Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0924

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0924: Đối thủ cường đại khó hiểu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Một đại hán cường tráng giống như một đầu sư tử uy mãnh, mái tóc vàng kim, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ uy mãnh.

Đại hán này bỗng nhiên xuất hiện khiến cho người khắp nơi đều hoảng sợ thất sắc.

- Tại sao lại có một tên đại hán như vậy?

- Tên đại hán này một mực ít nói, tại sao đột nhiên lại cao điệu như vậy?

Đám võ giả ở khu lôi đài thứ nhất nhìn thấy đại hán này nhảy lên lôi đài cũng nhao nhao nghị luận. Hiển nhiên mọi người từ trong khí thế của tên đại hán này cũng nhìn ra sự khác biệt của đại hán này so với những người khác là rất lớn.

Ngay cả Giang Trần nhìn thấy một đại hán nhảy từ dưới mặt đất lên cũng có chút ngoài ý muốn.

Trực giác siêu cường của võ giả khiến cho trong lòng Giang Trần khẽ động, một loại cảm giác nguy hiểm tiềm ẩn xuất hiện trong lòng.

Từ khi Giang Trần xuất đạo tới nay, trực giác của hắn đều vô cùng cường đại. Đại hán này nhìn như lỗ mãng, thế nhưng lại khiến cho Giang Trần theo bản năng cảm nhận được uy hiếp. Vậy tuyệt đối không phải là đối thủ bình thường.

- Không thể tưởng tượng được, quả nhiên có người ẩn dấu thực lực.

Ánh mắt Giang Trần nhìn chằm chằm vào người đại hán, cũng vô cùng rõ. Tiểu tử này trong vòng khảo hạch trận pháp trước đó nhất định đã ẩn dấu thực lực.

Dùng khí thế và thực lực của đại hán này, tuyệt đối không có khả năng không lọt vào trong top một ngàn. Thậm chí Giang Trần còn có ảo giác, đại hán này có thể lọt vào trong top ba.

Trong lúc nhất thời Giang Trần âm thầm nghiêm túc, bề ngoài nhìn như bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại tràn ngập vẻ cảnh giác.

Một đại hán như vậy không tiếc ẩn giấu thực lực, lúc này lại nhảy ra khiêu chiến hắn. Tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên.

- Chân Đan Vương, ta tới chiếu cố ngươi.

Trong khi đại hán này nói chuyện cũng có một cỗ cảm giác uy nghiêm, thanh âm giống như chuông lớn.

Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt

- Các hạ là người phương nào?

Người nọ cười lạnh một tiếng:

- Không cần hỏi nhiều, ta chỉ cầu một trận chiến, bất kể sinh tử, thống thống khoái khoái đánh một trậ.

Bất kể sinh tử.

Bình thường loại thi đấu lôi đài nyaf ngẫu nhiên có tình huống chết, tổn thương, nhưng trên cơ bản mọi người vẫn tương đối khắc chế, có thể không làm chết người thì cố gắng không làm chết người.

Mặc dù không có quy định nhất định không thể giết người, thế nhưng ít ra mọi người cũng không coi giết người là mục tiêu.

- Sao nào? Ngươi không dám ứng chiến?

Đại hán kia cười lớn một tiếng, tiến thêm một bước, khí thế đột nhiên tăng vọt. Uy áp mạnh mẽ tràn ra, tựa như một đầu sư tử mạnh mẽ, muốn thoát khỏi xích sắt, xông lên thôn phệ con người trước mắt.

Nhất cử nhất động của người này lại thêm mái tóc rối bời của hắn không hợp với khí thế của hắn chút nào. Khiến cho trong lòng Giang Trần sinh ra cảm giác uy hiếp.

Khí thế kia vừa tràn ra, lập tức giống như bài sơn hải đảo, phóng về phía Giang Trần.

Đám người đang xem cuộc chiến phía dưới đều hít sâu một ngụm khí lạnh.

Tên biến thái này xuất hiện từ đâu vậy? Tên này thực lực rõ ràng mạnh hơn những người vừa mới khiêu chiến rất nhiều. Thậm chí vượt qua chín người đã từng khiêu chiến, cho dù chín người này cộng lại cũng kém một nửa người này.

Trong lúc nhất thời cả lôi đài lặng lẽ không một tiếng động, giống như bị khí thế của đại hán này áp đảo toàn bộ.

Giang Trần đột nhiên cười rộ lên:

- Ngươi muốn dùng khí thế ép người, muốn người ta không chiến mà chịu khuất phục sao?

Đại hán kia ngạo nghễ cười nói:

- Đúng vậy thì sao? Đừng nhìn ngươi là lôi chủ, trước tiên cứ vượt qua được công kích của ta thì ngươi mới có tư cách tiếp nhận khiêu chiến của ta.

