Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0943

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0943: Đối thủ cường đại
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Một lúc lâu sau, tất cả chiến đấu khác, toàn bộ chấm dứt.

Rốt cục đến phiên trận chiến đỉnh phong trình diễn.

Bởi vì trước kia Giang Trần cùng Lưu Hương công tử chiến đấu biểu hiện lực phá hoại quá mạnh mẽ, cho nên lần này phương chủ sự bố trí trận chiến, phân phối lôi đài càng thêm kiên cố.

Cái lôi đài này, bình thường đều là cường giả Hoàng cảnh chiến đấu mới có thể sử dụng.

Giờ khắc này, lại vì trận chiến đỉnh phong kia mở ra.

Cái lôi đài này, so với lôi đài trước lớn hơn gấp đôi, các loại cấm chế phòng ngự, cũng là phi thường chắc chắn. Giang Trần quét qua, liền có thể chứng kiến trên cây cột ở bốn phía lôi đài, rậm rạp chằng chịt các loại phù văn cấm chế, hiển nhiên là gia trì cho phòng ngự của lôi đài.

Như thế, lôi đài mới có thể đủ chắc chắn, chống lại thiên tài luận võ tàn phá.

Đứng ở một bên lôi đài, Giang Trần lấy được vô số thắng liên tiếp, đã hoàn toàn quen tiết tấu cùng không khí của Vũ Tháp chi đấu, tâm tình vô cùng nhẹ nhõm.

Mặc kệ đối thủ này là ai, có lai lịch gì, giờ phút này Giang Trần tâm như mặt nước phẳng lặng, chỉ có một ý niệm, là đánh bay đối thủ ra lôi đài.

Nếu như đối thủ này thật là hướng về phía mình mà đến, chỉ cần có chút địch ý, Giang Trần tuyệt không ngại như trước đây, chém giết đối phương ở trên lôi đài.

Thân hình của Diệt Trần Tử, tựa như tên của hắn, như là hơi bụi, lặng yên không một tiếng động rơi vào trên lôi đài.

Tranh đoạt Thiên Tài Bảng đang tiến hành, trận chiến cuối cùng, cũng là bài danh cuối cùng, sẽ công bố ở trên lôi đài này.

Trận quyết đấu đỉnh phong này, lại để cho Lưu Ly Vương Thành từ trên xuống dưới đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bởi vì, hai võ giả đứng ở trên lôi đài đỉnh phong kia, vậy mà không có một cái nào là đệ tử đại phiệt của Lưu Ly Vương Thành.

Những đệ tử đại phiệt trước khi Thiên Tài Chiến mở ra, được mọi người coi trọng, đều không thể giết đến lôi đài này.

Hai nhân vật chính trên lôi đài, một cái là Chân Đan Vương trước kia dùng đan đạo nổi tiếng Lưu Ly Vương Thành. Một cái là tán tu lúc trước căn bản chưa nghe nói qua tên tuổi... Diệt Trần Tử.

Dáng người của Diệt Trần Tử không cao, dung mạo xấu xí, từ bất luận góc độ nào xem, đều bị người cảm thấy đây chỉ là một người bình thường trong Đại Thiên Thế Giới.

Không có bộc lộ tài năng, không có thải sắc bay lên, càng không có ngang ngược càn rỡ.

Cho người cảm giác, là một hạt bụi trên mặt đất.

Sau đó, là một người như vậy, lại ở trong chiến đấu bài danh của Thiên Tài Chiến, liên tục lấy được tám thắng liên tiếp, cuối cùng đứng ở trên lôi đài chung kết, cùng Giang Trần giác trục quán quân.

Không biết vì cái gì, Giang Trần nhìn đối thủ trước mắt, lại không có ngoài ý muốn bao nhiêu.

Lần thứ nhất Giang Trần lưu ý đến Diệt Trần Tử này, hắn đã có dự cảm, người này sẽ thành kình địch của mình.

Quả nhiên.

