← Ch.0412 | Ch.0414 → |
Chẳng lẽ là mình cảm nhận sai rồi, cho dù là Lục Địa Thần Tiên cũng không thể xuyên phá thần niệm phòng ngự của mình được, càng không thể theo dõi mình mà không bị phát hiện.
Lúc này, Tần Vân Nhi vẫn còn đang nghĩ đến cảm giác kỳ dị ban nãy, bỗng chốc ngẩng đầu lên, bởi nàng đã cảm nhận được một luồng sáng đang bay đến như sao băng.
- Bịch!
Tần Vân Nhi vừa giơ tay, bên ngoài thân thể nàng và con thanh xà khổng lồ liền xuất hiện một lớp sáng bao trùm, Sắc Quỷ trực tiếp đụng ình lên trên đó, thân thể lập tức ngừng lại.
Cú va đập này, cũng khiến cho Tần Vân Nhi đang ẩn mình cuối cùng cũng phải hiện thân, trong thần thái lạnh lùng của Tần Vân Nhi có thêm vài phần kinh ngạc, không ngờ đối phương có thể nhìn thấu chỗ ẩn nấp của ta.
- Oa.... người đẹp nha, hẳn đây là nàng Tần Vân Nhi mà Man Ngưu Vương nói rồi. Đại Thiếu quá xảo huyệt rồi, hốt được người đẹp thế này từ lúc nào sao chẳng thèm nói lấy một tiếng.
Sức mạnh của Trình Cung chỉ là để bảo hộ, sau khi bị Tần Vân Nhi cản lại thì sức mạnh đó cũng tiêu biến, ngay lúc trông thấy Tần Vân Nhi, Sắc Quỷ cũng bị sắc đẹp của Tần Vân Nhi làm cho kinh ngạc.
- Ngươi là ai?
Tần Vân Nhi hiện thân ra, khí thế của đoàn quân thanh xà sau lưng nàng ta cũng biến đổi đi, mà nàng ta giơ tay một cái, dưới sự khống chế của đoàn quân thanh xà, bảy tám chục ngàn người cũng nhanh chóng dừng lại, Tần Vân Nhi thì lạnh lùng quắc mắt nhìn Sắc Quỷ.
- Ta chỉ là người phụ trách đến chuyển lời thôi, Trình Đại Thiếu nói, nếu chư vị đến để đầu quân Đại Thiếu, Đại Thiếu cũng chắc chắn sẽ không bạc đãi chư vị, Đại Thiếu chuẩn bị cho chư vị một phần lễ ra mắt. Đương nhiên, muốn trở thành thủ hạ của Đại Thiếu, muốn lĩnh được phần lễ vật này, còn phải xem thực lực của chư vị nữa.
Sắc Quỷ nghiêm túc lớn tiếng truyền đạt lại lời Trình Cung nói, để bảy tám chục ngàn người đều có thể nghe rõ.
- Mặt khác lén thông báo một tiếng, Đại Thiếu sớm nghe nói Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi tuyệt sắc hơn người, cho nên quyết định tìm thời gian sớm nhất để nàng hầu hạ.
Vừa nghiêm túc truyền đạt xong lời của Trình Cung, Sắc Quỷ đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, âm thầm truyền âm cho Tần Vân Nhi.
Đại Thiếu, huynh đệ chẳng phải đang gài ngươi, chỉ có điều thấy ngươi công lực thâm hậu, chẳng may vị Tần Vân Nhi này nổi giận, thế thì huynh đệ chỉ có thể chúc thọ, chúc phúc cho ngươi thôi. Sau khi nói xong, Sắc quỷ ráng nhịn cười, trong lòng nghĩ thầm.
Nghe thấy lời Sắc Quỷ nói, Tần Vân Nhi ngẩn người, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Sắc Quỷ.
Thấy Tần Vân Nhi đột nhiên không lên tiếng, trong lòng Sắc Quỷ kinh sợ, bởi vì theo kinh nghiệm mà gã có, gã hiển nhiên có thể nhìn ra nàng Tần Vân Nhi này chưa từng trải qua chuyện chăn gối nam nữ, thậm chí chưa yêu đương qua, chưa tiếp xúc qua chuyện nam nữ.
