Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0931

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0931: Long Huyết truyền thừa
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Giang Trần nghe vậy cũng cười rộ lên, lúc này hắn mới nhớ tới Lưu Văn Thải cũng không phải là Thang Hồng, tiểu tử này tính cách rụt rè, có một chút chuyện nhỏ thích coi là chuyện lớn. Là một gia hỏa mẫn cảm.

- Ngươi thấy Thái uyên các này cũng rất lớn đúng không? Chẳng lẽ còn không nuôi nổi hai người rảnh rỗi như các ngươi?

Giang Trần cười cười, lơ đễn nói:

- Ngươi yên tâm đi, ta tìm ngươi cũng không phải bởi vì muốn phân công ngươi đi làm cái gì. Ở nơi này ngươi chỉ có một nhiệm vụ.

- Nhiệm vụ gì?

Hai mắt Lưu Văn Thải sáng ngời, cảm thấy Giang Trần sư huynh rốt cuộc cũng phân nhiệm vụ cho hắn. Thoáng cái hắn có cảm giác mình được coi trọng. Rốt cuộc không cần phải ăn uống chùa, lo lắng mình không làm ra cống hiến gì.

- Nhiệm vụ của ngươi chính là tu luyện cho tốt, không ngừng đào bới tiềm lực của ngươi. Văn Thải, còn nhớ ban đầu ở Bất Diệt linh sơn ta đã nói chuyện gì với ngươi không? Ta nói trong cơ thể ngươi có tiềm lực vô cùng, giống như một bảo tàng còn chưa khai phá vậy. Trước kia ta không có năng lực khai phá bảo tàng này ra, thế nhưng hiện tại ở Lưu Ly vương thành này, dùng năng lực và địa vị của ta, hiện tại cũng có thể cung cấp cho ngươi một hoàn cảnh tương đối ổn định, để cho ngươi tiện lợi tu luện. Ta không biết có thể cung cấp sự ổn định, tiện lợi này bao lâu, cho nên ngươi phải cố gắng tu luyện, không được lơ là.

Khi Giang Trần nói những lời này biểu lộ vô cùng ngưng trọng, hiển nhiên không giống như đang nói đùa.

Lưu Văn Thải khẽ gật mình:

- Tu luyện? Sư huynh, đây cũng là nhiệm vụ sao? Ta chiếm dụng tài nguyên mà cái gì cũng không làm, ta sợ người khác nói qua nói lại.

Giang Trần thản nhiên nói:

- Đây là địa bàn của ta, ta không có nói ai dám nói? Không cần lo lắng việc người khác nói gì, tôn chỉ của Thái Uyên các là nhân tài. Ngươi không có thiên phú gì với đan dược, chuyện ngoại giao, bên trong ngươi cũng không xử lý được. Ưu thế lớn nhất của ngươi chính là tiềm lực tu luyện. Thứ ta cần ngươi làm chính là khai phá tiềm lực của bản thân mình.

Cũng không phải Giang Trần thực sự muốn mượn lực lượng của Lưu Văn Thải, chỉ là hắn cảm thấy đã là người một nhà, là huynh đệ nhà mình thì tự nhiên càng mạnh càng tốt.

Tương lai Thần Uyên đại lục ai biết được sẽ có biến cố thế nào. Trong loạn thế thực lực càng mạnh thì cơ hội bảo vệ được tính mạng cũng càng lớn.

Lưu Văn Thải có đầy đủ thiên phú như vậy, loại người này nếu như để cho đi làm chuyện khác, đó chính là lãng phí thiên phú, trời đất không dung.

Lưu Văn Thải cảm thấy chua xót, hai mắt thoáng cái ửng đỏ.

Hắn là người rất mẫn cảm, những loại lời như vậy có rất ít người nói với hắn. Cho dù là Cửu Sư lão tổ, lúc trước đề bạt hắn, tài bồi hắn cũng chỉ biết rõ Lưu Văn Thải hắn có tiềm lực mà thôi.