- Chân Đan Vương, ta chờ mong trận chiến này, đã rất lâu rồi. Lại không thể tưởng được, trận chiến này phát sinh ở cuối cùng bài danh chiến, trở thành trận chiến áp trục của Thiên Tài Bảng.

Diệt Trần Tử chậm rãi mở miệng, không nhanh không chậm, cho người một loại cảm giác cực kỳ ổn trọng.

Hiển nhiên, giờ khắc này, trong nội tâm của Diệt Trần Tử không có bất kỳ gợn sóng, chỉ cầu một trận chiến này.

Mày kiếm của Giang Trần có chút nhảy lên, Thiên Mục Thần Đồng bắn về phía Diệt Trần Tử, lạnh nhạt nói:

- Mặc kệ ngươi chờ mong cũng tốt, có ý định khác cũng thế. Trận chiến này, ngươi không có bất kỳ cơ hội.

Giang Trần mới mở miệng, dĩ nhiên là bá khí trước nay chưa có.

Diệt Trần Tử kia cười nhạt một tiếng, nhưng lại bất động thanh sắc:

- Tự tin như vậy? Chúng ta chỉ biết, võ đạo chi lộ, sơn ngoại hữu sơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Các hạ một đường thắng liên tiếp, cuối cùng bất quá là bởi vì không có gặp được đối thủ cường đại mà thôi. Trận chiến này, ta sẽ kết thúc thần thoại của ngươi.

Giang Trần cười ha ha:

- Có lẽ thắng liên tiếp của ta sẽ chấm dứt, nhưng chung kết nó, nhất định không phải ngươi.

Diệt Trần Tử cất tiếng cười to:

- Thật cuồng. Ta thừa nhận ngươi có vốn liếng cuồng ngạo, bất quá, lúc này đây, ngươi cuồng ngạo, ở trước mặt ta là chê cười.

Diệt Trần Tử này dung mạo xấu xí, nhưng ngôn ngữ tầm đó, vậy mà khí thế phóng đại.

Ở trên mặt thoạt nhìn thường thường không có gì lạ của hắn, vậy mà tản mát ra một loại ánh sáng cường giả, lập tức để cho khí thế của hắn tăng tới trình độ sánh ngang Giang Trần.

Hai đại thiên tài, ngôn ngữ va chạm tầm đó, đã thông qua cách giao phong này đọ sức.

Bang...

Trong lúc đó, cánh tay của Diệt Trần Tử nhẹ nhàng run lên, một đạo hào quang lăng lệ ác liệt, như là đất bằng xuất hiện một đạo thiểm điện, nhảy lên hư không lôi đài.

Sau một khắc, trong tay Diệt Trần Tử, đã nhiều ra một thanh đao.

Một thanh đao tràn đầy sát ý lạnh thấu xương.

Đao này vừa ra, lập tức làm cho khí chất của Diệt Trần Tử đột nhiên biến đổi, hắn vốn thoạt nhìn bình thường, lập tức tựa như một Viễn Cổ Sát Thần thoát phong ấn, thức tỉnh ở nhân gian.

Mà đao trong tay hắn, càng như là Viễn Cổ hung thú bị đè nén ngàn vạn năm, tràn đầy khí chất dữ tợn, khí tức giết chóc không thể ức chế, rất có tư thế thôn phệ toàn bộ thế giới.

Giang Trần triển khai Thiên Mục Thần Đồng, Thất Khiếu Thông Linh cũng triển khai toàn bộ, trong lúc nhất thời, ngũ giác tiến vào một loại trạng thái Thông Linh vi diệu.

Tiến vào loại cảnh giới này, làm cho Giang Trần nhìn nhất cử nhất động của Diệt Trần Tử, đều lộ ra rõ ràng như vậy.

Cánh tay của Diệt Trần Tử khẽ động, thanh đao khí thế hung ác mười phần kia, đã cuốn ra một đạo quang mang sắc bén, như đất bằng Kinh Lôi, chém về phía Giang Trần.

