Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0933

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0933: Thiên tài kiếm đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ánh mắt hắn nhìn qua Vi Kiệt bên cạnh, thấy vẻ mặt bất an của hắn Giang Trần lập tức an ủi:

- Tự tin một chút, Thánh Cảnh cửu trọng, muốn tấn thân tới top hai trăm tuyệt đối có hy vọng.

Vi Kiệt gật đầu hắn cũng biết trận chiến này đối với Giang Trần mà nói, đối với Cơ Tam công tử mà nói đều không có gánh nặng gì.

Mà bản thân hắn phải cố gắng tới hai mươi phần sức lực thì mới có thể nắm bắt được phần hy vọng này.

Tranh đoạt Thiên Tài bảng này có sáu vòng. Một vạn hai ngàn tám trăm người. Liên tục đào thải sáu vòng, mới có thể chọn ra danh sách hai trăm người.

Cho nên người tiến vào top hai trăm nói dễ dàng cũng không phải là dễ. Ai cũng không dám cam đoan sau khi chém giết liên tục chín vòng, mình còn có thể duy trì sự may mắn, một đường không gặp đối thủ cường hãn.

Mèo mù vớ phải chuột chết, có lẽ có thể có một hai lần, thế nhưng liên tục sáu lần, loại sác xuất này sẽ rất thấp.

Cho nên có thể giết tới cuối cùng, trên cơ bản khả năng may mắn không quá lớn.

Ngẫu nhiên có mấy cá lọt lưới, những người phục sinh sau đó nhất định sẽ khiêu chiến bọn họ, đào thải những người này ra.

Trước trận chiến của Giang Trần và Tiêu Bào Huy, nói không chừng trong lòng tất cả đệ tử thế gia đại phiệt của Lưu Ly vương thành, đại bộ phận người đều nguyện ý gặp phải Chân Đan Vương trong Thiên Tài bảng.

Bởi vì tất cả mọi người cảm thấy, thiên phú đan đạo của Chân Đan Vương xuất chúng như vậy, thiên phú võ đạo cũng chỉ đơn giản mà thôi. Ít nhất từ biểu hiện xem ra, tu vi Thiên Thánh Cảnh cũng không khiến cho người khác chú ý nhiều lắm.

Thế nhưng mà sau trận chiến với Tiêu Bào Huy, đã không còn ai nghĩ như vậy.

Trái lại trong lòng những đệ tử thế gia đại phiệt này đều đang cầu nguyện, không nên đụng phải Chân Đan Vương. Sau khi nhìn thấy trận chiến với Tiêu Bào HUy, không có ai cảm thấy mình lợi hại hơn đại hán to lớn kia.

Giang Trần không có cân nhắc nhiều như vậy, hắn mặc kệ đối thủ là ai, cũng không cần phải cân nhắc quá nhiều.

- Tán tu Diệp Thiên Tác đấu với Chân Đan Vương.

Đối thủ của Giang Trần vòng thứ nhất đã được rút ra, lại là một tán tu. Chuyện này khiến cho trong lòng những đệ tử thế gia đại phiệt thở dài một hơi.

Ít nhất vòng thứ nhất không đụng phải loại người biến thái như Chân Đan Vương.

Diệp Thiên Tác này dáng người gầy gò, mặt mày sáng ngời, có thần, nhìn qua có vẻ khôn khéo. Nhưng mà giờ phút này trên mặt hắn tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

- Chân Đan Vương, tuy rằng ngươi rất mạnh, nhưng mà tranh luận võ đạo Diệp mỗ tuy rằng biết không địch lại cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đánh cược một lần. Có chỗ nào đắc tội mong Chân Đan Vương đừng trách.

Diệp Thiên Tác này cúi người hành lễ với Giang Trần, hiển nhiên với tư cách tán tu, Diệp Thiên Tác vô cùng coi trọng đan đạo đệ nhất nhân của Lưu Ly vương thành như Chân Đan Vương này.

