Vay nóng Tima

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0653

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0653: Kết quả cuộc chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Shopee


Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Tần Thiên Hoành đâm ra một kiếm, đôi mắt Tần Phàm tràn ngập quang mang chiến ý, sau đó hướng phía trước oanh ra một quyền.

- Hống...

Tần Phàm đánh ra một quyền, trong hư không lập tức truyền ra một thanh âm man ngưu rít gào, dưới thanh âm gầm lên giận dữ, hư không như bị vén ra hai bên, trong tầng mây hiện ra một đầu hư ảnh khổng lồ gào thét bay ra.

Một loại xu thế vạn ngưu chạy chồm lúc khai lúc hợp, núi non chấn động, một đầu tứ sắc man ngưu dần dần xuất hiện.

Đầu tứ sắc man ngưu vẫn là như trước, nguyên khí cùng dung hợp một chỗ, nhưng lần này thân thể to lớn hơn rất nhiều, đỉnh thiên lập địa, rít gào gầm thét, một cước giẫm xuống, sơn hà nứt vụn!

Những nơi đi qua, mặt đất nứt vỡ, cây cối sụp đổ, nguyên khí không ngừng ngưng kết quấy động, phong bạo thổi tung, gió giục mây vần! Nguyên khí xoay quanh cuồn cuộn, quanh quẩn trên tứ sắc man ngưu, làm đầu mãnh thú kia càng thêm vô cùng cường đại.

Năng lượng ba động khủng bố làm lòng người không khỏi run sợ!

Tứ nguyên hợp nhất – Vạn Ngưu Trùng Chàng!

Một quyền này là một chiêu vũ kỹ mạnh nhất của Tần Phàm, trải qua Thiên Nguyên Đan gia tăng cường độ, nguyên khí trong phạm vi hơn ngàn thước gia nhập khiến uy lực chiêu vũ kỹ này còn tăng hơn gấp đôi so với vừa rồi! Khí tức mạnh mẽ cuồng liệt xuyên thẳng tới chân trời, phá tan bát hoang!

Giờ khắc này Tần Phàm không ngừng vận chuyển bản tức nguyên khí cực nhanh, ngay cả trong trái tim hắn cũng dâng trào lên ý chí chiến đấu sôi trào cuồng nhiệt!

Vạn ngưu trùng kích, cước đạp hoang nguyên!

Vạn ngưu hợp nhất, thẳng về phía trước!

- Cuộc chiến này ta nhất định phải thắng!

Nhiệt huyết của Tần Phàm bốc cao, không ngừng thúc giục tứ sắc man ngưu, nguyên khí không ngừng va chạm lại dung hợp, phát huy năng lượng càng thêm cường đại.

Bốn loại nguyên khí bất đồng được dung hợp tới cực hạn, chẳng khác gì một đồ án bát quái huyền bí đang chuyển động trong thân thể tứ sắc man ngưu, khí tức cường đại cùng năng lượng ba động không ngừng truyền ra khuếch tán.

Ở bên kia, lần này Tần Thiên Hoành xuất kiếm đã thay đổi phong cách mộc mạc trước đó, một kiếm vừa ra chẳng khác gì tinh quang chớp động, kim quang như thái dương, lam sắc cùng kim sắc kiếm khí tung hoành lẫn nhau, đan xen tạo ra cảnh tượng thật hoa lệ phi phàm.

Kim quang ẩn chứa cương mãnh sắc bén, giữa lam quang ẩn chứa miên kình âm nhu, hai bên đan xen, trong cương có nhu, trong nhu có cương, kéo dài không dứt, mật không thể phân.

Chỉ trong nháy mắt kim sắc cùng lam sắc kiếm khí lại dung hợp lại, tinh mang chói ngời rung động lòng người, nhưng kiếm khí mang theo khí tức túc sát càng thêm lớn mạnh, làm người không dám tiến gần.

