Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0981

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0981: Đa Mai minh hoàng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Không biết vì sao nhìn thấy tiểu cô nương này hắn cảm thấy rất thân thiết, cảm thấy tiểu cô nương này rất đáng yêu, giống như trong nháy mắt có thể nắm trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng của hắn vậy.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa nhìn qua tiểu cô nương này, trong lòng có cảm giác ấm áp.

Kiếp tước kiếp này cơ hồ Giang Trần không có kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ con. Giờ phút này bỗng nhiên lại có một tiểu cô nương xâm nhập vào trong thế giới của hắn, hiện tại ở trước mắt, lại ở trong hoàn cảnh xinh đẹp như vậy, khiến cho trong lòng Giang Trần cảm thấy rất ấm áp.

- Ài, không thể tưởng tượng được ta là người của hai thế giới, thế nhưng còn chưa trải nghiệm qua cảm giác vô ưu vô lự lúc nhỏ.

Không biết vì sao nhìn thấy tiểu cô nương này, Giang Trần có cảm giác trong lòng mình mềm lại, giống như tiểu cô nương này có một loại khí chất đặc biệt, khiến cho trong lòng hắn mềm lại tràn ngập cảm xúc, có cảm giác lập tức bộc phát.

Nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của Giang Trần đang nhìn mình, hiển nhiên tiểu cô nương cũng cảm nhận được thiện ý trong mắt Giang Trần, đôi mắt chớp chớp nhìn qua Giang Trần, nói:

- Đại ca ca, huynh không sao chứ?

Giang Trần nhịn không được cười lên, nói:

- Ta không sao. Tiểu cô nương, muội tên là gì?

Tiểu cô nương nghe nói Giang Trần không có việc gì, cũng nhẹ nhàng vỗ ngực mình, vẻ lo lắng trong mắt nhạt đi rất nhiều, chăm chú đáp lại lời hắn:

- Muội gọi là Niệm nhi, mẫu thân ta nói là Tư Niệm Niệm.

- Niệm nhi?

Giang Trần cười nói:

- Danh tự rất êm tai. Đúng rồi, niệm nhi, tại sao một mình muội lại ở nơi này? Không sợ người xấu sao?

Niệm nhi nghiêng cái đầu nhỏ, cười hì hì nói:

- Đây là Khổng Tước thánh sơn, người xấu nào dám tới? Cho dù dám tới, đại đế gia gia cũng sẽ đánh bọn họ chạy trối chết. Còn có mỗ mỗ... Bọn họ đều nói, người xấu sợ nhất mỗ mỗ.

- Mỗ mỗ? Mỗ mỗ muội là ai?

Trong lòng Giang Trần suy đoán, tiểu cô nương này liệu không phải là tôn nữ của Đa Mai minh hoàng đó chứ?

Trong lúc suy đoán, bỗng nhiên trong Đa Mai đạo tràng có mấy đạo thân ảnh màu trắng bắn ra. Lúc nhìn thấy Giang Trần, mấy đạo thân ảnh này đều khẽ giật mình, thất thanh nói:

- Chân thiếu chủ?

Giang Trần mỉm cười chắp tay nói:

- Chư vị đạo hữu, Chân mỗ lên núi nhiều ngày, hôm nay vừa vặn nhàn rỗi, đặc biệt tới bái phỏng Đa Mai minh hoàng.

Nhìn thấy Chân thiếu chủ, những người này cũng không dám lãnh đạm, vội vàng thi lễ với Giang Trần, nói:

- Không biết thiếu chủ tới chơi, không có tiếp đón từ xa. Mong thiếu chủ lượng thứ.

Một người khác gọi tiểu cô nương kia:

- Niệm nhi, bên ngoài gió tuyết rất lớn, nhanh đi vào trong.

Niệm nhi kia dường như rất ngạc nhiên về Giang Trần, đôi mắt to giống như biết nói chuyện quét tới quét lui người Giang Trần, nói:

- Đại ca ca, huynh là Chân thiếu chủ sao? Niệm nhi nghe người ta nói, hiện tại từ trên xuống dưới Lưu Ly vương thành đều coi huynh là đại anh hùng a.