Trong lòng Giang Trần không có chút dao động, khẽ thi lễ lại.

Trên lôi đài là đối thủ của nhau, mặc kệ đối phương nói cái gì, tôn trọng mình cõ nào, vậy đều là chuyện ở dưới lôi đài.

Trên lôi đài song phương chỉ có một mục tiêu, đó chính là đánh bại đối thủ.

Đối thủ này tuy rằng chỉ là Thánh Cảnh thất trọng, nhưng mà Giang Trần lại không có thói quen khinh địch, có thể sát nhập vào trong Tân Tinh bảng ít nhất chứng minh người này có thực lực.

- Mời.

Giang Trần chắp tay nói.

Hiện tại coi như hắn là danh nhân của Lưu Ly vương thành, đối mặt với tán tu tự nhiên Giang Trần phải có phong độ, ý bảo đối phương ra tay trước.

Diệp Thiên Tác thản nhiên cười nói:

- Chân Đan Vương, mấy năm nay ta dạo chơi khắp nơi, lĩnh ngộ kiếm đạo. Đạt được một món Tứ Quý kiếm pháp, mong Chân Đan Vương thỉnh giáo. Kiếm kỹ này chỉ có bốn chiêu, nếu như bốn chiêu không có cách nào thủ thắng, Diệp mỗ lập tức nhận thua, tiếp tục ma luyện kiếm kỹ.

Giang Trần nhìn đối phương một chút, thấy ánh mắt người này kiên định, lộ ra vẻ chân thành vô cùng.

Ánh mắt người này khiến cho Giang Trần nhớ tới một người, người này gọi là Phong Bào.

Ban đầu khi Giang Trần còn ở Vạn Tượng đại điển, từng chỉ điểm qua Phong Bào kia kiếm kỹ, về sau lúc đi man hoang, ở hoàng thành XÍch Đỉnh trung vực lại cứu qua Phong Bào một mạng. Lúc ấy Phong Bào và đám người Lưu Văn Thải ở trong Xích Đỉnh trung vực trở thành nô lệ bị đấu giá, chính là Giang Trần cứu bọn họ ra.

Hiện tại không biết Phong Bào kia lưu lạc ở phương nào.

Phong Bào kia cũng là người mê kiếm đạo, vì kiếm đạo có thể tùy thời hy sinh tính mạng của mình. Đó là một người dùng sinh mệnh theo đuổi kiếm đạo.

Loại người này có lẽ bây giờ thực lực hắn còn thấp kém, thế nhưng chỉ cần còn chưa vẫn lạc, sẽ có vô hạn khả năng trở nên mạnh mẽ.

Mà loại kiếm khách không để ý tới tất cả truy cầu kiếm đạo này gần đây Giang Trần vô cùng coi trọng.

- Tứ Quý kiếm pháp?

Giang Trần gật gật đầu:

- Động thủ đi.

Trong mắt Diệp Thiên Tác hiện lên vẻ kích động, chắp tay nói:

- Đắc tội.

Trong khi nói chuyện, một thanh trường kiếm dài ba thước đã ở trong tay hắn.

Kiếm chiêu không có bất kỳ động tác dư thừa, hoa lệ nào, Diệp Thiên Tác cầm kiếm trong tay, khí chất thân thể lập tức trở nên sắc bén vô cùng.

Mà thanh kiếm nhìn như bình thường này khí tức kinh người, tràn ngập sức sống, không thèm che dấu sự sắc bén.

- Tứ Quý kiếm pháp, đệ nhất kiếm - Xuân Chi Nhu kiếm.

Kiếm quăng bắt đầu khởi động, quấn triền miên, như là mưa bụi, như là gió xuân, như là cành liễu, lập tức đem lôi đài này đặt trong ý cảnh mùa xuân.

Ở trong lầu nhỏ nghe mưa xuân.

Đây là kiếm ý.

Kiếm ý cường đại không nhất định mỗi một lần bộc lộ ra đều có sát ý vạn trượng.

