← Ch.0346 | Ch.0348 → |
- Nổi giận, Tiểu Lang Vương nổi giận, cái này thật là muốn đánh nhau.
- Đám người này rốt cuộc đang làm gì, nếu như hiện tại đánh nhau, cái này thật có thể xong rồi.
- Ai biết được, chuẩn bị chạy trối chết cho tốt a.
Thủ hạ của Bạch Kiếm hùng hổ vây quanh, toàn thân Bạch Kiếm là sát khí, người chung quanh khiếp sợ, lo lắng, e ngại đều có, nhưng nhìn lại đám người Túy Miêu, nên uống rượu thì uống rượu, nên nói chuyện thì nói chuyện. Một đám thành viên Huyết Chiến thì lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần.
- Oanh!
Ngay lúc này, thiên địa nguyên khí chung quanh điên cuồng ngưng tụ, trong Huyết Chiến thậm chí có người đột phá.
Một màn này làm cho những thủ hạ của Bạch Kiếm khí thế rào rạt kia, còn có những người trong Man Ngưu thành đều ngây ngẩn cả người, cái này là chuyện gì a. Đám người kia đang làm cái gì, chẳng lẽ bọn họ không biết nơi này là Man Ngưu thành, chẳng lẽ bọn họ không biết vừa rồi tên Bàn Tử kia đùa giỡn chính là Tiểu Lang Vương Bạch Kiếm, chẳng lẽ bọn họ không biết Bạch Kiếm ra lệnh một tiếng là có vô số người xông lên. Thời điểm này, thậm chí có rất nhiều Liệp yêu giả trong Man Ngưu thành sẽ giúp đỡ Bạch Kiếm, huống chi còn có Lang Vương cùng Man Ngưu Vương chưa có xuất hiện.
Sao một chút áp lực bọn họ cũng không có, giống như việc này không có quan hệ cùng bọn họ, giống như Tiểu Lang Vương muốn giết là người khác vậy?
- Sưu......
Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong đàn yêu thú xa xa xuất hiện rối loạn, sau đó một đạo nhân ảnh chớp động vài cái đã phóng tới bên này. Nguyên bản Bàn Tử đang dùng ánh mắt như nhìn người ngu ngốc nhìn Bạch Kiếm, chuẩn bị mở miệng mắng mạnh mẽ quay đầu.
- Ha ha, ta mang đội ngũ cường hãn a, ngươi cũng không qua được nhé, lần này cho các ngươi thua tâm phục khẩu phục.
Bàn Tử mạnh mẽ quay đầu, nhìn về phía xa xa hưng phấn la to.
Đạo nhân ảnh xa xa kia chớp động rất nhanh, sau đó sắc mặt Sắc Quỷ cũng không tính quá tốt xuất hiện trước mặt Bàn Tử, phản ứng đầu tiên chính là lấy ra đan dược từ trong không gian giới chỉ bỏ vào trong miệng.
- Rầm rầm rầm......
Mà sau khi Sắc Quỷ xuất hiện, đột nhiên yêu thú chung quanh trở nên yên tĩnh thành thật, sau đó từ phương hướng Sắc Quỷ mới tới, lại trực tiếp mở ra một thông đạo rộng chừng hơn nghìn mét, mấy ngàn yêu thú cường đại phía sau lao đến, cầm đầu đúng là Ô Kim Vương Tử.
- Lập tức giao nhân loại đáng giận vừa rồi kia ra đây, nếu không ta liền tiêu diệt Man Ngưu thành.
Thanh âm Ô Kim Vương Tử vang vọng vài trăm dặm chung quanh.