Người khác khoa trương gọi hắn là đại anh hùng của Lưu Ly vương thành, Giang Trần cũng không cảm thấy có gì là khác thường. Thế nhưng bị tiểu cô nương này nói như vậy, Giang Trần lại cảm thấy có chút ngại ngùng.

Tuy rằng hắn làm ra chút cống hiến cho Lưu Ly vương thành, thế nhưng còn xa không tới tình trạng được coi là đại anh hùng. Điểm này trong lòng Giang Trần hiểu rõ.

Đa Mai Minh Hoàng đối với việc Giang Trần tới chơi có chút ngoài ý muốn.

Nhưng mà dùng tính cách của Đa Mai Minh Hoàng, tuy rằng ngoài ý muốn, thế nhưng cũng không có nghĩ nhiều.

- Chân thiếu chủ, bệ hạ lập người làm thiếu chủ, Đa Mai đã từng nghi hoặc qua. Cũng nêu ý kiến không đồng ý. Nhưng mà ta hoan nghênh người đã dùng thực tế chứng minh ý kiến của ta là sai. Ta cũng không phản đo ói nữa. Chỉ cần người có thể khiến cho Đa Mai cảm thấy đáng giá để Đa Mai ủng hộ, thì Đa Mai nhất định sẽ kiên định với lựa chọn của mình, kiên định hơn bất kỳ kẻ nào khác. Không nên hỏi ta vì sao, bởi vì Khổng Tước thánh sơn cần một người thừa kế kiệt xuất.

Đa Mai Minh Hoàng lạnh lùng nói, rất thẳng thắn.

Cho dù nói thật một câu, nếu như đổi lại người khác có lẽ sẽ lựa lời mà nói, uyển chuyển hơn một ít, dễ nghe hơn một ít.

Thế nhưng mà từ trong miệng nàng nói ra, vĩnh viễn đều lạnh lẽo, bộ dáng lạnh như băng như vậy.

Nếu như là người tính cánh hẹp hòi một ít, nghe nàng nói như vậy chỉ sợ cũng khó tránh khỏi trong lòng sẽ sinh ra khúc mắc. Dù sao người ta hiện tại đã là thiếu chủ, mà ngươi coi như là bộ hạ cũ của Khổng Tước đại đế, trên danh nghĩa cũng là thuộc hạ của mình.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, gật gật đầu nói:

- Cho dù Minh hoàng không có giải thích ta cũng sẽ không hiểu lầm ý tứ của ngươi. Các ngươi có thể ở bên cạnh bệ hạ ngoài ngàn năm, chứng minh các ngươi đã thông qua khảo nghiệm của bệ hạ. Chắc chắn sẽ không phải là loại người không rõ thị phi, không hiểu đại cục. Bằng không mà nói, bệ hạ cũng không đề bạt các ngươi tới độ cao như vậy. Điểm này Chân mỗ chưa bao giờ hoài nghi qua.

Giang Trần nói những lời này cũng rất thản nhiên.

Nhưng mà, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Đa Mai Minh Hoàng hiện lên vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên nàng không ngờ tới Chân thiếu chủ này lại biến tiến thoái như vậy.

Người trẻ tuổi, được lập làm thiếu chủ, theo lý thuyết ít nhiều cũng có chút lâng lâng, vênh váo tự đắc, thậm chí là quên hết tất cả.

Thế nhưng mà Chân thiếu chủ này rõ ràng có thể đứng ở độ cao nhìn vấn đề này.

