Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0917

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0917: Thi đấu võ tháp bắt đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Mà thiên tài thế gia đại phiệt bình thường, cũng không cần phải tham gia tranh đoạt tân tinh bảng, chỉ cần tham gia tranh đoạt thiên tài bảng.

Mỗi một chi tiết tỉ mỉ, đều thể hiện ra đặc quyền, thể hiện ra từng cấp bậc, đẳng cấp.

Khổng Tước đại đế thấy Giang Trần trầm ngâm không nói, hắn dùng ánh mắt có chút thâm ý nhìn qua Giang Trần:

- Sao nào? Sợ rồi sao? Vẫn cảm thấy không công bằng?

Nếu muốn nói không công bằng quả thực là có.

Nhưng mà tự nhiên Giang Trần sẽ không nói cái gì mà không công bằng, có lẽ nhìn qua có chút không công bằng, thế nhưng con đường võ đạo rất dài, chỉ có thiên đạo là công bằng mà thôi.

Hắn cũng không tới mức mà tới chuyện này cũng không nghĩ ra.

- Bệ hạ, không có công bằng tuyệt đối, công bằng chính thức chỉ dựa vào bản thân mình tự mình tranh thủ. Vãn bối chưa từng nghĩ tới cái gì gọi là công bằng từ trên trời rơi xuống.

Khổng Tước đại đế cười ha hả:

- Nghe ngươi nói như vậy cũng có thể nhìn ra được trong lòng ngươi đã hiểu rõ, không tới mức nghĩ không thông.

- Không cần nghĩ không thông, từ phía dưới từng bước đi lên, cũng là một trải nghiệm rất tốt a. Những người được gọi là thiên tài kia đứng ở trên cao quen, làm sao có thể cảm nhận được loại trải nghiệm này.

Giang Trần nói ra những lời này là bởi vì cảm xúc bộc phát ra.

Kiếp trước hắn không thể tu luyện, không có cách nào trải nghiệm được loại khoái cảm cạnh tranh với thiên tài thiên hạ này. Hiện tại trọng sinh sống lại, loại cơ hội này tự nhiên hắn vô cùng quý trọng.

Nếu nói đứng ở vị trí cao, kiếp trước hắn là nhi tử Thiên Đế, cao cao tại thượng. Thế nhưng mà hắn lại không có bất kỳ trải nghiệm nào, tất cả chỉ là tịch mịch vô tận.

Cho nên ở kiếp này có cơ hội như vậy, làm sao hắn có thể phàn nàn cái gì được cơ chứ?

Cho dù Khổng Tước đại đế cho hắn đặc quyền này, Giang Trần cũng chưa chắc đã nguyện ý tiếp nhận.

- Tốt.

Khổng Tước đại đế tán thưởng:

- Ngươi có thể nghĩ như vậy thì con đường tương lai nhất định sẽ càng rộng hơn những thiên tài kia. Nhất định sẽ đi xa hơn. Nhưng mà trước đó ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Thiên tài dòng chính đại đế so với thiên tài phía dưới hoàn toàn là hai cấp độ khác biệt.

Chuyện này cũng không cần Khổng Tước đại đế nhắc nhở.

Lưu Ly vương thành to lớn như vậy, thiên tài trẻ tuổi vô số, có thể đứng ở vị trí cao cấp nhất, không thể nghi ngờ được thực học của những thiên tài này.

Tự nhiên Giang Trần sẽ không khinh địch.

Nhưng mà Giang Trần cũng sẽ không tự coi nhẹ mình.

Bọn họ có ưu thế của bọn họ, Giang Trần có ưu thế của bản thân mình.

- Lời dặn dò của bệ hạ vãn bối khắc sâu trong lòng. Thi đấu võ tháp sắp mở ra, vài ngày cuối cùng này vãn bối sẽ đi trước chuẩn bị một chút.

Khổng Tước đại đế gật đầu nói:

- Đi đi, lão phu chờ mong, nửa năm sau ngươi sẽ một bước lên trời.