Chỉ có Giang Trần sư huynh từ đầu tới đuôi đều chân chính quan tâm hắn, cân nhắc vì hắn.

- Sư huynh, ta... Chỉ sợ ta sẽ làm phụ kỳ vọng của sư huynh.

Yết hầu Lưu Văn Thải run run, ngữ khí có chút nức nở.

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Văn Thải, tính cách của ngươi tinh tế, tỉ mỉ, nhưng có đôi khi ngươi không nên băn khoăn quá nhiều. Ngươi phải biết rằng ta không phải là loại người tính toán chi li. Ta và ngươi là huynh đệ, ngươi luôn gọi ta là huynh trưởng, ta không chiếu cố ngươi thì ai chiếu cố ngươi?

Hai mắt Lưu Văn Thải đỏ bừng, không ngừng gật đầu, bờ môi run rẩy, hiển nhiên lúc này vô cùng kích động.

Giang Trần vỗ nhẹ bả vai hắn, nói:

- Quan trọng nhất không phải là không nên phụ kỳ vọng của ta, mà là không nên phụ lòng ông trời khi cho ngươi thiên phú, không nên phụ lòng phụ mẫu khi đã cho ngươi thân thể này.

Nghe Giang Trần nói như vậy, hai mắt Lưu Văn Thải lập tức sáng ngời.

Hiển nhiên Lưu Văn Thải từ nhỏ không có phụ mẫu, đối với phụ mẫu có tình cảm rất lớn, phức tạp. Nghe Giang Trần an ủi hắn như vậy, hắn cũng nặng nề gật đầu.

- Sư huynh, ta biết, Văn Thải nhất định sẽ khắc khổ tu luyện. Tương lai khi nổi bật sẽ phân ưu cùng với sư huynh.

Lời nói này đối với Lưu Văn Thải mà nói, đã là lời nói hùng hồn, rất ít khi hắn nói.

Ánh mắt Giang Trần hiện lên sự thưởng thức, thứu hắn muốn chính là sự tự tin này của Văn Thải.

Hắn móc ra một cái bình nhỏ, nói:

- Văn Thải, đồ vật trong bình này đối với ngươi mà nói vô cùng quan trọng. Ta hy vọng ngươi có thể lợi dụng tác dụng của nó lớn nhất.

- Sư huynh, đây là...

Trong mắt Lưu Văn Thải hiện lên vẻ nghi hoặc.

- Đây là máu của Chân Long.

Giang Trần lạnh nhạt nói:

- ta đã từng cho Diệp lão gia tử của Bảo Thụ tông máu của Chân Long, Thang Hồng cũng có. Nhưng mà máu của Chân Long này đối với ngươi mà nói lại có tác dụng lớn nhất. Bởi vì ta cảm thấy tiềm lực trong cơ thể ngươi thông qua máu Chân Long kích thích có lẽ sẽ được đào móc tới hạn mức lớn nhất.

- Máu tươi Chân Long?

Toàn thân Lưu Văn Thải khẽ run, đột nhiên nhớ tới trên đài Giang Trần đã triệu hoán ra Chân Long pháp tướng:

- Sư huynh, huynh có nhiều máu Chân Long như vậy sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm. Trong lòng lại thầm nói, nếu như ta nói cho ngươi biết ta có một đầu chân long, khi đó không biết ngươi có bị dọa chết hay không.

Thuận tay đưa cho Lưu Văn Thải hai khỏa long tinh, hắn dặn dò:

- Đây là long tinh, so với máu của Chân Long cũng không kém là bao. Ta hy vọng đợi một đoạn thời gian nữa ngươi có thể trở thành một đại đế mới quật khởi của Vạn Tượng Cương Vực.

Đại đế?

Ánh mắt Lưu Văn Thải chấn động, lập tức toát ra vẻ mong chờ.

