← Ch.0095 | Ch.0097 → |
- Bệ hạ, Giang Hãn Hầu phủ, Kim Sơn Hầu phủ, Hổ Khâu Hầu phủ, người đi nhà trống, phảng phất trong vòng một đêm liền biến mất.
- Cái gì? Bọn hắn chạy?
Đông Phương Lộc nghe nói, cũng là chấn động.
Giang gia chạy? Như vậy nói lên, Đông Phương Lộc hắn tính toán ngư ông thủ lợi, đã không còn ý nghĩa!
Hắn trông cậy vào Giang gia cùng Long gia đổ máu, lưỡng bại câu thương, để cho Đông Phương nhất tộc hắn từ giữa đắc lợi a!
- Bệ hạ, Long Đằng Hầu tụ tập Thân Vệ Quân của mấy chục lộ chư hầu, đập vào cờ hiệu báo thù cho Long Ngâm Dã, đang toàn thành lùng bắt người Giang gia. Hôm nay Vương đô, lòng người bàng hoàng, gà chó không yên.
Thiên Đô quân Thống Lĩnh Vệ Thiên Đô cũng là khuôn mặt u sầu.
- Bệ hạ, có tình báo khẩn cấp! Từ các lộ chư hầu truyền về cấp báo, ở trong gần 60 lộ chư hầu lớn nhỏ, đều có đại quân điều động, đã xuất phát đi, xem phương hướng đại quân tiến lên, là thẳng đến vương đô!
Đại nội tình báo, như là bông tuyết không ngừng truyền đến.
Trong lòng Vệ Thiên Đô kinh hãi:
- Bệ hạ, Long Đằng Hầu rốt cục muốn phản rồi!
Thân thể Đông Phương Lộc Long có chút nhoáng một cái:
- Thậm chí có gần 60 lộ? Long Chiếu Phong này, vậy mà đón mua nhiều chư hầu như vậy?
Đông Phương Lộc giận tím mặt, rút bội kiếm ra, phất tay chém mặt bàn thành hai đoạn:
- Khốn kiếp, Đông Phương nhất tộc ta đối đãi bọn hắn không tệ, vì sao cả đám đều phản ta? Vì sao cả đám đều thè lưỡi ra liếm bờ mông của Long Chiếu Phong? Long Chiếu Phong hắn có tài đức gì?
- Bệ hạ, thần cho rằng, khẩn cấp triệu kiến các lộ chư hầu thuần phục bệ hạ, để cho bọn hắn nhanh chóng suất lĩnh đại quân, đến đây Cần Vương! Bảo hộ Giang Sơn xã tắc!
Đông Phương Lộc như ở trong mộng mới tỉnh, bề bộn để cho nội thị truyền chỉ, tuyên triệu các lộ chư hầu tiến cung nghe hắn điều khiển.
Không thể không nói, Đông Phương Lộc với tư cách vua của một nước, đối với thời cuộc nắm chắc quá đại ý, quá bị động, luôn tính toán chỗ nhỏ, sai lầm chỗ lớn. Hôm nay chờ hắn bừng tỉnh đại ngộ, thời cuộc đã phi thường bất lợi đối với hắn.
Một trăm lẻ tám lộ chư hầu, có quá nửa đã minh xác đầu phục Long Đằng Hầu.
- Còn lại nửa số chư hầu, vẫn là thuần phục trẫm. Coi như là số lượng bốn sáu, trẫm có Thiên Đô quân, Thành Vệ quân, còn có vương thất thân vệ, còn có đại nội cao thủ! Tăng thêm đại thần trong triều bồi dưỡng thân vệ giáp sĩ, thực lực tuyệt sẽ không bại Long Đằng Hầu kia.
Đông Phương Lộc tính toán thực lực hai bên, chỉ cần chư hầu còn lại thuần phục hắn, tăng thêm những át chủ bài kia của vương thất, há sẽ sợ Long Đằng Hầu?
Đương nhiên, Đông Phương Lộc cho tới bây giờ, còn không có buông tha cho tưởng tượng, tưởng tượng lấy không chiến mà khuất chi binh.