Ngữ khí của đại hán này cực cuồng, khiến cho người ta có cảm giác bá đạo.

Giang Trần lạnh nhạt cười:

- Phép khích tướng vụng về. Ngươi cảm thấy loại khí thế này của mình rất dọa người sao? Nhưng mà trong mắt ta, bất quá chỉ là trò chơi của trẻ con mà thôi.

Trẻ con?

Đại hán kia nghe vậy không giận mà còn cười, gật đầu nói:

- Tốt, hay cho tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng, trước tiên tiếp một chiêu của ta....

Đại hán này đột nhiên cao giọng, chữ ta đột nhiên kéo dài thanh âm, giống như là hổ gầm vượn gầm, rồng ngâm phượng hót. Nhất thời sóng âm tạo thành một cơn sóng lớn ngập trời, cuồn cuộn điên cuồng phóng về phía Giang Trần.

Trong lúc nhất thời thiên hôn địa áp, nhật nguyệt không có ánh sáng.

Đừng nói trên đài, cho dù là những người xem cuộc chiến dưới đài cũng biến sắc, vội vàng vận công chống cự, đồng thời không nhịn được mà che lỗ tai lại.

Nhưng mà những sóng âm này hiển nhiên không phải là công kích bình thường, không đơn thuần là công kích thính giác, mà còn là công kích thần thức.

Loại cảm giác này giống như có vô số đầu hung thú đang giương nanh múa vuốt nhào về phía trước, tùy thời có khả năng phá hủy thức hải.

Võ giả phía dưới đều hoảng sợ biến sắc, liên tục thối lui, đồng thời phong bế thần thức, chống cự sóng âm xâm nhập.

Cũng may sóng âm này cũng không phải xông tới bọn họ. Đối tượng công kích chủ yếu là Chân Đan Vương.

Thế nhưng cho dù bọn họ chỉ là những người bị ảnh hưởng tới, lực trùng kích không ngờ cũng lớn như vậy. Như vậy CHân Đan Vương là người đứng trong đó, đứng mũi chịu sào, giừ phút này không phải cũng giống như con thuyền cô độc trong biển rộng, tràn ngập nguy cơ hay sao?

Giang Trần khẽ động, trong mắt bắn ra vẻ kinh ngạc.

Hiển nhiên có thể đem thần thông âm ba tu luyện tới loại cảnh giới này tuyệt đối không phải là tán tu bình thường có thể làm được. Trong lúc nhất thời Giang Trần lập tức nghĩ tới một việc, người này nhất định tới vì hắn.

- Người này là ai? Là đệ tử của đại đế khác trong Lưu Ly vương thành? Hay là người Đan Hỏa thành? Thậm chí là người Cửu Dương Thiên Tông hoặc là Bất Diệt Thiên Đô?

Trong đầu Giang Trần hiện lên rất nhiều phỏng đoán.

Toàn thân nhoáng lên một cái, thúc dục Thần Ma kim thân, kim quang bao phủ mười trượng chung quanh thân thể hắn, đồng thời tay áo liên tục vung vẩy, Phi Vũ kính liên tục lắc lư, bố trí tạo thành một không gian phòng ngự chung quanh.

Những âm ba kia giống như cơn sóng ập tới, trong quang mang của Phi Vũ kính bắn ra, không ngừng bị phân giải.

Sóng âm cường đại, chỗ tập trung, chỗ sắc bén, vô cùng uy mãnh.

Một khi bị phân giải, loại âm ba này giống như công kích khí lưu bình thường vậy, không có gì khác nhau.

Giang Trần chợt cười lớn một tiếng, chẳng những không có thối lui mà còn tiến lên phía trước hai bước:

- Một chút tài mọn này mang ra thổi gió để ta hóng mát sao?

Cái gì?

Nhìn thấy cảnh này hai mắt đại hán kia trợn lên, bắn ra vẻ khó có thể tin được.

Mà những người đang xem cuộc chiến dưới đài cũng trợn mắt há hốc mồm. Công kích âm ba cường đại như thế này, cho dù bọn họ bị ảnh hưởng tới cũng có thể cảm nhận được sự hung tàn của nó.

Chân Đan Vương ở trong giữa công kích không ngờ lại không có việc gì, một chút phản ứng cũng không có. Hơn nữa còn không có tránh lui mà còn tiến lên hai bước?

- Ngươi... Ngươi lại có thể phá vỡ thần thông Sư Bào Lôi Âm của ta?

