← Ch.0610 | Ch.0612 → |
Nếu như biết rõ môn phái Thượng Cổ Càn Khôn Đan Tông có tiên khí, chỉ sợ Yêu tộc, Thất Âm Cầm Cung, Bà La Đa Thần Miếu, Phù Văn Tông cũng không dễ dàng cho bọn họ tiến vào đây, mặc dù biết rất lợi hại, nhưng nhận thức của bọn họ có hạn, cho nên mới không xuất hiện tồn tại Thiên Anh, thậm chí thái tôn, cho dù là mảnh vỡ tiên khí, thậm chí tàn phá của tiên khí môn phái Thượng Cổ xuất thế, cũng sẽ kinh động tới những đại nhân vật chân chính, cũng chỉ có những vật này mới khiến bọn họ cảm thấy hứng thú.
Bởi vì dạng môn phái này, tùy tiện lấy một vật, cũng có tác dụng rất lớn với bọn họ.
Càng làm cho Trình Cung kỳ quái là, sử dụng thần niệm dò xét xuống, phát hiện bên trong đan đỉnh cực lớn này xuất hiện một cái động lớn, cái động cực lớn, từ trên ấn xuống. Làm cho Trình Cung khiếp sợ là, cái động này là ngón tay, giống như một ngón tay đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, ấn từ trên xuống, lập tức đ è xuống, đ ánh xuyên qua tiên khíđan đỉnh này, thậm chí triệt để hủy diệt tất cả sinh cơ của tiên khí.
Có thể trở thành tiên khí, khí linh và bản thểđã hợp lại làm một, cóđược tánh mạng của mình. Mỗi một kiện tiên khí, đều cóđược tính mạng tồn tại cùng tuế nguyệt.
Mà trong đại trận trước mặt của bọn họ, trong đại trận liên tục truyền ra tiếng thét thảm thiết, tồn tại Địa Anh đỉnh phong cuối cùng, cũng không tránh chống cựđược Nghịch Chuyển Ngũ Hành Tuyệt Sát Đại Trận bị Trình Cung cải biến qua, tiếng kêu gào tan thành mây khói.
Lý Dật Phong, Túy Miêu, Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh ngơ ngác nhìn Nghịch Chuyển Ngũ Hành Tuyệt Sát Đại Trận, giờ phút này, bọn họ đã nhận thức được ngón tay của Trình Cung là như thế nào, đồng thời, trong nội tâm của bọn họ vô cùng khiếp sợ.
Về phần Trình Cung, hắn cũng đang nhìn trận pháp, nhưng trong lòng của hắn đang có sóng to gió lớn, nhưng cũng không phải việc mình điểm ngón tay tạo thành Nghịch Chuyển Ngũ Hành Tuyệt Sát Đại Trận, mà là vì ngón tay hủy diệt tiên khíđan đỉnh.
Loại lực lượng này, đã vượt qua lý giải của Trình Cung, là ở linh sơn, cũng không có người nào làm được điểm này, trừ phi...
Trình Cung cũng không suy nghĩ nhiều, giống như không có dò xét toàn cảnh của đan đỉnh, không biết cái đan đỉnh đã từng là tiên khí này, có liên lụy tới chuyện của thượng giới hay không, mang theo mọi người lướt qua Nghịch Chuyển Ngũ Hành Tuyệt Sát Đại Trận, nhanh chóng bay qua.
Cái đan đỉnh này lớn tới cực điểm, giống như nó chèo chóng cả phiến thiên địa này, nhưng nhìn nó vào lúc này giống như đã già, mục nát. Trình Cung mang theo mọi người bay thêm ngàn dặm, đi tới trước cái động khổng lồ, thần niệm của Trình Cung không nhịn được mà quan sát cái động, ngón tay có thể hủy diệt sinh cơ của tiên khí. Ở trước mắt của mọi người, giống như một cái động rộng vài trăm dặm.