Chỉ là, sự thật so với hắn nghĩ tàn khốc rất nhiều, những chư hầu kia còn lại, lục tục ngo ngoe đuổi vào trong cung, cũng không quá đáng là hai ba mươi nhà.
Nói cách khác, còn có hai ba mươi lộ chư hầu, thái độ trung lập đã rất rõ ràng rồi. Không đầu nhập vào Long Đằng Hầu, nhưng giờ phút này cũng không nghe vương thất điều khiển.
Trung lập!
Đối với Đông Phương Lộc mà nói, những chư hầu trung lập này, đối với vương thất là tai nạn!
Mà hai ba mươi lộ chư hầu tiến cung kia, là bằng hữu chân chính của Đông Phương nhất tộc. Bọn hắn cũng biết, nếu như Đông Phương nhất tộc xong đời, bọn hắn khẳng định cũng xong đời. Một khi Long Đằng Hầu đoạt quyền, là không thể nào để cho bọn hắn tiếp tục tiêu dao.
Lợi ích của bọn hắn cùng vương thất, đã sớm trói chặt chung một chỗ. Không quản bọn hắn có nguyện ý hay không, cũng phải vì vương thất quên mình phục vụ.
Vương thất còn, phú quý của bọn hắn có thể trường tồn.
Vương thất không còn, gia tộc của bọn hắn cũng diệt, bị thế gia ở đằng sau nhìn chằm chằm thay thế.
Ở trong Tứ đại chư hầu, Chu Tước Hầu đã minh xác đầu phục Long Đằng Hầu.
Mà Bạch Hổ Hầu cùng Huyền Vũ Hầu, thì quăng về phía vương thất.
Hôm nay, hơn hai mươi lộ chư hầu này, là đối với Bạch Hổ Hầu cùng Huyền Vũ Hầu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Có hai trụ cột lớn này, để cho bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít còn có chút tin tưởng.
- Bệ hạ, Long Chiếu Phong làm loạn, đã thành sự thật. Theo thần, chúng ta nên tiên hạ thủ vi cường, điều khiển Thiên Đô quân, Thành Vệ quân, cùng với vương thất thân vệ, đại nội cao thủ, đem Long Đằng Hầu tại chỗ trấn áp. Bằng không đợi đại quân của bọn hắn vừa đến, vương đô tất nguy.
- Bạch Hổ Hầu nói có lý, giờ phút này trấn áp Long Đằng Hầu, lực lượng của chúng ta không yếu, thậm chí còn hơn!
Đông Phương Lộc đang suy tư, hắn bi ai phát hiện, trận chiến này, tựa hồ thật sự không thể tránh được. Không thể kéo a, hắn muốn kéo dài tới lão tổ xuất quan, xem bộ dáng là không được.
- Vương huynh, thân vệ Long Đằng Hầu đại náo vương đô, quấy rối dân thường, chẳng lẽ ngươi còn ngồi yên không lý đến?
Mấy ngày nay Câu Ngọc công chúa cũng sốt ruột đến phát hỏa, vội vã đi đến.
- Câu Ngọc, ngươi tới đúng lúc, trẫm vừa vặn cùng các lộ chư hầu trao đổi...
- Vương huynh, lại trao đổi xuống dưới, vương đô này sẽ thay đổi rồi. Hiện tại bọn hắn lùng bắt là người Giang gia, nhưng không phải là đang uy hiếp chư hầu khác sao? Nếu người Giang gia bị hắn lùng bắt đến, trong nội tâm các lộ chư hầu sẽ nghĩ như thế nào? Dù bọn hắn có tâm hiệu trung với vương thất, ở trước mặt Long Đằng Hầu cường thế, bọn hắn còn có dũng khí phản kháng sao?
Câu Ngọc công chúa giận, nàng tức giận Vương huynh không nghe nàng, ở sự kiện Long Ngâm Dã vây công Giang Hãn Hầu phủ lần trước kia, Vương huynh rõ ràng triệt bỏ Thiên Đô quân.