Giờ phút này mọi người trong Man Ngưu thành luống cuống, nếu như nói vừa rồi chỉ là Thú triều, sẽ gặp nguy hiểm, nhưng mà cũng không coi vào đâu. Dù sao cũng không giống như trăm năm Thú triều, không đến trình độ có tổ chức, có quy mô, điên cuồng không chết không ngớt. Nhưng hiện tại Ô Kim Vương Tử v này ừa xuất hiện, bên cạnh hắn tụ tập hơn hai mươi Yêu tướng, mấy trăm Yêu tu. Hiển nhiên hắn có thể trấn áp được tất cả yêu thú chung quanh, một khi có nhân vật mà yêu thú chịu nghe lệnh xuất hiện, đây mới thực sự là thời điểm nguy hiểm.
- Đáng giận, những yêu thú này là các ngươi đưa tới, là ngươi...... các ngươi là người Đan Thần Phủ?
Bạch Kiếm đang muốn bộc phát cũng bị Ô Kim Vương Tử dẫn dắt chú ý đi, sau đó mới nhìn về Sắc Quỷ, lập tức nhận ra Sắc Quỷ là ai. Giờ phút này hắn lập tức minh bạch, chỉ là trong nội tâm khiếp sợ chính là, mình một mực phái người lưu ý người Đan Thần Phủ ở Man Ngưu thành, cũng không có phát hiện Trình Cung cùng Tống Phúc này rời đi, giờ phút này sao hắn lại từ bên ngoài trở về, đây là có chuyện gì.
Đồng thời, còn nghĩ đến vừa rồi Bàn Tử chào hỏi cùng Sắc Quỷ, trong đầu của hắn đột nhiên nghĩ đến một người, Vân Ca Thành Tứ đại hại. Không sai, trong đó có một người luôn say mèm, có một người là Bàn Tử Đổ Thần, hỗn đản, vừa rồi tại sao mình không nghĩ tới.
- Ha ha, xem ra lúc này tiểu tử ngươi bị đuổi vô cùng thảm a, mặc dù người này rất mạnh, nhưng hơn chỉ là số lượng. Như thế nào, có phải là đại thiếu đã trở lại, nhất định là sợ thua, hắc hắc......
Cuối cùng Bàn Tử cười xấu xa, có thể thắng đại thiếu một lần là rất sướng, cái này so với tìm mười hoa khôi đứng đầu bảng, cờ bạc thắng trên triệu lượng hoàng kim còn con mẹ nó làm cho người ta sướng hơn. Thành tựu a, nhân sinh a, dù chỉ là thắng một lần cũng tốt, ít nhất từ nay về sau cũng có thể ngẩng cao đầu, người khác không có thắng qua đại thiếu, chính mình lại thắng a.
Thân là Đổ Thần, sao có thể đánh cuộc không thắng người, đây là tuyệt đối không được!!
- Giữa ban ngày mà nói mớ, dương dương đắc ý như vậy, ngươi có bao nhiêu a?
Sắc Quỷ ăn đan dược vào, lúc này mới mở miệng.
- Không nhiều lắm, không nhiều lắm, trừ ngươi ra, những người bên ngoài kia, đều là của ta.
Bàn Tử ra vẻ an phận, chỉ là vẻ mặt kia dương dương đắc ý như nhà giàu mới nổi, càng làm cho người ta không nói được lời nào.
- Kháo...... Sắc quỷ trước tiên nhìn về phía đám người Túy Miêu, đại thúc.
Đại thúc lập tức làm sáng tỏ nói:
- Ta không cho rằng hắn có thể thắng đại thiếu, lúc ấy hắn không dám đánh cuộc, vì cổ vũ hắn đánh cuộc, ta liền lấy phần của ta tính cho hắn.
- Dù sao hắn cũng không thắng được.
Mãnh hổ rất ít nói chuyện cũng góp một câu.
Trình Lập, Trình Trảm cũng đại biểu người Huyết Chiến gật đầu, hiển nhiên bọn họ biết rằng sau đổ ước kia, thấy Bàn Tử không muốn đánh cuộc, bọn họ đều tỏ vẻ mình có thể dẫn yêu thú đến sẽ tính cho Bàn Tử, này mới khiến Bàn Tử hạ quyết tâm đánh cuộc.
