Vay nóng Tinvay

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0457

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0457: Sát nhân mà đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Shopee


PHỐC!

Mộc Dương kinh hãi mở to hai mắt, cảm nhận nội tạng bị lực lượng khủng bố đè xuống, sau đó nhịn không phun ra một ngụm máu tươi lên không trung, theo đó là nghe được thanh âm xương cốt quanh thân mình đứt gãy!

Sau khi đột phá đến Võ Tôn, từ cảm ngộ và khai phát từ Ma Chủng, thể phách Tần Phàm trở nên càng lúc càng cường hãn, lực lượng thân thể tự nhiên cũng theo đó tăng lên, nếu bàn về lực lượng, một quyền của hắn cũng cơ hồ có thể đạt tới uy lực vận dụng nguyên khí trong phạm vi 100m!

Nói cách khác hắn chỉ sử dụng lực lượng thân thể đã có thể đạt tới trình độ Võ Tôn nhất cấp!

Hơn nữa Vạn Ngưu Trùng Chàng có được 999 trọng Man Ngưu kình, mấy trăm trọng trước hóa thành hư ảnh Man Ngưu đánh tan nguyên khí hộ traosc ủa Mộc Dương, nhưng vẫn còn có bộ phận Man Ngưu kình ngưng lại trên quả đấm của hắn!

Cho nên uy lực một quyền này của Tần Phàm không thể địch nổi!

Cho dù Mộc Dương thân là Võ Tôn lục cấp, thân thể cường hãn đã đến trình độ nhất định, nưng bị một quyền này trực tiếp đánh vào chỗ hiểm, cuối cùng chỉ đành nuốt hận!

Làm sao có thể!

Trước khi chết, trong nội tâm Mộc Dương vào thời khắc cuối cùng cơ hồ hoàn toàn bị khiếp sợ chiếm cứ, hắn không thể tin được thiếu niên này lại có thể phách cường đại như vậy! Vậy mà cứng rắn chịu công kích của hai vị Võ Tôn cao cấp lại khôi phục nhanh như vậy! Vậy mà hiệu quả tê liệt của Mộc hệ nguyên khí hoàn toàn vô dụng với hắn!

Hơn nữa một quyền này vậy mà ẩn chứa lực lượng thân thể khủng bố như thế!

- Đệ đệ!

Ở một bên, Mộc Mộ cũng bị chấn kinh, một lát sau mới phản ứng lại, vội vàng lần nữa xông về trước, muốn cứu Mộc Dương ra nhưng cũng đã muộn.

- Chỉ còn lại ngươi thôi!

Tần Phàm một kích đắc thủ, hơn nữa hắn phát hiện vừa rồi thủy hỏa tương dung của mình cũng khá hơn một chút, lập tức trong nội tâm càng thêm tự tin nhìn Mộc Mộ nhàn nhạt nói.

Lúc này thi thể Mộc Dương một nửa lạnh như băng một nửa nóng rực, một nửa đỏ bừng một nửa tái nhợt, một nửa cháy đen một nửa kết băng, chỗ ngực hoàn toàn sụp xuống, nội tảng bên trong cũng một đoàn mơ hồ, tử tướng có thể nói thập phần thê thảm, đồng thời cũng có thể nhìn ra được một quyền này của Tần Phàm có uy lực thế nào!

Võ Tôn lục cấp, nhưng vẫn chết dưới một quyền của Tần Phàm!

- Tiểu tạp chủng, ngươi lại dám giết đệ đệ của ta, Mộc gia Thần Mộc thành ta cùng ngươi thế bất lưỡng lập! Bản tôn nhất định phải khiến ngươi chết không yên lành!

Mộc Mộ lúc này ôm thi thể Mộc Dương, sắc mặt bi thống, ánh mắt vô cùng oán độc nhìn Tần Phàm, trong miệng dữ tợn nói.

- Nếu các ngươi đã động thủ trước, các ngươi cũng nên nghĩ đến sẽ có kết quả này.