Móa, không phải vì cái này mà bỏ đi chứ, nếu thế thì vui luôn rồi.
- Được!
Tần Vân Nhi dừng lại một lúc, tiếp đó mặt không biến sắc, lạnh lùng gật đầu đồng ý.
- Đu!
Thân thể Sắc Quỷ suýt nữa rớt từ trên không xuống đất, dùng tay ra sức ngoáy lỗ tai, mình không nghe lầm chứ, nàng ta vậy mà đồng ý ư?
Tần Vân Nhi chẳng thèm điếm xỉa đến gã Sắc Quỷ đang hóa đần ra trên không trung, giống như hoàn toàn không có chuyện gì, dẫn theo đoàn người tiếp tục tiến đến Đan Thành. Để lại một mình Sắc Quỷ mặt ngu ra trên không, trong lòng gã không ngừng nghĩ, nhất định là nghe lầm rồi, nghe lầm rồi. Chẳng lẽ đây là Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi mà Man Ngưu Vương Lý Hằng đã nói, rõ ràng vẫn còn non mà, nhưng sao nàng ta trả lời dứt khoát thẳng thần thế, thật khó mà hiểu nỗi.
Còn lúc này, nàng Tần Vân Nhi vẫn giữ thái độ lạnh lùng cưỡi trên thanh xà, tiến đến trước Đan Thành, cũng trông thấy đám người trên không trung. Người muốn có được mình rất nhiều, nhưng tất cả đều đã chết dưới tay của mình, chỉ có điều mình đã hứa với nghĩa phụ, từ đây về sau đi theo Trình Cung này, tất cả nghe theo hắn.
Loại người háo sắc, ăn chơi trác táng như hắn, sao lại dám lập trụ tại Nam Hoang này, lại làm sao dám nghĩ đến chuyện chống lại bách niên yêu thú triều chứ?
- Thanh xà phi thiên, quả nhiên là Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi, thì ra nàng ta chưa hề rời khỏi Nam Hoang, cũng chẳng bị Lý Dật Phong giết, mà chỉ ẩn mình thôi. Không ngờ nay nàng ta đã thành lập được một lực lượng hùng hậu như vậy.
Man Ngưu Vương Lý Hằng nhìn Tần Vân Nhi đã đến trước mặt, không kiềm được sự kinh ngạc cất lời nói.
Thấy đám người Tần Vân Nhi đến, Trình Cung vừa giơ tay, một luồng sức mạnh vũ bão thoáng chốc ập về phía cổng thành, trong cánh cổng khổng lồ rộng tầm mấy chục mét, lập tức ngập tràn một luồng sức mạnh đặc biệt, trực tiếp xuất hiện màn sương mù bao trùm lấy toàn cổng thành. Mà trước sức mạnh sương hóa kia, Trình Cung dùng Luyện Thần Quyết khống chế thần niệm hình thành ảo cảnh và khí thế áp đảo.
- Có thể từ đây đi qua, từ nay về sau sẽ là người của Đan Thành ta, ân thưởng của bổn Đại Thiếu cũng ở ngay trong đó.
Giọng nói của Trình Cung, pha lẫn thần niệm độc có của Luyện Thần Quyết uy áp vào đầu óc mỗi người.
Trình Cung không vì Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi dẫn theo lực lượng hùng hậu đến đầu quân, thậm chí số người đó còn vượt qua cả quân số hiện giờ của toàn Đan Thành, mà hắn lại mất đi sự cân nhắc. Hiện giờ hắn vẫn rất rõ ràng. Hắn tin Nhị thúc thì không có vấn đề gì, nhưng bảy tám chục ngàn người này thì khó nói lắm, thời gian dài như vậy mà. Man Ngưu Vương Lý Hằng thì gã này vốn bế quan tu luyện, gã cái gì cũng không biết cũng là chuyện bình thường thôi, nhưng Lý Dật Phong kia đánh bại Tần Vân Nhi, còn xưng hùng ở Nam Hoang, Trình Cung không tin gã không biết Tần Vân Nhi có đội quân hùng hậu mạnh mẽ như vậy.
