← Ch.0323 | Ch.0325 → |
Hơn nữa hắn một mực đi theo đằng sau Tần Tinh Hà cùng Hướng Vũ, bọn hắn còn chưa nói ra quá nhiều tin tức quan hệ tới mình, Lữ Khanh liền phát hiện mình rồi.
Cho nên, lúc này bọn người Lữ Khanh cũng không biết hắn có thể phi hành!
Vừa rồi một đao kia hắn chỉ là phân tán lực chú ý của mọi người, kì thực là muốn nhân cơ hội đem thân ảnh ẩn vào trong sương mù dày đặc, lại lợi dụng Chu Tước chi dực phi qua Long Hài Cốc! Hiện tại thời cơ hắn nắm giữ vừa đúng lúc!
Ngoại trừ Lữ Khanh cùng Thường Huyễn, những người khác căn bản không kịp công kích được hắn! Vừa bay lên, kình khí bao vây lấy toàn thân Tần Phàm, Thường Huyễn đã nói qua không ra tay rồi, sau đó hắn chỉ cần tiếp được Lữ Khanh công kích, hắn liền có thể cả người ẩn trong sương mù! Ngay tại tối nay, trực tiếp phi qua Long Hài Cốc!
- Lữ Khanh sư huynh nhanh ngăn hắn lại, hắn biết vũ kỹ phi hành!
Trông thấy sau lưng Tần Phàm phun ra hai vầng sáng màu đỏ thắm, Tần Tinh Hà cùng Hướng Vũ đã từng thấy qua Chu Tước chi dực của Tần Phàm, lập tức liền kêu ra tiếng.
Trước đó lần thứ nhất bọn hắn là để cho Tần Phàm phi hành đào tẩu!
Hôm nay trông thấy Tần thi triển Phàm lần nữa, tự nhiên là không khỏi kinh hãi, âm thầm hối hận mới vừa rồi không có sớm chút nói cho hai người Lữ Khanh, Thường Huyễn biết, Tần Phàm có được năng lực phi hành!
Bất quá vừa rồi bọn hắn cũng không có cơ hội nói! Hơn nữa bởi vì sợ Lữ Khanh cùng Thường Huyễn không đáp ứng thỉnh cầu chặn đường Tần Phàm của bọn hắn, nên bọn hắn vốn cũng không dám đem Tần Phàm nói được quá lợi hại.
Mà một bên kia, Lữ Khanh trông thấy Tần Phàm đột nhiên bay lên trời, cũng thầm giật mình, không thể tưởng được Tần Phàm không chỉ có được thực lực Linh Vũ sư, còn có vũ kỹ phi hành cực kỳ thần bí!
Cái này cùng lúc trước Tần Tinh Hà nói về thực lực Tần Phàm là kém khá xa!
- Đừng rời đi nhanh như vậy!
Bất quá vào lúc này Lữ Khanh cũng không thể để Tần Phàm nhẹ nhàng rời đi như vậy, nếu không lúc này mặt mũi của Tân Nhân lan tiệt đội bọn hắn sẽ mất hết. Lập tức hắn rất nhanh phản ứng đi qua, dưới chân đạp mạnh trên mặt đất, cả người cao cao nhảy lên.
Lữ Khanh nhảy lên này, độ cao thậm chí muốn vượt qua độ cao Tần Phàm bay lên, sau đó trong tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, trường kiếm run lên, ở trong hư không vũ ra một đạo kiếm quang phiêu dật hùng vĩ.
Hoắc!
Lập tức, kiếm khí kia như là cửu khúc Trường Hà, lập tức tạo thành băng khí thực chất, cơ hồ ngưng kết toàn bộ không khí, cuối cùng cuồn cuộn hàm thao, hóa thành hai đầu Băng Long chém tới Tần Phàm.
Băng Long này ẩn chứa khí lực cực kỳ cường hoành, ở bên trong cự ly ngắn, không ngừng tạo ra thanh âm trầm thấp khí bạo, hơn nữa hai Băng Long này giao nhau một trái một phải công kích đến Tần Phàm, phong sát tất cả đường lui của hắn.