Kiếm ý cường đại chính thức nằm ở chỗ từ kiếm ý tạo ra ý cảnh. Mà Xuân Chi Nhu kiếm này hiển nhiên là loại kiếm ý cường đại này. Bởi vì một kiếm này ý cảnh hoàn toàn khống chế ý cảnh chung quanh.

Loại kiếm ý khống chế ý cảnh này mới thực sự là kiếm kỹ cường đại.

Kiếm bình thường đơn giản thô bạo, chỉ hiểu giết người mà không có cách nào sinh ra kiếm ý chi cảnh. Loại kiếm này chỉ xứng giết một ít đối thủ tam lưu mà thôi.

Đối thủ cường đại chính thức chỉ có kiếm ý, chỉ có khống chế ý cảnh, đạt được quyền khống chế tuyệt đối trong chiến trường, đây mới là kiếm ý mà cường giả chính thức kiêng kỵ.

Không thể không nói ở phương diện này kiếm ý của Diệp Thiên Tác này vô cùng thành công.

Ngay cả Giang Trần, trong mắt cũng hiện lên một tia hân thưởng. Bởi vì hắn nhìn ra được đây đích thực là kiếm ý mà đối phương ngộ ra được.

Người có thể lĩnh ngộ ra kiếm ý của mình, sáng tạo ra kiếm kỹ, đây tuyệt đối không phải là kiếm khách bình thường.

Cho dù là Giang Trần, hiện tại tất cả vũ kỹ hắn tu luyện đều của từ người khác. Không có một món vũ kỹ nào là hắn tự nghĩ ra.

Thế nhưng mà đối thủ này rõ ràng lại tự nghĩ ra kiếm chiêu và kiếm ý, trong nháy mắt Giang Trần có cảm giác kinh diễm.

Đây tuyệt đối là một đối thủ đáng để kính nể.

*****

So với Phong Bào, Diệp Thiên Tác này hiển nhiên còn mạnh mẽ hơn một chút. Phong Bào si mê kiếm đạo, chẳng qua chỉ đắm chìm ở trong kiếm. Mà Diệp Thiên Tác này đã đắm chìm trong kiếm ý, đã bắt đầu siêu thoát nhận thức của kiếm khách bình thường. Hoàn toàn dung nhập vào trong kiếm chiêu, kiếm ý, bắt đầu có mạch suy nghĩ của riêng mình, có ý nghĩ của mình.

Giang Trần cũng đắm chìm trong kiếm ý, hai mắt khép hờ, giống như hoàn toàn quên chính mình đang ở trong kiếm kỹ uy hiếp của đối phương.

Nhìn thấy bộ dáng của Giang Trần như vậy, đám người đang xem trận chiến dưới đài kinh hãi hô lên.

- Xảy ra chuyện gì vậy? Chân Đan Vương tại sao bỗng nhiên lại nhắm mắt lại? Chẳng lẽ môn kiếm kỹ này có ma lực gì có thể ảnh hưởng tới tâm thần sao?

- Không phải chứ? Làm cái gì vậy?

- Thiếu chủ..

Câu Ngọc cũng nhíu mày không thôi.

Thân Tam Hỏa bỗng nhiên nói:

- Mọi người không nên lo lắng, sư huynh nhất định đang suy nghĩ đối sách. Trận chiến trước đối thủ mạnh như vậy không phải sư huynh cũng thắng sao?

Ngẫm lại trận chiến với Tiêu Bào Huy, đối thủ nhất định còn cường đại hơn kiếm khách này, nghĩ như vậy tâm tư khẩn trương của mọi người mới bình tĩnh lại một chút.

Thế nhưng mà lúc này ai cũng không dám xem thường, dù sao luận bàn võ đạo có đôi khi sẽ xuất hiện một chút tình huống ngoài ý muốn. Sẽ xuất hiện tình huống vũ kỹ tương khắc.

Cũng không nhất định là hoàn toàn dựa vào cảnh giới võ đạo mà phân ra mạnh yếu.

