← Ch.0040 | Ch.0042 → |
Ở trong Hoàng cung đại điện của Lam Vân đế quốc, đương kim bệ hạ Lam Vân đế quốc Hồng Nghị Đại Đế đang ngồi trên ngai, phía dưới văn võ bá quan đã đầy đủ hết. Hôm nay là náo nhiệt ít có trong mấy năm gần đây, ở trong đại điện đều là quan viên tam phẩm trở lên, mà ở trước nhất văn thần là Thái Phó Chu Tùng, phương diện võ tướng là Trình Tiếu Thiên đã nhiều năm không lãnh binh, ở bên cạnh hắn là Lôi Nhạc.
Lúc này đang có thái giám tuyên đọc ý nghĩa chiến thắng lần này, tuy cũng biết thắng trận, nhưng đến cùng chuyện gì xảy ra thì không phải ai cũng biết. Người phía dưới nguyên một đám đều nghe nhập thần, nhưng mà có một ít người lại có biểu lộ khác nhau.
Gia chủ Âu Dương gia tộc, Thái tử Thái Bảo Âu Dương Hải là một người trong đó, trên mặt hắn có chỉ là mây đen, lần này có bệ hạ, Chu gia cùng những nhà khác ủng hộ, hắn chiếm được hai vị trí Tướng quân trọng yếu, ai biết được vừa tiếp nhận không đến một tháng đã bị phá thành. Hai Tướng quân đều chết hết, còn để cho Man tộc sát nhập tiến vào biên cảnh, vì chuyện này mà gần đây Âu Dương Hải bị Hoàng Thượng khiển trách mười mấy lần rồi.
Dù sao lúc trước Âu Dương Hải vỗ ngực cam đoan, hắn cho rằng phái một vài cao thủ gia tộc là được rồi, ai biết ở trong chiến đấu hơn mười vạn đại quân, tác dụng của cao thủ cũng có hạn. Ngược lại là Âu Dương gia tộc, lần này tổn thất thảm trọng.
Đương nhiên, đại đa số mọi người là lão luyện thành thục, biểu lộ phi thường vui mừng. Về phần Hoàng đế kia, tuổi gần bốn mươi, nhưng hắn vẫn rất trẻ trung khoẻ mạnh, ở trên mặt của hắn chỉ có uy nghiêm, cùng một chút thoả mãn. Ngồi ở trên vị trí kia, giờ phút này khí thế của hắn bao phủ toàn trường, bao quát tất cả quan lại, giống như bao quát toàn bộ thiên hạ vậy.
Sau khi thái giám tuyên đọc xong, hoàng đế cũng nên khởi hành rồi, bởi vì đại quân của Trình Vũ Phi cũng sắp đến Hoàng Thành. Hắn phải dẫn đầu văn võ triều thần đi nghênh đón đại quân chiến thắng.
- Làm con ta bị thương, con mẹ nó là tìm chết, muốn chết, muốn chết...
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng nổ vang.
- Thanh âm gì?
- Người nào làm càn như vậy, dám ở đế đô xằng bậy như thế.
- Thanh âm này rất quen thuộc, hình như...
...
Người quen thuộc thanh âm của Trình Vũ Phi cũng không ít, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Trình Tiếu Thiên, sắc mặt của Trình Tiếu Thiên cũng biến đổi, có người dám tổn thương Tôn nhi của mình. Nhưng hắn cũng không có tỏ vẻ gì, trên đại điện là để cho hoàng đế phát uy, cho nên phải thu liễm, nhưng giờ phút này uy áp cùng khí thế trên người hắn dần dần bộc phát, khí thế quân lâm thiên hạ của hoàng đế bị hắn phá hư.
- Trấn Quốc Công không cần lo lắng quá mức, Vũ Phi huynh đã đuổi qua, sự tình sẽ không quá nghiêm trọng.
