Vay nóng Tima

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0453

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0453: Bạo lộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Shopee


- Thú Linh thể chất?

Tần Phàm nao nao, sau một lát, sắc mặt hắn biến đổi, lập tức nói với Phương Tiểu Tinh:

- Không tốt, tựa hồ có người đang truy tung đầu Bạch Thủ Kim Quan Ưng này chạy đến, hơn nữa thực lực đều không kém!

Lúc này là hoàng hôn, trời chiều đẹp vô hạn, ánh mặt trời vàng óng chiêu lên dòng suối xa xa, giống như vàng đầy đất, rất là mỹ lệ, rung động lòng người, nhưng cảnh đẹp đó lại không ai ngắm.

Lúc này, trong rừng cây lộ ra thập phần yên tĩnh, ngẫu nhiên chỉ có tiếng lửa cháy, còn có thanh âm bước chân xuyên qua rừng cây nữa.

Đầu lợn rừng đang nướng trên lửa giờ da cũng đã vàng óng, tựa hồ rất sẽ biến thành bữa tối mỹ vị

Nhưng lúc này Tần Phàm lại không thể không dừng tay, ngược lại nhìn một phía trong rừng cây, vừa hắn đã nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, cho nên hắn mới suy đoán là có người theo dõi đầu Bạch Thủ Kim Quan Ưng kia đuổi tới.

- Có người đuổi tới?

Nghe vậy, Phương Tiểu Tinh lập tức có chút' loạn, vội vàng kinh hoảng thất sắchỏi thăm:

- Không dối gạt Phạm đại ca, những những đuổi theo ta đều rất mạnh, ngươi xác định là những người kia sao? Hay là chỉ là vài cường đạo của Càn Khôn Đái thôi?

- Ta tạm thời cũng không thể khẳng định, bất quá ta nghĩ cường đạo bình thường của Càn Khôn Đái sẽ không có thực lực như vậy, đối phương chỉ có hai người, nhưng đều là siêu cấp cường giả cả.

Tần Phàm nhíu nhíu mày nói, thanh âm hai người này phát ra cơ hồ nhỏ khó thể nghe, chẳng qua hiện giờ ngũ giác hắn đã rất mạnh cho nên vẫn có thể nghe được.

Hắn ngược người đến là cường đạo của Càn Khôn Đái, như vậy có lẽ sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều, nhưng theo hai người kia càng ngày càng gần, hắn còn cảm giác được hai cổ khí tức kia tuyệt đối không bình thường, cho nên hắn liền khẳng định phán đoán lúc trước của mình.

- Hai người đến có thể là cường giả Võ Tôn.

Khi cách nhau bất quá chừng nửa dặm thì sắc mặt Tần Phàm rốt cục có chút trầm xuống, dần xác định. Bản thân hắn bản chính là Võ Tôn, cộng thêm lực phản ứng vô cùng nhạy cảm, cho nên rất dễ dàng phân biệt được cảnh giới hai người kia.

- Hai cường giả Võ Tôn?

Phương Tiểu Tinh không khỏi sợ tới mức thất sắc, nàng không nghĩ tới địch nhân đuổi theo mình lần này lại cường đại như vậy!

Nếu như là Linh Vũ sư chi cảnh, nàng có lẽ còn có thể dựa vào đầu Bạch Thủ Kim Quan Ưng ấu kỳ này quần nhau một chút, nhưng nếu là cường giả Võ Tôn, vậy cơ hồ không còn hy vọng gì nữa!

- Phạm đại ca, ngươi đi trước đi...

Tiếp theo nàng nhìn về phía Tần Phàm, trong miệng có chút cô đơn nói.

- Ngươi đi trước...

Mà cơ hồ đồng thời, Tần Phàm cũng mở miệng nói.

- Vẫn là ngươi đi trước đi!