Loại khí độ này hiển nhiên khiến cho Đa Mai Minh Hoàng có chút ngoài ý muốn, sắc mặt cũng có chút ôn hòa, gật gật đầu nói:

- Bệ hạ không nhìn nhầm chúng ta, tin rằng bệ hạ cũng không nhìn nhầm người. Nhưng mà, chúng ta khác với những dân chúng bình thường trong Lưu Ly vương thành. Ta sẽ không bị một ít việc nhỏ mà làm lu mờ phán đoán của mình. Ngươi vì Lưu Ly vương thành làm những chuyện kia, tuy rằng không tồi, thế nhưng từ góc độ của ta thấy, còn chưa đủ được xưng là anh hùng của Lưu Ly vương thành. Phẩm tính của một người, cấp độ cao thấp của một người phải phán đoán từ đại sự. Trận chiến với Đan Hỏa thành, ta chỉ có thể nhìn ra được thiên phú đan đạo của người. Thịnh hội Lưu Ly vương tháp, ta cũng chỉ có thể nhìn thấy thiên phú võ đạo của người. Hai phương diện này ta cũng đã tán thành người. Về phần phẩn tính và độ cao, phải ở lâu mới biết được nhân tâm, ta sẽ dùng ánh mắt công chính để quan sát.

Giang Trần bắt đầu kính nể Đa Mai Minh Hoàng.

Hắn thân ở địa vị cao, trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, ba đại Minh hoàng khác ở trước mặt hắn cũng không có nói qua những lời này.

Điều này không có nghĩa là trong lòng ba người này hoàn toàn tán thành hắn. Có lẽ, trong lòng ba người này cũng có nghi kị, chỉ là bọn họ không có nói ra

Duy chỉ có Đa Mai Minh Hoàng mới dám nói những lời này.

Loại tính cách này đối với người lòng dạ hẹp hòi mà nói, có lẽ sẽ không chấp nhận được. Nhưng mà Giang Trần là người của hai thế giới, cũng biết bên người một thượng vị giả, kỳ thực cũng không thiếu những người ăn ngay nói thẳng như vậy.

*****

Nếu như bên người một thượng vị giả không có người như vậy mới là nguy hiểm.

Lời nói tới đây, mục đích của hắn cũng đã đạt tới. Hắn tới nơi này không phải là vì muốn tìm kiếm vận khí, cũng không phải để cho Đa Mai Minh Hoàng vừa gặp đã cúi đầu với hắn.

Dùng thân phận và địa vị của Tứ đại hoàng giả, chuyện này cũng không thực tế một chút nào.

Lần bái phỏng này của hắn kỳ thực chỉ là biểu đạt một loại tư thái của mình mà thôi.

Lại tùy ý đàm luận vài câu, Giang Trần liền đứng dậy cáo từ.

Đa Mai Minh Hoàng cũng không giữ khách, tiễn Giang Trần tới cửa rồi nói:

- Những lời nói khách khí lão thân không nói nhiều. Người có vấn đề gì thì có thể tới tìm Vân Trung Minh Hoàng trước. Người có Thiếu Vũ lệnh, nếu vấn đề lớn người còn có thể điều động Khổng Tước vệ. Cho nên lão thân nói, có việc đừng tới tìm lão thân nói nhảm.

Giang Trần cười cười, đối với ngôn từ sắc bén của Đa Mai Minh Hoàng cảm thấy khó có thể ứng đối.

Hắn lại nói sang chuyện khác:

- Lúc trước ở trước sơn môn có một tiểu cô nương năm sáu tuổi, rất là đáng yêu. Là ngoại tôn nữ của Minh hoàng sao?

- Ngươi nói tới Niệm nhi sao?

Đa Mai Minh Hoàng nao nao, hiển nhiên nàng còn chưa thích ứng được chuyện Giang Trần đột nhiên hỏi tới chuyện này.

Giang Trần cười gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, tiểu cô nương này nói mình gọi là Niệm nhi.

Nói tới Niệm nhi, trong đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Đa Mai Minh Hoàng nhiều thêm mấy phần nhu hòa, giống như tiểu cô nương giống như thiên sứ kia khiến cho Đa Mai Minh Hoàng lạnh lẽo như khối băng này cũng có thể bị hòa tan vậy.