- Không cần phải hoài nghi, ngươi có tiềm lực như vậy. Vạn Tượng Cương Vực sở dĩ chỉ là hạ vực, không phải là Vạn Tượng Cương Vực không có thiên tài, mà là tài nguyên của Vạn Tượng Cương Vực đều bị người ta cướp đoạt đi mà thôi. Có lẽ tương lai thu phục Vạn Tượng Cương Vực ngươi cũng có thể xuất ra được một phần lực lượng.

- Sư huynh, thu phục Vạn Tượng Cương Vực, Văn Thải nghĩa bất dung từ.

Giang Trần gật gật đầu nói:

- Hai vật này ngươi hoặc luyện hóa, hoặc là bảo tồn cũng được. Nhớ kỹ không nên bạo lộ cho bất luận kẻ nào biết được chuyện này.

Cũng không phải tất cả mọi người đều có tư cách đạt được máu tươi của Chân Long. Mặc dù Giang Trần có một ít máu Chân Long, thế nhưng cũng không thể gặp người nào cũng phát.

Chuyện như vậy không phải là đang làm chuyện tốt mà là hại người.

Chỉ có người thích hợp với máu tươi Chân Long, có thể lợi dụng tới tình trạng tốt nhất mới có tư cách hưởng dụng máu Chân Long.

Lưu Văn Thải không thể nghi ngờ là người lựa chọn tốt nhất.

Cầm bình nhỏ chứa máu Chân Long trong tay, còn có hai khỏa long tinh, lòng bàn tay Lưu Văn Thải run lên nhè nhẹ, hiển nhiên vô cùng kích động.

Hai thứ đồ vật này bất luận là thứ nào ném ra ngoài đều có thể bán với cái giá trên trời. Loại vật này ở trong Vạn Tượng Cương Vực thậm chí còn không có khả năng xuất hiện.

*****

Cho dù là ở Lưu Ly vương thành, Lưu Văn Thải ngây ngốc ở đây lâu như vậy cũng chưa từng nghe nói qua có bảo vật như long huyết. Hắn thực sự rất ngạc nhiên, chẳng lẽ Giang Trần sư huynh từng giết qua long hay sao?

Nhưng mà vấn đề này ngẫm lại cảm thấy rợn cả người, cho nên đây chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lưu Văn Thải, hắn cũng không dám hỏi nhiều nữa.

Sau khi Lưu Văn Thải ra ngoài, Giang Trần nhìn bóng lưng hắn, trong lòng cảm khái cực kỳ:

- Văn Thải này nếu như có thể lợi dụng tốt Long huyết, ngày sau tu luyện tới cảnh giới Đại đế tuyệt đối không chỉ là nói suông. Chỉ hy vọng hắn còn có đầy đủ thời gian phát triển.

Dùng địa vị của Giang Trần ở Lưu Ly vương thành hiện tại, cũng không phải không nuôi nổi đám người Lưu Văn Thải.

Mà hiện tại hắn cũng không xác định, ma tộc trong man hoang lúc nào sẽ bộc phát.

Một khi ma kiếp bộc phát, cương vực nhân loại nhất định sẽ lâm vào trong hỗn loạn. Tuy rằng Lưu Ly vương thành rất cường đại, thế nhưng đến lúc đó tuyệt đối không chỉ lo được mỗi thân mình.

Ma tộc bộc phát, cơ hồ tất cả tu sĩ, cho dù ngươi trốn ở trong thâm sơn cùng cốc cũng tuyệt đối không có khả năng chỉ lo cho thân mình. Tất sẽ bị cuốn vào bên trong, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đại thế đã mất, vàng thau lẫn lộn.

Hiện tại Giang Trần chỉ có thể kỳ vọng, ma kiếp bộc phát muộn hơn một ít, ít nhất để cho những người bên cạnh hắn có đầy đủ thời gian phát triển.

Mươi năm, hai mươi năm?

Giang Trần hy vọng tốt nhất nếu có thể nên là ba mươi năm.