Thấy Trình Tiếu Thiên tuy không có lên tiếng, lại làm cho tất cả mọi người trong đại điện cảm giác vô cùng áp lực, Hình bộ thượng thư Tống Bảo Gia, là phụ thân của Tống Phúc đứng ở phía sau lên tiếng khuyên bảo. Tống gia cùng Trình gia đồng khí liên chi, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, lúc này hào khí đặc biệt, cũng chỉ có hắn mới dám mở miệng khuyên bảo.
- Ân!
Trình Tiếu Thiên ân một tiếng, ánh mắt nhìn xa xa, không biết rốt cuộc đã xảy chuyện gì ra.
- Người phương nào lớn mật xông vào cung, lập tức lui ra.
- Đứng lại...
- Oanh...
...
Nhưng vào lúc này, có một người chung quanh thân thể phát ra quang mang kim hoàng sắc, một đạo kim quang trực tiếp phóng tới đại điện. Văn võ bá quan tiến vào đại điện là một chuyện, đột nhiên có người nhảy vào lại là một chuyện, đại nội thị vệ cùng cao thủ trong hoàng cung nhao nhao vọt lên chặn đường. Nhưng mà tốc độ của tia sáng này quá nhanh, hơn nữa rất hung mãnh, lập tức đánh bay mấy người cản đường ra ngoài.
- Bảo hộ Hoàng Thượng...
- Bắn chết hắn...
- Ngăn hắn lại...
- Đừng xằng bậy, đó là Trình Vũ Phi Đại tướng quân.
...
Lúc này bất luận bên ngoài đại điện hay là trong đại điện đều có chút rối loạn, trong đại điện đột nhiên xuất hiện không ít cao thủ, nhưng rất nhanh đã có người phát hiện là Trình Vũ Phi.
- Dừng tay.
Thanh âm của hoàng đế uy nghiêm vô cùng, lập tức vang vọng hoàng cung, tất cả mọi người đều ngừng lại, mà hắn vừa khoát tay, cao thủ trong đại điện cũng nhao nhao biến mất. Nếu như truyền đi đại thần Lam Vân đế quốc vào triều, hoàng đế phải võ trang đầy đủ đề phòng, đây chẳng phải là thiên đại chê cười sao.
Lúc này toàn thân Trình Vũ Phi phát ra quang mang kim sắc, chiến giáp còn ở trên thân thể, chiến giáp của hắn hiển nhiên không phải phàm vật, nguyên khí lưu động làm cho hắn có thể dừng lại ngắn ngủi trên không trung. Lúc này không có người cản trở, Trình Vũ Phi trực tiếp thả người bay về đại điện, áo choàng cực lớn bị thổi bay, trên mặt Trình Vũ Phi mang theo thần sắc cuồng bạo. Người quen đều biết, đó là sinh tử chém giết ở thời khắc mấu chốt nhất, Trình đại tướng quân mới biểu lộ như vậy.
- Oanh...
Trình Vũ Phi rơi xuống đất, trên mặt đất nhao nhao nổ tung.
Bên cạnh có mấy Ngự Sử rất bất mãn, đây là cái gì, đây là đang diễu võ dương oai cùng bệ hạ, đây là đại bất kính, đây là tội lớn. Bọn hắn vừa muốn đi ra ngoài, lập tức bị một ít người coi như thông minh giữ chặt. Người khác ở hoàng cung phóng rắm, ngươi muốn trị tội hắn cũng được, nhưng muốn trị tội Trình gia gia chủ Trình đại tướng quân, cái kia không phải vô nghĩa sao.
- Đây là...
- Đây không phải là Trình đại thiếu sao?
- Xem ra sắp không xong rồi.
...
- Trình gia ta vì Lam Vân đế quốc khai cương khoách thổ, chém giết chinh chiến vài thập niên, nam tử Trình gia tử thương vô số, chửi bới, hoài nghi cũng không ít. Chúng ta ở tiền tuyến chém giết chiến đấu, phía sau lại nghĩ tính toán chúng như thế nào ta, nhưng kết quả ra sao. Thay đổi phế vật cầm quân, thiếu chút nữa để cho đại quân Man tộc sát nhập biên cảnh, chúng ta liều chết chiến một trận, cuối cùng chuyển bại thành thắng. Hôm nay Trình Vũ Phi ta dẫn đầu đại quân trở về, kết quả thì như thế nào, vừa trở về đã có người ra tay đối với con của ta, hiện tại con ta sinh tử khó liệu, hôm nay ba đời Trình gia ta đứng ở nơi này, các ngươi có thủ đoạn gì, thi triển ra hết đi.
