← Ch.0595 | Ch.0597 → |
Dọc theo con đường này Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi, Man Ngưu Vương Lý Hằng phụ trách ngắt dược liệu trân quý, đ ánh chết Yêu Vương chờđợi. Lý Dật Phong thì yên lậng suy diễn, không sử dụng Dịch Thư, không cầu suy diễn ra vị trí của bảo khố, không cầu xác định nơi này là gì, không cầu biết rõ bí mật, chỉ tìm sinh cơ cho bản thân.
Trong khi phi hành mấy mươi vạn dặm, trải qua năm sáu ngày suy diễn, rốt cuộc Lý Dật Phong cũng hưng phấn hô lên một tiếng. Đúng như lời của hắn nói, bất cứđịa phương nào, suy diễn sinh tử của bản thân, tìm kiếm một đường sinh cơ, cũng không bị quy tắc áp chế, số lượng suy diễn là năm mươi, trời dùng bốn mươi chín, tất cóđều có một đường sinh cơ.
Đương nhiên, nói là nói như vậy, nhưng muốn làm được như vậy cũng không dễ dàng, xem Lý Dật Phong những ngày này suy diễn ra được, thần sắc hưng phấn, nhưng lực lượng trong cơ thể bất ổn, hiển nhiên đã hao phí tâm huyết rất lớn cho việc này.
- Thiên Bảo Thử, hướng đông nam, đ úng vậy, bảo tàng của Càn Khôn Đan Tông có lẽ cũng nằm ở hương đông nam, sinh cơ cũng ở đ ó, cẩn thận che giấu khí tức.
Trình Cung đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, đưa tay ngăn cản mọi người tiếp tục bay tới.
Bọn người Lý Dật Phong đều sững sờ, không biết Trình Cung nói cóý gì, vừa rồi Lý Dật Phong nói suy diễn ra sinh cơ ở hướng đông nam, nhưng hiện tại Trình Cung lại xác định bảo tàng ở ngay hướng đ ó, còn Thiên Bảo Thử, Thiên Bảo Thử là cái gì?
Giờ phút này, thần niệm Thiên Anh cường đại của Trình Cung đã phát hiện vài ngàn dặm phía trước có một ngọn núi, Côn Bằng thái tử và ba gã thủ hạđứng ở đỉnh núi, ở trước mặt hắn là một con chuột nhỏ cỡ bàn tay, có màu vàng kim. Tốc độ phi hành của con chuột này nhanh kinh người, lưu lại một đạo kim sắc quang mang trên không trung, nó có thể lao hơn mười dặm, sau đ ó lại phóng sang hướng khác.
Cái mũi nhỏ không ngừng động đậy, rốt cục, sau đ ó nó lao về hướng đông nam hơn mười dặm, lập tức không giống bình thường, bộ lông màu vàng kim dựng thẳng đứng, sau một khắc trực tiếp thay đổi thân chuột, lưu lại một đạo kim sắc quang mang quay lại trước mặt của Côn Bằng thái tửu, sau đ ó nó khoa tay múa chân hưng phấn chỉ về hướng đông nam.
- Làm rất tốt, sau khi tìm được bảo tàng nơi này và quay về, bản thái tử sẽ ghi công của ngươi cho Thử tộc.
Nghe Côn Bằng thái tử nói lời này, con chuột nhỏ này thở dài, nó là dị loại trong Yêu tộc, không thông hiểu tiếng người nhưng chỉ sống thông minh rất cao, hiện giờ nó còn nhỏ tuổi, nếu như phát triển tới trình độ nhất định có thể sử dụng thần niệm tiến hành câu thông.
- Thái tử anh minh, may mắn lần này từ trong Thử tộc mượn được Thiên Bảo Thử tới đây, không nghĩ tới Càn Khôn Đan Tông lưu lại một không gian tự thành thế giới, thế giới này vô cùng rộng lớn, muốn điều tra từng chút một chỉ sợ phải mất mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm. Lần này có Thiên Bảo Thử, chắc chắn bảo tàng sẽ thuộc về thái tử.
