← Ch.0065 | Ch.0067 → |
Thoạt nhìn Kỷ Huyên Nhi rất bình tĩnh tỉnh táo, trong khi mọi người ở đây bối rối, nàng mới trong nháy mắt đó nhanh chóng vọt ra, hai thanh dao gắm sắc bén màu đen trong tay mang theo hai đạo hàn quang, đầu tiên đánh về phía hán tử đen gầy yếu nhất trong ba người.
Đối với loại ám sát này, nàng thậm chí còn quen thuộc hơn cả Tần Phàm.
Trung niên nam nhân kia tựa hồ cũng phát hiện ra ý đồ của Kỷ Huyên Nhi liền vội vàng muốn đến ngăn cản, nhưng đồng thời lúc này, Tần Phàm đánh ra một quyền lấy võ khí bản thân làm dẫn, Huyền Trọng vực lập tức bao phủ khắp giữa sân. Lúc trước hắn đã sớm nói cho Kỷ Huyên Nhi biết vấn đề này, dùng thân pháp của Kỷ Huyên Nhi ở trong Huyền Trọng vực cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu, hơn nữa bởi vì đã sớm biết, cho nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Ở điểm này, nàng thắng trung niên nhân cũng có cảnh giới Võ sư kia một ít thời gian, hơn nữa thân pháp của nàng càng thêm cao minh, cũng đủ đến tiếp cận hán tử đen gầy kia.
- Nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì chết đi!
Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng nói, dao găm màu đen trong tay xẹt qua trên không trung một đạo quỹ tích xinh đẹp, không chút dây dưa dài dòng đâm vào ngực tên hán tử đen gầy thần sắc đang khủng hoảng kia.
Giết chết một người, Kỷ Huyên Nhi sắc mặt không thay đổi, lại muốn lần nữa đánh tới đại hán mặt xẹo, động tác hành vân lưu thủy, không hề có một tia do dự.
- Nữ nhân này... Thật lợi hại...
Tần Phàm nhớ tới ban đầu khi tiến vào Linh Dược cốc đã có chút lớn giọng với Kỷ Huyên Nhi, không khỏi hơi có chút xấu hổ, đương nhiên hắn cũng không rãnh rỗi, , cùng Kỷ Huyên Nhi một trái một phải đánh về phía tên kia.
- Thanh Ưng mạo hiểm đoàn ta sẽ không bỏ qua các ngươi đâu!
Trung niên Võ sư kia rống to một tiếng, quanh thân bộc phát ra võ khí màu cam chói mắt, tựa như đang sử dụng võ kỹ mạnh mẽ vậy..
- Nhân giai cao cấp võ kỹ ―― Bạo Hùng nộ kích!
Hắc, Kỷ Huyên Nhi trược tiếp đánh một quyền, giao đại hán mặt sẹo sau lưng cho Tần Phàm. Hắn rõ ràng trông thấy Kỷ Huyên Nhi khó đối phó hơn, còn đối với một tiểu tử miệng còn hôi sữa như vậy, hắn tin tưởng đại hán mặt sẻo Võ Giả cửu cấp đã đủ năng lực hứng phó rồi.
- Hắc. :
Tần Phàm phát ra một tiếng cười lạnh, cái này hoàn toàn tiến hành theo tưởng tượng cuảh ắn, đại hán mặt sẹo Võ Giả cửu cấp vừa hợp thí luyện cho hắn sau khi đạt đến cnahr giới Võ Giả tứ cấp!
- iểu tạp chủng, hôm nay tử kỳ của ngươi đã đến
Đại hán mặt sẹo kia cũng dữ tợn cười một tiếng, xung phong liều chết tới,
- Có dám tiếp ta một quyền không?
- Như ngươi mong muốn!
Tần Phàm cũng quát lạnh một tiếng, đề thân nghênh tiếp.
- Man ngưu trùng kích!
- Nộ hùng gào thét!
