← Ch.0132 | Ch.0134 → |
Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung lên thân hình của Tần Tiến vừa rơi xuống.
- Tần Tiến biểu huynh sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy đi...
Có chút tộc nhân trẻ tuổi mặc dù biết Tần Phàm lợi hại nhưng từ nhỏ bọn họ đã luôn đem Tần Tiến làm thành mục tiêu, thậm chí là thần tượng của mình, hiện giờ thấy Tần Tiến bị Tần Phàm một quyền đánh bay, trong lòng thật sự cảm thấy khó chịu.
- Tần Phàm ca ca thật quá mạnh mẽ, vừa rồi một trảo của Tần Tiến biểu ca lợi hại như vậy nhưng lại không tạo được bao nhiêu thương tổn cho hắn, thoạt nhìn hình như không có việc gì!
Dưới đài Tần Hân các nàng từng ở chung với Tần Phàm một đoạn thời gian đều vì Tần Phàm mà cảm thấy phấn chấn, tuy các nàng đã sớm biết Tần Phàm từ một năm trước đã đột phá tới cảnh giới võ sư, nhưng không thể tưởng được lại lợi hại tới trình độ này.
- Khí lực của Tần Phàm đúng thật là quá cường đại!
Những trưởng lão cùng tộc trưởng ở trên khán đài đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, những tộc nhân khác nhìn không ra nhưng bọn họ lại nhìn thấy thật rõ ràng, khí lực của Tần Phàm thậm chí còn cao hơn cả tầng võ giáp phòng ngự của chính hắn!
- Chẳng thể trách dùng Cửu Chuyển Chân Vũ Đan xong thì cảnh giới có thể tăng nhanh lên như vậy, nguyên lai là do khí lực của hắn quá mạnh mẽ!
Lúc này Tiết Trường Phong mới sực tỉnh. Tuy rằng Cửu Chuyển Chân Vũ Đan được xưng là báu vật có thể giúp cho người luyện võ từ võ đồ tăng lên tiên thiên cảnh giới không còn chướng ngại, nhưng nếu như khí lực không đủ mạnh mẽ, dược lực sẽ rất khó phát huy, mà nếu khí lực càng mạnh thì tiến cảnh càng nhanh! Hắn nhìn ra được khí lực của Tần Phàm ít nhất đạt tới trình độ tiên thiên võ sư bình thường! Nói cách khác, thanh y thiếu niên còn chưa đầy mười bảy tuổi kia tùy thời đều có thể đột phá qua võ sư cảnh giới!
- Nhưng dù sao Tần Tiến có cấp cao võ giáp, một kích vừa rồi không dễ dàng đánh ngã được hắn.
Lúc này nhìn thân hình Tần Tiến chỉ thấy khi hắn rơi xuống mặt đất, gót chân cũng giẫm xuống một chút, nương theo cỗ xung kình đứng thẳng lên. Ngay sau đó vì che giấu nỗi xấu hổ bị Tần Phàm một quyền đánh bay, hắn nhẫn nhịn phẫn nộ trong lòng, vừa đứng vững trong nháy mắt liền dùng sức đạp mạnh, thân ảnh lập tức như viên đạn pháo phóng về phía Tần Phàm.
Hắn không hề có chút dừng lại.
Tần Phàm bình tĩnh nhìn thân ảnh Tần Tiến xông tới càng lúc càng gần, cũng nhanh chóng đưa ra tư thế công kích, ngay lập tức nắm tay thu trong tay áo, sau đó lại mãnh liệt như thần long xuất động theo gió vượt sóng đánh ra một quyền!
- Oanh!
Hai người đều tự đánh ra một kích, võ khí mênh mông mãnh liệt hung hăng va chạm vào nhau, hào quang bộc phát, chói mắt như ánh mặt trời, tiếng chấn vang truyền khắp cả quảng trường!
Một kích này Tần Tiến nén giận ra tay, cơ hồ là một kích toàn lực, mà Tần Phàm cũng đã sớm có chuẩn bị, võ khí toàn thân dâng lên tràn ra!
- Tê...
Lực trùng kích cường đại làm hai người không khỏi cấp tốc thối lui về phía sau vài chục bước, giẫm mặt đất thành dấu vết thật sâu, sau đó mới có thể đứng vững trở lại.
Công kích dựa thế như vậy thật sự làm cho Tần Tiến có thể xóa đi xấu hổ mất mặt, hai người lạnh lùng liếc nhau, trong lòng Tần Phàm cũng có chút bội phục Tần Tiến thật nhanh trí.
Nhìn lại võ giáp trên thân thể hai người, bởi vì chiến đấu trong cường độ cao nên đã chậm rãi biến thành ảm đạm, nhìn ra được hiện tại hai người cũng đã bị tiêu hao thật nhiều võ khí.
- Đã tới lúc!
Tần Tiến chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thanh y thiếu niên đối diện, hắn đã cảm giác được khí thế của thiếu niên đã giảm bớt hơn lúc ban đầu rất nhiều.