Tần Phàm nghe được lời Phương Tiểu Tinh nói ra lại giống mình... không khỏi lắc đầu cười khổ nói:

- Để cho ta ngăn trở bọn hắn a, đã ta thu hạt châu của ngươi, cũng đã từng nói qua phải dốc sức đưa ngươi an toàn đến Thần Thú gia tộc, vậy ta chắc chắn sẽ làm được.

- Nhưng...

Phương Tiểu Tinh vẫn do dự:

- Những người đuổi theo ta rất mạnh, hơn nữa rất có thể sẽ không lưu lại người sống...

- Đi đi, qua một lát nữa thì hai người chúng ta cũng không đi được.

Tần Phàm quyết đoán nói, sau đó hắn thuận tay cầm cầm lấy lợn rừng đã nướng chín bên cạnh bao lại, đưa cho Phương Tiểu Tinh nói:

- Cái này cũng mang theo đi, không nên lãng phí, ngươi cứ đi thẳng hướng này, nếu như ta thoát khỏi mấy người kia ta sẽ đuổi theo.

Phương Tiểu Tinh tiếp nhận con lợn rừng nướng kia, bị Tần Phàm đẩy ra hai bước, sau đó nàng quay đầu lại hỏi thăm:

- Kỳ thật lần đầu ta trông thấy Tần Phàm ca ca ngươi ta đã cảm thấy bất phàm, bất quá ta không dám khẳng định có phải là ngươi không.

- Đúng vậy, ta chính là Tần Phàm, trực giác của ngươi rất chuẩn.

Tần Phàm nhẹ gật đầu cười nói, hôm nay toàn bộ Đại Kiền quốc thiếu niên có thể cảm giác được cường giả Võ Tôn, hơn nữa còn có thể bảo trì bình tĩnh như thế, tuổi lại trẻ đoán chừng chỉ có mình hắn, cho nên lúc này hắn có muốn không thừa nhận cũng không được.

- Vậy Tần Phàm ca ca ngươi phải cẩn thận một chút, ta sẽ chờ ngươi phía trước...

Nghe được Tần Phàm xác nhận, Phương Tiểu Tinh rốt cục dùng sức nhẹ gật đầu, yên tâm một ít, sau đó bắt đầu nhanh chóng chạy về trước.

Tại trong khoảng thời gian này danh tự của Tần Phàm có thể nói đã truyền khắp toàn bộ Đại Kiền quốc, cho nên đối với sự tích của Tần Phàm nàng cũng có nghe qua, hơn nữa nàng đối với yêu hiểu rất rõ, có thể chém giết yêu thú thất cấp Độc Giác Giao Long, thực lực thế nào nàng rất rõ.

- Xem ra Thảo Mộc Chi Linh quả thật không dễ cầm ah!

Nhìn thân ảnh Phương Tiểu Tinh rời đi, Tần Phàm cười khổ truyền âm nói với Cổ Mặc.

Phương Tiểu Tinh chỉ có thực lực võ giả đã thu phục được Bạch Thủ Kim Quan Ưng, năng lực xác thực rất kinh khủng, khó trách đối phương xuất động cường giả Võ Tôn cũng muốn bắt nàng về.

Hơn nữa Phương Tiểu Tinh còn có trực giác hơn xa thường nhân, ngay cả thực lực mình che dấu cũng có thể cảm giác được, có thể thấy được Thú Linh thể chất có lẽ còn có rất nhiều năng lực bí mật, coi như đối với một ít siêu cấp đại thế gia mà nói cũng là tài phú không thể bỏ qua.

- Hắc hắc, xem ra nha đầu kia lần này xem như gặp may rồi, nàng sáng sớm đã nhìn ra ngươi che giấu thực lực, lại cam lòng xuất ra bảo bối như Thảo Mộc Chi Linh để ngươi hộ tống, hết lần này tới lần khác ngươi lại là người rất nói nguyên tắc, nói một không hai.

Cổ Mặc cũng đáp lại:

- Bất quá nêu thật là Thảo Mộc Chi Linh, ngược lại cũng đáng cho ngươi làm vậy, bảo bối này có thể nói là trên đời hiếm thấy, ngươi có thể có được coi như là cơ duyên.