Một tiếng như ngươi mong muốn, Tần Phàm không chút do dự đánh ra một quyền, đụng với nắm đấm của đại hán mặt sẹo kia. !
- Bành!
Dù sao đại hán mặt sẹo kia cũng là Võ Giả cửu cấp, một thân võ khí phi thường hùng hậu, một lần chém giết này, đại hán mặt sẹo vẫn đứng nguyên tại chỗ, mà Tần Phàm lại lui về sau ba bước! Khí huyết quay cuồng.
Mà ở trái lại đại hán mặt sẹo kia, mặc dù không lui về phía sau nhưng kỳ thực cũng không dễ chịu gì. Một cỗ năng lượng nóng rực trùng kích tới, khiến quả đấm của hắn trở nên nóng rát, phảng phất như bị lửa thiêu vậy, thuyên chuyển đại lượng võ khí mới có thể trấn áp lại.
- Tốt! Lại đến!
Tần Phàm không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, nội tâm nổi lên một tia hưng phấn, theo lời Cổ Mặc nói thì hắn chính là phần tử hiếu chiến che giấu, hiện giờ hắn cần chính là người đến ma luyện hắn! Hắn cũng không sợ bị thương, hắn vừa mới một lần đột phá hai cấp, vừa vặn mượn đó để kích thích dược lực còn sót lại trong cơ thể, trấn áp võ khí có hơi chút lỗ mảng kia.
Quanh thân Tần Phàm nổi lên khí cơ kinh người, theo nhiệt huyết sôi trào, võ khí một thân hắn cũng như mãnh thú, gào thét như muốn nhắm người mà phệ!
Võ Giả cửu cấp thì thế nào?
- Man ngưu nghịch xung!
Trên thiết quyền nổi lên hoàng hồng võ khí sáng chói, Tần Phàm tràn đầy tự tin, sử xuất ra võ kỹ thương người mười, tự thương bảy kia, uy lực trọn vẹn gấp ba lần Man ngưu trùng kích, có thể so với Thiên giai võ kỹ! Hắn lúc này phảng phất giống như hóa thân thành trâu điên, không hết có chút chùn bước! Một đầu thiết quyền lao ra, hung hăng đón đánh đại hán mặt sẹo kia.
- Hùng vương gào thét!
Đại hán mặt sẹo kia cũng không khỏi yếu thế, sử xuất ra võ kỹ mạnh hơn nữa, nắm đấm bao lấy võ khí màu vàng như đất bùn, thoạt nhìn uy lực bất phàm.
Bành!
Tiếng nổi cực lớn vang lên, đại hán mặt sẹo bị một cỗ sức lực lớn húc tới đẩy cho bay ngược ba trượng, nặng nề rơi trên mặt đất, sinh tử không biết.
Mà Tần Phàm lưu lại nguyên tại chỗ, trên mặt xuất hiện lãnh ý, vài tơ máu cũng chầm chậm chảy xuống từ khóe miệng... Uy lực gấp ba lần Man Ngưu Trùng Kích!
Không giống với trước kia dùng tăng khí hoàn để tạm thời đạt tới, như vậy cuối cùng cũng quá mức phù phiếm, hiện giờ hắn chân chính có tu vị Võ Giả tứ cấp! Cộng thêm Man ngưu trùng kích cũng là võ kỹ không kém, lực lượng gấp ba lần đã đủ khiến hắn dùng võ khí tứ cấp đối chiến với võ giả cửu cấp rồi!
Đương nhiên sau khi tự chịu bảy phần, bản thân Tần Phàm cũng bị không ít nội thương! Bất quá cũng không sao, thể phách của hắn vốn đã hơn xa người cùng cảnh giới, hơn nữa hiện giờ cũng cần một lần bị thương này để trấn áp tu vị do sơ võ hoàn tăng lên, khiến cho thực lực càng thêm hùng hậu.