Một bước cờ kia đi nhầm, thiên bình thoáng cái nghiêng rồi, vương thất từ nay về sau rơi xuống hạ phong, mất đi nhân tâm!
Tuy những chư hầu này còn tuyên bố thuần phục vương thất, không phải vì bọn hắn rất trung thành, mà là ích lợi của bọn hắn cùng vương thất buộc chặt, phân không ra.
Nếu như bọn hắn có đường lui, há sẽ vì vương thất tử chiến?
- Công chúa điện hạ, Giang gia với tư cách thần tử vương thất, lại ở thời khắc mấu chốt chạy trốn, lâm trận đào thoát này, không cần quá để ý a?
Có chút chư hầu khuyên nhủ.
Câu Ngọc công chúa mắt phượng trừng lên nói:
- Cái gì gọi là lâm trận đào thoát? Giang gia một cây chẳng chống vững nhà, không có vương thất bảo hộ, lựa chọn tránh đi mũi nhọn, đó là lựa chọn lý trí.
- Ha ha, ăn lộc của vua, biết phải trung quân. Nếu như Giang Phong hắn vì bệ hạ, vì Vương Quốc đại kế, cùng Long Đằng Hầu tử chiến đến cùng, ta đây khâm phục... Chạy trốn nha, ai không biết?
Đông Phương Lộc cũng gật đầu:
- Câu Ngọc, Giang gia sở tác sở vi, đã để cho trẫm thất vọng. Trẫm muốn trấn áp Long Đằng Hầu, cùng Giang gia không có quan hệ gì.
Câu Ngọc im lặng, nàng nghe lời nói này của Đông Phương Lộc, lòng chìm đến đáy cốc. Nàng biết rõ, Vương huynh của mình hết thuốc chữa rồi.
Cái gì gọi là Giang gia sở tác sở vi để cho hắn thất vọng? Hắn cũng không nghĩ, lúc trước hắn sở tác sở vi, để cho Giang gia thất vọng ra sao?
*****
Câu Ngọc cười khổ, thần thái thê lương:
- Vương huynh, nếu ngươi muốn ta tử chiến về phía trước, tiểu muội tùy thời nghe lệnh. Những đại sự triều chính này, tiểu muội không lẫn vào nữa.
Buồn bã không ai qua được tâm chết, Câu Ngọc công chúa từ trên người Đông Phương Lộc, thấy được bóng dáng một vong quốc chi quân, thấy được bóng dáng một người thất bại không quả quyết.
- Câu Ngọc, lúc này, ngươi nhất định phải đứng ở bên trẫm, đừng có lại nghĩ ngợi lung tung. Giang Trần kia lâm trận đào thoát, ngươi không cần nhớ thương lấy hắn nữa.
Câu Ngọc miệng đầy đắng chát, buồn bã không nói, đi ra ngoài.
Ngay lúc này, không trung truyền tới một tiếng chim hót bén nhọn, sau đó, trên không truyền đến một tiếng hét lớn:
- Đông Phương Lộc, đi ra đây.
Là Giang Trần!
Trong mắt Câu Ngọc hạnh, hiện lên một tia kinh hỉ. Chẳng lẽ Giang Trần hồi tâm chuyển ý, nguyện ý đến phụ tá Vương huynh trấn áp Long Đằng Hầu?
- Là Giang Trần!
Các lộ chư hầu đều nghe ra thanh âm của Giang Trần.
Da mặt Đông Phương Lộc phát tím, Giang Trần này, vậy mà gọi thẳng kỳ danh, hoàn toàn không có chú ý quân thần cao thấp rồi.
Khanh!
Một tiếng kim loại rơi xuống đất thanh thúy, đụng vào trên thềm đá Vương Cung.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, lại chứng kiến một khối Kim Bài khảm ngọc, tạo hình đặc biệt, đúng là Chư Hầu Lệnh.
- Đông Phương Lộc, cái Chư Hầu Lệnh này trả lại ngươi, từ nay về sau, Giang gia ta cùng Đông Phương gia ngươi cắt bào đoạn nghĩa, không còn liên quan.