Kiếm ý của Diệp Thiên Tác khởi động, tâm thần chú ý, nhìn thấy Giang Trần bỗng nhiên nhắm mắt, hắn lại có chút kinh ngạc.

Nhưng mà kiếm khách cường đại vĩnh viễn không bởi vì đối phương mà dừng lại kiếm ý của mình. Kiếm ý của Diệp Thiên Tiếu không đổi, tiếp tục thăng hoa.

Sau một khắc, Giang Trần bỗng nhiên nhếch miệng cười, trong mắt hiện lên một đạo kim quang, bắn thẳng vào trong mưa phùn khôn cùng kia.

Phanh.

Đây là Tà Ác kim nhãn của Giang Trần, kim quang bắn ra, lập tức khám phá ra chỗ trí mạng trong một kiếm của Diệp Thiên Tác.

Mà đạo kim quang này đánh vào chỗ trí mạng của một kiếm kia.

Diệp Thiên Tác cảm thấy tay tê rần, trường kiếm trong tay giống như nặng thiên quân, bị một cỗ lực lượng cường đại gắt gao ngăn chặn.

Sau một khắc kiếm ý của hắn sụp đổ.

Kiếm ý tản ra, Tà Ác kim nhãn của Giang Trần cũng biến mất, hắn mỉm cười gật đầu với Diệp Thiên Tác:

- Kiếm kỹ tốt, tiếp tục đi.

Trong lòng Diệp Thiên Tác nghiêm túc, đối phương không có chút bất động như vậy, hai mắt chỉ nhắm lại rồi mở ra đã phá vỡ kiếm ý khôn cùng giống như mưa phùn của hắn.

Hắn biết rõ Chân Đan Vương rất mạnh, nhưng khi tự mình chứng thức cảm nhận mới biết được đối phương mạnh mẽ vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Trong lúc nhất thời Diệp Thiên Tác cũng không uể oải, ngược lại còn có cảm giác giống như càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh.

- Chân Đan Vương, chiêu tiếp theo ngươi nên coi chừng một chút.

Tứ Quý kiếm kỹ, ẩn chứa pháp tắc tứ quý, xuân có xuân nhu, hạ có hạ liệt.

Kiếm ý này đột nhiên biến đổi giống như bốn phía lôi đài lập tức có mười khỏa mặt trời chiếu rọi, nhiệt độ bỗng nhiên tăng lên rất nhiều.

Mà trường kiếm trong tay Diệp Thiên Tác cũng bắn ra quang mang chói mắt.

Trong lúc nhất thời giống như hư không chung quanh giống như bị thiêu đốt, mặt đất biến thành nóng bỏng, bốn cây cột bốn phía lôi đài cũng rất giống như tùy thời bị thiêu cháy.

Giang Trần hơi cả kinh, lại phải liếc mắt nhìn lại Diệp Thiên Tác này. Có thể tở trong khoảng thời gian ngắn chuyển đổi kiếm ý thành thạo như vậy đây tuyệt đối là một thiên tài kiếm đạo a.

Kiếm khách bình thường kiếm ý đều nhất mạch tương thừa, phong cách không có quá nhiều biến hóa.

Thế nhưng mà Diệp Thiên Tác này vậy mà ở trong kiếm ý bất đồn thành thạo biến đổi. Tuy rằng quá trình biến hóa có chút hơi cứng, nhưng mà đây không phải là vấn đề của bản thân Diệp Thiên Tác mà là bởi vì hắn dùng Tà Ác kim nhãn phá Xuân chi nhu kiếm của đối phương đi.

Kiếm ý bị hắn phá đi, đối phương còn có thể thành thạo chuyển đổi, hơn nữa còn là một loại kiếm ý hoàn toàn bất đồng khác.

Phần tạo nghệ kiếm đạo này khiến cho người ta cảm thấy giật mình.

Đừng nói là Giang Trần, coi như là cường giả cấp bậc như bảy đại đế giờ phút này cũng bị cuộc chiến ở lôi đài này hấp dẫn.