Đương nhiên Trình Cung cũng không đi theo con đường của người đi trước đ ó, mang theo mọi người bay lên, đoạn đường này có thể cảm giác được hai bên đều là không gian loạn lưu, hiển nhiên thời điểm đan đỉnh bị hủy diệt, hai bên có vô số không gian, phải biết rằng trong tiên khí là một thế giới, cũng không biết bên trong có bao nhiêu tồn tại bị hủy diệt, cho dù bay lên trung ương, không gian loạn lưu hỗn loạn ở hai bên làm cho mọi người cảm thấy nguy hiểm.
Mọi người dốc sức liều mạng chống cự không gian loạn lưu, tiến vào trong phiến thiên địa giống như bị hủy diệt này, tuy mọi người không giống như Trình Cung, biết được chỉnh thể, nhưng sau khi tiến vào, không gian chung quanh tối đen, cho dù thần niệm cũng không dò xét xa được, cũng phát hiện có cổ quái, nếu nói kiến trúc chung quanh chính là phế tích, thì ở nơi đây, chính là tửđịa.
Không có bất kỳ sinh cơ nào, làm cho người tiến vào bên trong, có cảm giác sinh cơ của mình đang xói mòn đi, nếu không phải bọn họ đều là người cóđại nghị lực, lại có thần niệm Thiên Anh của Trình Cung trợ giúp áp chế, chỉ sợ đã sớm chạy ra khỏi nơi đây rồi.
Tại sao có thể như vậy, trong lòng mọi người đều kinh ngạc, vô cùng sợ hãi, không chỉ có như thế, thậm chí có xúc động muốn tự sát, rất khó tưởng tượng mấy vạn năm trước tại đây đã phát sinh chuyện gì, không ngờ cảm giác này không có biến mất, làm cho loại cảm giác này tác động lên cảm xúc của bọn họ.
- Thu liễm thần niệm, vận chuyển ba lần, nhất vận vấn tâm, trực chỉ bổn nguyên, nhị vận vấn mệnh, nhìn thấu chúng sinh, tam vận...
Đột nhiên âm thanh của Trình Cung vang lên trong lòng của mọi người, trong nội tâm của bọn họ đang bị tuyệt vọng, sợ hãi của bóng tối chung quanh quấy nhiễu, giống như ngọn lửa nhen nhóm trong lòng. Dần dần thanh minh, dựa theo lời của Trình Cung mà vận chuyển thần niệm, vận chuyển pháp lực, minh tâm, tĩnh khí.
Lời này của Trình Cung quá mức huyền diệu, nhưng âm thanh này làm cho bọn họ thanh tỉnh hơn nhiều, Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh hai người lúc này có cảm thụ sâu nhất, đồng thời cũng vô cùng rung động.
Tâm pháp này thần diệu không nói, không chỉ có thể làm cho mọi người tu luyện thần niệm, tăng tâm thần lên, Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh cho rằng mình đã quá hiểu Trình Cung, nhưng sau khi hợp tác, bọn họ càng ngày càng không nhìn thấu Trình Cung, trước kia chỉ hiểu được mặt ngoài mà thôi.
- Bên trái... Bên phải... Ở chỗ này...
Tuy Trình Cung tốt hơn mọi người rất nhiều, dù sao hắn cóđược thần niệm Thiên Anh, dù sau hắn cũng biết rõ đây là tiên khí bị hủy diệt, thế giới trong tiên khí sụp đổ, tạo thành không gian sụp đổ, cho nên bay sang hai bên, nhưng cho dù bay như thế, chẳng khác gì người mù dòđường, chạy loạn, vào lúc này, đột nhiên Lý Dật Phong mở miệng nói nhỏ.
Lý Dật Phong rất thông minh, địa phương có cấm kỵ thì không nên tùy tiện dùng công thức tính toán, nhưng hắn đang tính toán sinh cơ của mình, tính toán theo công thức số mệnh của mình, chọn lựa nơi nào tốt nhất đểđi, không có phạm cấm kỵ gì.
- Ánh sáng... Phía trước cóánh sáng...
- Đúng vậy, đ úng là cóánh sáng...