Thậm chí bên phía Nam Cương Thần Giáo và Chu Dật Phàm ở Tây Chu, đám người này cũng đâu phải đần độn. Hiện nay tuy người ngựa trong Đan Thành không nhiều, nhưng họ đủ đoàn kết, đủ trung thành. Đây là điều khó có được.
Tần Vân Nhi kinh ngạc nhìn Trình Cung một cái, không hiểu hắn đang dở trò gì, nhưng vẫn quay đầu nhìn một nhánh quân ngàn người bên cạnh, kẻ đứng đầu kia tinh thần hăng hái nói:
- Chúng huynh đệ, Đại Thiếu có thưởng, chúng ta mau vào thôi.
Người này lớn tiếng hô hào, dẫn theo nhánh quân ngàn người xông qua đó.
Cánh cửa mấy mươi mét, khu vực ảo cảnh và uy áp do thần niệm tạo ra trông không rộng lớn lắm, nhưng sau khi đám người này xông lên, khu vực này thoáng chốc bành trướng to lớn hẳn ra, bao trùm lấy cả ngàn người này vào bên trong.
- Giết...giết.... giết......
Đột nhiên, có một số người điên cuồng rống lên, vận chuyển sức mạnh to lớn nhất, hoàn toàn chìm vào cơn cuồng loạn.
- Của ta, đều là của ta, tất cả đều là của ta...ha ha....
Có người thì cứ như bước vào trong bảo tàng vậy, trong mắt lộ ra tia sáng tham lam, điên cuồng làm động tác thu nhặt đồ vật.
- Ta muốn cao cao tại thượng, ta muốn trở thành Lục Địa Thần Tiên, ta muốn đạp lên tất cả....
- Ta muốn trở thành chiến sĩ mạnh nhất dưới trướng Xà Vương......
- Thanh Xà Vương, cuối cùng nàng cũng bị ta cưỡi rồi, cho dù nàng có mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng qua là phận nữ nhi, xem ta chơi nàng này.
- Chỉ cần truyền thêm vài tình báo nữa, trước khi bách niên yêu thú triều ập đến, đại gia ta có thể mang theo triệu ngàn lượng vàng quay về nhà hưởng phước rồi.
................................................※※ ※ ※.............
Trong số những người này, người lợi hại nhất cũng chỉ mới đạt tới Thoát Tục Kỳ mà thôi, có mấy chục tên Siêu Phàm Kỳ, chủ yếu là Phạt Mạch Kỳ. Bọn họ vừa bước vào ảo cảnh, lập tức chìm ngập trong đó, sớm đã mất đi sức tự khống chế, bản chất lộ cả ra ngoài.
Bảy tám chục ngàn đại quân vốn dĩ đang hưng phấn vui mừng, vừa thấy dáng vẻ xấu hổ vừa biến hóa của một ngàn người này, xoẹt một cái lạnh từ trên xuống dưới, tất cả đều im phăng phắt.
- Hứ!
Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi sau khi nghe thấy lời vài người nói, lạnh lùng hứ một tiếng, nàng ta căn bản không xê dịch, hai mắt của con thanh xà phi thiên dưới chân nàng trực tiếp bắn ra tia sáng, tiêu diệt gọn nhẹ mấy tên rõ ràng là gián điệp và có ý đồ xấu xa với nàng.
Mà trong ảo cảnh này, cũng có vài người bị điên loạn, cuối cùng trực tiếp phát nổ mà chết. Cộng thêm số người bị Tần Vân Nhi giết chết, số lượng đã vơi đi khá nhiều, nhưng đại đa số đều thông qua được ảo cảnh, còn chưa đợi số người này phản ứng trở lại, bọn họ liền cảm thấy một luồng áp lực như núi tảng, tất cả đều liều mạng vận khí chống trả.
