← Ch.0284 | Ch.0286 → |
Cổ Mặc trầm ngâm một hồi nói ra:
- Vừa rồi thời điểm Tần Hạo Dương kích phát bảo vệ trên người hắn kia, có lẽ Võ Thánh sẽ biết Tần Hạo Dương đã xảy ra chuyện, sau đó hắn dùng đại năng lực tìm được vị trí Tần Hạo Dương, rồi cứu hắn đi
- Năng lực của Võ thánh vậy mà khủng bố như vậy, cách xa nhau ngàn dặm, thậm chí vạn dặm cũng có thể cứu người đi?
Tần Phàm nhớ tới khí tức cường đại kia, biết rõ uy áp kia đích thật chỉ có Võ Thánh mới có thể có. Mà hắn cảm thấy Võ Thánh này cùng Thánh chủ mà hắn ở Chân Vũ Thánh điện bái kiến rất bất đồng.
Khí tức của Thánh chủ là cho người một loại siêu nhiên Thoát Tục, không dính nhân khí, mà Võ Thánh này thì là như mưa gió Lôi Đình, cường hoành Bá Đạo, thời điểm hắn chém ra một đao cuối cùng kia, thậm chí còn ẩn ẩn cảm giác được một loại run rẩy.
- Không phải Võ Thánh nào cũng có năng lực khủng bố như vậy, mà là năng lực của vị Võ Thánh này quá kinh khủng mà thôi.
Cổ Mặc phân tích nói:
- Võ Thánh bình thường cũng không có năng lực cách xa nhau ngàn dặm cứu người đi, mà Võ Thánh của Càn Kinh Tần gia kia, xem ra đã tu luyện tới Võ Thánh hậu kỳ, lĩnh ngộ đến thiên địa pháp tắc đặc thù, cho nên mới có được loại năng lực này.
- Võ Thánh hậu kỳ? Tự mình cảm ngộ đến thiên địa pháp tắc?
Tần Phàm đối với cái khái niệm này cũng có chút mơ hồ.
- Hiện tại rất khó nói cho ngươi tinh tường, ngươi biết rõ Võ Thánh kia phi thường lợi hại là được rồi.
Cổ Mặc hít sâu một hơi, sau đó có chút kiêng kị nói:
- Thậm chí đã vượt qua năm đó thời kỳ bản Võ Thánh toàn thịnh rồi
- So với lão đầu ngươi năm đó còn lợi hại hơn?
Tần Phàm nghe đến đó không khỏi chấn trụ trong lòng, hắn biết năm đó Cổ Mặc rất lợi hại, hắc hỏa kia có thể nói là đốt cháy vạn vật, mà Võ Thánh của Càn Kinh Tần gia kia, vậy mà so với hắn còn mạnh lớn, như vậy nếu như hắn muốn giết mình, chẳng phải là như chơi sao.
- Thi triển loại năng lực ngàn dặm cứu người này, có lẽ phải bỏ một cái giá lớn, vị Võ Thánh này chịu bỏ một cái giá lớn tới cứu Tần Hạo Dương, có thể biết hắn đối với Tần Hạo Dương thập phần coi trọng.
- Vừa rồi cổ khí tức cường đại kia, có lẽ là muốn chấn nhiếp ngươi, nhưng tiểu tử ngươi vẫn dám chém vào Tần Hạo Dương, đoán chừng vị Võ Thánh kia đối với ngươi hoàn toàn không để cho hắn mặt mũi rất tức giận, tóm lại ngày sau ngươi cẩn thận một chút.
Cổ Mặc lại tiếp tục nói.
Nghe thấy Cổ Mặc nói, Tần Phàm không khỏi chau mày, hiện tại Tần Hạo Dương cũng không biết có bị giết chết hay không, nhưng hắn đã khiến một Võ Thánh phát bực, tình huống này đối với hắn thập phần bất lợi.
Cổ Mặc thấy Tần Phàm như vậy, liền thoáng an ủi hắn nói.
Tần Phàm nhẹ gật đầu, bất quá trong lòng của hắn cũng thập phần tinh tường, lúc này nếu như là Tần Hạo Dương kia chết thì tốt, ít nhất không có người chứng minh việc này là mình làm, dù sao Võ Thánh kia càng lợi hại, cũng không có khả năng cách xa như vậy còn nhận ra mình là người Nam Phong Tần gia.
Nhưng nếu như Tần Hạo Dương chưa chết, như vậy hắn nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp đến báo thù mình, thậm chí Võ Thánh tự mình động thủ cũng nói không chừng.
Nhớ tới vừa rồi mình chém ở trên người Tần Hạo Dương một đao kia, cơ hồ là đã dùng hết toàn lực, nhưng lúc đó bảo vệ Võ Thánh trên người Tần Hạo Dương còn không có hoàn toàn biến mất, triệt tiêu bộ phận lực lượng, hơn nữa khi đó Tần Phàm bị khí tức của Võ Thánh kia ảnh hưởng, chỉ đánh ra bảy phần thực lực.