- Chỗ này là một hòn đảo nhỏ đang lơ lửng.
Đột nhiên, mọi người cảm thấy trong thần niệm có cảm giác lạnh như băng, tĩnh mịch đến mức làm mọi người muốn phát điên lên, vào lúc này, cảm giác muốn tự sát không còn nữa, thần niệm bị bóng tối lạnh lẽo bao phủ, cảm giác tịch mịch không có bất cứ sinh khí nào làm cho người ta tuyệt vọng đã biến hóa, khi thần niệm của mọi người cảm thấy ánh sáng, một cảm giác nhu hòa tràn ngập linh hồn, sau đ ó xuất hiện ở một hòn đảo cực lớn đang lơ lửng trên không trung.
Thần niệm vừa trải qua bóng tối lạnh lẽo bao phủ, làm cho mọi người có tâm tư muốn tự sát, mọi người phát hiện từ chỗ cóánh sáng đi về phía trước ngàn dặm là một hòn đảo lơ lửng trên không trung, cảm giác đầu tiên không phải nghĩ tới báo tàng, mà là còn sống, hi vọng, có nghĩa là bọn họ đã vượt qua khu vực bóng tối lạnh lẽo vừa rồi, kỳ thật cái đan đỉnh này bị xuyên thủng một bộ phận mà thôi, sau khi thần niệm tiếp cận hòn đảo này, bọn họ có cảm giác kích đống, bảo tàng của Càn Khôn Đan Tông a.
- Ha ha... Chỉ sợ lũ ngu ngốc kia bây giờđang đi dạo ở bên ngoài a, cho dùđuổi tới cái phế tích này, cũng bị Ngũ Hành đại trận ngăn lại, còn muốn vượt qua khu vực bóng tối tử vong bao phủ này lại càng không có khả năng, bọn chúng hao hết khí lực, bảo tàng Càn Khôn Đan Tông này sẽ là của bản thiếu, đạo trận pháp cuối cùng, mở ra cho ta.
Bọn người Trình Cung vừa bay tới bên cạnh, trong thần niệm của bọn họ đều nghe được tiếng cười đắc ý, càm Thiên Lại Tiên Âm trong tay, những tên thủ hạ khác đang dốc sức oanh kích, rốt cục cũng mở được một cái lỗ hỏng ở một góc của trận pháp, bọn chúng nhanh chóng xông vào..
Tần Vô Ngân vô cùng hưng phấn, may mắn hắn có chuẩn bị sung túc, cũng nhận được Thiên Lại Tiên Âm và truyền thừa tiên âm, những lão ngoan đồng trong gia tộc nói đ úng, khi mình đạt được truyền thừa tiên âm, sẽ cóđại khí vận, lần này nhất định sẽ đạt được chỗ tốt vô cùng.
Đang cười, thần sắc của Tần Vô Ngân biến đổi, hắn cũng cảm nhận được sự xuất hiện của bọn người Trình Cung, sau đ ó hắn nhìn thấy bọn người Trình Cung đang bay tới.
Hòn đảo này cũng rất lớn, chỉ có trăm dặm, chính giữa có một công trình kiến trúc to lớn, rõ ràng cho thấy, đây là chỗ luyện đan, chung quanh lại có dược điền, nhưng vào lúc này đã héo rũ, nhưng so với phế tích Càn Khôn Đan Tông bên ngoài, nơi đây cũng xem như còn nguyên vẹn.
Ở chung quanh có vô số trận pháp vận chuyển, nhưng đại đa số trận pháp đã bị hủy diệt, những trận pháp không bị hủy diệt chỉ còn lại số ít, lực lượng ngàn không còn một, nhưng cho dù là thế, bọn người Tần Vô Ngân cố hết sức lực mới có thể tiến vào trong đ ó.
Thậm chí mấy món pháp bảo do thái tôn luyện chê cũng hao tổn, cộng thêm bên người mang theo một Ngũ cấp trận pháp đại sư làĐịa Anh đỉnh phong, còn có Thiên Lại Tiên Âm cùng truyền thừa tiên âm hắn vừa đạt được không lâu, số mệnh tràn đầy, cũng hao hết thời gian hai ngày mới vào được trong đ ó.