Công pháp của bọn họ, dưới thần niệm của Trình Cung, cùng áp lực của sức mạnh khổng lồ vô biên, đã vận chuyển đến cực hạn, rất nhiều người thậm chí đều trực tiếp thổ máu. Mặc dù bọn họ có trên ngàn người, nhưng hiện giờ Trình Cung cho dù không mượn trợ lực từ nguyên dịch, không bùng phát thần thông, không nhờ Huyết Y Lão Tổ truyền sức mạnh, thì bản thân Trình Cung cũng đã có sức mạnh ba mươi lăm rồng rồi. Chỉ vận dụng sức mạnh không quá mười rồng, cũng đủ để áp bức đám người này lên cực hạn.
Khu vực có sức mạnh, uy áp như núi đè nén xuống chẳng qua có mười mấy mét thôi, nhưng mười mấy mét này đối với đám người đó mà nói, còn khó qua hơn cả đao sơn biển lửa.
- A.........................
Có vài người gầm rú lên, bọn họ cảm thấy bản thân đã sắp không chống chọi nổi rồi.
- Đây là gì chứ, bọn ta đến đầu quân Trình Đại Thiếu, chẳng lẽ hắn lại đối xử chúng ta như vậy sao?
- Cái vừa rồi nếu nói là dùng để thử nghiệm xem có gian tế hay không còn được, nhưng cái này thì sao, sức mạnh của hắn cường đại thì có thể làm như vậy sao, ngươi xem ngay cả Thoát Tục Kỳ cũng sắp không xong rồi, ta nghĩ chắc chúng ta vào trong chỉ có con đường chết.
- Đúng đó, rõ ràng là đùa cợt người khác, trước đó còn nói hay lắm.
- Móa nó, sớm biết vậy ta đã không đến rồi.
- Thanh Xà Vương sao không lên tiếng, chẳng lẽ chúng ta đầu quân, còn phải để hắn làm khó làm dễ thế sao?
Bọn họ ôm đầy hy vọng, dọc đường đi vì có một số người cố tình tuyên truyền, đều ôm lấy nguyện vọng vô cùng tốt đẹp, kết quả giờ vừa đến đã xuất hiện tình huống này.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Bạch Khải Nguyên cũng có chút không nhịn được, thầm liên lạc với Trình Cung nói:
- Cũng kha khá rồi đấy, nhìn rõ một số gian tế và một số không ổn định, xem thoáng qua tiềm lực và tâm tính của bọn họ là được rồi, những chuyện còn lại cứ từ từ tính sau, dù sao hiện giờ số người này cũng chưa qua đào tạo, chưa có ổn định, cứ thế này tiếp diễn, chốc nữa nói không chừng bọn chúng chạy mất dép, ngươi xem hiện giờ bọn chúng đã lung lay rồi kìa.
Bạch Khải Nguyên lĩnh binh nhiều năm, đương nhiên biết cách cầm binh.
- Không đâu, chốc nữa nếu có kẻ thật sự muốn đi, ta sẽ giết sạch.
Trình Cung nói một cách vô cùng tự tin.
- Ngươi điên rồi à, giết sạch, bọn họ đến để đầu quân mà.
Bạch Khải Nguyên vừa nghe liền sốt ruột.
- Ha ha...
Trình Cung cười nhạt nhẽo nói:
-Bạch Thúc Nhi, người xem tiếp sẽ rõ, ta nói có khảo nghiệm cũng sẽ có ban thưởng, lần này ta bỏ vốn máu vào đó. Bọn họ đến cầu cạnh ta, ta sẽ không để bọn họ thiệt thòi, nhưng số rác thải còn lại thì ta không cần.
- A...lão tử không làm nữa....
Chính vào lúc này, có một nhóm người cuối cùng đã chống đỡ không nổi áp lực, dường như theo bản năng xông ra ngoài, có người trực tiếp hô hào không đầu quân nữa.
← Ch. 0412 | Ch. 0414 → |