Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0974

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0974: Vào ở Khổng Tước Thánh Sơn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cùng một lúc đi Khổng Tước Thánh Sơn, khẳng định là có chỗ tốt.

Nhưng mà, lưu lại đồng dạng có chỗ tốt của lưu lại. Lưu lại, bọn hắn có thể đạt được cơ hội lịch lãm rèn luyện tốt, có thể được rất nhiều cơ hội một mình đảm đương một phía.

Trong nội tâm Giang Trần, cũng có quyết định của mình.

Sau khi cùng Hoàng Nhi hàn huyên một lúc, Giang Trần liền triệu tập tất cả mọi người. Hắn biết rõ hiện tại nhân tâm di động, cục diện của Thái Uyên các là phải ổn định.

- Ngoại trừ thiếp thân tùy tùng của ta, những người khác tạm thời đều ở lại Thái Uyên các. Trên người các ngươi đều có sự tình, Thái Uyên các muốn phát triển, đồng dạng cần các ngươi.

- Sư tôn, ngươi dù sao cũng phải mang đệ tử theo a?

Lữ Phong Đan Vương sầu mi khổ kiểm nói.

Bộ Đan Vương là Đan Vương dưới trướng Tu La Đại Đế nhất mạch, hắn ngược lại không có ý tứ đi Khổng Tước Thánh Sơn, dù sao thân phận của hắn có chút xấu hổ.

Tuy Lâm Yến Vũ không nói gì, nhưng mà từ ánh mắt của hắn cũng nhìn ra được, hắn là muốn cùng Giang Trần đi Khổng Tước Thánh Sơn.

- Yến Vũ theo ta đi Khổng Tước Thánh Sơn. Bất quá ngươi phải vào Đan Tháp đào tạo sâu, chờ ra Đan Tháp rồi nói sau.

Lâm Yến Vũ tuổi trẻ, tính dẻo rất cường, Giang Trần quyết định giữ ở bên người dạy bảo.

- Sư huynh, ta thì sao?

Trong góc, thanh âm của Lăng Huệ Nhi sợ hãi, lộ ra có chút ủy khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cơ hồ chảy ra nước mắt rồi.

- Huệ Nhi cũng muốn đi Khổng Tước Thánh Sơn, ta muốn cùng Hoàng Nhi tỷ tỷ, muốn cùng Câu Ngọc tỷ tỷ, còn có Ôn tỷ tỷ...

Giang Trần khẽ giật mình, ngược lại là quên vị sư muội này rồi.

- Sư huynh, ở chỗ này đều là nam nhân, ta một nữ hài tử, không có đồng bọn, sẽ rất phiền muộn a. Trước khi không có tìm được tỷ tỷ của ta, sư huynh không thể vứt bỏ Huệ Nhi a. Ô ô ô...

Lăng Huệ Nhi nói khóc liền khóc, nước mắt rầm rầm rơi xuống rồi.

Giang Trần dở khóc dở cười, nhìn về phía Lăng Túc, muốn nhìn ý tứ của Lăng Túc một chút. Lại chứng kiến Lăng Túc cười khổ, hiển nhiên cũng là vô kế khả thi.

Lúc này Hoàng Nhi lại nhẹ nhàng cười cười:

- Huệ Nhi muội muội ngây thơ rực rỡ, nếu có thể cùng một chỗ, mọi người sẽ rất vui vẻ.

Lăng Huệ Nhi nghe vậy đại hỉ, lập tức ngừng khóc, lao đến bên người Hoàng Nhi, chăm chú dắt lấy cánh tay của Hoàng Nhi:

- Vẫn là Hoàng Nhi tỷ tỷ thương ta nhất. Hì hì, cái kia quyết định như vậy a, ta cũng muốn đi Khổng Tước Thánh Sơn.

Mọi người thấy Lăng Huệ Nhi ngây thơ như vậy, cũng đều nở nụ cười.

- Lăng đại thúc, ngươi yên tâm đi, nếu như Huệ Nhi muốn theo chúng ta đi, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt nàng.