*****

Đại hán kia hiển nhiên cũng có chút giật mình, nhưng mà lập tức lạnh nhạt cười nói:

- Ta biết rõ ngươi có một loại bảo vật, có thể trì hoãn tốc độ của tất cả công kích. Xem ra liều tốc độ với ngươi là không có ưu thế rồi.

Trong lòng Giang Trần rùng mình, hắn dùng Phi Vũ kính vô cùng xảo diệu, người ở bên ngoài nhìn vào căn bản không nhìn ra Phi Vũ kính, chỉ cho rằng hắn đang thi triển thần thông gì đó.

Thế nhưng mà đại hán này chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra?

Nhưng mà Giang Trần cũng không có mắc lừa, nói không chừng đối phương cố ý lừa gạt hắn. Tự nhiên hắn không có khả năng thừa nhận chuyện này.

Hắn lập tức cười lạnh nói

- Không cần phải kiếm cớ cho sự vô năng của mình.

Nụ cười của đại hán kia trầm xuống:

- Vô năng? Tiểu tử, vừa rồi bất quá chỉ là màn dạo đầu, ngươi đừng đắc ý quá sớm. Cho dù ngươi có bảo vật giảm tốc độ, ngươi cho rằng ta đánh bại ngươi cũng chỉ có thể dựa vào tốc độ sao?

Trong khi đại hán này nói chuyện, hai tay giơ lên, bỗng nhiên biến đổi, không ngờ lại biến thành một đôi móng vuốt sắc bén giống như chân sư tử, vô cùng mạnh mẽ.

- Tiểu tử, thứ ta mạnh mẽ nhất là vận lộn cận thân.

Trong khi nói chuyện, đại hán kia đã nhanh chóng chạy về phía Giang Trần. Thân pháp của đại hán này không ngờ lại không có một chút xảo diệu nào, trực tiếp chạy về phía Giang Trần.

Nhìn bộ dáng này hiển nhiên định cận thân chiến đấu.

Nhưng mà khí thế của đại hán này quả thực kinh người. Trong lúc hai chân cất bước giống như một ngọn núi đang di chuyển. Quang mang sắc bén từ đôi móng vuốt kia càng tràn ngập ý tứ khát máu.

Rất hiển nhiên tiểu tử này là một người cuồng chiến đấu cận thân, vô cùng khát máu.

NHưng mà nếu nói cận chiến, Giang Trần quả thực chưa từng sợ qua ai. Nhất là sau khi luyện thành Thần Ma kim thân, đối với năng lực cận chiến của mình Giang Trần chưa từng bao giờ hoài nghi qua.

Ban đầu ở Vạn Tượng đại điển vận lộn cận thân với Hạng Tần của Thánh Tượng nhất tộc kia, đánh cho Hạng Tần của Thánh Tượng nhất tộc không thể không cúi đầu nhận thua.

Hiện tại tên đối thủ đáng sợ này hiển nhiên còn lợi hại hơn so với Hạng Tần, hơn nữa không chỉ lợi hại hơn một điểm.

Thế nhưng mà hiện tại Giang Trần cũng không phải là Giang Trần lúc trước. Lúc trước bất quá Giang Trần chỉ là Thánh Cảnh sơ kỳ, mà Giang Trần hiện tại đã là Thiên Thánh Cảnh.

Kim quang bắt đầu khởi động, hai nắm tay Giang Trần huy vũ, không ngờ lại trực tiếp vọt tới đôi móng vuốt sắc bén của đại hán kia.

Phanh.

Không khí vào lúc này giống như bỗng nhiên ngừng lại.

Thân thể đại hán kia đột nhiên trì trệ, mặt đất dưới chân tạo thành hai vết lõm thật sâu. Đủ để chứng minh lực trùng kích vừa rồi mạnh mẽ tới cỡ nào.

Nhưng mà giờ phút này hắn lại dừng lại.

Không phải có mỗi mình hắn, kể cả Giang Trần cũng bỗng nhiên dừng lại.

Giờ phút này thời gian giống như đột nhiên ngừng lại vậy.

Chỉ là trong nháy mắt, thân thể hai người bỗng nhiên đồng thời bay ra ngoài.

Đại hán kia thì lùi lại vài chục bước, mà Giang Trần cũng lùi lại với khoảng cách không sai biệt lắm mới đứng vững.

Khí huyết quay cuồng từng đợt, liên tục vận chuyển, lúc này mới ngăn chặn được khí huyết quay cuồng trong cơ thể.

Vừa rồi chỉ đơn giản va chạ một lần cũng khiến cho Giang Trần thiếu chút nữa phun ra máu tươi.

Nhưng mà hiển nhiên đối phương cũng không dễ chịu.

Mặt đối phương vừa trắng vừa đỏ, đỏ lại trắng, trắng lại đỏ, cuối cùng miễn cưỡng chế trụ.

