← Ch.0027 | Ch.0029 → |
Khiến cho Tần Phàm càng ngoài ý muốn chính là, một phen giao thủ qua đi, hắn phát hiện Tần Vũ vậy mà cũng có kinh nghiêm đối chiến cực kỳ phong phú, hơn nữa nếu so với mấy tộc nhân trước đây thì phản ứng nhanh hơn nhiều lắm.
- Đây là tiểu quái vật mà Tần tộc trường nói sao? Thật đúng là thật lợi hại! Đương nhiên, Tần Phàm tiểu công tử cũng không kém, tranh tài lần này quả nhiên đặc sắc ah!
Trên đài cao, Điền gia tộc trường đối với hai thiếu niên đang tranh đấu kịch liệt trên đài khen không dứt miệng.
- Đích thật là đáng xem mười phần, hai người thực lực đều không kém bao nhiêu.
Tiết gia tộc trưởng một thân nho phục vuốt râu dài khẽ cười nói:
- Nhưng chẳng biết tại sao, ta nhưng lại có một loại trực giác, cuộc tranh tài này Tần Phàm tiểu công tử sẽ thắng.
- Ah? Nhưng ta lại cảm thấy hài tử nhỏ tuổi kia sẽ thấy, Tần tộc trường ngươi nói có đúng không?
Lúc này thanh âm âm dương quái khí của Ngô Hồng Thiên lại truyền đến.
- Ha ha, có gì đâu, đều là binh sĩ của Tần gia ta, người nào thắng ta cũng đều cao hứng cả!
Tần Hồng lại cởi mở mà cười nói, hắn đối với biểu hiện của Tần Phàm đã hết sức hài lòng rồi, đồng thời trong lòng của hắn cũng không khỏi nghĩ nói: Tiếp tục như vậy, có lẽ Tiểu Phàm thực sự có khả năng trong 3 năm đột phá đến cảnh giới Võ sư a?
Ngô Hồng Thiên tự làm mất mặt, không khỏi thầm hừ một tiếng.
Mà dưới đài, Tần Li lặng yên quan sát quyết đấu giữa hai người, nhưng trong lòng không khỏi có chút bận tâm:
- Tiểu Phàm hắn tựa hồ chỉ học được một loại võ kỹ, mà Tần Vũ lại có rất nhiều thủ đoạn chưa sử ra, Tiểu Phàm muốn thắng trận này thập phần gian nan.
- Bất quá Tiểu Phàm có thể có biểu hiện như vậy, phụ thân có lẽ cũng hài lòng rồi...
Nghĩ đến, Tần Li không khỏi nhìn thoáng qua trên đài cao, trông thấy dáng cười vui mừng của Tần Hồng, lòng cũng an tâm một chút, nhưng tiếp theo không biết nghĩ tới điều gì, mặt đột nhiên hiện lên một vòng đỏ ửng. Lại không biết, bộ dáng thẹn thùng kia của nàng, không biết dẫn tới bao nhiêu thiếu niên đang chú ý nàng tim đập rộn lên, như say như dại.
Tần Tiến ở một góc khác, trên mặt lạnh lùng cũng lộ ra một tia ôn nhu, ánh mắt thâm tình nhìn Tần Li, thì thào tự nói:
- Li nhi, ngươi chờ, vô luận như thế nào, ta cũng nhất định sẽ lấy ngươi làm vợ, ta sẽ khiến ngươi trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.
Đương nhiên, từ Li nhi này hắn chỉ dám gọi trong lòng, ở trước mặt Tần Li, hắn vẫn gọi là Tần Li tiểu thư.
Kỳ thật cũng không khác lắm với Tần Li nghĩ, ngoại trừ Huyền Trọng quyền, võ kỹ Tần Phàm tương đối thành thục cũng chỉ có chiêu man ngưu trùng kích được Cổ Mặc cải tiến qua này thôi, dù sao chỉ có ba tháng, không thể phân tán tinh lực đi học tập nhiều võ kỹ hơn nữa, hơn nữa võ kỹ thích hợp giai đoạn hiện giờ cũng không nhiều lắm.
Cho nên, Tần Phàm cũng liền xuất hiện cục diện "nhất chiêu tiên, cật biến thiên", dựa vào nhãn lực cao minh cùng kinh nghiệm đối chiến phong phú, dựa vào một chiêu "man ngưu trùng kích" đã đánh bại các tộc nhân trước, chỉ là hiện giờ gặp phải Tần Vũ cũng có kinh nghiệm đối chiến phong phú, cho nên thoáng cái lâm vào hạ phong, hơn nữa còn là vì Tần Vũ còn sử dụng toàn lực nữa.
Đương nhiên, Tần Phàm chưa xử xuất ra Huyền Trọng quyền.
- Tần Phàm ca ca, ngươi thật đúng là khiến ta ngoài ý muốn ah! Dĩ nhiên bằng vào một chiêu man ngưu trùng kích Nhân giai trung cấp đã có thể đạt tới trình độ này!
Thân ảnh của hai người lại lần nữa tách ra, Tần Vũ có chút kinh ngạc nói, bất quá vẫn mang theo dáng cười nhẹ nhõm.