Lão già sau lưng Côn Bằng thái tửđang lấy lòng hắn.
- Trong thế giới này, chỉ sợ những người khác hiện giờ chưa biết được con đường nào đâu.
- Bọn hắn tính toán là cái gì, có tư cách gì tranh giành với thái tử của chúng ta, thái tử chính là nhi tử của Đại Đế, là thanh niên đệ nhất Cửu Châu, bọn họ tính toán là gì.
...
Tâng bốc sẽ làm cho người ta thích nghe, huống chi là mấy Yêu Vương đỉnh phong chứ, hơn nữa bản thân mình không tiếc cái giá lớn đi mượn Thiên Bảo Thử trong Thử tộc, hiện giờ Côn Bằng thái tử rất đắc ý, tuy hắn khinh thường bọn Chu Dật Phàm, cho rằng dùng lực lượng tuyệt đối quét ngang tất cả, nhưng ngẫu nhiên được người ta tâng bốc lên như thế, rất thoải mái.
- Hiện tại còn kém một chút, trên Cửu Châu đại địa vẫn còn mấy quái vật, tuy Lô Dực Thiên Bắc Câu Lô Châu ta chưa từng giao thủ qua, nhưng Yêu tộc ta sử dụng đại quân yêu thú thăm dò tình huống Bắc Câu Lô Châu, tên Lô Dự Thiên này đơn độc chiến đấu với bốn đại Yêu Vương đỉnh phong, cuối cùng nhất là lưỡng bại câu thương, nói rõ hắn rất có thểđãđược Thiên Cung truyền thừa. Còn có Thiên Ma Tông năm đ ó bị Chính Khí Tông đuổi ra khỏi Trung Châu, nghe nói thế hệ này của bọn họ có một tiểu ma nữ, hiện giờđi bốn phía tìm người khiêu chiến, đại đa số trưởng lão Chính Khí Tông bị nàng ta đ ánh chết, ngay cả Thái Thượng trưởng lão ra tay cũng không thể giết nàng, có lẽ nàng ta cũng không yếu. Trừ việc đ ó ra, Trung Châu vẫn còn mấy yêu nghiệt khác, lần trước gặp được mấy người tương xứng, nhưng những người này nếu chém giết sinh tử thật sự, ta vẫn có nắm chắc giết chết bọn họ. Nhưng theo bọn họ nói, liên minh Liệp Yêu Giả lợi hại nhất chính là Thiên Ngữ cùng Chính Khí Tông Đường Hạo Nhiên tiến vào linh sơn tu luyện, bọn họ mới là tồn tại cường đại nhất trong nhân kiệt tại Trung Châu.
Tuy Côn Bằng thái tử không mất hứng, nhưng lại nói như thế, làm cho mấy tên ở phía sau tâng bốc sửng sờ. Tuy bọn họ cũng từng lịch lãm rèn luyện ở thế tục, nhưng dù sao cũng không phải lịch lãm trong thời gian gần đây, không biêt rằng loại tâng bốc này không làm Côn Bằng thái tử hưng phấn mà xem nhẹ đối thủ, sớm muộn gì hắn cũng vượt qua bọn họ, từng bước một dẫm bọn họ dưới chân.
Bị Côn Bằng thái tử nói như thế, bọn họ cũng không biết nói sau, dù sao bọn họ đều là Yêu Vương, lịch lãm rèn luyện khi còn trẻ cũng là chuyện mây trăm năm trước, cho nên những lão gia hỏa luôn bế quan tu luyện như họ, sao có thể biết tình huống mà tâng bốc cho đ úng được chứ, xem ra tâng bốc cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Hừ!