Không nghĩ tới, vừa vào trong, bọn người Trình Cung đã xuất hiện.
- Hừ!
Bọn hắn đãđến, nói rõ chính mình bên ngoài Ngũ Hành đại trận người khẳng định gặp chuyện không may, Tần Vô ngần rất là khó chịu nói:
- Một đ ám phế vật, Ngũ Hành đại trận cộng thêm nhiều sát chiêu như thế, ngay cả vây khốn mấy người cũng không được, để cho mấy tên phế vật như thế này xông vào.
- Nhưng cho dù các ngươi tới đây cũng vô dụng, bản thiếu cung chủ muốn giết các ngươi dễ như lấy đồ trong túi, Trình Cung đ úng không, đợi bản thiếu cung chủ lấy hết đồ bên trong, sẽ giết ngươi trước, cũng chỉ có tên phế vật Chu Dật Phàm mới có thểđể cho sống lâu như thế, nếu bản thiếu cung chủ tiếp quản chuyện Nam Chiêm Bộ Châu, các ngươi đã sớm bị ném vào U Minh Luyện Ngục rồi.
Tần Vô Ngân nói xong, phi thường, phi thường đắc ý, phi thường phi thường thoải mái, đột nhiên hắn có cảm giác chuyện này chưa đã, nếu như loại tràng diện này, có Chu Dật Phàm cùng bọn người Côn Bằng thái tử thì rất tốt.
Khi đ ó, mình ở bên trong, bọn họ chỉ có thểđưa mắt nhìn, đ ó mới đã ghiền.
- Tần Vô Ngân, ngươi đã quên Vũ Châu Lý gia ta dựa vào cái gì kiếm cơm à, ngươi cho rằng trận pháp này có thể ngăn cản được ta, hừ...
Lý Dật Phong đi theo sau lưng Trình Cung, thực tế cùng bọn mập mạp, Túy Miêu tiếp xúc thời gian dài, cũng từ từ cải biến. Tuy gương mặt bị che chắn một nửa, nhưng vẫn vô cùng tuấn tú, trong kia nói chuyện ưu nhã, khí thế, nhưng vào lúc này, bị chọc giận làm không cần lưu ý gì nữa, đồng thời, hắn cũng chán ghét tên Tần Vô Ngân này.
Tuy Tần Vô không tiếp xúc với Lý Dật Phong, nhưng cũng biết hắn, trước kia cũng tiếp xúc với người Lý gia, Lý gia truyền thừa cổ xưa, quy củ cũng rất nhiều, các đệ tửđều tao nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hắn hoàn toàn không nghĩ tới đường đường thiên tài Nhị thiếu gia của Lý gia lại như thế.
Nhưng sau đ ó hắn rất khinh thường nhìn Lý Dật Phong:
- Trận pháp của Lý gia các ngươi đ úng là rất mạnh, nhưng Lý Dật Phong ngươi coi là cái gì, cho dù ngươi có thể tu bổ trận pháp thành Song Long, nhưng đây là trận pháp từ thời Thượng Cổ lưu lại tới nay, cho dù tàn phá cũng không yếu như ngươi nghĩđâu. Nếu ngươi muốn phá, năm ngày, ba ngày, không thì cũng mất cả buổi, bản thiếu cung chủ chỉ cần nửa canh giờ, có thể bỏ toàn bộ đồ vật vào túi rồi.
Giờ phút này, Tần Vô Ngân giống như tiểu nhân đắc chí, hắn vốn có thểđi vào bên trong ngay, nhưng hắn muốn nhìn đ ám người kia, hảo hảo chế ngạo bọn chúng một phen, nếu như bọn người Chu Dật Phàm đến thì quá tốt, hắn còn có thể chế nhạo bọn chúng luôn.