Nháy mắt sau đó, Tần Phàm không chút do dực lại vọt tới, không để cho hắn bất cứ cơ hội nào, đánh thêm một quyền nữa vào ngực tên mặt sẹo đã ngã xuống đất kia! Triệt để đoạn tuyệt sinh cơ của hắn!
Như lời Kỷ Huyên Nhi nói, những người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn từng người đều có xuất thân cường đại, ở vùng yêu thú sơn mạch Thanh Thạch Trấn này hoành hành ngang ngược, các chuyện giết người cướp của đã làm không ít, đều là trừng phạt đúng tội, chết không có gì đáng tiếc.
- Đại Ba!
Tên võ sư trung niên đang đánh nhau kịch liệt với Kỷ Huyên Nhi kêu lên một tiếng bi thiết, đại hán mặt sẹo chết đi này khác với hán tử đen gầy lúc trước, đây chính là đệ tử thân truyền của hắn! Hiện giờ hắn vừa sợ vừa giận, hắn không thể tưởng được tên thiếu niên bình thường tu vị chỉ là Võ Giả tứ cấp kia dưới tình huống cứng đối cứng còn có thể đánh bại Võ Giả cửu cấp!
- Đến ngươi rồi!
Tần Phàm thừa cơ ăn vào một khỏa Tiểu Hoàn Hoàn để chữa thương, sau đó lạnh lùng quay đầu lại nhìn về phía trung niên Võ sư kia.
- Nói khoác không biết ngượng! Ngươi có thể phá được võ giáp của ta đã rồi nói sau!
Trung niên Võ sư kia vừa tức vừa giận, sau đó liền thấy một thân võ khí màu vàng của hắn lại như bùn đất, một tầng tầng che chở lấy thân thể hắn. Cho nên Kỷ Huyên Nhi triền đấu với hắn hồi lâu vẫn không có cách nào làm gì được hắn, bất quá nàng cũng nương theo thân pháp cao minh cho nên không bị tổn thương gì cả.
*****
Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, hắn biết rõ võ giáp này nhất định phải có võ ký cực kỳ hùng hậu và dồi dào ủng hộ mới có thể hình thành, như vậy đoán chừng trung niên mạo hiểm giả này chí ít phải có thực lực tứ Võ Sư ngũ cấp!
- Thử qua mới biết được!
Tần Phàm đề thân vọt tới, cùng Kỷ Huyên Nhi một trái một phải triền đầu với tên Võ sư kia, đương nhiên hắn cũng không ngu đến mức cứ đụng nhau như vậy, dùng thực lực hắn bây giờ còn chưa đủ để chính diện rung chuyện tên Võ sư này dù chỉ một chút, hắn chỉ lợi dụng Lưu Tinh Bộ chạy đến quấy rối trung niên Võ sư, tranh thủ cho Kỷ Huyên Nhi càng nhiều cơ hội tấn công hơn nữa.
Bành!
Thừa dịp trung niên Võ sư kia không phòng hộ, Tần Phàm đánh một quyền lên lưng hắn, nhưng lập tức cảm giác được từ trên võ giáp truyền đến phản lực cường đại, kiên cố, không thể khiến nó tổn thương chút nào cả. Mà Kỷ Huyên Nhi cũng chỉ mới đột phá đến Võ sư, cũng không thể phát huy ra thực lực chân chính của Võ sư, cho nên hai người đều tạm thời không làm gì được trung niên Võ sư kia, trừ phi đợi cho võ khí hắn hao hết, võ giáp biến mất thì mới có cơ hội.
- Hừ, uổng phí tâm cơ!