Bất quá dù sao cũng là tương đương với một kích toàn lực của Linh Vũ sư hậu kỳ, trừ khi khí lực của Tần Hạo Dương kia cũng như mình, xa xa mạnh hơn thường nhân, nếu không rất khó gánh vác được một đao kia.
- Cho dù hắn không chết, nhưng tối đa cũng chỉ còn lại một tia sinh cơ, ngay cả Hồi Xuân Đan cũng không cách nào cứu hắn trở về, theo như suy đoán, hắn hẳn là chết, bất quá còn phải xem thủ đoạn của Võ Thánh Càn Kinh Tần gia kia như thế nào.
Tần Phàm không ngừng suy nghĩ, cuối cùng đưa ra kết luận.
- Chỉ cần Tần Hạo Dương hắn không động Nam Phong Tần gia ta, còn nếu hắn dám tới, ta cũng không sợ hắn.
Tần Phàm cắn răng thầm nghĩ, rất nhanh hắn sẽ tiến vào Chân Vũ thánh địa, ở trong khoảng thời gian này hắn vẫn phải hảo hảo bố trí an toàn của Tần gia thoáng một phát, tuy hôm nay có năm đầu Thiên Sí Hổ thủ hộ, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ.
Sau đó Tần Phàm nhìn về phía bên kia, phát hiện mấy người Càn Kinh Tần gia đã là nỏ mạnh hết đà, vì vậy hắn liền triệu hồi bốn đầu Thiên Sí Hổ trở lại trong không gian Tạo Hóa Kim Liên, Chu Tước chi dực mở ra, bay về phương hướng Nam Phong thành.
Mà hắn vừa mới bay lên không trung, phía dưới truyền đến trận trận tiếng kêu bi thảm, hắn đạm mạc nhìn thoáng qua phía dưới, liền trông thấy toàn thân những người kia đều dâng lên tiên diễm cuối cùng, sau đó thân thể thiêu thành tro tàn, tiêu tán trong gió, tựa hồ chưa từng tồn tại qua.
Tần Phàm hơi than nhẹ một tiếng, cũng rất nhanh biến mất ở chỗ sâu trong Vân Hải.
- Phụ thân.
Tần Phàm tiến vào tiểu viện của Tần Hồng, trông thấy hắn đang ở dưới ánh trăng, tựa hồ đang suy tư hoặc là lo lắng cái gì.
- Đã đến.
Tần Hồng chậm rãi xoay người, nhìn đứa con trai trước mắt này, hôm nay nó đã cao cùng mình không sai biệt lắm, trên mặt cũng đã không còn nét ngay thơ như trước.
- Phụ thân, con định ngày mai sẽ khởi hành tiến về Chân Vũ Thánh điện.
Tần Phàm mở miệng nói, hắn cũng rất ít khi vào tiểu viện này, càng chưa từng cùng phụ thân ở dưới ánh trăng nói chuyện. Ở dưới ánh trăng nhàn nhạt, hắn thấy hai đầu lông mày của phụ thân mình ưu sầu, nhưng nhìn mình tựa hồ lại tràn đầy vui mừng cùng tự hào.
- Ân, trên đường cẩn thận một chút.
Tần Hồng vỗ vỗ bờ vai Tần Phàm, hôm nay hắn đối với đứa con trai này của mình, đích thật là yên tâm rất nhiều, trong nội tâm cũng vì hắn mà kiêu ngạo, một Linh Vũ sư mười tám tuổi, hơn nữa còn là một vị Luyện Đan Sư, toàn bộ Đại Càn quốc còn có người thứ hai sao?
- Phụ thân, con hơi lo lắng trong tộc.
Tần Phàm do dự một hồi, vẫn là mở miệng nói:
- Phụ thân cũng biết hôm nay Nam Phong Tần gia chúng ta cùng Càn Kinh Tần gia kia đã thế như nước lửa, Càn Kinh Tần gia này chắc chắn sẽ không đơn giản buông tha Nam Phong Tần gia chúng ta, mặc dù nói bọn hắn không dám ngoài sáng làm gì chúng ta, nhưng cũng không thể bài trừ bọn hắn sẽ ngầm động thủ.
Về phần chuyện hắn đuổi giết Tần Hạo Dương, để tránh Tần Hồng lo lắng, hắn vẫn là không có nói ra, dù sao cho dù Tần Hạo Dương không chết, đầu tiên muốn đối phó chính là hắn, trước khi không có giết chết hắn, tin tưởng Tần Hạo Dương sẽ không dám quá phận đối với Nam Phong Tần gia.