Giang Trần thấy trong mắt Lăng Túc có chút lo lắng, liền an ủi.

Lưu Văn Thải cùng Lục Tiểu Bàn, Giang Trần lại không có ý định mang theo. Nhất là Lưu Văn Thải, Giang Trần cảm thấy hắn nên ở thế tục lịch lãm rèn luyện.

Dùng thiên phú võ đạo của hắn, hiện tại thiếu nhất đúng là lịch lãm rèn luyện. Giang Trần cũng không cần Lưu Văn Thải ở Thái Uyên các làm cống hiến gì.

Hắn cho Lưu Văn Thải một nhiệm vụ duy nhất, là tu luyện, đào móc tiềm lực võ đạo của mình, sớm ngày lấy được đại thành.

Giang Trần tin tưởng vững chắc, một ngày kia, Lưu Văn Thải nhất định có thể làm được.

Về phần Lục Tiểu Bàn, thực lực thiên phú của thằng này đều bình thường, tiềm lực võ đạo xa xa không bằng Lưu Văn Thải, Giang Trần ở Thái Uyên các an bài cho hắn một vị trí coi như thanh nhàn, lại có chút quyền lực, coi như là để cho hắn có một ký thác, có một an bài.

Lục Tiểu Bàn truy cầu không cao, cuộc sống như vậy với hắn mà nói đã rất thỏa mãn.

Dù sao, hiện tại Thái Uyên các ẩn ẩn có xu thế trở thành thế lực đan đạo đệ nhất của Lưu Ly Vương Thành, như vậy xuống dưới, theo địa vị của Thái Uyên các không ngừng đề thăng, địa vị của Lục Tiểu Bàn hắn nhất định cũng sẽ tăng lên. Cái này so sánh với năm đó ở Vạn Linh Tông còn đặc sắc hơn nhiều lắm.

Sau khi định tốt danh sách đi Khổng Tước Thánh Sơn, Giang Trần lại một mình gọi Thân Tam Hỏa qua, nói riêng vài câu.

- Tam Hỏa, trên người của ngươi trách nhiệm trọng đại. Có một số việc tuy không phải một sớm một chiều có thể làm được, nhưng phương hướng nhất định phải minh xác, cũng phải nhắm phương hướng này từng bước cố gắng. Ta hi vọng ngươi có thể sớm chút tự mình đảm đương một phía.

Từ khi Thân Tam Hỏa đi vào Thái Uyên các, một mực đều được Giang Trần coi trọng, bị ủy thác trách nhiệm. Hắn biết rõ Giang Trần là rèn luyện hắn.

Đối với cái này, Thân Tam Hỏa tự nhiên không có khả năng không tán thưởng, lập tức gật đầu nói:

- Sư huynh yên tâm, ta có thể sống đến bây giờ, mệnh đều là sư huynh cho. Sư huynh phân phó ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó.

- Ta cứu các ngươi, cũng là bởi vì tông môn. Ngươi muốn báo đáp, cũng là báo đáp tông môn. Trùng kiến tông môn, phục hưng tông môn, dù cái hi vọng này lại xa vời, ta cũng mong các ngươi vì thế mà cố gắng.

Giang Trần không hy vọng đệ tử của Đan Càn Cung, mất phương hướng trong màu sắc rực rỡ ở Lưu Ly Vương Thành.

Dù sao, bọn họ là đệ tử của Đan Càn Cung. Đan Càn Cung là một tông môn có tín ngưỡng, là một tông môn có tinh thần truyền thừa.

Chỉ tiếc, ngoại trừ Thân Tam Hỏa ra, những người khác ở phương diện truyền thừa tín ngưỡng, vẫn là yếu đi một tí.

Nếu trong này có Thẩm Thanh Hồng, Lăng Bích Nhi, hi vọng trùng kiến tông môn sẽ tăng nhiều. Đương nhiên, còn có Mộc Cao Kỳ.