Nhưng không cần bọn họ nói, Côn Bằng thái tửđã hừ một tiếng, nói tự tin:
- Nhưng chỉ cần lần này đạt được bảo tàng Càn Khôn Đan Tông, lại khống chế Nam Chiêm Bộ Châu, khống chế một châu số mệnh gia thân, cộng thêm đan dược Càn Khôn Đan Tông phụ trợ, cho dù bản thái tử không đi linh sơn, cũng có thể quét ngang Cửu Châu đại địa. Bản thái tử muốn quét ngang một đời nhân kiệt trẻ tuổi của Cửu Châu đại địa, vô địch thủ, lại tiến vào linh sơn.
- Kế hoạch của thái tử thật là vĩđại a, ngày Yêu tộc chúng ta hưng thịnh không còn xa nha.
- Bọn họ căn bản không có tư cách tranh giành bảo tàng Càn Khôn Đan Tông với thái tử, bảo tàng của Càn Khôn Đan Tông đã nằm trong tay của thái tử rồi.
...
Rốt cục, hắn chỉ nghe được tiếp tâng bốc rắm thí của ba lão gia hỏa kia mà thôi, không muốn nghe tiếp nữa.
- Bọn chúng?
Nghe bọn chúng lần này muốn tranh đoạt bảo tàng Càn Khôn Đan Tông với mình, còn chuyện hắn nhiều lần hợp tác với bọn Vũ Thân Vương, còn có Trình Cung, Côn Bằng thái tử khinh thường, nói:
- Bọn chúng chưa có tư cách trở thành đối thủ của bản thái tử, bọn chúng ngay cả tư cách làđ á mài dao cho bản thái tử cũng không được. Nếu không phải chiến đấu thế tục quá chán ghét, bản thái tử không muốn đểý tới, bản thái tử không cần đềý tới bọn chúng, đi thôi, cái thế giới này quá lớn, Thiên Bảo Thử mỗi lần điều chỉnh phương hương rất nhỏ, mỗi lần cách ngàn dặm phải dừng lại một lần điều chỉnh phương hướng, chúng ta nắm chặt thời gian, đ úng để mấy gia hỏa kia gặp đại vận đi trước.
Côn Bằng thái tử tuy tự tin, nhưng lời cuối cùng vẫn cảm thấy khó chịu, bởi vì hắn tuy xem thường bọn Vũ Thân Vương, nhưng cơ duyện, vận khí của Vũ Thân Vương lại làm cho hắn không còn lời nào để nói, nhiều lần tiến vào các loại di tích, đạt được các loại bảo vật, không đi trên con đường tu luyện chiến đấu thực tế, lực lượng cũng có thể tăng lên, tuy trong mắt hắn, loại lực lượng này rất yếu, nhưng có thể gặp được Cửu Chuyển Càn Khôn Đan làđan dược nghịch thiên, vận khí có thể nghĩ, cho nên làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Lúc chuẩn bị bay đi, hình như Côn Bằng thái tử cảm thấy khác thướng, nhưng thần niệm vẫn chúý chung quanh, cũng không có tình huống gì. Sau đ ó hắn bay đi, dù sao đây làđịa phương của Càn Khôn Đan Tông, phía dưới ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít Yêu Vương cường đại chúý tới bọn họ, tình huống chung quanh không rõ, cho nên cảm giác khác thường này hắn không đểý tới.
- Vâng.
Ba người sau lưng Côn Bằng thái tử lên tiếng trả lời, dùng tốc độ cao nhất bay theo Côn Bằng thái tử về hướng mà Thiên Bảo Thửđã chỉ, tuy bọn họ đều làĐịa Anh đỉnh phong, nhưng so sánh tốc độ với Côn Bằng thái tử dùng tốc độ độc bộ Tu Chân Giới là không thể nào, thời điểm cánh của hắn đại thành, cho dùđối mặt Cửu Thiên Cương Phong cũng có thể bay lên như diều gặp gió, bọn họ chỉ có thể dùng toàn lực mới có thểđuổi theo.