Bọn họ vốn muốn chú ý tới Chân Đan Vương, kết quả lại phát hiện ra tán tu giao thủ với Chân Đan Vương lại có thiên phú kinh người như vậy.

Để cho thiên tài như vậy phiêu bạt bên ngoài, bảy đại đế cảm thấy đây quả thực là một hành vi phạm tội.

Hạ chi kiếm ý bạo ngược, sắc bén, cuồng nhiệt, phảng phất như muốn cuồng bạo thiêu đốt phiến thiên địa này.

Trong lúc nhất thời chung quanh như có vô số dược lò, vô số thiên hảo không ngừng từ bốn phương tám hướng phun ra, nóng bỏng mang theo kiếm ý vô cùng, điên cuồng ập về phía Giang Trần.

Cho dù là Giang Trần cũng không thể không thừa nhận, lực khống chế kiếm ý này quả thực là kinh người.

Nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, công kích cấp bậc này ý cảnh của kiếm ý đầy đủ, thế nhưng hỏa hầu vẫn thiếu một chút.

Dù sao đối phương cũng chỉ là một Thiên Thánh Cảnh, Thánh Cảnh thất trọng mà thôi.

Từ trong hỏa hầu của đối phương Giang Trần có thể nhìn ra được, đối phương ở phương diện kiếm đạo quả thực là thiên tài, nhưng mà gặp ở phương diện khác thì tương đối bình thường.

Kiếm ý cường đại này không có cách nào che dấu hỏa hầu, tu vi chưa đủ của hắn.

Thánh Cảnh thất trọng như Giang Trần có thể so sánh với bán bộ Hoàng cảnh, có đầy đủ tư cách chính diện đối kháng với bán bộ Hoàng cảnh. Mà Diệp Thiên Tiếu này là Thánh Cảnh thất trọng, cũng chỉ là Thánh Cảnh thất trọng bình thường mà thôi.

Hắn dưới sự trợ giúp của kiếm ý, có lẽ có thể đánh bại Thánh Cảnh bát trọng, thậm chí là Thánh Cảnh cửu trọng.

Thế nhưng mà gặp phải bán bộ Hoàng cảnh, cuối cùng Diệp Thiên Tiếu này vẫn ăn thiệt thòi. Bởi vì tu vi cảnh giới của hắn cuối cùng vẫn hạn chế hắn không thể khiêu chiếu, vượt qua tồn tại đó.

Dưới kiếm ý cuồng bạo bao phủ, Giang Trần tế ra đại đỉnh kia.

Đại đỉnh này lúc trước hắn đạt được từ tay Lữ Sư Nam, phòng ngự nhất lưu. Cơ hồ tất cả công kích bình thường đều bị một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp hút vào trong bảo đỉnh.

Sau một khắc, ngón tay Giang Trần khẽ động, trực tiếp đụng vào trên thân kiếm Diệp Thiên Tác.

Phanh.

Trên thân kiếm Diệp Thiên Tác vang lên tiếng va chạm, cơ hồ tất cả kiếm ý lần nữa tiêu tán.

Trong mắt Diệp Thiên Tác hiện lên vẻ giật mình, tại sao hắn nhìn không ra Chân Đan Vương đang hạ thủ lưu tình. Thậm chí cho tới bây giờ người ta cũng chỉ đang chơi đùa với hắn, thưởng thức kiếm kỹ của hắn, căn bản không có phản kích.

Dùng lực công kích cường đại của Chân Đan Vương, một khi thi triển phản kích mà nói, kiếm kỹ mà hắn vẫn lấy làm tự hào căn bản ngay cả cơ hội thi triển cũng không có.

Trong lúc nhất thời Diệp Thiên Tác cũng có chút chần chờ.

Hắn ở trên phương diện kiếm đạo chưa bao giờ chần chừ, nhưng mà dưới loại cục diện này, nếu như hắn không biết cao thấp đi công kích đối phương, chỉ sợ sẽ thực sự không biết phải trái.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)