Nghĩ đến Mộc Cao Kỳ, trong nội tâm Giang Trần cũng có chút ít phiền muộn. Hắn quyết định, lần này sau khi từ Lưu Ly Vương Tháp đi ra, vô luận như thế nào, cũng phải đi các nơi tìm một chút.

Một là cứu vớt Mộc Cao Kỳ, hai là điều tra tung tích của phụ thân Giang Phong.

Những năm này, phụ thân Giang Phong hạ lạc, vẫn là sự kiện Giang Trần lo lắng nhất. Dùng tu vi Linh cảnh của phụ thân, vậy mà đến xông Thượng Bát Vực, có đôi khi Giang Trần quả thực không dám nghĩ tiếp, càng nghĩ càng cảm giác sợ nổi da gà.

Bất quá làm một nam nhân, hắn cũng có thể hiểu được phụ thân quyết định.

Một nam nhân có tâm huyết, khi lão bà của ngươi bị người khác dùng sức mạnh mang đi, không người nào có thể lựa chọn bình tĩnh.

Nếu như ai có thể làm được lão bà bị người cướp đi mà thờ ơ, hắn cũng không xứng là một nam nhân.

Về phần trùng kiến Đan Càn Cung, Giang Trần biết rõ, đây không phải sự tình một sớm một chiều. Chỉ có chờ thực lực của mình đại thành, có thể danh chính ngôn thuận hiện thân, thời cơ mới có thể thành thục.

Đương nhiên, những người khác của Đan Càn Cung, ví dụ như bọn người Đan Trì cung chủ, Vân Niết trưởng lão, hôm nay thân ở phương nào? Giang Trần hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút lo lắng.

Dù sao, Đan Trì cung chủ đối với hắn thật sự không tệ, hơn nữa cũng cực kỳ coi trọng hắn. Thậm chí Đan Trì cung chủ còn dự liệu được vận mệnh của Vạn Tượng Cương Vực, từng tiên đoán nói số mệnh tương lai của Đan Càn Cung, có khả năng phải xem Giang Trần hắn.

Hồi tưởng những chuyện cũ trước kia, Giang Trần đối với Đan Trì cung chủ vẫn còn có chút áy náy.

*****

Tuy Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh Trung Vực xâm lấn cùng Giang Trần hắn không có nửa phần quan hệ, thế nhưng mà hắn luôn cảm giác mình cô phụ Đan Trì cung chủ nhờ vả.

Đây không phải tự trách trên đạo nghĩa, mà là tự trách trên tình cảm.

Cho nên hắn mới có thể liều lĩnh một cái giá lớn, nhìn thấy đệ tử của Đan Càn Cung liền cứu ra, chính là vì ở trên tình cảm có thể hơi chút dung hòa.

An bài tốt sự tình của Thái Uyên các, Giang Trần mang theo thân vệ tùy tùng, tiến về Khổng Tước Thánh Sơn.

Khổng Tước Thánh Sơn, cái tồn tại trong truyền thuyết này, đối với rất nhiều người mà nói, là một Thánh Địa. Trước đó, bọn hắn thậm chí nằm mơ cũng không nghĩ qua, có một ngày mình sẽ thường trú ở Khổng Tước Thánh Sơn.

Ngoài Khổng Tước Thánh Sơn, Vân Trung Minh Hoàng đợi chờ đã lâu:

- Chân thiếu chủ, bệ hạ tạm thời có việc, để ta tới nghênh đón ngươi.

Giang Trần cùng Vân Trung Minh Hoàng cũng có qua rất nhiều lần quan hệ, cười nói:

- Bệ hạ không ở Khổng Tước Thánh Sơn?

Vân Trung Minh Hoàng thở dài một hơi:

- Có, bất quá bệ hạ đang xử lý một ít sự tình.

Giống như sợ Giang Trần hiểu lầm, Vân Trung Minh Hoàng lại giải thích nói:

- Bệ hạ đang tiếp kiến Linh Chi đại phiệt phiệt chủ, tựa hồ Linh Chi đại phiệt phiệt chủ là tới cầu hôn, bất quá tựa hồ bệ hạ rất không cao hứng.