Nhìn Giang Trần biến mất trong tầm mắt của mình, trong mắt Khổng Tước đại đế tràn ngập vẻ thưởng thức mãi không biết mất, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, lầm bầm tự nói:

- Kẻ này có đại khí vận, ngay cả ở loại địa phương nhỏ bé như Đông Phương vương quốc cất bước cũng kinh người như vậy. Nếu như ngay từ đầu cất bước ở Lưu Ly vương thành, quả thực không tưởng tượng được độ cao tương lai của hắn sẽ ra sao.

Khổng Tước đại đế không chút che dấu sự thưởng thức của mình với Giang Trần.

Giang Trần trở lại Thái Uyên các, vừa vặt thấy Vi Kiệt tới Thái Uyên các. Nhìn thấy Giang Trần, Vi Kiệt cũng cao hứng bừng bừng, đi tới phía trước nói chuyện.

Chỉ là thái độ của Vi Kiệt trong thân mật lại khó tránh khỏi có một chút câu nệ. Chuyện này khiến cho Giang Trần có chút không thích ứng.

- Vi thiếu gia, ngươi khách khí rồi.

Giang Trần cười cười.

Vi Kiệt gãi gãi đầu nói:

- Hiện tại ngươi là đan đạo đệ nhất nhân ở Lưu Ly vương thành này, gia phụ bảo ta ở trước mặt ngươi không nên quá tùy ý, ta...

- Ngươi đừng nghe lời hắn, chúng ta chung hoạn nạn đi tới đây, lúc trước là huynh đệ, cả đời là huynh đệ. Đúng rồi, lần này thi đấu võ tháp ngươi có ý kiến nào không?

Vi Kiệt than nhẹ một tiếng:

- Ta không cần phải tham dự Tân Tinh bảng, trực tiếp tiến vào thi đấu Thiên Tài bảng. Nhưng mà muốn tiến vào top hai trăm người cuối cùng, độ khó quá lớn. Hy vọng không phải là rất lớn a.

- Khó như vậy sao?

Giang Trần có chút giật mình.

- Không phải là khó bình thường.

Vi Kiệt cười khổ nói:

- Theo tính toán đại khái của ta. Nếu như vận khí của ta tốt, có lẽ có thể đi vào top ba trăm. Nhưng mà nếu như là top hai trăm mà nói, trừ phi nhân phẩm đại bộc phát.

- Không phải chứ? Có nhiều thiên tài như vậy sao?

Giang Trần có chút hoài nghi.

- Chuyện này không có gì là khoa trương cả. Đầu tiên, dưới trướng đại đế có ba mươi sáu danh ngạch. Tương đương với việc hai trăm người trong Thiên Tài bảng cũng chỉ còn lại một trăm sáu mươi bốn danh ngạch. Hai mươi tám đại phiệt mỗi một phiệt đều có mấy thiên tài xuất chúng. Tuyệt đối không phải là tồn tại mà đệ tử thế gia có thể so sánh. Chiếm cứ ít nhất trên trăm danh ngạch. Còn lại hơn mười danh ngạch là tu sĩ chung quanh và rất nhiều đệ tử thế gia cửu cấp. Trong tán tu, đôi khi cũng xuất hiện vài thiên tài võ đạo... Như vậy tính ra, top hai trăm tiểu đệ quả thực không có một chút nắm chắc nào.

Quả thực không phải Vi Kiệt đang khiêm tốn, mà tất cả chuyện hắn nói đều là thực.

Tại Vi gia, Vi Kiệt là thiên tài trẻ tuổi xuất sắc nhất. Nhưng mà Lưu Ly vương thành quá lớn, thiên tài trẻ tuổi xuất sắc quá nhiều.

Quan trọng nhất chính là, thịnh hội Lưu Ly vương tháp không đơn thuần là đệ tử Lưu Ly vương thành tham dự, tất cả các vực chung quanh, các loại thiên tài, cũng có thể tới tham dự.