Chữ cuối cùng của Trình Vũ Phi, chấn đắc một ít văn thần té xỉu, nhưng mà đồng thời rung động cả văn võ triều thần.
Mà ngay cả những Ngự Sử không quen nhìn vừa rồi cũng nói không ra lời, đối đãi công thần như vậy, tâm ai không hàn. Quan trọng nhất là, giờ phút này đến phụ cận mọi người rốt cục nhìn rõ ràng, Trình Vũ Phi ôm Trình Cung trong ngực một thân là huyết, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu rồi. Chỉ cần con mắt không mù đều có thể nhìn ra, thân thể Trình Cung có nhiều chỗ vặn vẹo không bình thường, đó là do xương cốt vỡ vụn tạo thành.
Mà giờ khắc này một ít người công lực cao thâm càng thấy rõ ràng, thương thế của Trình Cung này xác thực rất nghiêm trọng, xương gãy trên người có hai mươi mấy chỗ. Ở bọn hắn xem ra, đứa nhỏ này đã xong, hơn nữa những lời này của Trình Vũ Phi, một ít tướng lãnh Trình hệ thậm chí nước mắt cũng chảy xuống.
Hoàng đế một mực ngồi ở ngôi cửu ngũ cũng đứng lên, đây là hắn hoàn toàn không nghĩ tới, bởi vì trong lòng hắn rõ ràng nhất, lời này của Trình Vũ Phi là nói cho hắn nghe. Trong nội tâm Hoàng đế hận a, ai mà ngu ngốc như vậy, cũng dám ra tay ở lúc này, động một tên quần là áo lượt có ích lợi gì, đây không phải là lửa đổ thêm dầu sao. Vốn lần này đem tràng diện làm lớn một chút, chính là vì hòa hoãn quan hệ cùng Trình gia, tận lực sự bỏ qua tình trước kia. Dù sao sự tình lần kia, người biết còn không tính quá nhiều, lúc này thì tốt rồi.
Thời điểm Trình Vũ Phi nói chuyện, Trình Tiếu Thiên đã đi tới bên cạnh hắn, đưa tay dò xét Trình Cung, sắc mặt của Trình Tiếu Thiên càng phát ra khó coi. Cả người cũng muốn phát nổ, con mắt Trình lão gia tử đã biến hồng, giờ phút này trong đầu hắn nghĩ tới đều là những lời nói mà ngày đó Trình Cung nói ở tiểu viện.
- Gia gia đừng nóng vội, ta không sao đâu. Chỉ là tổn thương có chút trọng, nhưng Âu Dương Ngọc Long này đã bị ta giết, Âu Dương Tranh Lãng bị phụ thân giết chết.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm có chút suy yếu truyền vào trong tai Trình Tiếu Thiên, Trình Tiếu Thiên không dám tin nhìn Trình Cung, bởi vì căn bản không thấy hắn nói chuyện ah. Chẳng lẽ tiểu tử này biết truyền âm nhập mật, nhưng này cũng không đúng a, thủ chưởng của mình ở trên người hắn, vừa rồi chỉ là cảm giác bụng của hắn động vài cái, thanh âm này bí mật truyền vào trong tai mình.
- Ân!
Trình Tiếu Thiên giống như là đáp ứng, hoặc như là giận không kiềm được kêu rên một tiếng.
- Oanh!
Sau đó Trình Tiếu Thiên mãnh liệt đập mạnh xuống, toàn bộ đại điện đều run lên, thạch đầu ở trong đại điện nát bấy, làm cho tất cả mọi người cảm giác được thân thể cũng theo đó run lên, vị lão soái này nổi giận sẽ không bình thường a.