Những nơi kiếm quang đi qua, sương mù màu trắng nồng hậu dày đặc hết thảy lui tán, hàn quang lạnh lùng kia càng giống như là đột nhiên xé toang bầu trời đêm, đem trời đêm bởi vì sương mù che chắn kia trở nên rõ ràng.
Kiếm quang này cực nhanh, cơ hồ thời điểm Tần Phàm bay lên chưa đủ 10m liền đã trảm đến trước mặt của hắn!
- Lữ Khanh sư huynh mạnh như vậy!
Vốn mọi người còn khiếp sợ vì ở sau lưng Tần Phàm đột nhiên xuất hiện một đôi cánh, nhưng lúc nay lại hoàn toàn bị một kiếm này của Lữ Khanh hấp dẫn. Bọn hắn cơ hồ có thể tưởng tượng, Tần Phàm ở dưới một kích này nhất định là mọc cánh khó bay rồi!
- Tiểu Khanh Tử này không âm thanh không lên tiếng đã luyện một chiêu Băng Long song tuyệt này tới cảnh giới kia rồi.
Ngay cả Thường Huyễn vào lúc này cũng không khỏi âm thầm khiếp sợ, hắn và Lữ Khanh giao tình không phải là nông cạn, bất quá là một thời gian ngắn không có tỷ thí, nhưng thực lực của hắn lại tăng lên không ít.
- Lúc này đây Tần Phàm hắn là đi không xong rồi!
Lúc này Tần Tinh Hà cùng Hướng Vũ cũng không khỏi được trong nội tâm âm thầm hưng phấn, biết rõ Lữ Khanh vừa ra tay, Tần Phàm nhất định là không cách nào đào tẩu nữa!
- Tốt nhất là Lữ Khanh không nghĩ qua lỡ tay, chém giết Tần Phàm kia đi!
Trên mặt Tần Tinh Hà càng là xuất hiện vẻ âm tàn, hắn oán hận đối với Tần Phàm đã đến tình trạng sâu đậm.
- Lữ Khanh này quả nhiên lợi hại.
Vào lúc này hai mắt Tần Phàm cũng không khỏi ngưng tụ, lập tức huyền phù ở giữa không trung, không dám lại tiếp tục bay lên.
Một mặt là bởi vì hai Băng Long này đã hoàn toàn phong tỏa lộ tuyến phi hành, một mặt khác là tiếp tục hướng trên sẽ phân tán bộ phận kình khí trong cơ thể hắn, làm cho công kích cùng phòng ngự của hắn giảm xuống.
- Không được! Hai Băng Long này ẩn chứa khí lực quá mạnh mẽ, hơn nữa băng khí kia cực kỳ rét lạnh, nếu như đánh trúng vào, ta nói không chừng sẽ đóng băng cả người!
Theo Băng Long kia càng ngày càng tới gần, Tần Phàm cảm giác được khí tức lạnh như băng, còn có tinh thần ý chí cường hoành phô thiên cái địa mà đến, âm thầm cắn răng một cái, buông tha cho cách nghĩ ngạnh kháng một kích sau đó chạy trốn.
- Chỉ có thể đánh cược một lần rồi!
Cảm giác được không thể phòng ngự ở nguy cấp trước mắt này, lập tức hai tay của hắn cầm Hỏa Vân đao, chăm chú nắm chặt, khí lực toàn thân nhanh chóng hội tụ, sau đó dốc sức chém ra một đao!
Đây là một đao mạnh nhất sau khi Tần Phàm nghỉ ngơi một thời gian chém ra!
- Bá Vương đao!
Lưỡi đao chấn động, từng vòng khí tức vô cùng nóng rực tản mát đi ra, trong hư không, một hỏa diễm cự đao đốt cháy bầu trời đêm, hướng về hai Băng Long cực lớn giao hội kia chém tới!