- Ài, lão thân một mực thanh tu, chưa từng có hôn phối, sao lại có ngoại tôn nữ được chứ? Niệm nhi là đại đế bệ hạ ủy thác ta nuôi dưỡng, đây là một tiểu nha đầu thiện lương, số khổ, còn là một tiểu nha đầu số khổ, không có mẫu thân.

Nói tới đây, ánh mắt Đa Mai Minh Hoàng nhìn về phía Giang Trần:

- Ngày hôm trước không phải thiếu chủ cũng biết rõ chuyện cầu hôn hoang đường kia hay sao?

Giang Trần nhướng mày, nhớ tới cái gì rồi nói:

- Niệm nhi này là nhi nữ của Đan nhi tiểu thư sao?

Giang Trần còn chưa nhìn qua Đan nhi tiểu thư này, vốn tưởng rằng ngày hôm trước có thể nhìn thấy. Kết quả người ta bởi vì không muốn bị cầu hôn quấy nhiễu cho nên trực tiếp tuyên bố bế tử quan ba năm.

Về sau Giang Trần nghe Khổng Tước đại đế bệ hạ nói, Đan nhi này có một nhi nữ, lại không nghĩ rằng hôm nay hắn lại nhìn thấy.

Mà nhìn thấy tiểu cô nương giống như thiên sứ này cũng khiến cho trong lòng Giang Trần mềm nhũn, thoáng cái giống như bị đánh trúng vậy.

Khiến cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác thân thiết khó hiểu với tiểu cô nương này, có chút hiếu kỳ, thậm chí là hoàn toàn không rõ tại sao lại sinh ra cảm giác yêu thương.

Cũng bởi vì loại cảm xúc khó hiểu như vậy, khiến cho Giang Trần nhịn không được mà hỏi Đa Mai Minh Hoàng.

Nghe thấy Đa Mai Minh Hoàng nói tiểu cô nương này đáng thương như vậy, trong lòng Giang Trần không hiểu sao lại run rẩy một chút, không ngờ lại có chút đồng tình, có chút cảm giác thương cảm.

Võ giả như Giang Trần, đạo tâm cứng rắn như bàn thạch. Đột nhiên xuất hiện cảm giác khó hiểu này cũng khiến cho trong lòng Giang Trần âm thầm cảm thấy kỳ quái.

- Ài, xem ra kiếp trước kiếp này không có quen biết, nói chuyện với tiểu hài tử, khiến cho ta trời sinh không có lực miễn dịch với tiểu hài tử a. Chỉ là vì sao tiểu cô nương này lại khiến cho bản thân ta có cảm giác thân thiết không nói nên lời như vậy?

Kỳ thực Giang Trần cũng chỉ hiếu kỳ, chỉ là hắn vẫn cảm thấy, có lẽ bởi vì trời sinh hắn ưa thích mấy tiểu cô nương đáng yêu như vậy mà thôi.

Đi ra khỏi sơn môn Đa Mai đạo tràng, Giang Trần cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn vài lần, cuối cùng không có thu hoạch được gì, lúc này mới bực mình rời khỏi.

Hắn rất muốn liếc mắt lại nhìn tiểu cô nương kia, thế nhưng mà dù sa ocuxng mới tới, nếu như hắn biểu hiện quá mức nóng vội với một tiểu cô nương năm sáu tuổi, sẽ khiến cho Đa Mai Minh Hoàng cảm thấy khó chịu, nghi kị.

Sau khi Giang Trần rời khỏi một lát, Niệm nhi cũng vội vã đi tới bên cạnh Đa Mai Minh Hoàng.

- Mỗ mỗ, bọn họ mang đại ca tới gặp người. Niệm nhi muốn trò chuyện với đại ca ca a.

Niệm nhi kích động chạy tới.

Vừa vặn Đa Mai Minh Hoàng vừa mới tiễn Giang Trần rời đi, nhìn thấy Niệm nhi, trên mặt hiện lên nụ cười khó có được.

- Niệm nhi, con có biết đại ca ca kia là ai không?