Trung niên võ sư được gọi là Ngô ca kia hừ lạnh một tiếng, hắn tuy rằng võ kỹ không tinh diệu như Tần Phàm và Kỷ Huyên Nhi, nhưng lại dựa vào thực lực cảnh giới rất cao, cho nên không hề sợ hãi. Kỳ thật rất nhiều mạo hiểm giả đều như vậy, bọn hắn không có truyền thừa nhiều năm như thế gia quý tộc, võ kỹ đa phần thập phần khiếm khuyết, có thể tập được nhân giai cao cấp võ kỹ đã thập phần không tệ rồi. Mà không phải may mắn như Tần Phàm, ngay cả Địa giai võ kỹ cũng không để vào mắt.
- Lão đầu, làm sao bây giờ?
Tần Phàm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ xin Cổ Mặc giúp đỡ.
- Ta quản ngươi làm sao, dù sao lão nhân gia ta cũng sẽ không xuất thủ.
- Đúng rồi, nếu như ngươi có thể khống chế đại năng lượng nóng rực trong cơ thể ngươi hóa thành như châm nhỏ xuyên thấu võ giáp tiến vào trong cơ thể hắn, như vậy có thể phá hư võ khí vận hành, sẽ khiến hắn không thể tiếp tục duy trì võ giáp được nữa.
Tần Phàm không khỏi nhướng mày, hắn hiện giờ muốn khống chế đạo năng lượng nóng rực kia cũng cực kỳ khó khăn.
- Đứng đó làm gì, nhanh qua đây.. Mau mau nhanh!
Nhưng vào lúc này, ở bên phía bên kia lộ ra tiếng gọi dồn dập, sau đó liền thấy trung niên Võ sư kia cười to:
- Ha ha, hai người các ngươi chết chắc rồi!
Sau đó trung niên Võ sư này bỗng bắt đầu tiến hành phương pháp quấn chặt lấy, khắp nơi kiềm chế hai người Tần Phàmm không cho bọn hắn lui về sau nửa bước, căn bản muốn chạy cũng rất khó.
Hai người Tần Phàm và Kỷ Huyên Nhi liếc nhau, cũng biết là viện binh của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đã đến, vậy nên liền có thoái ý. Nhưng trung niên Võ sư trước mắt này lại rõ ràng muốn cuốn lấy bọn hắn, không cho bọn hắn đào tẩu.
Lúc này, thời gian cấp bách, thần sắc Tần Phàm trở nên ngưng trọng, sau đó tâm thần chìm vào trong Vũ Điền, thử khống chế đạo năng lượng nóng rực kia, nhưng vừa mới đụng một cái liền bị nó chống cực, nhưng hắn cắn răng một cái, cường hoành tham gia vào trong năng lượng kia.
PHỐC! Tâm thần như bị va chạm, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng cũng đồng thời, Tần Phàm lại thắng được một tia thời gian khống chế cỗ năng lượng kia, trọng quyền không chút do dự lập tức đánh ra, hung hăng đánh vào bờ vai trung niên Võ sư kia, hoa năng lượng nóng rực thành tia, trực tiếp xông vào cơ thể hắn!
- Nhanh chết hắn!
Tần Phàm hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ bừng, huyết mạch sôi sục, hắn đã đến cực hạn!
Nháy mắt sau đó, trung niên Võ sư lộ ra thần sắc cực kỳ thống khổ và kinh khủng, có thể thấy được võ giáp trên người hắn vậy mà vào lúc này bắt đầu chậm rãi tiêu tán!
Chính là lúc này!
- Dục Huyết Thâm Thứ!
Kỷ Huyên Nhi quát lạnh một tiếng, tuy rằng không biết võ giáp của trung niên Võ sư này tại sao lại đột nhiên biến mất, nhưng thừa dịp này liền sử xuất ra võ kỹ lăng lệ ác liệt nhất, dao găm màu đen trong tay hóa thành một đạo hàn mang, hung hăng mà đâm vào sau lưng trung niên Võ sư kia!
- Đi!
Một chiêu đắc thủ, hai người vội vàng bỏ chạy về một hướng khác.