Đao phong thoáng qua một cái, hư không rung động lắc lư, lập tức bị chặt đứt.

Giang Trần nhíu mày, Phi Vũ kính nấp trong tay áo, nhẹ nhàng quét qua.

Xuy xuy xuy xuy...

Hào quang của Phi Vũ kính đánh vào lưỡi đao, đao kia rậm rạp như tơ, vốn là vô khổng bất nhập, nhưng mà bị tia sáng này bắn trúng, lưỡi đao lại như đụng vào lực lượng thần kỳ nào đó.

Một hồi thanh âm chói tai truyền ra, đao mang nghiền nát, mũi nhọn tản ra.

Một đao kia, Diệt Trần Tử ra cực kỳ ẩn nấp, hơn nữa một đao này của hắn, địa phương cường đại nhất ở chỗ, đao mang chém ra, ẩn độn vào hư không, để cho người bình thường căn bản không cách nào khám phá đao mang sẽ từ góc độ nào công kích tới.

Thế nhưng mà Giang Trần mở Thất Khiếu Thông Linh, ngũ giác so với võ giả bình thường cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, lại có thể rõ ràng nắm chặt tuyến đường đao mang của Diệt Trần Tử.

Tuy đao mang rất nhanh, có thể so với lưu tinh hạ xuống. Thế nhưng mà Phi Vũ kính am hiểu nhất đúng là đối phó công kích tốc độ nhanh.

Dưới Phi Vũ kính, bất luận tốc độ gì, đều phải chậm lại.

Trừ khi tốc độ của đối phương, có thể siêu việt phản ứng của Giang Trần.

Đáng tiếc chính là, tuy Diệt Trần Tử xuất đao ẩn nấp, rất nhanh, nhưng còn không có nhanh đến vượt qua tốc độ phản ứng của Giang Trần.

Đao mang nghiền nát, các loại mũi nhọn tản ra, đâm vào bốn phía lôi đài.

*****

Trên cây cột bốn phía lôi đài kia, cũng phát ra tiếng va đập tạch tạch tạch, ở trên cột, cũng để lại từng vết rạch do lưỡi đao đảo qua còn sót lại.

Thấy một màn như vậy, người đang xem cuộc chiến phía dưới, cả đám cũng hít một hơi lãnh khí.

Cái lôi đài này, so với lôi đài trước thì cường đại hơn nhiều. Phòng ngự cấm chế trên lôi đài, là gấp bội lôi đài khác.

Lưỡi đao của Diệt Trần Tử này tản ra dư thế, vậy mà có thể lưu lại vết rạch, tuy không phải quá sâu, nhưng mà đầy đủ kinh người rồi.

Loại dư thế trình độ này, quả thực còn cường đại hơn so với một kích toàn lực của rất nhiều thiên tài.

Phải biết rằng, rất nhiều thiên tài tham gia giác trục Thiên Tài Bảng, dù đem hết toàn lực, cũng chưa chắc có thể ở trên lôi đài này lưu lại vết rạch sâu như vậy.

Trong lúc nhất thời, người đang xem cuộc chiến phía dưới, cả đám cũng ngừng thở, chờ đợi lo lắng.

Đại đa số người của Lưu Ly Vương Thành, vẫn là kỳ vọng Chân Đan Vương chiến thắng. Tuy Chân Đan Vương không tính thổ dân của Lưu Ly Vương Thành, nhưng hiện tại tốt xấu cũng coi như người của Lưu Ly Vương Thành rồi.

Diệt Trần Tử là ai?

Lưu Ly Vương Thành căn bản không có người nhận thức hắn. Đã không biết, mọi người tự nhiên không hy vọng thằng này thắng, càng không hi vọng thằng này ngồi trên bảo tọa đứng đầu bảng của Thiên Tài Bảng.

Cái này không đơn thuần là sỉ nhục của những thiên tài, càng là sỉ nhục của cả Lưu Ly Vương Thành.