Tiểu cô nương vô cùng hiểu chuyện, gật đầu nói:

- Biết rõ a, bọn họ nói đại ca ca chính là Chân thiếu chủ, là đại anh hùng của Lưu Ly vương thành a.

Đa Mai Minh Hoàng nhíu mày một cái, nói:

- Niệm nhi cũng biết Chân thiếu chủ là đại anh hùng sao?

Đôi mắt giống như tinh linh của Niệm nhi chớp chớp, ngẫm lại một lúc rồi mới thành thực nói:

- Tất cả mọi người nói như vậy, Niệm nhi cảm thấy, chắc chắn tất cả mọi người sẽ không sai a.

Đa Mai Minh Hoàng than nhẹ một tiếng, cũng không nói cái gì nữa.

Trong lòng của nàng không phủ nhận cống hiến của Chân thiếu chủ với Lưu Ly vương thành, đả bại Đan Hỏa thành, đả bại Kê Lang Đan Vương, quả thực đã lập nhiều công lao cho Lưu Ly vương thành.

Thế nhưng mà Đa Mai Minh Hoàng đối với lai lịch của Chân thiếu chủ, đối với phẩn tính của Chân thiếu chủ hoàn toàn không biết gì cả. Coi như là tính cách của nàng trong lúc nhất thời cũng rất khó tiếp nhận hoàn toàn vị thiếu chủ quật khởi trong thời gian ngắn như vậy.

Chỉ là bệ hạ đã quyết định, Đa Mai nàng cũng không thể làm quá, phản đối quyết định của bệ hạ, nàng cũng không dám, cũng không thể.

- Mỗ mỗ, đại ca ca đi rồi sao?

Hai mắt Niệm nhi tìm kiếm khắp nơi, không nhìn thấy Giang Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thất vọng.

- Đúng vậy, hắn vừa mới đi. Niệm nhi, tuổi con còn nhỏ, cũng không thể chơi với Chân thiếu chủ, con tìm hắn làm gì?

Đa Mai Minh Hoàng lơ đễn trả lời, cho rằng tiểu cô nương chỉ nhất thời cao hứng.

- Đại ca ca là người tốt, khi đại ca ca nhìn Niệm nhi, khiến cho Niệm nhi cảm thấy rất thân thiết. Cảm thấy đại ca ca giống như là người ông trời phái xuống bảo hộ Niệm nhi. Mỗ mỗ, đại ca sẽ bảo hộ Khổng Tước thánh sơn, sẽ bảo hộ tất cả chúng ta, sẽ bảo hộ Niệm nhi, đúng không?

Niệm nhi giống như sợ mỗ mỗ đưa ra đáp án mà nàng không muốn nghe, cho nên sau khi nói tới vấn đề này, khuôn mặt nhỏ nhắn vì căng thẳng mà kéo căng, chăm chú và chờ mong nhìn qua Đa Mai Minh Hoàng.

Đa Mai Minh Hoàng than nhẹ một tiếng, nói:

- Hy vọng hắn sẽ làm vậy.

Niệm nhi lớn tiếng nói:

- Đại ca ca nhất định sẽ làm vậy. Niệm nhi biết rõ, ánh mắt của đại ca ca chính là người tốt, đại ca ca nhất định sẽ bảo hộ Niệm nhi, sẽ bảo hộ Khổng Tước thánh sơn chúng ta.

Đa Mai Minh Hoàng nghe thấy Niệm nhi nói chắc chắn như vậy, trong lòng cũng thầm than:

- Chân thiếu chủ à Chân thiếu chủ, nếu như ngươi thực sự là chân mệnh thiên tử. Là chân mệnh thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn, đó chính là vinh hạnh của Khổng Tước thánh sơn. Nếu như ngươi không phải, là một gian tặc có dị tâm, vậy thì hành động của ngươi rất cao tay. Chẳng những lừa gạt hoàn mỹ, lừa gạt bệ hạ, ngay cả tiểu nha đầu năm sáu tuổi cũng bị ngươi lừa gạt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)