Tần Phàm chỉ nhún vai, hắn tự nhiên sẽ không làm chuyện lừa gạt một tiểu cô nương. Kỳ thật hắn ngược lại cũng không phải chưa nghĩ qua lợi dụng Chu Tước chi dực man theo Phương Tiểu Tinh bay đi, bất quá nếu vậy thì hành tung của hắn sẽ trực tiếp bạo lộ. Không chỉ người truy đuổi sẽ phát hiện, nếu mình bay lên bầu trời, dù là một ít thế lực ở Càn Khôn Đái cũng sẽ phát hiện.

Mà một khi tin tức mình xuất hiện ở Càn Khôn Đái truyền ra, khẳng định sẽ rước lấy địch nhân càng mạnh hơn nữa.

- Tiểu tử, hai người đến thực lực đều ngoài Võ Tôn lục cấp, xem ra thế lực truy tung nha đầu có Thú Linh thể chất này cũng không yếu ah!

Cổ Mặc cảm ứng một hồi, tiếp tục truyền âm nói:

- Bất quá nha đầu kia ngay cả Bạch Thủ Kim Quan Ưng cũng có thể phục tùng, nếu là thế lực bình thường đích thật chưa hẳn dám truy tung nàng.

- Thực lực ta hiện giờ đối phó với Võ Tôn ngũ cấp cũng không có vấn đề gì rồi, Võ Tôn lục cấp hay ma luyện bản thân một chút.

Tần Phàm cũng bắt đầu cảm giác được khí tức người đến cường đại, lập tức nhếch mày lên bình tĩnh nói:

- Nhưng có lão đầu ngươi ở đây, nếu không đến lúc đó mỗi người chúng ta đối phó một người là được.

*****

Qua mấy tháng này, Tần Phàm đại luyện đan dược ngược lại lần nữa khiến thực lực Cổ Mặc khôi phục lại một chút, hiện giờ đã khôi phục đã đến Võ Tôn thất cấp, thực lực hiện giờ cũng ngang với Tần Phàm.

Mà trên thực tế, trong chiến đấu, cũng là dễ dàng khiến thực lực đề thăng. Cho nên trừ phi thực lực của đối phương cao hơn mình nhiều, nếu không hắn cũng không sợ chiến đấu.

- Hắc hắc, xem ra đã đến rồi, nếu ngươi thoạt nhìn tự tin như vậy, vậy thì giao cho ngươ đấy.

Lúc này động tĩnh phía trước càng ngày càng gần, Cổ Mặc nghiền ngẫm cười một tiếng:

- Bản Võ Thánh bởi vì gần đây tiến vào Càn Khôn Đái, khí hậu không quen, hiện giờ thân thể rất khó chịu, ta đi nghỉ ngơi chút đây, nếu như không phải sắp chết, ngươi ngàn vạn không nên gọi ta a!

Nghe vậy, Tần Phàm nhếch miệng, liền không để ý đến Cổ Mặc nữa, hắn biết rõ nếu cần thì lão nhân này nhất định sẽ ra tay, trước đó hắn cứ dựa vào thực lực của mình đánh một trận đi!

Hiện giờ lực cảm ứng của hắn cũng không chênh lệch Cổ Mặc bao nhiêu, cho nên hắn có thể đơn giản cảm ứng được hai gã Võ Tôn lúc này tiến nhập phạm vi trăm mét rồi. Mà cũng vào lúc này gió trong rừng cây tựa hồ cũng trở nên mãnh liệt, lá cây bốn phía cũng bắt đầu bay xuống bốn phía.

- Hai vị nếu đã đến thì ra gặp mặt đi!

Tần Phàm bình tĩnh nhìn thoáng qua phía kia, sau đó trong miệng nhàn nhạt nói.

- Hừ.