Tần Thiên Hoành tu luyện kim hệ cùng thủy hệ nguyên khí, hơn nữa hai hệ đã được hắn dung hợp vào nhau, đạt tới đại thành cảnh giới, càng thêm lợi hại chính là hắn đã ngưng kết ra quy tắc tiểu thế giới của riêng mình!

Một kiếm này của hắn chính là do quy tắc dung hợp thành kiếm kỹ!

Mà kế tiếp kim sắc cùng lam sắc quang mang đan vào nhau, tuần hoàn theo quy tắc tiểu thế giới của Tần Thiên Hoành, cuối cùng hóa thành một kim lam kiếm ảnh.

Đạo kiếm ảnh này không lớn, nhưng Tần Thiên Hoành nắm trong tay lại liên miên không dứt, là Kiếm Chi Quy Tắc!

Cực Kiếm, chung cực, thế gian chỉ một kiếm, nhưng có thể chém giết hết thảy!

- Không ngờ là đem Kiếm Chi Quy Tắc tiểu thế giới mở rộng!

Vào lúc này Tần Phàm không nhịn được ngưng tụ hai mắt, xúc giác võ đạo của hắn thật phi phàm, liếc mắt liền xuyên thấu qua biểu tượng nhìn thấy được thực chất.

Kiếm Chi Quy Tắc tiểu thế giới của Tần Thiên Hoành nguyên lai chỉ cỡ một mũi kiếm, nhưng hiện tại lại hóa thành kiếm ảnh lớn như vậy!

Hơn nữa còn có thể rời khỏi kiếm thể, trực tiếp công kích cùng ngăn địch!

Thiên tài, thiên phú túng hoành chân chính!

Kể cả Tần Phàm không muốn thừa nhận cũng không được, kỳ tích chi kiếm quả nhiên là kỳ tích thực sự!

- Bất quá ta sẽ không thua, ta nhất định sẽ không tiếp tục thua!

Nhưng chiến ý của Tần Phàm vẫn ngập trời, luôn vững chắc, hắn đã thua trong tay Tần Thiên Hoành hai lần, không thể có lần thứ ba!

Vào thời khắc này hắn cắn chặt răng, liều mạng thúc giục tứ sắc man ngưu, toàn bộ thôi phát!

- Oanh!

Kiếm Chi Quy Tắc tiểu thế giới hóa thành kiếm ảnh, cùng tứ sắc man ngưu của Tần Phàm rốt cục chính diện va chạm vào nhau, hai cỗ kình lực cùng năng lượng vô cùng kinh khủng đồng thời nổ bạo!

Tiếng vang chấn động thật lớn, phảng phất như lan ra khỏi tầng thứ tư của Cửu Long Tháp, cả Cửu Long Tháp cũng chấn động lên!

Lúc này chín đầu kim long phảng phất như bị năng lượng va chạm làm bừng tỉnh, từng trận long ngâm xuyên phá trời không vang lên bên trong Cửu Long Tháp, làm cả tòa tháp thời khắc này giống như bị kích thích sống lại, nơi nơi chiến ý ngập trời!

- Phá! Phá! Phá!

Lúc này Tần Phàm đã đỏ bừng đôi mắt, bản tức nguyên khí thúc giục toàn lực, bốn đầu hư cảnh viễn cổ ma tôn phía sau cũng bốc cao khí thế như trợ uy, không ngừng chuyển vận trấn áp lực lượng nguyên khí khắp ngàn thước chung quanh.

Chín trăm chín mươi tám trọng lực!

Chín trăm chín mươi chín trọng lực!

Một ngàn trọng lực!

Đúng lúc này bị cỗ chiến ý của Tần Phàm không ngừng thúc giục, trong nháy mắt thật nhiều điển tịch võ đạo mà hắn từng xem qua đột nhiên liền thông suốt đạo lý.