- Ồ?
Mà vào lúc này, Lữ Khanh cũng không nghĩ ra Tần Phàm ở dưới tình huống như vậy lại vẫn có thể ra sức phản kháng, còn dám cùng mình chính diện đón đánh, không khỏi nao nao, lập tức sắc mặt trầm xuống!
Ngay sau đó, hai Băng Long trên bầu trời kia vào lúc này ở dưới khống chế của hắn, một cái giao nhau lập tức dung hợp trở thành một đầu, biến thành một cổ kình khí băng hàn càng cường đại hơn, làm như muốn đông lại bầu trời đêm!
Bóng mờ cực lớn xen lẫn gió lạnh từ trên trời giáng xuống, cự đao hỏa diễm từ thấp tới cao, cuối cùng nặng nề oanh kích lên Băng Long!
Băng cùng hỏa lập tức giao hòa!
Ở trong chốc lát, chỗ băng hỏa giao đụng kia, không gian tựa hồ vào lúc này cũng đọng lại!
Khi đó Băng Long này tựa hồ là đột nhiên mở Long khẩu cực lớn ra, một ngụm nuốt hết ngọn lửa cự đao kia! Sau đó đem hỏa diễm cự đao đông lại như băng ở trong bụng!
Oanh!
Băng hỏa giúp nhau ăn mòn, giúp nhau nuốt hết, trong nháy mắt tiếp theo, kình khí hỏa diễm kia cuối cùng bạo phát ra, nhiệt lượng của hỏa diễm cự đao chậm rãi biến mất, nhưng trước đó kình khí hỏa diễm cũng đem toàn bộ đầu Băng Long kia nổ tung lên, hóa thành vô số mảnh vỡ bay bốn phía!
Một đao kia của Tần Phàm vậy mà cùng một kiếm liều mạng này của Lữ Khanh lực lượng ngang nhau, cuối cùng băng hỏa đều biến thành hư vô!
*****
Răng rắc!
Mà cũng ngay lúc này, Hỏa Vân đao trong tay Tần Phàm bỗng nhiên phát ra một tiếng dị nổ, từ chỗ chuôi đao cùng thân đao nối tiếp nhau bắt đầu, hoa văn giống như tơ nhện xuất hiện, sau đó từng tiết đứt gãy ra!
Hỏa Vân thiết vỡ thành từng mảnh hỏa hồng sắc nương theo băng phiến màu trắng kia bay xuống, tạo thành một tràng cảnh quỷ dị mà cực kỳ mỹ lệ.
Theo thực lực cùng lý giải đối với đao đạo của Tần Phàm tăng trưởng, Hỏa Vân đao này cuối cùng cũng không cách nào nữa chịu đựng được khí lực cùng ý chí Bá Đạo của hắn quán thâu vào, khi Tần Phàm sử dụng ra một đao mạnh nhất này, Hỏa Vân đao rốt cục cũng báo hỏng!
Mà ngay sau đó, Tần Phàm còn chưa kịp tiếc hận Hỏa Vân đao hỏng, ở sau khi Lôi Đình nổ mạnh, hai cỗ năng lượng băng hỏa cường đại va chạm sinh ra năng lượng Cuồng Bạo rung động, bắt đầu hướng về bốn phía khuếch tán đi ra, hắn ở gần tự nhiên là đứng mũi chịu sào!
- Hừ...
Khi năng lượng cường hoành kia trùng kích tới, Tần Phàm không kịp né tránh, bị năng lượng kình khí kia trùng kích đến ngực, mặc dù có Huyền Vũ chi lực bảo vệ, nhưng lực trùng kích cường đại này vẫn làm cho ngực hắn buồn bực, hắn cũng không khỏi được thầm hừ một tiếng, suýt nữa phun ra máu tươi.
- Kình khí sau khi năng lượng bạo tạc nổ tung còn cường hoành như vậy, nếu như để cho Băng Long kia trực tiếp xông tới, ta chẳng phải là phải thụ trọng thương, thậm chí không cách nào duy trì phi hành sao!