- Rất mẫn cảm!
Cảm nhận được Côn Bằng thái tử cuối cùng cũng cảm nhận được sự chúý của mình, Trình Cung cười lầm bầm nói ra.
Thần niệm của hắn đạt tới Thiên Anh, huống chi hắn tu luyện Luyện Thần Quyết, cộng thêm cảnh giới và lý giải về thần niệm ở kiếp trước, bàn về chuyện khống chế thần niệm, cho dù thái tôn chuyển Thuần Dương cũng không theo kịp bóng lưng của hắn, Côn Bằng thái tử có thể có cảm giác, loại bản năng này quá cường đại.
- Đi, vừa đi vừa nói.
Trình Cung kêu bọn người Lý Dật Phong đi theo phương hướng của Côn Bằng thái tử, vừa đi vừa nói tình huống cho bọn họ nghe.
Về phần Thiên Bảo Thử, cũng nói rõ ràng, nó là thánh thú do thiên địa sinh ra, loại thánh thú này không có sức chiến đấu gì, nhưng tốc độ nhanh kinh người, nếu như để cho nó phát triển, cũng có thểđạt tới tốc độ xuyên phá hư không. Trọng yếu nhất là, con Thiên Bảo Thử này có lực cảm ứng đặc biệt, nghe nói năm đ ó có một tán tu đạt được Thiên Bảo Thử, việc này trợ giúp cho hắn đạt được vô số thiên tài địa bảo, đạt được vô số thiên tài địa bảo, tiến vào vô số di tích vàđạt được vô số truyền thừa.
Cuối cùng nhất tên tán tu đ ó từng bước từng bước đi lên tới đỉnh cao nhất của Tu Chân Giới, thậm chí sáng lập một môn phái cường đại, cái môn phái đ ó sừng sửng mấy vạn năm mới từ từ xuống dốc. Không có bối cảnh, lại có thể tạo ra một môn phái có thể chiếm cứ một châu suốt một vạn năm, mặc dù chỉ là lời đồn thời Viễn Cổ, nhưng Thiên Bảo Thử trọng yếu thế nào có thể nghĩ.
Không nghĩ tới Yêu tộc lại có người đạt được Thiên Bảo Thử, nếu quả thật để cho con Thiên Bảo Thử nỳ phát triển thêm mấy trăm năm, Yêu tộc sẽ lớn mạnh tới trình độ gì.
- Thần kỳ như vậy?
Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi rất kinh ngạc, không nghĩ tới trong thiên địa lại có tồn tại nghịch thiên như thế, cóđược Thiên Bảo Thử, chẳng khác gì cóđược một tòa bảo tàng vô cùng vô tận a.
- Tuy thần kỳ như thế, chỉ là hiện giờ Thiên Bảo Thửđược thiên địa sinh ra, mấy vạn năm chưa chắc có một con, hơn nữa phải đợi trưởng thành cũng không dễ dàng một khi xuất hiện sẽ bị vô số người tranh đoạt. Nghe nói, trừ tán tu trong truyền thuyết Viễn Cổ đạt được Thiên Bảo Thử ra, đa số Thiên Bảo Thử bị giết chết trong lúc tranh đoạt, bởi vì môn phái rất cường đại, cho dù không chiếm được cũng phải hủy diệt Thiên Bảo Thử.
Kỳ thật Trình Cung còn chưa nói một câu, hắn ở kiếp trước có một vị bằng hữu cũng có Thiên Bảo Thử, hơn nữa còn là một con Thiên Bảo Thử thành thục, chỉ cóđiều lực lượng, địa vị của vị bằng hữu này rất cao rồi, cho nên không có hứng thú với cái gọi là bảo vật, mà con Thiên Bảo Thử kia cũng được hưởng sái, được sủng ái nên ánh mắt của Thiên Bảo Thử rất cao, bảo vật không đặt trong mắt của nó, nó cũng không đi tìm, cái giá của nó lớn tới mức rối tinh rối mù.