Đại hán kia thở ra một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, liếc nhìn Giang Trần thật sâu. Hiển nhiên hắn cũng thật không ngờ lại có người dám can đảm cận thân vật lộn với hắn. Nhưng lại làm cho hắn không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào.

Một khắc vừa rồi hắn cũng biết nếu như mình có thể tiếp tục công kích nhất định có thể đánh cho đối phương không chống đỡ được.

Chờ sau khi khí huyết hắn ổn định, khí huyết của đối phương cũng ổn định.

Ván này vẫn là ngang tay.

Giờ phút này trong lòng Giang Trần cũng kinh hãi, hắn so với ai khác còn rõ ràng hơn. Thần Ma Kim thân của mình mạnh bao nhiêu, thế nhưng không ngờ mạnh mẽ ngạnh kháng một kích, không ngờ lại không chiếm được một chút tiện nghi nào.

Đối thủ đáng sợ như vậy tuyệt đối có thể so sánh với đệ tử chân truyền của tông môn nhất phẩm bình thường. Thậm chí so với Tào Tấn lúc trước còn mạnh hơn một ít.

Tào Tấn lúc trước là Giang Trần mượn nhờ thiên thời địa lợi mới có thể may mắn thắng được, lại có Long Tiểu Huyền giúp đỡ.

Hiện tại trên lôi đài này, hiển nhiên không thể nào có được thiên thời địa lợi được nữa.

Trong lúc nhất thời trong lòng Giang Trần tràn ngập cảnh giác.

Giang Trần giao chiến với đại hán thần bí này, lập tức dẫn tới sự chú ý của nhiều người. hiển nhiên trình độ kịch liệt của trận đấu này đã vượt qua dự liệu của mọi người.

Vốn mọi người cảm thấy Chân Đan Vương thắng được mười trận liên tiếp đã là chuyện ván đóng thuyền, không có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ai từng nghĩ tới, bỗng nhiên nửa đường giết ra một đại hán thần bí như vậy.

Nhìn khí thế của đại hán này, một thân tu vi quả thực là thâm bất khả trắc.

Bởi vì cứ chỗ nào có chuyện là có người xem náo nhiệt.

Từ khí thế vừa rồi của đại hán thần bí có thể thấy được hoàn toàn bất đồng với những người khiêu chiến tước. Sức chiến đấu biểu hiện ra ngoài cũng khiến cho những người xem cuộc chiến đều hít sâu một ngụm khí lạnh.

Vân Trung Minh Hoàng nhìn thấy chiến đấu bực này, trong lúc nhất thời cũng giật mình không thôi.

- Bệ hạ, đây cũng là võ giả thiên tài mới xuất hiện sao?

Ánh mắt Khổng Tước đại đế sâu xa, nhìn chằm chằm vào trận chiến trên đài, suy nghĩ không thôi.

- Võ giả này giơ tay nhấc chân có khí độ của đệ tử tông môn. Tuy rằng hắn luôn che giấu, lại cố ý biểu hiện ra mình là người thô lỗ, thế nhưng trên thực tế người này trong thô có mảnh. Nhất cử nhất động đều có tính toán. Theo bổn đế thấy, nhất định hắn ta vì Chân Đan Vương mà tới đây.

- Ồ?

Vân Trung Minh Hoàng có chút giật mình.

- Vì Chân Đan Vương mà tới, chẳng lẽ là..

Ngữ khí của Khổng Tước đại đế ngưng trọng:

- Chân Đan Vương trước đây luôn quá dễ dàng, lần này cũng coi như làm một khảo nghiệm tốt. Nếu như hắn có thể vượt qua, tương lai trùng kích Thiếu Chủ bảng cũng có hy vọng.

- Cửa ải này khó như vậy sao?

- Vô cùng khó. Đối thủ này so với trong tưởng tượng của ngươi còn khó giải quyết hơn nhiều.

Khổng Tước đại đế khẽ than.

Tuy rằng Vân Trung Minh Hoàng cũng nhìn ra đối thủ này khó đối phó, nhưng lại không nghĩ rằng Khổng Tước đại đế bệ hạ lại nói nghiêm trọng như vậy.

Trong lúc nhất thời Vân Trung Minh Hoàng cũng nhịn không được chú ý đại hán này thêm vài phần.

Trên lôi đài.

Đại hán kia ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm của hắn giống như biển gầm, khí thế mạnh mẽ, trong lúc nhất thời cả lôi đài giống như mưa gió sắp tới, tràn ngập áp lực.

Vô số mây đen kéo tới lôi đài.

Mái tóc xù màu vàng của đại hán này giống như những ngân chân, đột nhiên dựng đứng lên.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)