Không ít người trên mặt đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ, bởi vì lực lượng vừa rồi của Trình Tiếu Thiên quá mức khổng lồ, người quen thuộc hắn liền biết, lực lượng của hắn có tăng lên.
Lúc này có người khiếp sợ, có người sốt ruột, cũng có người không sao cả ở một bên nhìn xem. Như là đương triều Thái Phó, từ sau khi đi vào một mực như chưa tỉnh ngủ, cho dù phát sinh chuyện lớn như vậy hắn cũng nhắm mắt lại, mà Âu Dương Hải, còn có một số người khác thì ở một bên nhìn xem thế nào, trong nội tâm có chút hả hê.
- Người đâu, lập tức truyền Ngự y cứu chữa cho Trình Cung. Trình đại tướng quân đừng vội, chuyện này trẫm sẽ cho ngươi một cái công đạo, người đâu, lập tức tra ra rốt cuộc là ai lẻn vào đế đô muốn gia hại trung thần triều đình.
Hoàng đế cũng đứng dậy đi tới hai bước, tuy không có rời bậc thang, nhưng cũng xuống vài bước tỏ vẻ quan tâm. Vừa rồi ánh mắt của hắn đảo qua mấy gia tộc có liên quan đến sự tình lần này, bọn hắn chứng kiến ánh mắt hoàng đế đều lộ ra thần sắc vô tội. Trên thực tế trong nội tâm hoàng đế đã hiểu rõ, loại thời điểm này, chỉ cần người hơi chút bình thường sẽ không là ra sự tình ngu ngốc này, tuy lần này bất lực, nhưng những người này sẽ không ngu ngốc như vậy, cho nên hắn nghĩ chuyện này là do Man tộc hoặc là quốc gia khác làm.
Trình Vũ Phi mãnh liệt quay đầu nhìn về phía Âu Dương Hải:
- Bệ hạ không cần tra xét, người muốn lấy tánh mạng con ta là Âu Dương gia tộc. Là Thống lĩnh tân nhiệm, vứt bỏ thành một mình đào tẩu Âu Dương Ngọc Long, một người trong quân ngũ năm năm lại mang theo một đám người vây giết con ta.
Trong nội tâm Âu Dương Hải đang vui vẻ, ai bảo Trình gia các ngươi hung hăng càn quấy, mặc dù Trình Cung là quần là áo lượt phá gia chi tử, nhưng nếu như hắn thật sự bị giết hoặc là bị phế, đả kích đối với Trình gia vẫn rất lớn. Nhất là uy vọng sẽ giảm mạnh, như vậy bước tiếp theo mình có thể liên hợp người khác, nghĩ biện pháp giành một ít lợi ích, đem tổn thất trước kia lấy về. Đang nghĩ ngợi, không nghĩ tới ánh mắt giống như giết người của Trình Vũ Phi lại nhìn hắn.
- Cái này...
Trong nội tâm Âu Dương Hải thầm kêu không xong, cái này có thể phiền toái a, nhưng hắn cũng là cáo già, lập tức nói:
- Trình đại tướng quân, nếu thật là Âu Dương Ngọc Long làm, Âu Dương gia tộc ta tuyệt không nương tay, nhưng ta nghĩ đây chỉ là mâu thuẫn của người trẻ tuổi, cho nên...
- Cho nên cái đầu mẹ ngươi ah...
Trình lão gia tử một mực không có lên tiếng nổi giận, quay người gầm lên một tiếng, trực tiếp đá ra một cước. Tuy Âu Dương Hải cũng có chút công lực, nhưng sao tránh được một cước này của Trình lão gia tử, cả người bị đạp bay ra ngoài. Lúc này, Chu Tùng cũng mở mắt ra, đám người Lôi Nhạc đều thống khoái nhìn xem, Trình lão gia tử nhiều năm vào triều không có lên tiếng, rốt cục cũng bạo phát.
← Ch. 0040 | Ch. 0042 → |