- Ha ha, lần này xem các ngươi trốn đi nơi nào nữa
Nhưng đi chưa được nửa dăm gặp tình huống giống với Tần Phàm lần trước, lại thấy tên đại hán cơ bắp Hồng Đào và hai tên mạo hiểm giả, hắn chính là tâm phúc và thủ hạ đắc lực bên người Phương Trọng
Tần Phàm và Kỷ Huyên Nhi nhìn nhau.
Lúc này Tần Phàm lại lần đầu tiên phát hiện Kỷ Huyên Nhi cũng lộ ra một tia thần sắc buồn cười!
Hồng Đào này thật sự là muốn chết...
- Hồng Đào, ngày đó ngươi và Phương Trọng cùng giết ta và ca ca, ca ca ta vì yểm hộ ta đào tẩu mà đã bị ngươi giết chết hôm nay, chính là lúc ngươi đền mạng rồi.
Ánh mắt Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng như tuyết, sát cơ đã không chút che dấu.
Trông thấy ánh mắt này, tuy rằng Hồng Đào thân kinh bách chiến cũng không khỏi rùng mình, nhưng trong miệng vẫn ưng ngạnh cười lạnh nói:
- Ở đây là bên trong yêu thú sơn mạch, người và yêu thú vốn không có gì khác cả, chỉ có thợ săn và con mồi, nhược thịt cường thực, ngươi và ca ca ngươi thực lực như vậy dám đi vào yêu thú sơn mạch, chết cũng đáng thôi.
Tần Phàm ở một bên nghe thấy lời này, cũng không khỏi ánh mắt lạnh dần, Hồng Đào này nói nghe như không nói đạo lý, nhưng là nói sự thật, ở trong yêu thú sơn mạch, người và yêu thú quả thật không có gì khác nhau! Yêu thú là con mồi của người, người cũng sẽ là con mồi của yêu thú, đồng thời người cũng là con mồi của người nữa!
Nơi này chính là một tràng săn bắn tự nhiên tàn khốc, không phân ra thợ săn và con mồi, chỉ có phân chia thực lực cao thấp! Thực lực cao có thể làm thợ săn, thực lực thấp chỉ có thể biến thành con mồi!
- Hồng Đào ngươi nói không sai, nhưng hôm nay ngươi đã biến thành con mồi, ngươi cũng nên chết rồi!
Tần Phàm lạnh lùng nói, mà Kỷ Huyên Nhi ở một bên đã sát cơ lẫm lẫm, dao găm trong tay cũng bắt đầu tản mát ra võ khí màu cam.
- Hừ, tiểu tử không biết trời cao đất rộng, lần trước chẳng qua là do ta nhất thời không chuẩn bị mới để ngươi đào thoát, lần này ngươi chết chắc rồi.
Hồng Đào âm lãnh nói, sau đó hắn nói với đoàn viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn bên cạnh:
- Hai người các ngươi trước tiên ngăn Kỷ Huyên Nhi lại, ta giải quyết tiểu tử này xong sẽ giúp các ngươi.
Hai thành viên mạo hiểm đoàn nghe xong, lập tức lộ ra khuôn mặt khóc tang, một người trong đó chỉ càm võ khí màu cam trên người Kỷ Huyên Nhi khóc ròng nói:
- Hồng ca, Kỷ Huyên Nhi kia đã đột phá đến cảnh giới Võ sư ah...
- Phải cố gắng!
Hồng Đào lúc này mới chú ý đến nhan sắc võ khí trong tay Kỷ Huyên Nhi, trong lòng không khỏi cả kinh, cơ hồ liền bị dọa ngất, nhưng hắn cũng coi như kinh nghiệm phong phú, trên mặt không đổi sắc trừng mắt nhìn mạo hiểm giả mở miệng nói chuyện kia nghiêm nghị nói:
- Nếu để cho bọn hắn rời đi, các ngươi tự mình về nhận lửa giận của Phương thiếu gia đi!
← Ch. 0065 | Ch. 0067 → |