Sau lưng của Tần Vô Ngân lúc này vẫn còn sau tên trưởng lão Địa Anh đỉnh phong đang tươi cười, sâu trong lòng bọn họ, biết rõ trận pháp này mạnh thế nào, cầm đồ vật do thái tôn luyện chếđ ánh cũng mất hai ngày, hiện tại đi vào bên trong nhìn ra, đương nhiên rất đắc ý, tâm tình rất dễ chịu.
Cái khác không nói, hắn vừa nói như vậy tâm tình của Lý Dật Phong cũng nhảy lên, hắn đã lưu ý trận pháp chung quanh, những trận pháp tàn phá này hắn không ngại, thậm chí cũng không cần thời gian quá lâu, nhưng muốn phá giải trong thời gian ngắn, lại đ úng như lời Tần Vô Ngân nói...
Thời điểm Lý Dật Phong không biết nên nói gì, đột nhiên Trình Cung cất bước đi lên, thản nhiên nói:
- Đi thôi, phí lời với hắn làm gì, đi vào đ ánh hắn, loại tiện nhân này cần phải giáo huấn, tát bên trái phải tát luôn bên phải, đ ánh tới khi quỷ cũng không nhận ra hắn, hắn mới trung thực được.
- Ha ha... như thế nào, Lý Dật Phong ngươi không được sao. Còn có Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh, hai người các ngươi còn có chút chỗ dùng, nếu các ngươi chịu đầu nhập vào Thất Âm Cầm Cung của ta, ta sẽ cho...
Tần Vô ngần thấy Lý Dật Phong không ra, nhưng Trình Cung mở miệng nói chuyện, cười lớn, đang muốn phát biểu những lời lẽ cao cao tại thượng của mình, đột nhiên thần sắc của hắn cứng ngắc lại.
Chỉ thấy Trình Cung cất bước đi vào, phía trước là một đại trận bằng hỏa diễm, hỏa diễm biến thành đại trận cực lớn, chỉ thấy Trình Cung khoát tay, hỏa diễm chung quanh đột nhiên nổ tung, hỏa diễm tứ tán ra khắp bốn phía.
Tần Vô Ngân cảm thấy đầu óc của mình sắp không dùng được rồi, đại trận bằng hỏa diễm này không phải rất mạnh, nhưng uy lực đủ để uy hiếp Địa Anh đỉnh phong, bọn họ liên thủ phải phí ba giờ mới có thểđi qua, hơn nữa những hỏa diễm kia không chết không ngớt, hỏa diễm thiêu dốt rất khó dặp tắt, sau khi bọn chúng vượt qua đại trận này, cũng phải mất thêm hai canh giờđể dập tắt hỏa diễm trên người, cũng từđ ó bị chút tổn thương.
Lúc này, không đợi Tần Vô Ngân kịp suy nghĩ, Trình Cung đãđi tới một trận pháp khác.
Cảnh vật biến hóa, không đợi ảo cảnh chung quanh hình thành, hai tay Trình Cung giao nhau, trong tay xuất hiện mấy sợi Huyền Thiên Hàn Thiền Ti, Huyền Thiên Hàn Thiền Ti vô cùng cứng rắn, cho dù là Trình Cung cũng khó làm đứt, cũng may trong không gian nội đỉnh của Hư Không Âm Dương Đỉnh có Chí Dương Chân Hỏa, đã bị hắn luyện hóa, mà lúc này, hai tay của hắn chà xát, mấy sợi Huyền Thiên Hàn Thiền Ti vỡ vụn. Trình Cung bắn ra, những Huyền Thiên Hàn Thiền Ti này nhanh chóng bay tới mấy phân bộ của trận pháp, ảo trận cường đại vừa hình thành nhanh chóng mất đi tác dụng.
Thời điểm một đ ám ác quỷ muốn lao tới, đột nhiên đình chỉ, đương nhiên, đại trận chỉđình chỉ tạm thời, nhưng Trình Cung lại dễ dàng cải biến trận pháp biến hóa.
← Ch. 0610 | Ch. 0612 → |