Nhưng nó rất sợ Trình Cung, bởi vì Trình Cung đi tới mấy lần, con Thiên Bảo Thử này khinh thường hắn, cho nên hắn thu thập con Thiên Bảo Thử này, lúc ấy thiếu chút nữa thu thập con chuột này điên lên, cho nên sau này Thiên Bảo Thử nhìn Trình Cung, chạy cũng không dám chạy.
Nghe Trình Cung nói về tình huống của Thiên Bảo Thử, Tần Vân Nhi càng nghe càng cảm giác kỳ quái, nàng phát hiện không chỉ có nàng đang nghe, ngay cả Lý Dật Phong cũng đang nghe. Hiển nhiên, vị thiếu gia Vũ Châu Lý gia này cũng không biết tình huống của Thiên Bảo Thử, đang nghe giống như tìm được món ngon.
Tần Vân Nhi nhịn không được mà nhìn Trình Cung, thật giống như không có chuyện gì hắn không hiểu, ngay cả Lý Dật Phong những ngày này thỉnh giáo trận pháp của hắn, bọn mập mạp cũng từng nói qua, tất cả bọn họ đều do Trình Cung dạy, tùy tiện nói một câu, là một bộ công pháp tu luyện cường đại, hơn nữa hắn còn làđương kim trạng nguyên, hư ảnh Văn Thánh cũng hiện ra, chớ đừng nói chi cầm kỳ thư họa, trận pháp, luyện đan thậm chí luyện khí cũng biết, hắn giống như không có gì không biết.
Hơn nữa không cần học, đều rất tinh tường, lần trước Trình Cung giảng giải công pháp ma đạo cho Nguyên Thủy Ma Tông tông chủ Hách Liên Lam Phượng và Hách Liên Hồng Liên nghe, tuy Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi nghe không hiểu, nhưng nàng có cảm giác mê say, đây chính là nửa bước Thuần Dương, đường đường là tông chủ Nguyên Thủy Ma Tông a!
Nếu không phải tất cảđều do nàng tận mắt nhin thấy, đ ánh chết Tần Vân Nhi nàng cũng không tin là sự thật, hơn nữa tên đại sắc lang này rất háo sắc, ít nhất lúc trước bản thân mình, tiểu Tuyết, Đông Phương Linh Lung, Đông Phương Thanh Mai, Tử Yên công chúa và nhiều người ở Đan thành, hắn cũng không có làm cái gì.
Chẳng lẽ, ngày đ ó sắc quỷ nói chuyện không phải nói hắn sao, hừ, cho dù không phải hắn, thằng này vẫn làđại sắc lang, nếu không tại sao bên người của hắn lại có nhiều mỹ nữ như vậy.
Nhưng nghĩ lại, Đông Phương Linh Lung mang theo Đông Phong Thanh Mai về nhà, Tử Yên công chúa rời đi, tiểu Tuyết tạm thời chuyển dời đến thành Song Long, hiện tại nàng ta cũng đang bế quan, trong lúc bất tri bất giác cũng chỉ có chính mình làđi theo Trình Cung.
Đột nhiên, một loại cảm giác không hiểu... Hạnh phúc... Đúng vậy, chính là cảm giác hạnh phúc...
Lòng của nữ nhân khó dò như kim dưới đ áy biển, Trình Cung cũng không nghĩ tới, thời điểm mình đang giảng giải Thiên Bảo Thử, Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi là vị băng sơn mỹ nhân, trong đầu lại nghĩ tới mấy chuyện không đâu.
Túy Miêu nghe Trình Cung nói xong, biết làđi theo sau lưng Côn Bằng thái tử, đối phương có Thiên Bảo Thử có thể biết được vị trí chính xác của bảo tàng, bọn họ có thể vừa đi vừa nói rất nhiều chuyện, lập tức nói:
← Ch. 0595 | Ch. 0597 → |