Dù sao Càn Kinh Tần gia cũng có tộc nhân, bọn hắn cũng sợ Tần Phàm trả thù, một Võ Tôn thậm chí Võ Thánh tương lai trả thù, có lẽ trong nội tâm bọn hắn tinh tường.
Bất quá ngầm làm một ít như chèn ép sinh ý, hoặc là để cho người tập kích Nam Phong thành... , vẫn là có thể làm ra.
- Con yên tâm đi, việc này vi phụ sẽ cùng trưởng lão hội thương thảo, chú ý đề phòng, trải qua đan dược đấu giá hội, uy vọng của Nam Phong Tần gia chúng ta đề cao thật lớn, không còn sợ Càn Kinh Tần gia chèn ép, Thương gia đưa ra hợp tác cùng chúng ta rất nhiều, trong đó còn kể cả Lạc thành Thái gia, tăng thêm đan dược đấu giá hội lần này, thu hoạch của chúng ta là cực lớn, cho nên tạm thời sẽ không quá sợ Càn Kinh Tần gia chèn ép rồi.
Trên mặt Tần Hồng lộ ra nụ cười ôn hòa, ý trấn an Tần Phàm.
- Ân, hôm nay tiến độ tu luyện của phụ thân như thế nào?
Tần Phàm ngừng một chút rồi hỏi tiếp.
- Ha ha... Dung Linh Đan này quả nhiên là lợi hại, hiện tại tuy vi phụ y nguyên vẫn chưa vượt qua Linh Vũ sư, nhưng đã ẩn ẩn có thể sờ đến cánh cửa kia, ta tin tưởng tiếp qua một thời gian ngắn, vi phụ cũng có thể trở thành một Linh Vũ sư rồi.
Tần Hồng cười nói, nhắc tới chuyện này, hắn đối với nhi tử trước mắt này cảm thấy rất tự hào, Luyện Đan Sư có thể luyện chế ra đan dược inh như vậy, hắn tin tưởng thậm chí toàn bộ Vũ Thiên đại lục cũng không có mấy người.
- Chúc mừng phụ thân rồi.
Tần Phàm cũng vì Tần Hồng cảm thấy vui vẻ, một khỏa Dung Linh Đan này chính là lần đầu hắn luyện chế, trong lòng của hắn cũng không có ngọn nguồn, nếu như lấy được hiệu quả hắn mới yên tâm.
- Ha ha, vị cao nhân dạy bảo Tiểu Phàm kia thật là không bình thường, vi phụ thật sự phải hảo hảo cảm tạ hắn thay vi phụ nuôi dưỡng một nhi tử xuất sắc như vậy, không biết có cơ hội có thể cùng lão nhân gia gặp mặt một lần hay không?
Tần Hồng vừa cười vừa nói.
- Có lẽ sẽ có cơ hội a.
Tần Phàm mỉm cười nói, đương nhiên hắn nói sư phụ này là chỉ Cổ Mặc, mà không phải sư phụ kiếp trước kia. Hôm nay linh hồn thể của Cổ Mặc đã thập phần ngưng đọng, theo như lời của hắn, chỉ cần khôi phục đến cảnh giới Võ Tôn, là hắn có thể thông qua bí pháp huyễn hóa ra thân thể, như vậy cùng người bình thường khác nhau cũng không lớn.
Chỉ cần không phải tu vị cực cao, hoặc là đối với linh hồn thể đặc biệt mẫn cảm, thì sẽ không có cách nào phân biệt ra được. Hai nam nhân tầm đó luôn rất khó nói chuyện, cho nên giữa hai người lại trầm mặc một hồi.
- Phụ thân, đợi sau khi gia tộc thăng phẩm, có lẽ hài nhi sẽ trực tiếp tiến vào Chân Vũ thánh địa, nếu như không có đột phá đến Võ Tôn, là không có cách nào đi ra, điều này cần hao phí bao nhiêu thời gian, hài nhi cũng không rõ ràng lắm.
Trầm ngâm một hồi, Tần Phàm lần nữa mở miệng nói, trong lời nói cũng tràn đầy tự tin:
- Trong khoảng thời gian này, hài nhi cùng tỷ tỷ không ở gia tộc, phải vất vả phụ thân ngài, bất quá phụ thân có thể yên tâm, con tin tưởng đợi hài nhi đi ra, Nam Phong Tần gia chúng ta sẽ không sợ bất luận kẻ nào, hài nhi tất nhiên sẽ để cho Nam Phong Tần gia chúng ta thành một gia tộc cường đại.
- Vi phụ tin tưởng ngươi, đồng thời vi phụ cũng vì ngươi mà kiêu ngạo.
Nụ cười trên mặt Tần Hồng rất hài lòng nói ra.