Tần Phàm âm thầm nghĩ mà sợ, thực lực Lữ Khanh này so với hắn đoán chừng còn mạnh hơn một tí.
Tần Phàm kinh ngạc, mà những người khác càng là kinh ngạc!
Những người của Tân Nhân lan tiệt đội kia ở đâu nghĩ đến Tần Phàm vậy mà có được thực lực cường đại như thế! Vừa rồi cùng Thường Huyễn so đấu lực lượng, bọn hắn có thể cho rằng Tần Phàm là đùa nghịch quỷ kế hoặc là Thường Huyễn chủ quan mà để cho hắn thắng, nhưng lúc này, Tần Phàm cùng Lữ Khanh so đấu khí lực, vậy mà cả hai cũng không chia trên dưới?
Tần Phàm vậy mà mạnh đến trình độ này!
Này là bọn người Tần Tinh Hà cùng Hướng Vũ nói vũ kỹ quỷ dị sao? Thực lực này rõ ràng là cơ hồ có thể so sánh với Lữ Khanh cùng Thường Huyễn!
- Tuy Lữ Khanh còn không dùng hết toàn lực, nhưng tối thiểu cũng có tám phần sức mạnh! Tiểu tử này niên kỷ thoạt nhìn không lớn, hơn nữa mới vừa tiến vào Chân Vũ thánh địa, làm sao có thể có được thực lực mạnh như vậy!
Vừa rồi Thường Huyễn còn cảm giác mình thua có chút không cam lòng, vào lúc này không khỏi mở to hai mắt mà nhìn, không thể tưởng được Tần Phàm lại có thể phát ra một đao như vậy cường đại!
Như vậy suy đoán, Tần Phàm đích thật là có chỗ hơn người, bại bởi người này, hôm nay hắn tựa hồ cũng cảm thấy chịu phục đi một tí.
- Tần Phàm này, vừa mới tiến vào thánh địa đã có thực lực như vậy, ngày sau tiền đồ sợ là bất khả hạn lượng.
Trong nội tâm Lữ Khanh cũng là cực kỳ rung động, lúc mới bắt đầu kỳ thật hắn chỉ là định đông cả người Tần Phàm lại, để cho hắn không cách nào xông qua Long Hài Cốc.
Nhưng hắn không thể tưởng được Tần Phàm lại chém ra một đao cường đại như vậy chống đỡ, hắn mới bị bức để cho Song Long tụ hợp tới tấn công.
Mà hắn càng là không ngờ, sau khi hai Băng Long tụ hợp, cũng là một kích tám phần kình khí của mình, lại chỉ là lực lượng ngang nhau với đối phương, cuối cùng kình khí còn giúp nhau triệt tiêu!
Phải biết rằng, Lữ Khanh hắn đã tiến vào thánh địa vài chục năm, một thân kình khí tu luyện được vô cùng cô đọng, chất lượng kình khí so với Tần Phàm cao không biết bao nhiêu!
Tám phần lực lượng của hắn có cường hay không, trong lòng của hắn tinh tường, có thể nói trong Tân Nhân lan tiệt đội, ngoại trừ Thường Huyễn, những đội viên khác đều khó có khả năng nhẹ nhàng tiếp được như vậy.
Nói cách khác Tần Phàm so với đại bộ phận đội viên của Tân Nhân lan tiệt đội lần này còn mạnh hơn!
- Các vị sư huynh, chào tạm biệt, gặp lại sau.
Cũng vào lúc này, thanh âm của Tần Phàm từ trên bầu trời truyền đến, ở Lữ Khanh hắn vừa mới thất thần một cái chớp mắt, tuy Tần Phàm bị năng lượng bạo tạc nổ tung kia trùng kích rất khó chịu, nhưng sau đó hắn cũng mượn cổ lực lượng này phóng về không trung, rất nhanh đem trọn thân hình ẩn vào trong sương mù.