- Cầu hôn?

Giang Trần không hiểu thấu.

- Cùng ai cầu hôn?

Vân Trung Minh Hoàng cười khổ nói:

- Trước kia Thiếu chủ ngươi không ở Khổng Tước Thánh Sơn, có lẽ không biết. Bệ hạ có một con gái nuôi, rất ít ra ngoài, cho nên người biết không nhiều lắm, nhưng mà rất nhiều người của Khổng Tước Thánh Sơn nhất mạch, đều là biết đến.

- Ngươi nói là Đan nhi tiểu thư?

Giang Trần đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhớ rõ có một lần, mình cùng Cơ tam công tử còn đi tiếp kiến vị Đan nhi tiểu thư này. Hơn nữa, tựa hồ Cơ tam công tử còn cùng Linh Chi đại phiệt Thiếu chủ Miêu Tác đấu một chầu mồm mép.

Vân Trung Minh Hoàng sững sờ:

- Chân thiếu chủ ngươi biết Đan nhi tiểu thư?

- Nghe nói qua đại danh, đã từng cùng Cơ tam công tử đi bái phỏng, lại chưa gặp mặt. Ta nhớ được Đan nhi tiểu thư có một tiểu nha đầu, tên là Thúy nhi thì phải?

- Phải. Linh Chi phiệt chủ có chút không biết tự lượng sức mình. Cảm thấy Đan nhi tiểu thư là bệ hạ từ bên ngoài nhặt về, liền cảm thấy Miêu Tác trèo cao được. Vốn hôn sự của nam nữ, bệ hạ sẽ không tận lực ngăn trở. Chỉ là Đan nhi tiểu thư kia căn bản đối với Miêu Tác không có bất kỳ ý tứ, Miêu Tác này là có chút cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Vân Trung Minh Hoàng đối với việc này tựa hồ cũng có chút bất mãn.

Giang Trần cười cười, lại không nói gì. Miêu Tác kia cao lớn thô kệch, nhìn bề ngoài mà nói, thật đúng là để cho người sinh không ra cảm giác gì.

Bất quá Giang Trần chưa thấy qua Đan nhi tiểu thư kia, càng không quen biết, tự nhiên bất tiện nói cái gì. Bất quá từ góc độ của Giang Trần xem, Đan nhi tiểu thư này nhất định là chướng mắt Miêu Tác.

Người ta ngay cả Cơ tam công tử cũng không nhìn trúng, Miêu Tác lại tính toán cái gì?

- Ha ha, Chân thiếu chủ, chút sự tình lông gà vỏ tỏi ấy, bệ hạ vẫn không thể không tự mình xử lý thoáng một phát. Ngươi đi theo ta a.

Giang Trần gật gật đầu, đi theo Vân Trung Minh Hoàng, tiến vào Khổng Tước Thánh Sơn Thánh Địa.

Khổng Tước Thánh Sơn chiếm diện tích thật lớn, tuy là thế ngoại chi cảnh, nhưng sẽ không lộ ra hoang vu.

Khổng Tước Thánh Sơn có rất nhiều động phủ, đương nhiên lưu cho Giang Trần, tự nhiên là động phủ đẳng cấp nhất. Cái động phủ này so với động phủ Chí Tôn ở Đan Càn Cung năm đó, càng muốn ưu việt gấp 10 lần.

- Ha ha, Chân thiếu chủ, cái động phủ này, ngươi có thoả mãn không?

Vân Trung Minh Hoàng mang theo Giang Trần đi thăm một vòng, cười hỏi.

- Động phủ bực này, nếu ta nói không hài lòng, cái kia chính là làm kiêu.

Giang Trần cũng cười nói.

Vân Trung Minh Hoàng gật gật đầu:

- Tốt rồi, bệ hạ phân phó ta dàn xếp Thiếu chủ ngươi, có chuyện gì, ngươi trực tiếp tìm ta là được. Đúng rồi, ngươi là Thiếu chủ, ngoại trừ tùy tùng thân vệ ra, còn có thể đi mua sắm một ít nô lệ, dùng cấp bậc của ngươi, nếu trong động phủ không có mấy trăm nô lệ để sai sử, chiếu cố công việc hằng ngày, không khỏi sẽ xin lỗi thân phận của ngươi rồi.