Sau ba mươi năm, cho dù thực lực yếu nhất là Tiết Đồng và Quách Tiến, còn có huynh đệ Kiều Thị cũng đủ một mình đảm đương một phía.

Những người này tuy rằng khởi điểm thấp, nhưng mà tài nguyên hiện tại mà bọn họ đạt được đã không thua đệ tử tông môn nhất phẩm là bao.

Bọn họ không phải là không có tiềm lực, mà lúc trước tiềm lực không được kích phát một cách hữu hiệu.

Hiện tại không thiếu tài nguyên, không thiếu danh sư chỉ điểm, tiến bộ của bọn họ tuyệt đối là thần tốc. Tuy rằng tới sau, thế nhưng nghiễm nhiên có xu thế vượt qua những người được gọi là thiên tài của Đan Kiền Cung.

Cho dù là Thân Tam Hỏa, ở trong Đan Kiền Cung cũng là nhân vật bài danh top mười. Nhưng so với những người này, hiện tại ưu thế ban đầu cũng không tính là đặc biệt rõ ràng nữa.

Trải qua nhiều tháng chém giết, tranh đoạt Tân Tinh bảng rốt cuộc cũng hạ màn.

Một vạn danh ngạch Tân Tinh bảng rốt cuộc cũng có chủ. Chân Đan Vương đứng đầu bảng, đây là chuyện mà tất cả mọi người không có nghi vấn.

Tôn Vũ Tiểu Thắng kia theo sát phía sau, không ngờ lại xếp hạng hai.

Đằng sau còn có một loại danh tự, đều là những người bài danh phía trước ở vòng khảo hạch trận pháp trước. Còn có một nhóm lớn xếp phía trước là những người vốn có bài danh bình thường ở khảo hạch trận pháp.

Hiển nhiên những người này trong khảo hạch trận pháp tuyệt đối đã ẩn dấu thực lực.

Nhưng mà Giang Trần cũng không quá để ý tới chuyện này.

Tuy rằng tiến vào Tân Tinh bảng, nhưng tuyệt đại đa số người trong Tân Tinh bảng cũng chỉ có thể tiến tới được một bước này. Bởi vì kế tiếp cạnh tranh Thiên Tài bảng, một vạn người, cộng thêm những đệ tử thế gia, đại phiệt đã được đặc cách từ trước, cạnh tranh danh sách chưa đủ hai trăm người kia.

Thiên Tài bảng, đầu tiên đã giữ lại cho đệ tử dòng chính của bảy đại đế ba mươi sáu danh ngạch.

Cho nên hai trăm danh ngạch tren Thiên Tài bảng cũng chỉ còn có hơn một trăm sau mươi danh ngạch.

Hơn một vạn người cạnh tranh hơn một trăm sáu mươi danh ngạch, loại cạnh tranh tàn khốc này, không cần phải nói.

- Huynh đệ, ngươi thật là thanh nhàn a. Đánh xong Tân Tinh bảng trực tiếp biến mất không thấy bóng dáng. Thực là không trượng nghĩa a.

Cơ Tam công tử nện một quyền vào trên vai Giang Trần, nửa vui đùa, nửa phàn nàn nói.

Nhìn qua tiểu tử này rõ ràng dùng giọng nói ai oán, chỉ là vẻ mặt lại tươi cười, Giang Trần cũng biết không phải tiểu tử này tức giận thật.

Hắn lập tức cười cười:

- Nếu như ta nói cho ngươi biết ta đang nghiên cứu Tùng Hạc đan thì sao?

Sắc mặt Cơ Tam công tử cứng đờ, lập tức nhếch miệng cười rộ lên:

- Tốt, quá tốt, huynh đệ ngươi thực sự là hình mẫu của người trẻ tuổi, trên phương diện đan đạo có thiên phú kinh người mà vẫn chịu khó như vậy. Ngu huynh bội phục, bội phục. Bế quan tốt, rất tốt.