Tần Phàm nói xong, một người trong đó liền hừ lạnh một tiếng, lập tức một cổ khí thức như cuồng phong bạo vũ xen lẫn lá rách bay mua phô thiên lao ra.

Đối mặt với võ đạo uy áp phô thiên cái địa mà đến kia, mặt đất bốn phía tựa hồ cũng bị đè xuống một chút, nhưng thần sắc Tần Phàm lại như thường đứng nguyên tại chỗ. Tần Phàm xuyên thấu qua rừng cây, có thể thấy được người nọ mặc một thân đại hồng bào, mà người khác lại mặc áo bào xám.

- Tốt, tiểu tử ngươi quả nhiên có chút năng lực, trách không được dám ngăn đón đường chúng ta! Bất quá tuy rằng ngươi tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến cảnh giới Linh Vũ sư, hơn nữa tâm cảnh tu vi lại đủ kiên định. Xem ra ngươi là xuất thân từ đại thế gia nào đấy, bất quá ngươi không được quên nơi này là hỗn loạn chi địa, chết ở chỗ này thật sự rất bình thường, nếu như ngươi cho rằng chúng ta không dám giết ngươi, vậy ngươi sai mười phần nữa!

Thấy Tần Phàm vậy mà không bị uy áp của cường giả cấp Võ Tôn ảnh hưởng, Võ Tôn áo bào xám trong rừng cây kia không khỏi âm thầm kinh ngạc, lập tức trong miệng nói.

- Hai vị cường giả Võ Tôn đuổi giết một vị tiểu cô nương, truyền đi các ngươi không lẽ không sợ người chê cười sao?

Tần Phàm lạnh nhạt cười nói, bởi vì thực lực hai người này đối với hắn còn chưa tới mức áp chế tuyệt đối cho nên vẫn không thể nào nhìn ra thực lực chân thật của hắn.

- Hừ, biết rõ chúng ta cường giả Võ Tôn còn dám chống đỡ chúng ta, thật sự là nghé con mới đẻ không sợ cọp, không biết sống chết!

Mà Võ Tôn áo bào hồng vừa mới ra tay dùng khí thế áp bách Tần Phàm tính tình nóng nảy, lúc này lần nữa hừ lạnh một tiếng nói, tựa hồ đang lần nữa chuẩn bị khí thế.

- Thiếu nữ vừa rồi đánh cắp bảo vật của gia tộc bọn ta, cho nên chúng ta mới đuổi theo nàng.

Võ Tôn áo bào xám lại nhướng mày trầm giọng nói.

- Vậy sao? Bất quá giải thích ta từ chỗ vị cô nương kia nghe được lại không phải như vậy, tựa hồ là hai vị muốn cướp đoạt bảo vật trên người nàng a!

Tần Phàm cười nhạt một tiếng, phản bác nói.

- Việc này chờ chúng ta bắt được nha đầu kia liền có thể rõ, nếu ngươi lại ngăn cản, cho dù gia tộc của ngươi có đại năng lượng, cũng chớ trách chúng ta!

Võ Tôn áo bào hồng tính tình nóng nảy hất ống tay áo lên, giống không muốn nhiều lời nữa.

- Cứ thử xem.

Tần Phàm thầm nghĩ Phương Tiểu Tinh đã rời đi rất xa, lúc này liền không hề giữ lại, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, đồng thời rốt cục cũng hoàn toàn cởi bỏ trói buộc trên người.

Oanh!

Lập tức khí thế cường đại thuộc về Võ Tôn chi cảnh trong nháy mắt lần nữa trở về thân thể hắn, trong chớp mắt, Tần Phàm như quân lâm thiên hạ, bễ nghễ chúng sinh, đôi mát như đêm tôi nhìn về phía trong rừng cây.

- Ngươi là Tần Phàm!

Thấy vậy, hai gã Võ Tôn trong rừng cây không khỏi biến đổi sắc mặt, rốt cục cũng phản ứng lại.