Kết quả Vạn Ngưu Trùng Chàng luôn bị vây trong chín trăm chín mươi chín trọng lực rốt cục được đột phá! Đột quá cửa ải ngàn trọng lực, từ nay về sau tiến nhập vào một cảnh giới mới!

Một ngàn một trăm trọng lực!

Một ngàn hai trăm trọng lực!

...

Một ngàn năm trăm trọng lực!

Ở thời khắc mấu chốt này, Vạn Ngưu Trùng Chàng ẩn chứa kình lực phá tan lên tới một ngàn năm trăm trọng lực! Khí tức man ngưu cuồng bạo thiêu đốt cả không gian, bay thẳng chân trời, kinh động cửu u!

Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!

Vạn ngưu rít gào, kinh thiên núi rừng!

Một ngàn năm trăm trọng lực man ngưu ngưng hợp lại, tứ sắc man ngưu giẫm mạnh cước, mặt đất nứt nẻ, khe hở lan tràn khắp mấy trăm thước, trong tầm nhìn hơn phân nửa cây cối đều sụp đổ, nơi nơi hoang tàn đổ nát tán loạn.

Lúc này tứ sắc man ngưu còn lớn mạnh hơn vừa rồi tới gấp đôi! Man ngưu kình khí vô cùng mãnh liệt khởi động như dòng thủy triều, không ngừng quay cuồng, phát ra năng lượng hiệu ứng ngày càng khủng bố.

Sau một lát tứ sắc man ngưu đã đạt tới khả năng dung hợp tứ hệ nguyên khí tới cực hạn, lực lượng của Tần Phàm trong giờ phút này đã tăng lên tới đỉnh!

- Phanh!

Rốt cục một tiếng vang thanh thúy truyền đến, sau đó liền thấy kim lam kiếm ảnh tối sầm lại, thật giống như trăng sao trên bầu trời đột nhiên mất đi ánh sáng!

Kiếm Chi Quy Tắc tiểu thế giới rốt cục đạt tới cực hạn, lại tiếp tục vỡ tan!

Ngay lập tức kim lam kiếm ảnh như vụn băng ầm ầm phá nát hóa thành thủy quang biến mất không còn nhìn thấy, năng lượng Cực Kiếm trực tiếp bị tứ sắc man ngưu hoàn toàn đánh vỡ.

- Hống...

Ngay sau đó tứ sắc man ngưu vẫn chưa biến mất, mang theo lực lượng cuối cùng gào rú, cước giẫm mặt đất, dữ dằn trực tiếp đánh thẳng lên trên thân thể kỳ tích chi kiếm!

Bồng!

Một tiếng vang nặng nề truyền đến, thân thể Tần Thiên Hoành bị cỗ lực lượng mạnh mẽ kia đánh bay, chân còn dán dưới mặt đất, một khe sâu xuất hiện dưới thân thể hắn, toàn bộ cây cối đất đá đều bị đụng dập nát, kéo dài tới mấy trăm trượng.

Tần Thiên Hoành ngã dưới mặt đất, chân khí uể oải, ngay trường kiếm cũng văng ra xa xa.

Nhưng ngay lúc này Tần Phàm cũng cảm giác được mình đã tiêu hao thật lớn, nhưng hắn biết tận dụng thời cơ.

Ngay lập tức hắn mạnh mẽ hấp khí, Thanh Long Tâm nhảy lên, giống như có thêm một cỗ lực lượng ngay lập tức xông về hướng Tần Thiên Hoành, tới một khoảng cách hắn liền duỗi tay, đánh ra một quyền!

- Thanh Long Tham Trảo!

Quyền xuất, một móng vuốt thật lớn xuất hiện trong hư không, dùng tư thế bao trùm hướng kỳ tích chi kiếm nằm trên mặt đất áp xuống.

Thanh Long Tham Trảo xuất hiện, còn chưa rớt xuống mặt đất đã xuất hiện vết rách, mặt đất dưới thân Tần Thiên Hoành sụp xuống, lún sâu tới vài thước bên dưới.