Tần Phàm đối mặt ánh mắt oán độc kia tâm tình lại không chút biến hóa, chỉ là trong miệng tiếp tục lạnh nhạt nói, vừa rồi hai người liên thủ một kích, nếu không phải thể phách hắn cường đại hơn Võ Tôn bình thường rất nhiều, lúc này có lẽ đã biến thành một cỗ tử thi lạnh như băng rồi.

- Ha ha ha... Tiểu tạp chủng, ngươi dám chặn đường chúng ta, chúng ta muốn công kích ngươi có cái gì không đúng! Mà ngươi giết chết đệ đệ của ta, chẳng khác nào đã kết thành tử thù với Mộc gia Thần Mộc thành! Hừ, ngươi chờ xem! Rất nhanh Mộc gia Thần Mộc thành chúng ta sẽ diệt cả nhà Nam Phong Tần gia ngươi để chôn cùng đệ đệ ta!

Nghe được Tần Phàm phản bác, Mộc Mộ lại tựa hồ giận quá thành cười, lộ ra càng ngày càng oán độc, thậm chí oán đến toàn bộ Nam Phong Tần gia.

- Diệt cả nhà ta?

Tần Phàm vào lúc này sắc mặt rốt cục biến đổi, lập tức ánh mắt cũng trở nên băng lạnh:

- Mộc Mộ, hai người các ngươi là Võ Tôn lại đuổi giết một tiểu cô nương chỉ mới là Võ Giả chi cảnh vốn đã không có thể diện, ta chặn các ngươi có gì không đúng! Các ngươi có thể đuổi giết, ta có thể chặn đường! Các ngươi dám ra tay với ta, ta cũng dám giết ngược! Bất quá nếu ngươi đã muốn uy hiếp người nhà của ta, hôm nay hai người các ngươi đều ở lại đây đi!

Nghe được Mộc Mộ vậy mà uy hiếp đến tộc nhân của mình, Tần Phàm biết rõ lúc này mình phải nghiêm túc rồi!

Hắn đã kết xuống tử thù với Càn Kinh Tần gia Chân Vũ thế gia nhất phẩm, hiện giờ tạm thời cũng không dám đi trêu chọc một quái vật như Mộc gia Thần Mộc thành! Cho nên lúc này Tần Phàm dù thế nào cũng không thể để Mộc Mộ rời đi được!

Chuyện hôm nay, tuyệt đối không thể tiết' lộ ra ngoài!

Tiếp theo trong nháy mắt Tần Phàm cũng không để Mộc Mộ khôi phục trạng thái, thậm chí cũng không để cho đối phương một tia thời gian chuẩn bị, trực tiếp lại ra tay! Lúc này cũng không phải lúc nói vấn đề quang minh gì nữa, quan hệ đến tồn vong của Nam Phong Tần gia, tuyệt đối không thể qua loa được!

Huống hồ vừa rồi theo như lời Mộc Dương, đây là Càn Khôn Đái, hỗn loạn chi địa, là nơi chỉ luận kết quả!

Xoẹt xoẹt

Tần Phàm tốc độ cực nhanh, thân hình y hệt tia chớp, lúc ma sát với không khí thậm chí phát ra trận trận thanh âm bén nhọn, vừa rồi hắn sau khi đánh chết Mộc Dương chỉ lui ra hơn mười mét!

Cho nên khoảng cách giữa hắn và Mộc Mộ cơ hồ lập tức liền đến!

- Lão quỷ, chết đi a!

Nghe thấy đối phương uy hiếp gia tộc minh, Tần Phàm cũng không cần khách khí nữa, nắm đấm hóa thành Cửu Thiên Cuồng Long, quấy lấy nguyên khí trong hư không, định dùng một quyền kết thúc Mộc Mộ.

Trên thực tế, bởi vì vừa rồi bị hai người Mộc Mộ và Mộc Dương liên thủ, thương thế tạo thành không phải chuyện đùa, tuy rằng bề ngoài xem như không việc gì, nhưng bên trong căn bản còn chưa hoàn toàn khôi phục! Cho nên Tần Phàm căn bản không dám kéo dài thêm, phải một kích giết địch!