Thiên tài bảng của Võ Tháp chi đấu, vậy mà để cho một tán tu lai lịch không rõ ngồi trên đứng đầu bảng, cái này nếu truyền đi, đối với Lưu Ly Vương Thành tuyệt đối là một đả kích cự đại.

Cho nên, giờ khắc này, kỳ vọng Chân Đan Vương thắng, không đơn thuần là người bên Vi gia, cũng không đơn thuần là người Thái Uyên các, thậm chí không đơn thuần là người của Khổng Tước Đại Đế nhất mạch.

Kể cả dưới trướng đa số Đại Đế khác, đại bộ phận võ giả của Lưu Ly Vương Thành, đều hi vọng Chân Đan Vương có thể lấy được thắng lợi, vì Lưu Ly Vương Thành bảo tồn một chút mặt mũi cuối cùng.

- Phiệt chủ, lai lịch của Diệt Trần Tử này, đã tra được chưa?

Cơ tam công tử nhịn không được hỏi.

Bàn Long phiệt chủ cũng lắc đầu:

- Lai lịch kẻ này, hiện tại ở mọi phương diện đều không có điều tra ra. Che dấu vô cùng sâu. Bất quá, bản phiệt đoán chừng, hắn hẳn là đệ tử đến từ đại tông môn. Chỉ là thiên tài của Thượng Bát Vực quá nhiều, đệ tử thiên tài trẻ tuổi của các tông các phái, lại khuyết thiếu qua lại, lẫn nhau phi thường thần bí, cho nên rất khó điều tra ra.

Các tông môn ở Thượng Bát Vực, đều âm thầm bồi dưỡng rất nhiều thiên tài. Nếu như không có các loại thịnh hội, những thiên tài kia không có khả năng sẽ tụ tập cùng một chỗ.

Thời điểm bình thường, các tông môn chắc chắn sẽ không tùy ý bạo lộ át chủ bài của tông môn mình. Cho nên thiên tài các tông, nếu như tông môn khác không cố ý đi điều tra, là rất khó điều tra ra cái gì.

Ít nhất, Diệt Trần Tử này, Bàn Long phiệt chủ là nhìn không ra dấu vết nào.

Bất quá có một điểm khẳng định, là thực lực của Diệt Trần Tử này rất mạnh, mặc dù phóng tới Nhất phẩm tông môn, tuyệt đối cũng là hàng ngũ Chân Truyền Đệ Tử.

Hơn nữa còn là chân truyền bài danh Top 5 thậm chí Top 3.

Cơ tam công tử, Lưu Hương công tử, đều cùng Diệt Trần Tử kia giao thủ, bọn hắn tự nhiên biết rõ thực lực của Diệt Trần Tử này đáng sợ đến cỡ nào.

Sau khi Lưu Hương công tử thua Giang Trần, đã sớm ly khai.

Giờ khắc này ở trước mặt Bàn Long phiệt chủ, ngoại trừ Cơ tam công tử ra, là Cơ Trung Đường.

Lúc này Cơ Trung Đường nhìn không chuyển mắt, nhìn quyết đấu trên lôi đài, hết sức chăm chú. Cơ Trung Đường này là vũ si, tuy hắn thua Giang Trần, nhưng hắn sẽ không biết uể oải là cái gì.

Ở trong mắt loại người Cơ Trung Đường này, thất bại cũng không coi vào đâu. Võ đạo chi lộ, vốn chính là trong thất bại không ngừng tiến lên.

Hắn muốn làm, là không ngừng quan sát đối thủ, không ngừng đề cao mình, cầu một ngày nào đó có thể chuyển bại thành thắng.

Trên lôi đài, một đao của Diệt Trần Tử bị phá, lại nhìn không tới nửa điểm uể oải.

Mà liên tục ra tay, giống như có hơn mười cánh tay, vù vù vù liên tục ra tám tám sáu mươi tư đao. Sáu mươi bốn đao này công tác liên tục, cơ hồ giống như trong nháy mắt hoàn thành.