Thanh âm Giang Trần đạm mạc, cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, trên cao nhìn xuống, ở giữa không trung thần uy lẫm lẫm, làm cho Đông Phương Lộc cùng với các lộ chư hầu, ẩn ẩn có một loại tự ti mặc cảm.
- Giang Trần, ngươi ăn lộc của vua, lại lâm trận đào thoát, Giang gia ngươi...
- Đông Phương gia tộc phụ Giang gia ta trước, nếu bọn ngươi không mù lòa, đều thấy rõ a. Đừng nói với ta những lời nói nhảm như quân muốn thần chết, thần không thể không chết kia. Hôm nay thiên hạ đại loạn, cường giả vi tôn. Các ngươi thời điểm này cùng ta nói nhảm, còn không bằng suy nghĩ như thế nào đối phó Long Đằng Hầu a.
Giang Trần nói xong, liền muốn ly khai.
- Giang Trần.
Trong lòng Câu Ngọc công chúa đau xót, khóe mắt rưng rưng, bi thương kêu lên.
- Chuyện này, thật không có cứu vãn sao? Tính toán Câu Ngọc ta cầu ngươi, giúp ta một lần a.
Câu Ngọc công chúa là người háo thắng, xuất thân hiển hách, tu vi cao cường, lúc nào nghe nàng hướng ai cầu xin?
Thế nhưng mà, giờ khắc này, nàng vậy mà rưng rưng khóc cầu Giang Trần!
- Câu Ngọc, ta có thể giúp ngươi thoát đi vương đô, nhưng sẽ không giúp hôn quân Đông Phương Lộc.
Trên mặt Đông Phương Lộc nóng rát.
- Giang Trần, ngươi cùng Long Đằng Hầu có huyết hải thâm cừu, dù không giúp Đông Phương nhất tộc ta, cũng nên buông hiềm khích, cộng đồng đối phó Long Đằng Hầu a.
Câu Ngọc công chúa lại lần nữa khuyên nhủ.
- Long Chiếu Phong? Ha ha, xương khô trong mộ mà thôi. Trận chiến này qua đi, nếu như Long gia hắn thắng, ta tự có biện pháp đi diệt Long gia. Không cần cùng Đông Phương Lộc liên thủ?
Câu Ngọc công chúa ngũ vị tạp trần, nàng so với những người này hiểu rõ Giang Trần hơn, biết rõ trên người kẻ này, tích chứa quá nhiều bí mật.
Nàng không chút nghi ngờ, Giang Trần có thực lực tuyệt đối đối phó Long Chiếu Phong. Chỉ là, chuyện cho tới bây giờ, Giang Trần có lý do gì trợ giúp Đông Phương nhất tộc?
- Giang Trần...
Câu Ngọc công chúa khổ sở nói.
- Tính toán Đông Phương nhất tộc ta phụ ngươi a. Ta chỉ có một thỉnh cầu, nhờ ngươi mang Nhược nhi đi, nếu có thể, xin chiếu cố nàng cả đời.
- Cái này có thể.
Giang Trần gật gật đầu.
Đông Phương Lộc hừ lạnh một tiếng:
- Giang Trần, trẫm không cần ngươi chiếu cố nữ nhi của ta? Đông Phương nhất tộc ta còn có nhiều loại thủ đoạn, tất có thể trấn áp phản tặc Long Chiếu Phong. Vương thất công chúa ta, há là sơn dã thôn phu như ngươi có thể nhúng chàm?
- Vương huynh!
Câu Ngọc công chúa sợ hãi, Vương huynh đây là phá hỏng đường lui cuối a.
Quả nhiên, sắc mặt Giang Trần trầm xuống:
- Câu Ngọc, nếu như ngươi cần ta chiếu cố Chỉ Nhược công chúa, nghĩ biện pháp liên hệ ta, ta đi đây!
Thân thể Câu Ngọc xụi lơ, chán nản ngã ngồi trên thềm đá, tâm như tro tàn.
Nàng đối với Đông Phương Lộc, cũng triệt để hết hy vọng rồi.
...
Hành động lùng bắt của Long Đằng Hầu, càng ngày càng nghiêm trọng, toàn bộ vương đô, loạn thành một bầy. Trên đường cái tùy ý có thể thấy được thi thể ngang dọc.