Giang Trần cười cười, hắn cũng biết, ở địa phương như Lưu Ly Vương Thành, đều chú ý phô trương. Thân vệ tùy tùng bình thường đều là thời điểm ra ngoài mới mang theo, bình thường thân vệ tùy tùng sẽ không cần làm chuyện gì.

Đại đa số sự tình, đều do nô lệ đi làm. Đương nhiên, nô lệ là thuộc về xưng hô không có tôn nghiêm, bình thường loại này gọi là tạp dịch, hoặc tôi tớ.

Tôi tớ cùng tùy tùng thoạt nhìn tương tự, kỳ thật tính chất lại hoàn toàn bất đồng. Tùy tùng là tùy tùng, mà tôi tớ là người hầu, địa vị là đầy tớ, không có quyền tự chủ gì.

Giang Trần nhìn động phủ to như vậy, cũng biết chỉ dựa vào mấy tùy tùng của mình, nhất định là quản lý không được. Tuy hắn không thích nô lệ gì đó, nhưng mà nhận người là phải làm.

Chứng kiến Giang Trần đã thoả mãn, Vân Trung Minh Hoàng liền đưa ra cáo từ:

- Chân thiếu chủ, ở đây cũng không có việc gì, có lẽ hôm nay, hoặc ngày mai, bệ hạ sẽ triệu kiến ngươi. Ngươi trước dàn xếp một chút a. Ta còn có sự tình, không ở chỗ này quấy rầy các ngươi.

Nhìn thần thái của Vân Trung Minh Hoàng có chút vội vàng, tuy nội tâm Giang Trần cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không truy vấn cái gì.

Đối với động phủ này, Giang Trần là phi thường hài lòng. Ban đầu ở động phủ của Đan Càn Cung, Giang Trần đã phi thường hài lòng, bất quá động phủ của Khổng Tước Thánh Sơn, hiển nhiên là gấp 10 lần ở Đan Càn Cung.

- Câu Ngọc, cái động phủ này rất lớn, mọi người bắt đầu cuộc sống hàng ngày, ngươi tạm thời phụ trách an bài thoáng một phát. Tranh thủ mấy ngày nay, giải quyết mấy sự tình kia đi.

Câu Ngọc gật gật đầu, nàng làm những sự tình này, luôn thuận buồm xuôi gió. Cười hỏi:

- Thiếu chủ, ngươi ý định chiêu bao nhiêu nô lệ tạp dịch?

Giang Trần cười nói:

- Vân Trung Minh Hoàng nói như thế nào cũng phải có mấy trăm, bất quá ta cảm thấy không cần khoa trương như vậy. Một hai trăm là đủ.

Câu Ngọc cười hì hì nói:

- Nói như vậy, chúng ta còn phải xuống núi một chuyến a. Mua bán đầy tớ này, dù sao cũng phải có chút chú ý a?

Giang Trần gật đầu:

- Việc này chúng ta nói sau, trước đem tất cả dàn xếp tốt.

Lần này người theo tới Khổng Tước Thánh Sơn không nhiều lắm, ngược lại rất dễ dàn xếp. Bất quá động phủ lớn như vậy, đích thật là có chút quạnh quẽ.

Cái động phủ này, thiết kế cân nhắc phi thường chu đáo, thập phần tinh diệu.

Có khu vực chuyên môn tài bồi Linh Dược, có khu vực chuyên môn luyện chế đan dược, có khu vực chuyên môn tu luyện võ đạo, còn có khu vực sinh hoạt, công năng thập phần đầy đủ.

Dàn xếp tốt hết thảy, Giang Trần vốn định chờ một chút lại đi bái kiến Khổng Tước Đại Đế, không nghĩ tới vừa dàn xếp tốt, động phủ của hắn đã tới khách nhân đầu tiên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)