- Tần Phàm!
Thanh âm khàn khàn từ trong cổ họng Tần Tiến phát ra, sắc mặt hắn biến thành dữ tợn, trong miệng âm trầm nói:
- Ngươi vẫn một mực chờ đợi ta ra một chiêu này phải không?
Tiếp theo hắn chậm rãi nâng lên tay phải của chính mình, giơ lên một ngón trỏ, quang mang hoàn toàn ngưng tụ, ngón tay càng lúc càng trở nên chói mắt, làm không ai có thể nhìn thẳng, khí thế thật lớn tựa hồ đều tập trung vào ngón tay kia, mặc dù chỉ là một ngón tay, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác có thể quấy lên mưa gió.
- Nhất Chỉ Nhiếp Hồn!
Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ lại, ngay lập tức lệ khí vốn đã bắt đầu ổn định xuống từ trên người hắn chỉ trong nháy mắt lại đột nhiên bộc phát, hơn nữa càng trở nên mãnh liệt!
Ngày đó chính là một chỉ này ép tới mức hắn không thể ngẩng đầu lên, áp tới hắn phải quỳ gối xuống đất! Đối với một nô lệ cả ngày phải quỳ lạy mà nói, chỉ một lần quỳ cũng không tính là gì, nhưng đối với một luyện đan sư tâm cao khí ngạo mà nói, hắn không cần quỳ thiên quỳ địa, thậm chí cũng không có cha mẹ để quỳ! Ở kiếp trước khi sư phụ hắn qua đời hắn chỉ từng quỳ qua một lần đó mà thôi! Nhưng vừa mới đi vào thế giới này, liền bị áp bách phải quỳ xuống trước mặt Tần Tiến, tuy rằng chỉ là một đầu gối nhưng với hắn mà nói đã là vũ nhục thật lớn.
Một chỉ kia chính là vũ nhục tôn nghiêm của hắn!
Mà ngày nào đó chính là ngày mà hắn nghe nói Tần Tiến cầu hôn với Tần Li!
Có thể nói, trong ngày đầu tiên Tần Phàm đi vào thế giới này, Tần Tiến đã lưu lại bóng ma trong sinh mệnh mới của hắn, hơn nữa luôn luôn như ngọn núi lớn đặt lên trên đầu hắn.
Một chỉ kia vũ nhục, nặng như ngàn cân!
Tần Tiến nói không sai, hắn luôn luôn chờ đợi một chiêu này. Hắn nhất định phải sống qua một chiêu này mới có thể đem bóng ma trong lòng mình hoàn toàn hủy diệt. Hắn nhất định phải đợi Tần Tiến đánh ra một chiêu này sau đó đánh bại Tần Tiến mới có thể đem ngọn núi áp trên đầu đạp xuống bên dưới chân.
Đây là một đạo khảm trong lòng hắn.
Bây giờ chính là thời gian mà hắn phải vượt qua.
Tần Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Tiến, nhìn từng cử động nhỏ nhất của ngón trỏ kia.
- Oành!
Ngón tay Tần Tiến chỉ về hướng Tần Phàm, sau đó dưới chân bước ra một bước! Thật giống như người khổng lồ đang di động, cả đài tỷ võ vào lúc này tựa hồ cũng đang chấn động.
- Oành!
Tần Tiến lại tiếp tục bước ra một bước, mặt đất dưới chân bị giẫm ra hố sâu, lúc này một ít tộc nhân bên dưới trong lòng chợt hiện lên một tia hoảng loạn, tựa hồ như muốn cúi lạy người đứng trên võ đài.
- Oành!
Tần Tiến lại bước ra bước thứ ba, tựa hồ đã vượt qua khoảng cách giữa hắn cùng Tần Phàm, lúc này ngón tay của hắn chỉ cách Tần Phàm chừng một trượng, uy áp vô hình tản mát ra khắp bốn phía, một ít tộc nhân ở bên dưới rốt cục không duy trì được nữa, thân hình phải bật lui ra sau mấy bước.
Mà Tần Phàm trở thành mục tiêu trực tiếp của Tần Tiến, lúc này đột nhiên cảm thấy ngàn cân áp đỉnh, quanh thân tựa hồ bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ trói buộc, làm cho hắn không thể động đậy, càng nghiêm trọng chính là tầm mắt hắn vào lúc này lại bắt đầu có chút mơ hồ!
Nhất Chỉ Nhiếp Hồn! Quả thật là như nhiếp đi hồn phách người khác.
- Một chiêu này quá mạnh mẽ!
Tộc nhân ở bên dưới thấy Tần Phàm không nhúc nhích bị trấn áp ngay tại chỗ, cũng không khỏi hít một hơi lạnh.
- Quỳ xuống cho ta!
Gương mặt Tần Tiến biến thành cực kỳ dữ tợn, hướng Tần Phàm quát lạnh một tiếng!
← Ch. 0132 | Ch. 0134 → |