- Lữ Khanh sư huynh, nhanh truy ah!
Lúc này Tần Tinh Hà cùng Hướng Vũ vội vàng nhắc nhở kêu lên.
- Được rồi, thực lực của hắn đầy đủ thông qua cửa ải này của chúng ta rồi, Tần Phàm này ngày sau thành tựu nhất định không thể đo lường, cho dù truyền đi, việc này đối với chúng ta mà nói cũng không tính quá mất mặt.
Lữ Khanh chỉ là lắc đầu nói ra, tuy hắn còn có chút biện pháp có thể đuổi tới Tần Phàm, nhưng vào lúc này lại buông tha cho tiếp tục đuổi bắt.
Nghe Lữ Khanh nói, sắc mặt Tần Tinh Hà cùng Hướng Vũ vào lúc này cũng không khỏi trở nên như tro tàn.
Tần Phàm thành tựu không thể hạn lượng, như vậy tiền đồ hai người bọn họ sẽ cực kỳ khốn nạn a.
- Hô...
Cảm giác được đằng sau đã không có người đuổi theo, lại thấy sắp bay ra Long Hài Cốc, lúc này Tần Phàm mới có chút thở dài một hơi.
Lập tức hắn nhìn Hỏa Vân đao chỉ còn lại có chuôi đao, trên mặt không khỏi có chút co lại, Hỏa Vân đao này từ khi Cổ Mặc luyện chế đến nay, thật vất vả đạt được một thanh vũ khí thuận buồm xuôi gió, không thể tưởng được hiện tại mới đi qua một năm cũng đã không thể dùng lại rồi.
- Ai, nếu như có thể có một thanh trường đao chất lượng giống như Linh Hàn Quyền Sáo thì quá tốt rồi.
Lập tức trong lòng Tần Phàm lại không khỏi thở dài nói, Linh Hàn Quyền Sáo của hắn là không biết tài liệu gì làm thành vũ khí, từ khi đạt được đến nay, một mực đều có thể thừa nhận được khí lực của hắn, thậm chí lúc hắn bộc phát Bạo Huyết Kỳ Lân, Linh Hàn Quyền Sáo này cũng không có bất kỳ cảm giác bài xích.
Bất quá hắn cũng biết vũ khí như vậy đã là cực phẩm bên trong vũ khí, là có thể ngộ nhưng không thể cầu, thậm chí ngay cả Cổ Mặc cũng nói có tài liệu hắn không thể luyện chế ra, muốn đạt được một vũ khí như vậy, thật sự quá khó khăn.
- Hi vọng Chân Vũ thánh địa này có thể cho ta kinh hỉ a.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn phương xa, phương hướng kia là thánh địa Thần Điện. Lúc ban ngày hắn đã nhớ kỹ phương hướng, hắn đoán chừng một chút, vượt qua Long Hài Cốc này, hắn có thể ở trước hừng đông là đến.
Thấy đã hoàn toàn cảm giác không đến của khí tức Tần Phàm, hai người Hướng Vũ cùng Tần Tinh Hà liếc nhìn nhau, đều có thể ở trong mắt đối phương chứng kiến lo lắng thật sâu. Lúc này để cho Tần Phàm ly khai, không thể nghi ngờ là thả hổ về rừng.
Đối với cái này, Hướng Vũ cũng không cam chịu, đối với Lữ Khanh có chút oán hận, nếu như Lữ Khanh muốn truy, bọn hắn biết rõ vẫn có khả năng ngăn Tần Phàm lại, nhưng Lữ Khanh lại buông tha, này bằng với vi phạm với ước định lúc trước.
Bất quá thực lực Lữ Khanh so với hắn cao hơn rất nhiều, Hướng Vũ cùng Tần Tinh Hà chỉ đành phải đem cái oán trách này dấu ở trong nội tâm, lập tức một đoàn người bọn hắn đều trở nên ảm đạm, nhanh chóng ly khai Long Hài Cốc.
← Ch. 0323 | Ch. 0325 → |