Giang Trần cười cười nói:

- Kỳ thực vừa rồi ta lừa ngươi, ta cũng không có nghiên cứu Tùng Hạc đan. Thái vừa rồi ta luôn chuẩn bị cho tranh giành ở Thiên Tài bảng.

Nụ cười của Cơ Tam công tử lập tức cứng đờ, vẻ mặt đau khổ nói:

- Huynh đệ, đừng đùa ta. Ta biest rõ nhất định ngươi đã suy nghĩ ra huyền ảo của Tùng Hạc đan, có đúng hay không?

Giang Trần cũng biết hiện tại Tùng Hạc đan chính là một khối tâm bệnh của Cơ Tam công tử, hắn lập tức nghiêm mặt nói:

- Yên tâm đi, Tùng Hạc đan nhất định sẽ có.

Cơ Tam công tử bắt đầu mặt mày hớn hở:

- Thật sao?

- Ta còn có thể lừa ngươi sao?

Cơ Tam công tử ôm vai Giang Trần, cười ha hả:

- Tốt, tốt, không hổ là huynh đệ tốt của ta.

Hành động này của hắn dọa cho Giang Trần sợ hãi:

- Buông tay, buông tay, nếu không buong tay chuyện Tùng Hạc đan nhất định sẽ có vấn đề.

Nhìn thấy các loại ánh mắt cổ quái chung qunah, Giang Trần quả thực hận không thể dùng ánh mắt đem tiểu tử này băm vằm thành mười tám khối.

Vẻ mặt Cơ Tam công tử thản nhiên, không có để ý một chút nào, cười hắc hắc nói:

- Nhìn gì vậy? Hảo huynh đệ chúng ta biểu hiện chút tình cảm, các ngươi ghen ghét sao?

Giang Trần im lặng với tiểu tử này.

Ngay lúc này Giang Trần nhìn thấy có người từ bên ngoài đi vào, chính là Vi Kiệt của Vi gia.

Cơ Tam công tử nhìn thấy Vi Kiệt cũng nao nao, nhìn Vi Kiệt từ trên xuống dưới rồi nói:

- Vi Kiệt, ngươi đột phá rồi?

Vi Kiệt ở trước mặt Cơ Tam công tử vẫn còn có chút câu nệ, dù sao Cơ Tam công tử là bề trên của hắn.

- Tam công tử, Vi mỗ may mắn đột phá Thánh Cảnh cửu trọng.

Vi Kiệt cực kỳ khiêm tốn nói.

Cơ Tam công tử cười hắc hắc:

- Chuyện tốt a, chúc mừng ngươi. Hiện tại Vi gia các ngươi ai còn có thể nghi ngờ tư cách nối nghiệp của ngươi được chứ?

Vi Kiệt nghe lời này tâm tình cũng vô cùng tốt, gật gật đầu nói:

- Hiện tại những tộc lão trong Vi gia thấy ta đột phá đều vô cùng cao hứng.

Nói tới đây Vi Kiệt cung kính hành lễ với Giang Trần:

- Còn phải đa tạ Chân Đan Vương.

Giang Trần khoát khoát tay nói:

- Muốn đa tạ thì ngươi đa tạ Cơ lão tam đi, khỏa đan dược kia là phiệt chủ Bàn Long đại phiệt đưa cho ta.

Cơ Tam công tử khẽ giật mình nói:

- Ngươi nói là Thánh Tiếu đan kia sao?

Vi Kiệt nghe vậy giờ mới hiểu được mọi chuyện, hắn nhanh chóng thi lễ với Cơ Tam công tử:

- Đa tạ phiệt chủ.

Cơ Tam công tử rất sảng khoái nói:

- Không cần cám ơn ta, khỏa đan dược kia phiệt chủ đưa cho Chân Đan Vương làm lễ gặp mặt. Là đồ vật của hắn, hắn có thể làm chủ. Là nhân tình của Chân Đan Vương không có liên quan gì tới chúng ta. Nhân tình này ta cũng không thể thu của ngươi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)