Lúc này khung xương toàn thân hắn bị tứ sắc man ngưu va chạm đã nghiền nát hơn phân nửa, thậm chí không còn khí lực để đứng dậy, trong tay không còn kiếm, hắn không đủ sức phản kháng.

Chỉ có thể nằm chờ chết.

Chứng kiến Thanh Long Tham Trảo càng lúc càng gần, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.

- Phanh!

Nhưng đúng lúc này, ngay khi móng vuốt sắp chụp xuống trên người hắn, hư ảnh lập tức vỡ tan, khí tức hủy diệt cũng lập tức tiêu tán.

Tiếp theo toàn bộ tiếng vang dần dần biến mất.

Trong khu rừng chậm rãi khôi phục lại vẻ yên lặng quỷ dị, hoặc là nói hoang vắng.

- Ta không muốn giết ngươi!

Lúc này thanh âm của Tần Phàm phá tan sự yên lặng, truyền tới: :

- Nhưng sau này ngươi phải ở lại Cửu Long Tháp, thẳng tới khi nào ân oán giữa hai gia tộc chúng ta giải quyết ta mới có thể thả ngươi đi ra!

Tần Thiên Hoành nằm trên mặt đất, có vẻ thập phần bình tĩnh, không chút biến hóa, căn bản không hề biết hắn đang suy nghĩ điều gì. Hắn không nhìn Tần Phàm, chỉ mở to mắt nhìn lên không trung.

- Tần Phàm, có thể cầu ngươi một chuyện cuối cùng sao?

Qua hồi lâu Tần Thiên Hoành mới mở miệng hỏi.

Tần Phàm vừa định rời đi, nghe được câu hỏi của Tần Thiên Hoành chợt ngừng lại.

Trên thực tế Tần Phàm cũng không phải loại người nhân từ nương tay, trước kia phàm là người có sát ý với hắn không có mấy người được sống sót! Hai lần trước khi so đấu, hắn thiếu chút nữa chết trong tay Tần Thiên Hoành, hắn thực sự muốn giết Tần Thiên Hoành, thậm chí trong lúc thi triển Thanh Long Tham Trảo vẫn mang ý nghĩ như vậy!

Nhưng ngay khi hắn chứng kiến một đời thiên kiêu nhắm mắt chờ chết, thế nhưng trong lòng hắn không khỏi nổi lên cảm giác cô tịch, liền thay đổi chủ ý.

Đúng vậy, trong khoảnh khắc đó hắn tiếc tài!

Kỳ thật cho tới nay Tần Phàm thập phần thưởng thức Tần Thiên Hoành, đối với nhân phẩm, đối với truyền thuyết về hắn đều rất có hảo cảm. Hơn nữa có thêm vài lần tiếp xúc, Tần Thiên Hoành đều quang minh chính đại đánh bại hắn, cho dù có cơ hội động thủ sau lưng vị kỳ tích chi kiếm kia cũng không hề làm như vậy.

Tuy gia tộc của hai người có thù hận không chết không ngừng, nhưng Tần Thiên Hoành vẫn quang minh lỗi lạc.

Nếu không phải lập trường cùng trận hình của hai người khác nhau, Tần Phàm tin tưởng hắn cùng Tần Thiên Hoành có lẽ có thể trở thành bằng hữu.

Hiện tại cho dù hai người không thể trở thành bằng hữu, nhưng Tần Phàm cũng không hạ được sát tâm. Có lẽ hắn là người đến từ địa cầu, mặc dù sau khi đi tới dị giới đã trở nên lãnh khốc hơn rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn còn một địa phương mềm mại.

- Chuyện gì?

Tần Phàm nghe được câu nói của Tần Thiên Hoành, bình tĩnh hỏi.