Nguyên khí Thiên Địa, hư ảnh Man Ngưu cực lớn, những hư ảnh Man Ngưu này hoặc do hỏa diễm băng tinh tạo thành, hoặc do cả hai hỗn hợp, đều trực tiếp ngưng tụ trong hư không. Những hư ảnh Man Ngưu này tổng cộng chừng 500 đầu, cái này chính là cực hạn của Tần Phàm hiện giờ

Tuy rằng số lượng không đủ, nhưng uy lực tuyệt đối so với với 999 trọng Hỏa hệ Vạn Ngưu Trùng Chàng phải mạnh hơn không ít!

Một quyền đánh ra, trong hư không như nổ tung, lập tức gió nổi mây phun, Thiên Địa biến sắc, đại địa văng tung tóe, núi rừng rung chuyển, trận trận tiếng nổ đinh tai nhức óc như muốn rung động thiên không!

Mà nguyên khí chấn động cường đại phô thiên cái địa cuống xuống, khiến Mộc Mộ thoáng chốc sợ tới mức kinh hãi thất sắc, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn không còn thời gian bi thương về cái chế của Mộc Dương, cả người từ trên mặt đất nhảy dựng lên.

- Tiểu súc sinh này, còn trẻ như vậy làm sao có thể nắm giữ võ kỹ cường đại như thế! Võ Tôn chi cảnh, làm sao có thể sẽ khống chế được hai loại nguyên khí! Không có khả năng!

Nhìn qua trùng kích như Phong Bạo, hư ảnh Man Ngưu, Mộc Mộ cắn chặc răng, trên mặt khô héo đồng thời kinh hãi vạn phần. Hắn hít một hơi khí lạnh, chợt hắn thân hình nhanh chóng lùi lại, một bên lui, một bên không ngừng thu nạp nguyên lực từ bốn phía.

Võ Tôn thất cấp, đối với nguyên khí đã khống chế thập phần tự nhiên, tốc độ tụ tập nguyên khí cực nhanh! Mà nguyên khí trong phạm vi 700m cũng đủ để hắn ngưng hóa ra trước người một vòng nguyên khí hộ tráo chắc chắn!

*****

Bất quá quay nhìn về phía bóng người thanh sắc kia, tuy rằng người trước mắt chỉ có thực lực Võ Tôn nhị cấp, chỉ có thể khống chế lượng nguyên khí trong phạm vi hơn hai trăm mét, nhưng Võ Tôn chi cảnh lại có thể khống chế hai loại nguyên khí thật sự quá mức quỷ dị rồi!

Khống chế hơn một loại nguyên khí, đó là thủ đoạn thuộc về Võ Thánh, Võ Tôn chi cảnh làm sao có thể có được thủ đoạn Võ Thánhn chứ?!

Mộc Mộ vừa hận lại ghen, một chút cũng không dám coi thường!

- Nguyên Mộc Chân Giáp!

Bởi vì bị Tần Phàm công kích trước, Mộc Mộ ở thế bị động cho nên hắn căn bản không kịp sử dụng võ kỹ công kích cường đại để đụng nhau! Hắn chỉ có thể ở ngưng hóa ra nguyên khí hộ tráo cường đại, sau đó lần nữa ngưng hóa ra bên ngoài thân một tầng lực lượng phòng ngự!

Theo Mộc Mộ quát khẽ trong miệng, bổn nguyên Mộc hệ nguyên khí từ trong cơ thể hắn điên cuồng dâng lên ngoài thân, cuối cùng ngưng kết là một tầng hộ giáp Mặc Thanh Đằng như kim loại, hoàn toàn bao thân thể khô héo của hắn lại.

Trên tầng hộ giáp kia, mặc thanh mang bắt đầu khởi động, lộ ra một cổ khí tức cứng rắn không thể phá hủy!

- Tiểu súc sanh, ta xem ngươi làm sao tổn thương được ta!