Thiếu niên này biết rõ hai người bọn họ đều là Võ Tôn còn dám ngăn lại, không là vì hắn nghé con mới đẻ không sợ cọp, mà là vì bản thân thiếu niên này chính là một đầu Mãnh Hổ!

Thiếu niên này biết rõ hai người bọn họ đều là Võ Tôn còn có thể ứng đối tự nhiên, không phải vì hắn vô tri không sợ, cho rằng đối phương cũng không dám giết mình, mà là vì tự tin đối phương không giết được mình!

Thiếu niên này không sợ Võ Tôn, bởi vì bản thân hắn chính là Võ Tôn!

Ở thời điểm này, hai gã Võ Tôn trong rừng cây rốt cục cũng hiểu rõ, gã thiếu niên này cũng không phải như bọn hắn suy đoán, là đệ tử đến từ đại thế gia cổ xưa nào đó, mà chỉ là một gia tộc mấy năm trước chỉ là Chân Vũ thế gia cửu phẩm, sau đó dựa vào một người chậm rãi leo đến Chân Vũ thế gia tam phẩm!

Không đến hai mươi tuổi đã là cường giả Võ Tôn, phóng mắt khắp toàn bộ Võ Thiên đại lục cũng chỉ có một người!

Kỳ Tích Chi Tử, Tần Phàm!

Rất nhanh cái tên này liền được bọn hắn xác định.

Mười lăm tuổi vẫn là một Võ Đồ tam cấp, nhưng kế tiếp cùng năm liền đột phá đến Võ Giả chi cảnh!

Mười sáu tuổi thành đạt Võ Sư, một mình xâm nhập Yêu Thú Sơn Mạch và Hồng Nguyệt Đại Sa Mạc.

Mười bảy tuổi trở thành Tiên Thiên Võ sư, lấy được đệ nhất trong buổi lễ Triêu Thánh do Đại Kiền và Đại Khôn liên hợp tổ chức!

Mười tám tuổi trở thành Linh Vũ sư, tiến vào Chân Vũ thánh địa, nghe đồn còn đánh bại rất nhiều đệ tử thiên tài trong Chân Vũ thánh địa, cuối cùng dành được đệ nhất trong Thiên Tài Chiến của Chân Vũ thánh địa!

Mười chín tuổi rời khỏi Chân Vũ thánh địa, hơn nữa đã trở thành Võ Tôn, chém giết thất cấp dị thú Độc Giác Giao Long!

Sự tích về thiếu niên này quả thực là một truyền kỳ không thể tưởng tượng nổi! Tất cả thế lực lớn của Đại Kiền quốc, thậm chí toàn bộ đại lục đều chú ý đến hắn!

Gia tộc hai Võ Tôn trong rừng cây cũng như thế, đối với thiếu niên thiên tài này, tất cả cao tầng gia tộc đều đánh gia cao nhất.

Đây là tuyệt thế thiên tài ngàn năm có một!

Trong khoảng thời gian gần đây, toàn bộ Đại Kiền quốc thậm chí nửa Võ Thiên đại lục đều nhấc làn sóng Tần Phàm, người bắt chước vô số kể, nhưng hai Võ Tôn này cũng tuyệt đối không thể tưởng được mình lại gặp phải chính chủ ở nơi này.

Một bộ thanh sam theo gió mà bay, Tần Phàm bình tĩnh đứng đó, con ngươi vẫn nhìn vào vị trí hai gã Võ Tôn trong rừng cây, tuy rằng cách gần trăm mét nhưng vẫn chuẩn xác mà tập trung vào, đối phương một có dị động hắn đều sẽ phát hiện.

Thân phận mình bạo lộ Tần Phàm cũng biết đây là chuyện không còn cách nào, thực lực thuộc về Võ Tôn một khi được thi triển thì hắn nhất địnhsẽ bị người nhận ra. Dù sao, người có thể còn trẻ như vậy liền trở thành Võ Tôn, hiện giờ toàn bộ Vũ Thiên đại lục chỉ sợ chỉ có mình hắn thôi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1204)