Đối thủ mà Vi gia phải đối mặt không đơn thuần là những đệ tử thế gia đại phiệt trong Lưu Ly vương thành.

- Vi gia có yêu cầu gì đối với ngươi?

Giang Trần hiếu kỳ hỏi.

- Tự nhiên Giang Trần hy vọng ta cạnh tranh được top hai trăm, tiến vào Thiên Tài bảng. Nếu như có thể tiến vào Thiên Tài bảng, tương lai thân phận người thừa kế Vi gia của ta tự nhiên không có ai có thể rung chuyển được.

Nhìn bộ dáng của Vi Kiệt hiển nhiên đối với chuyện này cũng không phải nắm chắc quá lớn.

Khi Giang Trần biết Vi Kiệt, hắn đã là Thánh Cảnh thất trọng. Hiện tại đã đột phá tới Thánh Cảnh bát trọng, cách Thiên Thánh Cảnh cửu trọng đỉnh phong còn có một bước ngắn. Muốn cạnh tranh vào top hai trăm, thật sự có độ khó không nhỏ.

Dù sao loại cấp bậc này ở trên võ đài, thiên tài Thiên Thánh Cảnh chỉ sợ cũng có một đống lớn.

Nhất là Thiên Tài bảng đỉnh phong này, mỗi người tiến vào Thiên Tài bảng chỉ sợ không có một ai thấp hơn Thánh Cảnh cửu trọng. Trừ phi là loại người biến thái như Giang Trần.

Thậm chí còn có một số ít là Bán Bộ Hoàng cảnh, thậm còn mấy người đột phá bán bộ Hoàng cảnh, trực tiếp đạt tới Hoàng cảnh.

Giang Trần không có nghe ngóng qua những thứ này, tạm thời cũng không muốn nghe ngóng.

*****

Nhìn thấy Vi Kiệt như vậy, Giang Trần mới nhớ tới mình còn có một khỏa Thánh Tiếu đna, có thể trong cấp độ Thánh Cảnh vô điều kiện đột phá một tầng. Lúc trước hắn đạt được hai khỏa, hắn mới phục dụng một khỏa.

- Vi thiếu gia, ở đây ta có một khỏa Thánh Tiếu đan, có thể giúp ngươi đột phá tới Thánh Cảnh cửu trọng. Thứ ta có thể giúp ngươi chỉ có như vậy mà thôi.

Giang Trần cũng không phải người nhỏ mọn, Thánh Tiếu đan này hắn cũng đã dùng. Cho người khác dùng cũng là dùng, để cho Vi Kiệt dùng cũng là dùng.

Vi Kiệt bây giờ có thể nói là vô cùng lo lắng, có thể giải mối nguy cho Vi Kiệt, tự nhiên hắn sẽ không đau lòng.

Vi Kiệt nghe vậy trực tiếp đứng im tại chỗ. Ánh mắt kinh ngạc, cũng không dám vươn tay ra lấy.

Giang Trần trực tiếp đặt vào trong tay hắn:

- Cầm đi đi. Dù sao ngươi không cần tham dự tranh đoạt Tân Tinh bảng, có đầy đủ thời gian luyện hóa. Đi đột phá Thánh Cảnh cửu trọng đi. Nhớ kỹ phải tiến vào Thiên Tài bảng, không nên phụ lòng Thánh Tiếu đan của ta.

Vi Kiệt chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, trong lòng xúc động.

- Chân huynh, ta...

Vi Kiệt rất muốn nói gì đó có phong độ một chút, thế nhưng mà lời nói tới bên miệng lại nghẹn ngào khó có thể nói nên lời.

- Đây là thứ ngươi nên được.

Giang Trần vỗ vỗ bả vai Vi Kiệt:

- Lúc trước nếu không phải có ngươi, ta cũng không tiến vào Lưu Ly vương thành được. Cũng không có tình hữu nghị giữa ta và ngươi như hôm nay.