- Kháo, ai nói ta không thắng được, cho dù đại thiếu lợi hại, chúng ta động thủ trước hắn lâu như vậy, liên thủ cùng một chỗ, ngươi xem khắp nơi đều là yêu thú, ta cũng không tin một mình đại thiếu có thể thắng được. Đám hỗn đản các ngươi, chỉ biết các ngươi không yên lòng.
Bàn Tử rất là không phục nói, đồng thời khinh bỉ bọn gia hỏa này rắp tâm bất lương, lúc ấy bọn họ đều nói phải thắng được đại thiếu. Nhưng lúc này lại bán đứng mình.
- Hiện tại cho các ngươi một phút đồng hồ, nếu như không giao những người vừa rồi kia ra, bổn Vương tử tàn sát hàng loạt dân trong thành.
Lúc này, Ô Kim Vương Tử đã tụ tập một ít Yêu tướng, nhanh chóng câu thông, hiện tại ngoại trừ gia hỏa đáng giận làm đứt đuôi của hắn ra, đã gọp chung đám người Bàn Tử vào.
- Là các ngươi giở trò quỷ, đám hỗn đản các ngươi, bắt lấy bọn họ...... không, đuổi đi ra.
Bạch Kiếm cũng nghe rõ một ít, bọn họ điên rồi, lại chủ động đi trêu chọc yêu thú, còn nghĩ đến tình cảnh vừa rồi Bàn Tử ở trước mặt mọi người trêu chọc hắn, hắn càng giận không kiềm được.
Giờ phút này hắn cách Bàn Tử cùng Sắc Quỷ cũng không xa, nhưng hắn không có lập tức động thủ. Bởi vì hắn từ chỗ Đoan Mộc Nhất Phong lấy được một tin tức, Huyết Y Lão Tổ bên cạnh Trình Cung, hôm nay đã là lục địa Thần Tiên, tuy chỉ là dựa vào Ngưng Anh Đan, miễn cưỡng đột phá lục địa Thần Tiên, nhưng cũng không phải hắn có thể đối phó. Hiện tại Trình Cung không có xuất hiện, Huyết Y Lão Tổ cũng không xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Bạch Kiếm chính là gọi thủ hạ lên.
Vừa rồi vì có thể kéo dài thời gian, phụ tử hắn đã hạ quyết tâm hi sinh hết những thủ hạ này, huống chi bây giờ là đám người Đan Thần Phủ kia. Hơn nữa vừa rồi hắn nghe được Ô Kim Vương Tử nói, nên cuối cùng còn cố ý nhỏ giọng tăng thêm một câu, là đuổi đám người Bàn Tử đi ra. Hắn có thể giết người ở Man Ngưu thành, nhưng quy củ Man Ngưu thành hoặc là cả Nam Hoang, chỉ cần đi vào thành trì của nhân loại, thì sẽ được bảo vệ. Mà độ mạnh yếu của việc tuân theo quy củ này, cũng quyết định độ tín nhiệm của mọi người đối với thành trì kia.
Man Ngưu thành kinh doanh hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ không có đẩy người bị yêu thú uy hiếp đi ra, mới có quy mô hôm nay. Cho nên mặc dù có Ô Kim Vương Tử uy hiếp, mặc dù trong lòng lửa giận cuồn cuộn, nhưng thời điểm nói đến đuổi đám người Bàn Tử đi ra, Bạch Kiếm vẫn là khống chế thanh âm.
- Đi xuống cho ta.
Bạch Kiếm nói xong, thủ hạ của hắn vừa muốn động thủ, trên bầu trời có một thanh âm vang lên, sau một khắc, tất cả mọi người nhìn về phía không trung. Chỉ thấy giữa thiên không, một Yêu tướng phi cầm trực tiếp bị oanh kích xuống, nện vào bên cạnh đám người Bạch Kiếm.