Thúc dục bí kỹ ngưng kết ra Nguyên Mộc Chấn Giáp, Mộc Mộ tựa hồ cũng rất tin tưởng, biết rõ có lui về sau nữa cũng phí công, dứt khoát liền dùng sức đạp một cước lên mặt đất, trợn mắt nhìn vào than ảnh thanh sắc và hư ảnh Man Ngưu đầy trời kia.

- Con rùa già, đừng tưởng rằng nhiều thêm một tầng mai rùa là được! Nếu ngươi đã muốn chết, một chiêu là có thể thành toàn ngươi!

Tần Phàm lúc này khí thế như rồng, hư ảnh Man Ngưu đầy trời bỗng nhiên trong nháy mắt nhanh chóng ngưng tụ cùng một chỗ, sau đó tất cả lực đánh lên nguyên khí hộ tráo kia!

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Thủy Hỏa nguyên khí cực kỳ khủng bố, giao nhau càng bắn ra lực lượng càng thêm khủng bố! Dùng một loại tốc độ cực nhanh, ước chừng chỉ hơn hai trăm trọng Man Ngưu va chạm thì hộ tráo của Mộc Mộ đã bị đánh tan!

Va chạm kinh thiên, rốt cục triệt để bạo phát ra, chỉ riêng dư uy kình khí liền khiến đại địa bốn phía chia năm xẻ bảy, đá lớn và cây cối hết thảy hóa thành nát bấy, tung bay khắp nơi như bụi sương mù vậy!

Hơn nữa lực ảnh hưởng càng lan tràn trong phạm vi trăm dặm, vị tríTần Phàm và Mộc Mộ mảng lớn cây cối nhao nhao sụp đổ! Tiếng nổ mạnh kinh thiên truyền khắp toàn bộ rừng cây, dưới đối bính kinh khủng như vậy tựa như một Viễn Cổ cự nhân hoàn toàn lật tung một mảng đất lớn lên vậy!

Oanh!

Lại một tiếng vang thật lớn truyền đến, năm đấm Tần Phàm dồn mấy trăm hư ảnh Man Ngưu còn lại cùng một chỗ, hóa thành một vòng hào quang vô cùng sáng chói trên tay, sau đó nắm đấm liền biến thành thiết quyền phảng phất chỉ Chiến Thần mới có thể có được, trong nháy mắt tiếp theo liền trực tiếp oanh kích lên Đằng Giáp mặc thành sắc ngoài thân Mộc Mộ!

Răng rắc!

Cũng chỉ qua một lần hô hấp, bỗng nhiên ngay lúc đó, một thanh âm rất nhỏ lặng yên vang lên, trong hoàn cảnh ầm ĩ nhưng vẫn bị thị lực phi phàm của Tần Phàm bắt được.

Sau đó, từng đạo khe hở rậm rạp như lưới nhện, bắt đầu dùng một loại tốc độ kinh người mắt thường có thể thấy được xuất hiện trên Đằng Giáp của Mộc Mộ.

Bất quá trong vài cái nháy mắt, Nguyên Mộc Chân Giáp khiến Mộc Mộ cực kỳ tự tin cũng đã bị khe hở rậm rạp chằng chịt che kín, giống như tấm gương trùng trùng điệp điệp rớt xuống đất vậy!

Bành!

Ước chừng qua tiếp một giây, nắm đấm Tần Phàm bị hai loại lực lượng thủy hỏa bao vây lấy mang theo Man Ngưu kình hỗn hợp còn hơn 100 trọng, rốt cục trực tiếp đánh thủng Đằng Giáp ra một cái lổ lớn!

Lập tức không chút dừng lại, giống như lúc đánh chết Mộc Dương, nắm đấm trùng trùng điệp điệp đánh lên lồng ngực Mộc Mộ!

- Lực công kích làm sao có thể mạnh như vậy...

Nháy mắt sau đó, từ trong thân thể Mộc Mộ đột nhiên truyền ra từng tiếng trầm đục, tiếp theo thân thể bị đè ép xuống, hắn phun một ngụm máu tươi lên không trung, lập tức thân thể chậm rãi ngã về sau.