Vi Kiệt gật gật đầu nói:

- Ân đức của Chân Huynh Vi Kiệt ta sẽ ghi nhớ. Ta không biết nói phét, tương lai chỉ cần ngươi dùng tới Vi Kiệt ta, dùng tới Vi gia ta. Ngươi chỉ cần nói một câu, cho dù là núi đao biển lửa, Vi mỗ cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái. Nếu không Vi Kiệt ta sẽ bị trời tru đất diệt.

Vi Kiệt không phải là loại người qua sông đoạn cầu, tình tình hắn đôn hậu, nếu không phải coi trọng điểm này của hắn. Lúc trước Giang Trần cũng không tùy tiện hợp tác với Vi Kiệt.

Hợp tác với Vi Kiệt lâu như vậy, Vi Kiệt làm người vô cùng tin cậy. Hơn nữa hiểu ý rất nhanh, đối với chuyện đời của Giang Trần, chuyện Đan Kiền Cung, đối với chuyện Thái Uyên các hắn không nói ra. Cũng chưa bao giờ đi nghe ngóng.

Loại nhân phẩm này Giang Trần vô cùng thưởng thức.

Cho nên một khỏa Thánh Tiếu đan này Giang Trần đưa cho Vi Kiệt không đau lòng một chút nào.

- Thời gian cấp bách, đi đi. Đột phá cửu trọng, tiến vào Thiên Tài bảng. Làm cho cao thấp Vi gia biết Vi Kiệt ngươi mới là truyền nhân kiệt xuất nhất của Vi gia. Không thể thay thế được.

Vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt Vi Kiệt, đạt được loại thần dược như Thánh Tiếu đna này, đây là chuyện căn bản Vi Kiệt chưa từng nghĩ tới, nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua.

Hiện tại bỗng nhiên thu được một khỏa, nhất là vào thời khắc mấu chốt này, một khỏa Thánh Tiếu đan này có ý nghĩa vô cùng trọng đại với hắn.

Không đơn thuần là thực lực đề thăng lên một cấp, càng có thể giúp hắn sát nhập vào Thiên Tài bảng, sát nhập vào trong danh sách top hai trăm. Hơn nữa danh chính ngôn thuận ngồi lên bảo tọa truyền nhân vi gia, đem tất cả tranh luận dẹp loạn.

Đây mới là chỗ ý nghĩa nhất của Thánh Tiếu đna.

Nhìn Vi Kiệt mang ơn rời khỏi, trong lòng Giang Trần cũng vô cùng cao hứng.

Thời gian vài ngày cuối cùng chuẩn bị, Giang Trần cũng không có ý định lãng phí. Củng cố lại cảnh giới của mình một chút. Các loại công pháp, các loại vũ kỹ, các loại trang bị kiểm kê một lần. Chuẩn bị mọi thứ.

Năm ngày sau, thi đấu võ tháp rốt cuộc cũng chính thức mở ra.

Ngày hôm nay từ trên xuống dưới Thái Uyên các toàn bộ đều nghỉ, đi cổ vũ cho Giang Trần.

Chân Đan Vương danh chấn Lưu Ly vương thành muốn tham gia thi đấu võ tháp, tin tức này lan truyền nhanh chóng, rất nhanh đã truyền khắp cả Lưu Ly vương thành.

Ngay từ đầu tất cả mọi người đều cho rằng Chân Đan Vương muốn tham dự thi đấu võ tháp, nhất định sẽ có đặc quyền.

Nhưng mà rất nhanh có tin tức truyền tới, Chân Đan Vương không có bất kỳ đặc quyền nào. Cũng giống như tán tu bình thường, phải bắt đầu trùng kích từ tầng chót nhất, trùng kích vào Tân Tinh bảng.

Bởi như vậy, đừng nói là võ tu bình thường của Lưu Ly vương thành khiếp sợ, mà ngay cả trận doanh khắp nơi đều kinh ngạc vô cùng.