- Nếu như tỷ tỷ trở về sớm hơn con, hi vọng phụ thân nói với tỷ tỷ một tiếng, bảo nàng chờ ta.
Tuy chuyện này Tần Phàm có chút xấu hổ, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là không yên lòng mở miệng nói ra.
- Ha ha, yên tâm đi, chờ các ngươi đều trở về, vi phụ nhất định sẽ thay các ngươi cử hành một hôn lễ long trọng.
Tần Hồng cởi mở cười nói, trong nội tâm cảm thấy khoan khoái dễ chịu, hắn không phải là không đợi ngày nào đó a?
Sau đó hai người lại hàn huyên một hồi, qua chừng nửa canh giờ, Tần Phàm mới trở lại trong phòng của mình. Mà quay về đến trong phòng, Tần Phàm liền lấy dược đỉnh ra, hắn ngồi ở bên cạnh dược đỉnh, trầm tư hồi lâu không nói gì, cũng không có bắt đầu luyện đan.
- Sao vậy, tiểu tử ngươi lấy dược đỉnh ra lại không luyện đan?
Thấy Tần Phàm có chút dị thường, thân ảnh của Cổ Mặc liền xuất hiện ở phía trên dược đỉnh, mỉm cười nhìn Tần Phàm hỏi.
- Lúc này ta là luyện cho ngài.
Tần Phàm hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra.
- Luyện cho ta?
Cổ Mặc không khỏi nao nao, lập tức phản ứng đi qua, hỏi:
- Ngươi là ý định để cho bản Võ Thánh khôi phục đến cảnh giới Võ Tôn?
- Không sai.
Tần Phàm nhẹ gật đầu.
- Tiểu tử, ý của ngươi là để cho bản Võ Thánh ly khai ngươi?
Trên mặt Cổ Mặc có một tia vui vẻ nghiền ngẫm.
- Ân, từ nay về sau, lão nhân gia người trời cao biển rộng rồi.
Tần Phàm vẫn gật đầu nói ra, trên mặt cũng cố lộ ra một dáng tươi cười miễn cưỡng, nói thật, thói quen có Cổ Mặc ở bên người phụ trợ, hôm nay hắn vẫn là thập phần không nỡ.
- Sao đột nhiên như vậy?
Nghe thấy Tần Phàm thật sự khẳng định trả lời, vui vẻ nghiền ngẫm trên mặt Cổ Mặc không khỏi ngưng lại.
- Ha ha, lão nhân gia ngài không phải nói còn có chuyện đi làm sao?
Tần Phàm khẽ cười nói:
- Hôm nay tiểu tử ta rất nhanh phải đi vào Chân Vũ thánh địa rồi, mà một khi đi vào, lại không biết phải chờ tới khi nào ngày nào mới có thể thành công đột phá đến Võ Tôn, cho nên không thể trói buộc lão nhân gia ngài, cho ngài đi hoàn thành chuyện của mình trước.
- Vậy cũng đúng, tuy thiên phú của tiểu tử ngươi có chút yêu nghiệt, còn có Ma chủng tương trợ, nhưng đột phá đến Võ Tôn hoàn toàn chính xác không dễ dàng như vậy, hơn nữa hiện tại ngươi cũng không thể thông qua luyện dược tăng cảnh giới lên, cho nên ta nghĩ ngươi muốn trở thành Võ Tôn, ít nhất cũng phải tiêu tốn bảy tám năm!
Cổ Mặc nhẹ gật đầu nói ra, lập tức hắn lại mỉm cười:
- Bất quá dùng bản Võ Thánh lý giải đối với ngươi, ta nghĩ tiểu tử ngươi sẽ không nhẹ nhàng như vậy thả lão đầu ta đi a?
- Hắc hắc, vẫn là lão nhân gia ngài hiểu ta... Không sai, lúc này tiến vào Chân Vũ thánh địa, thời gian quá lâu, mặc dù biết Càn Kinh Tần gia này không dám quá phận với Nam Phong Tần gia, nhưng trong lòng của ta vẫn không yên lòng, cho nên muốn sau khi lão nhân gia ngài hoàn thành chuyện của mình, có thể chiếu khán Nam Phong Tần gia một chút.
Tần Phàm cười nói, bất quá trong lòng của hắn đối với Cổ Mặc suy đoán mình cần bảy tám năm mới có thể đột phá đến Võ Tôn, trong lòng vẫn không khỏi thất vọng, thời gian này với hắn mà nói là hơi dài.
- Yên tâm đi.
Cổ Mặc lộ ra một bộ sớm biết ngươi sẽ như thế, sau đó nhàn nhạt nói:
- Chỉ cần không phải Võ Thánh của Càn Kinh Tần gia kia đích thân đến, bản Võ Thánh bảo vệ Nam Phong Tần gia ngươi vô sự.
← Ch. 0284 | Ch. 0286 → |