Võ Tôn thất cấp, cứ như vậy thân vẫn!

- Lực lượng thủy hỏa giao nhau này quả nhiên lợi hại, ta hiện giờ đoán chừng cho dù là Võ Tôn thất cấp cũng không phải đối thủ nữa!

Nhìn Mộc Mộ chết đi, trong nội tâm Tần Phàm thầm nghĩ, vừa rồi tuy rằng hắn xuất thủ trước, nhưng hai tầng phòng hộ của Mộc Mộ đều ngăn cản không nổi. Hơn nữa cho dù chính diện chém giết, hắn cũng có phần thắng rất lớn, bất quá bởi vì Mộc Mộ miệng ra uy hiếp Nam Phong Tần gia cho nên hắn mới lựa chọn cách làm an toàn hơn.

Dù sao đây là trong Càn Khôn Đái, chỉ biết xem kết quả.

- Hai cái trữ vật giới chỉ này không thể lãng phí.

Lập tức Tần Phàm vung tay lên, lấy giới chỉ trên tay Mộc Mộ và Mộc Dương xuống, hai người này đều đến từ Chân Vũ thế gia nhất phẩm, tất nhiên sẽ có chút thứ tốt.

Cầm giới chỉ nơi tay, hắn cũng không dám dừng lại, lập tức liền thi triển thân pháp đuổi theo hướng Phương Tiểu Tinh rời đi. Bởi vì lúc hắn so đấu với Mộc Mộ Mộc Dương đã kinh động đến một ít người hoặc thế lực ở phụ cận.

Quả nhiên, ngay sau khi Tần Phàm rời đi một lát, một đạo thân ảnh đã đến chiến trường ban nãy.

- Mộc Mộ Mộc Dương

Đó là một gã lão giả mặc trường bào ngân sắc đầu đầy tóc bạc, quanh thân hắn có khí tức chấn động cường đại, dĩ nhiên là một gã cường giả siêu cấp Võ Tôn cửu cấp! Cách Võ Thánh cũng chỉ một bước ngắn!

- Là ai? Đến tột cùng là ai! Lại dám đụng đến người Mộc gia Thần Mộc thành chúng ta!

Lão giả tóc bạc kia đi đến mảnh rừng cây bừa bộn, sau đó liền nhìn thấy huynh đệ Mộc Mộ Mộc Dương tử tướng thê thảm, trên mặt của hắn lập tức xuất hiện thần sắc bi thống mà phẫn nộ. Cộng thêm tướng mạo lão giả tóc bạc này ngày thường vố có chút hung ác nên càng thêm dữ tợn.

Lão giả tóc bạc này đích thật là một gã trưởng lão cao cấp của Mộc gia Thần Mộc thành, tên là Mộc Thiên Hùng, thực lực ở Võ Tôn cửu cấp, tính cách dữ dằn, nhưng một thân võ học cơ hồ đăng phong tạo cực, lúc còn trẻ đã để lại không ít uy danh trong Đại Kiền quốc.

Mà ở người này sau khi trở thành cường giả Võ Tôn tính cách vẫn không sửa, nghe nói thường thường còn xâm nhậm hỗn loạn chi địa, tru sát một ít hung đồ ác đồ thành danh đã lâu, ở trên phân nửa Võ Thiên đại lục cũng đều để lại rất nhiều chiến tích hung hãn.

Đặc biệt là ở Đông Châu Thần Mộc thành, Mộc Thiên Hùng càng là một nhân vật nổi tiếng, bởi vì hắn có bộ râu xám trắng dài đến nửa thước, cho nên người xưng là Mộc Tu Công, rất nhiều người tập võ thâm chí còn coi hắn như môn thần mà cúng bái.

- Mộc Mộ Mộc Dương! Lão phu thực xin lỗi các ngươi!

Nhưng chứng kiến Mộc Mộ và Mộc Dương tử tướng thê thảm, Mộc Thiên Hùng sau một khắc liền bổ nhào tới hai cổ thi thể, vậy mà không khỏi nghẹn ngào khóc rống lên.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1204)