Lẽ ra dùng tên tuổi Chân Đan Vương, muốn làm ra chút đặc quyền ai cũng không thể nói gì a.

Thế nhưng mà người ta căn bản không dùng đặc quyền, bắt đầu phấn đấu từ tầng chót nhất.

Không thể không nói, thịnh hội Lưu Ly vương tháp vận dụng cơ hồ tất cả tài nguyên của Lưu Ly vương thành.

Khiến cho người ta giật mình nhất chính là mặc dù nhân số dự thi cao tới trên trăm vạn, ban tổ chức đã sắp xếp đâu vào đấy, không có một chút hỗn loạn nào.

Ở phương diện này, Giang Trần cũng không khỏi không bội phục năng lực tổ chức của Lưu Ly vương thành.

Đương nhiên nhân số trên trăm vạn người dự thi, quả thực cũng mang tới áp lực vô cùng lớn cho ban tổ chức.

Giang Trần đứng ở trong đám người, cảm nhận bầu không khí bốn phía Lưu Ly vương tháp, khắp nơi đều là một mảnh người đông ngịt, có thể nói là dòng người tấp nập.

- Huynh đệ, nghe nói ngươi cũng tham gia tranh đoạt Tân Tinh bảng sao? Theo ta thấy không cần bệ hạ ra mặt, Bàn Long đại phiệt ta cũng có thể chuẩn bị cho ngươi một danh ngạch. Trực tiếp tham dự tranh đoạt Thiên Tài bảng a.

Bên cạnh Giang Trần, Cơ Tam công tử lên tiếng.

Tuy rằng hắn không cần tham dự đấu võ tranh đoạt danh ngạch Tân Tinh bảng, thế nhưng hắn là huynh đệ kết nghĩa với Giang Trần, loại trường hợp này vì nghĩa khí huynh đệ, tự nhiên hắn không thể nào vắng mặt được.

Giang Trần cũng cười nhạt một tiếng, không có giải thích.

Mà ánh mắt hắn nhìn qua chung quanh, nói:

- Nhân số trăm vạn người dự thi, loại thịnh hội này há có thể bỏ qua.

Cơ Tam công tử cười phiền muộn:

- Ngay từ đầu là thi đấu tuyển chọn, nói thật rất nhiều người chỉ tới tham gia náo nhiệt cho đủ số mà thôi. Cho nên ban đầu chỉ gọi là sàng lộc một chút. Sau khi sàng lọc, cũng chỉ còn lại mười vạn người. Mười vạn người lại chọn ra một vạn người. Mới có thể tiến vào Tân Tinh bảng.

Hiện tại Giang Trần đã biết rõ quy tắc của thi đấu võ tháp này.

Mặc dù số lượng người báo danh có trăm vạn, nhưng mà vẫn phải trải qua vòng sàng lọc thứ nhất.

Sàng lọc vòng thứ nhất này, thông qua sàng lộc mới chính thức tìm ra những người định dự thi. Qua vòng sàng lọc này, trăm vạn người dự thi trực tiếp giảm bớt xuống còn mười vạn.

- Trước kia thi đấu võ tháp cũng nhiều người như vậy sao?

Giang Trần hiếu kỳ hỏi.

- Nhiều người như vậy sao? Nghe phiệt chủ đại nhân nói, thời điểm cao nhất nhân số tham dự thi đấu võ tháp tới một trăm năm mươi vạn. Nhưng mà gần ngàn năm nay, lần này xem như có nhân số cao nhất.

Giang Trần cười cười, nhìn qua từng khuôn mặt kích động chung quanh, trong lòng vô cùng cảm khái. Thế giới võ đạo, muốn trở nên nổi bật quả thực không dễ dàng.

Loại cơ hội này thực sự quá ít.

Ai cũng muốn nắm bắt cơ hội này, một đêm thành danh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)