- Tần Vũ đệ đệ, ngươi cũng không kém ah, đối bính với ngươi vài cái, hiện giờ cánh tay của ta cũng ẩn ẩn run lên đây này.
Tần Phàm cũng nhàn nhạt nói ra, biểu thị ra thưởng thức của mình đối với vị thiếu niên trước mặt này. Mười ba tuổi có thể đạt tới trình độ như vậy, hắn rất khâm phục.
- Bắt đầu từ chín tuổi, ta mỗi ngày đã đối luyện với cha, cũng kiên trì tu luyện ngoài mười hai giờ. Ta cho rằng, hôm nay ta cho dù gặp phải võ giả ngũ lục cấp cũng có thể có sức liều mạng rồi, nhưng không thể tưởng được Tần Phàm ca ca chỉ dựa vào cảnh giới Võ Đồ cửu cấp đã không kém gì ta, mới biết được là ta quá tự đại!
Tần Vũ nói xong, trên hai tay quanh quẩn lấy võ khí màu trắng nhạt, tựa hồ chuẩn bị lần nữa tiến công.
Tần Phàm nao nao, không khỏi liếc Tần Vũ thêm vài lần, hắn không thể tưởng được vị thiếu niên thoạt nhìn cười đùa tí tửng trước mắt vị này vậy mà lại có nghị lực như thế, trách không được lại lợi hại như vậy.
Nhưng vào lúc này, nghe thấy Tần Vũ nghiêm túc nói:
- Tần Phàm ca ca, tiếp theo thỉnh tiếp ta một chiêu " Thiên trọng lãng ", võ kỹ này uy lực cực lớn, xin cẩn thận.
Nói xong, khí thế trên người Tần Vũ vẻn vẹn gia tăng lên vài phần, dưới bàn chân dùng sức đạp lên mặt đất, thân hình như một con báo săn mồi phóng về phía Tần Phàm.
Mà quay mắt về phía thân ảnh Tần Vũ càng ngày càng gần, Tần Phàm vậy mà tự dưng nổi lên một loại cảm giác đứng ở bờ biển, lại đột nhiên có sóng to gió lớn vọt tới trước mặt, cái này khiến trong lòng hắn không khỏi trầm xuống, càng cẩn thận thêm vài phần.
- Coi chừng.
Nhưng vào lúc này, thanh âm của Cổ Mặc từ trong giới chỉ truyền đến:
- Không nên ngạnh bính với hắn.
- Ồ?
Đã có Cổ Mặc nhắc nhở, hai con ngươi Tần Phàm co lại, nhìn nắm đấm Tần Vũ gần trong gang tấc, cảm giác được khí thế bành trướng đập vào mặt, thân thể cấp tốc lui về sau.
Đã đến biên giới luận võ đài, lui không thể lui, Tần Phàm rốt cục đánh ra một quyền, dùng "Man ngưu trùng kích" thuần thục nhất trực tiếp tới chống đỡ!
Bành!
Một cỗ trùng kích cường đại truyền vào thân thể Tần Phàm, khiến hắn không khỏi ngực lấp kín!
- Lực lượng rất mạnh!
Tần Phàm ngược lại hít một hơi hơi lạnh, may mắn hắn sớm đã có chuẩn bị, hơn nữa khi lùi ra sau còn triệt tiêu bớt một bộ phận lực lượng khí thế của Tần Vũ, lúc này mới hoàn toàn ổn định thân hình không đến mức vì vậy mà ngã xuống luận võ đài!
Nhưng một chiêu Thiên Trọng Lãng này của Tần Vũ uy lực còn chưa tiêu tán, cũng như kỳ danh, lực trùng kích từng đợt tiếp theo từng đợt mãnh liệt trùng kích lấy thân thể Tần Phàm, như nước sông cuồn cuộn liên tục không dứt, như Hoàng Hà lan tràn không thể vãn hồi, Tần Phàm liền cảm giác như mình biến thành một chiếc thuyền lá nhỏ trong sóng nhỏ ngập trời vậy, tùy thời đều có thể lật úp!
Khí thế Tần Vũ chưa từng có từ trước đến nay!
Tần Phàm bị dồn đến cách mép luận võ đài chỉ chưa tới ba phần! Thân thể bị võ khí cuồng liệt của Tần Vũ không ngừng trùng kích, cũng khiến hắn cảm giác khí huyết bắt đầu khởi động, vô cùng khó chịu!
- Tiểu Phàm...
Tần Hồng và Tần Li một mực nhìn chăm chú vào cử động của Tần Phàm trong lòng đều không khỏi xiết chặt, một lòng đều nhấc lên.
- Chậc chậc, không hổ là tiểu quái vật, một chiêu Thiên trọng lãng này thật lợi hại, cho dù là ta đụng phải cũng chỉ có thể lánh đi mũi nhọn thôi, Tần Phàm sao có thể chống đỡ được chứ.
Lúc này một tộc nhân cảnh giới võ giả dưới đài thở dài.
← Ch. 0027 | Ch. 0029 → |