờ làm bá vương, nhưng nói ra lời này lại có một cỗ khí độ, khiến cho không ai có thể hoài nghi.

Đúng vậy, đây là Lưu Ly vương thành, tồn tại so với tông môn nhất phẩm còn mạnh hơn a.

Lưu Ly vương thành có lý do gì phải e ngại Bất Diệt Thiên Đô cơ chứ?

- Bệ hạ...

Không thể không nói, Giang Trần bị khí độ của Khổng Tước đại đế thuyết phục. Bất kể thế nào, người ta tỏ thái độ như vậy cũng đã cho hắn mặt mũi rồi.

Đan Kiền Cung chính là tông môn tứ phẩm, không đáng để Khổng Tước đại đế nịnh nọt. Nhưng mà Khổng Tước đại đế lại có thể không so đo được những thứ này, đủ dể thấy phách lực ra sao.

- Lần trước ta cũng đã nói, cho dù ngươi vận dụng lực lượng Khổng Tước thánh sơn chúng ta, mượn nhờ lực lượng Khổng Tước thánh sơn ta trùng kiến Đan Kiền Cung, lão phu cũng không phản đối. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn. Nếu không mà nói, ngươi không có bằng chứng, không có quyền vận dụng lực lượng Khổng Tước thánh sơn.

Khổng Tước đại đế chăm chú nhìn qua Giang Trần:

- Đừng cảm thấy bất ngờ, một khi ma kiếp bộc phát, cái gì mà bát vực, cái gì mà Vạn Tượng Cương Vực, những phân chia thế lực này chỉ sợ sẽ trở thành lịch sử. Về sau chỉ sợ sẽ phân chia thành hai chủng loại, đó chính là ma tộc và không phải ma tộc.

Giang Trần than nhẹ một tiếng, hắn cũng biết chỗ đáng sợ của ma tộc, cũng biết lực phá hoại của ma tộc đối với Chư Thiên thế giới đáng sợ như thế nào.

Loại tộc này hiếu chiến, thiện chiến, tính xâm lược rất mạnh, đi tới đâu cũng giống như châu chấu vậy, đi tới đâu hủy diệt tới đó.

Nếu như là chủng tộc cường đại ở vị diện khác, ma tộc chưa hẳn đã ăn mòn được. Nhưng mà trong Thần Uyên đại lục lại bị chia rẽ, một khi ma tộc xâm nhập, tuyệt đối là như cá gặp nước.

- Bệ hạ, trong man hoang, tuy rằng ma tộc rục rịch, thế nhưng trong ngắn hạn có lẽ còn không đến mức bộc phát. Ta suy đoán trong vòng mười năm, hai mươi năm có lẽ vẫn an toàn. Nhưng mà năm mươi năm, một trăm năm sau, vậy khó mà nói trước được. Ta đã bố trí trận pháp ở lỗ hổng man hoang, nếu như không phải cường giả đế cấp, người bình thường chỉ sợ cũng không có dễ phá hỏng như vậy.

Chuyện này lần trước Giang Trần cũng đã báo cáo qua với Khổng Tước đại đế.

Xem ý tứ của Khổng Tước đại đế, dường như chuẩn bị đi thủ hộ trận pháp ở cửa vào man hoang, ngăn cản các võ giả tham gia cưỡng ép phá trận, tiến vào man hoang.

Ma tộc thức tỉnh trong man hoang, hiện tại đi vào chính là tương đương làm đồ ăn cho ma tộc, khiến cho tốc độ tro tàn lại cháy của ma tộc còn nhanh hơn.

Khổng Tước đại đế nhẹ nhàng thở dài:

- Chuyện do người làm a. Giang Trần, ngươi phải nhớ kỹ, thân là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, lão phu không ở đây ngươi có quyền quyết định tất cả mọi chuyện của Khổng Tước thánh sơn. Thậm chí ngươi có quyền quyết định tất cả đại sự của Lưu Ly vương thành. Ngươi đại biểu cho lão phu, đợi tương lai ngươi siêu việt lão phu. Ngươi sẽ đại biểu cho cả Lưu Ly vương thành. Ngươi muốn làm gì không ai có thể ngăn cản ngươi. Cũng không ai có tư cách ngăn cản ngươi.

Trong đầu Giang Trần chấn động, bây giờ Khổng Tước đại đế đang giao phú quyền lực cho hắn a.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)