Trong lúc nhất thời, trên lôi đài khắp nơi đều là ảo ảnh cánh tay giơ lên xuất đao.

Sau một khắc, sáu mươi bốn đao vậy mà hình thành một Bát Quái đao trận cự đại, phong tỏa hư không trăm mét quanh thân Giang Trần.

Đao mang như rồng, tàn sát bừa bãi hư không.

Mấu chốt nhất chính là, mỗi một đao đều như linh dương treo giác, vô tích có thể tìm ra. Như Thiên Ngoại Lưu Tinh, táp xấp mà đến, không hề có quỹ tích lần theo.

Tám tám sáu tư đao này, cơ hồ là biểu hiện ra toàn bộ tinh hoa Đao Đạo của Diệt Trần Tử.

Tốc độ, huyền ảo, đều phát huy đến cực hạn.

Ngay cả Giang Trần là người rất có lòng tin, giờ khắc này, cũng nhịn không được hô hấp dồn dập lên. Hiển nhiên, tám mặt đao mang đến như gió kia, hoàn toàn là công kích bao trùm, không có bất kỳ khe hở.

Mặc dù là Giang Trần, giờ khắc này, mọi người cũng nhịn không được có chút lo lắng thay hắn.

Sáu mươi bốn ánh đao, lúc tiếp cận Giang Trần mười thước, bỗng nhiên từ trong che dấu chui ra, bắn ra vầng sáng kinh người, khí tức khát máu cường đại, phảng phất mang theo Địa Ngục triệu hoán, như gào khóc thảm thiết, như long ngâm hổ khiếu, như thiên băng địa liệt...

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.

Thân ảnh Giang Trần còn chưa kịp xê dịch, sáu mươi bốn đạo đạo quang, đã hoàn toàn trảm lên người Giang Trần. Sau một khắc, pháp thân của Giang Trần bắn ra huyết quang trùng thiên, toàn thân bị gọt thành vô số khối thịt.

- Cái gì?

Chứng kiến một màn máu chảy đầm đìa này, hiện trường lập tức ngây dại. Trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ, hiển nhiên dù ai cũng không cách nào tiếp nhận một màn tàn khốc này.

Dưới đài, bọn người Thân Tam Hỏa đang xem cuộc chiến, cả đám sắc mặt đại biến, cơ hồ đứng không vững.

Lăng Huệ Nhi càng là thét kinh hãi, nhũ phong trước ngực như là sóng cả phập phồng, vành mắt đỏ hồng, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

Khuôn mặt của Câu Ngọc lập tức trở nên tái nhợt. Một phát bắt được cánh tay của Hoàng Nhi ở bên cạnh, toàn thân nhịn không được run run.

Ngược lại là Hoàng Nhi, thần mâu chớp động, bỗng nhiên khóe miệng lộ ra mỉm cười, vỗ nhẹ nhẹ bả vai Câu Ngọc:

- Câu Ngọc tỷ tỷ, không có chuyện gì.

Khóe miệng của Diệt Trần Tử tràn ra mỉm cười, trong lúc đó, thân thể của hắn nhoáng một cái, sau một khắc, hắn phảng phất đã nhận ra cái gì, cánh tay đột nhiên chấn động, trở tay lại là một đao.

Một đao kia đến càng thêm đột nhiên.

Xùy...

Hư không phát ra tiếng xé gió thảm thiết.

Phanh...

Đao mang cường đại không có bất kỳ thu hoạch, hung hăng đâm vào cây cột trên lôi đài.

- Ân?

Diệt Trần Tử nhíu mày, vừa rồi rõ ràng là cảm thấy một tia nguy cơ, như thế nào trở tay một đao, vẫn là thất bại?

Chờ hắn nhìn lại tràng diện đối thủ bị chém giết thảm thiết, lại phát hiện trước mắt căn bản là một phiến hư không, cái gọi là phá thành mảnh nhỏ, huyết nhục mơ hồ, chẳng qua là ảo giác mà thôi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)