Thời điểm quy củ mất đi ước thúc, nhân tố bạo lực sẽ mất đi khống chế, như dã thú ra khỏi lồng, mang đến vô cùng tai nạn.
Vương đô bắt đầu chết người, chết rất nhiều người.
Giết người phóng hỏa, gà bay chó chạy, gào khóc thảm thiết, ngày đêm không ngớt.
Cũng may, địa phương Kiều Bạch Thạch an bài cực kỳ ẩn nấp vắng vẻ, trong lúc nhất thời không lo bị tìm được. Chỉ là chiếu loại phương thức này xuống dưới, Giang Trần cũng lo lắng, Dược Sư Điện có thể chịu đựng được không.
Giang Trần nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đem quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình.
Lập tức điều khiển rất nhiều Kim Dực Kiếm Điểu cùng Ngân Dực Kiếm Điểu, suốt đêm vào thành, phân ra mấy đám, đem đội ngũ hạch tâm dừng lại ở vương đô toàn bộ mang đi.
Trong bóng đêm, loại bộ đội không trung này tính cơ động rất mạnh, ước chừng một lúc sau, liền đưa tất cả nhân mã ra.
Hành động lùng bắt, liên tục không có kết quả, rốt cục diễn biến thành phản loạn.
Màn đêm buông xuống, Thiên Đô quân cùng tinh nhuệ của Long Đằng Hầu phát sinh luồng xung đột thứ nhất.
Đón lấy, trong Thành Vệ quân, hai Thống Lĩnh tuyên bố thuần phục Long Đằng Hầu, trong Thành Vệ quân phân liệt.
Sau đó, một gã Thống Lĩnh của Thiên Đô quân, lúc trong phiên trực, bỗng nhiên nghịch phản, mang theo bộ hạ phản quân thẳng hướng Vương Cung, cùng thân vệ vương thất chiến thành một đoàn.
Trong vòng một đêm, vương đô đại loạn.
Mà Giang Trần giờ phút này, lại không đếm xỉa đến, lòng rất dễ dàng. Nhân mã của mình rút lui khỏi vương đô, bộ đội chủ lực của Kiếm Điểu cũng đã đuổi tới.
Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, liền có thể sát nhập vương đô, quản Long Đằng Hầu ngươi cũng tốt, vương thất cũng tốt, trong vòng một canh giờ, tuyệt đối có thể trấn áp hết thảy!
Chỉ là, chiến cuộc cũng không có giằng co quá lâu. Đông Phương Lộc như thế nào cũng không nghĩ tới, Thiên Đô quân cùng Thành Vệ quân mà hắn cho rằng bền chắc như thép, vậy mà đều bị Long Đằng Hầu phân hoá.
Thiên Đô quân cùng Thành Vệ quân phân liệt, để cho sức chiến đấu bên vương thất suy yếu rất lớn.
Mà Long Chiếu Phong vì soán vị đoạt quyền, âm thầm làm rất nhiều chuẩn bị, chiêu mộ rất nhiều cao thủ, sức chiến đấu của hắn, vậy mà không kém vương thất nuôi dưỡng đại nội cao thủ.
Đại nội cao thủ bị kiềm chế, át chủ bài của Đông Phương Lộc liền ít đi một tấms.
Ba ngày sau.
Phòng ngự bên ngoài Vương Cung bị công phá, Đông Phương nhất tộc cùng vương thất thân vệ, tử thủ hạch tâm Vương Cung, làm lấy giãy dụa cuối cùng, mà thân vệ chư hầu thuần phục vương thất, cũng cơ bản bị tiêu diệt sạch sẽ.
Các lộ chư hầu lui giữ Vương Cung, cùng Đông Phương nhất tộc chung một chỗ, ngoan cố chống lại.
Ngoại bộ Vương Cung, ba tầng trong, ba tầng ngoài, đã bị vây quanh triệt để.
Đông Phương nhất tộc, nguy ở sớm tối.
← Ch. 0095 | Ch. 0097 → |