Lực đạo cường đại, làm cho mặt đất bị lúc sâu, giống như một thiên thạch từ hư không rơi xuống.
Mà một ít người lực lượng hơi mạnh nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm, bởi vì trên lưng Yêu tướng kia có đứng một người, đúng là hắn dùng hai chân đạp Yêu tướng này từ hư không rơi xuống, giống như thiên thạch nện vào mặt đất.
Trình Cung, sao người này cũng tới, bọn họ đi ra ngoài khi nào, một đám phế vật, người đã sớm tới Man Ngưu thành bọn họ lại không biết.
Thấy Trình Cung xuất hiện, trong tâm Bạch Kiếm rất giận, hắn phái một Thoát Tục kỳ đỉnh phong, hai Thoát Tục kỳ tầng thứ sáu cùng hơn mười Siêu Phàm kỳ quản chế Đan Thần Phủ, mấy ngày gần đây, tin tức phản hồi về một mực đều nói Trình Cung cùng Tống Phúc ở trong Đan Thần Phủ, hiện tại hắn môn lại đều theo bên ngoài trở về, bọn này phế vật.
- Ha ha, đại thiếu, cái kia là chuyện nhỏ, một hồi ngươi lại thu thập hắn là được. Chốc lát ta xử lý bọn họ cũng được, trước tiên chúng ta nói về đổ ước của chúng ta, ngươi xem chu vi này, ngoại trừ một ít bầy Yêu Trư Ô Kim cùng yêu thú chung quanh hắn là Sắc Quỷ lấy được, những thứ khác đều là của ta. Tuy không phải quá mạnh mẽ, nhưng số lượng tuyệt đối không cần nói, cũng may lúc trước chúng ta nói là so số lượng, đại thiếu, như thế nào, lúc này thua tâm phục khẩu phục chưa.
Bàn Tử vừa thấy đại thiếu xuất hiện, thấy mục quang Trình Cung lạnh lùng nhìn đám người Bạch Kiếm, hắn lập tức không thể chờ đợi được tiến lên, hắn không để ý tới Bạch Kiếm cảm thụ cái gì, trong mắt hắn uy hiếp của Bạch Kiếm, uy hiếp của vô số yêu thú bên ngoài, xa xa không bằng mình đổ ước cùng đại thiếu, những kia đều là chuyện nhỏ, có thể thắng đại thiếu một hồi mới là đại sự, đại sự nhân sinh a. TruyệnY
- Tự ngươi bay lên không trung nhìn xem a, phỏng chừng hiện tại thần niệm của ngươi không có biện pháp xuyên qua đàn yêu thú này phát hiện tình huống phía sau.
Trình Cung giơ ngón tay lên chỉ thiên không.
Kháo, không thể nào, chứng kiến thần sắc đại thiếu bình tĩnh như thế, trong nội tâm Bàn Tử lộp bộp thoáng một cái, trong lòng tự nhủ không tốt. Nhưng mà vẫn chưa tin, mình cùng Túy Miêu, Mãnh Hổ, đại thúc, Trình Lập, Trình Trảm cùng gần hai trăm thành viên Huyết Chiến tập trung tất cả yêu thú. Những yêu thú này lao đến cũng làm cho hắn cảm giác không thể tưởng tượng nổi, dù đại thiếu lợi hại thế nào, cũng chỉ là một người a, làm sao có thể dẫn động nhiều yêu thú như vậy.
Trong nội tâm không tin, nhưng Bàn Tử vẫn bay lên không trung, càng bay lên cao, thần sắc của Bàn Tử càng quỷ dị, cuối cùng thân thể run rẩy lắc lư.
Con mẹ nó, yêu thú phô thiên cái địa, giống như điên cuồng phóng tới bên này.
← Ch. 0346 | Ch. 0348 → |