Nhưng bởi vì Tần Thiên Hoành là siêu cấp cường giả của Kiền Kinh Tần gia, đối với Nam Phong Tần gia mà nói là uy hiếp cực lớn, cho nên tuy rằng hắn không muốn giết chết vị kỳ tích chi kiếm này, nhưng cũng sẽ không dễ dàng thả hắn quay về Kiền Kinh Tần gia.

Nếu Tần Thiên Hoành muốn yêu cầu điều này hắn nhất định không thể đáp ứng.

- Ta nghĩ muốn ngươi lại thi triển thêm một lần huyễn thuật đối với ta.

Tiếp theo Tần Thiên Hoành lại nói, điều này thật làm cho Tần Phàm cảm thấy ngoài ý muốn.

- Huyễn thuật?

Trong khoảnh khắc Tần Phàm chợt giật mình, hắn chợt nhớ lại lần đầu tiên hắn cùng Tần Thiên Hoành giao chiến, ở thời điểm cuối cùng hắn sử dụng Thiên Huyễn Châu khiến Tần Thiên Hoành tiến nhập vào bên trong ảo cảnh.

Khi đó Tần Thiên Hoành tựa hồ ở trong ảo giác nhìn thấy một nữ tử, là người yêu cũ của hắn, khi đó hắn liên tục hô hoán tên của nàng, sau đó còn lâm vào trong điên cuồng.

Nhờ vậy Tần Phàm mới tránh được một kiếp.

- Không sai, ta muốn được gặp lại nàng một lần...

Lúc này thanh âm của Tần Thiên Hoành bỗng nhiên trở nên thập phần mềm nhẹ, trên mặt của hắn chợt xuất hiện ý cười dịu dàng như kỳ tích. Loại diễn cảm này Tần Phàm chưa từng được gặp qua, thậm chí rất nhiều người của Kiền Kinh Tần gia cũng đã hai mươi năm chưa được nhìn thấy qua.

Tần Phàm trầm mặc, trái tim của hắn xúc động.

Hắn thật không ngờ vị kỳ tích chi kiếm này lại si tình tới mức độ đó.

Hắn vốn nghĩ Tần Thiên Hoành đã đột phá được võ thánh cảnh giới nên có thể hoàn toàn chặt đứt được tưởng niệm đối với nữ tử kia, nhưng không tưởng được hắn vẫn chôn sâu hình bóng của nàng tận đáy lòng, mối tình say đắm kia chưa từng trôi đi.

- Đó dù sao chỉ là ảo giác, đối với ngươi không có chút ích lợi nào, thậm chí sẽ làm ảnh hưởng tới võ đạo của ngươi.

Hồi lâu Tần Phàm hít sâu một hơi nói, không thể không nói hắn đã bị sự si tình của Tần Thiên Hoành làm cảm động.

- Chỉ cần gặp được nàng một lần, ta chết cũng không tiếc!

Lúc này vẻ mặt Tần Thiên Hoành vẫn mang theo vẻ mỉm cười dịu dàng, tựa hồ là cảm giác giải thoát, trên người hắn đã đeo mang quá nhiều gánh nặng, hiện tại xem như hắn có thể theo đuổi điều mà mình ước muốn.

Đối với hắn mà nói, nữ tử kia kỳ thật còn quan trọng hơn cả võ đạo của hắn! Nếu không hắn đã không bị vây khốn trong cảnh giới nửa bước võ thánh hơn hai mươi năm, cũng là bởi vì trong lòng không bỏ xuống được, mà chính hắn cũng không muốn buông ra.

- Được, ta đáp ứng ngươi, bảo trọng!

Thần sắc Tần Phàm thập phần ngưng trọng, thậm chí đôi mắt cũng đã đỏ lên, hắn biết dù sao mình cũng chỉ là người thường, cũng có thất tình lục dục mà thôi.

- Cảm ơn!

Tần Thiên Hoành nói xong hai chữ cuối cùng, mỉm cười, thỏa mãn an tường nhắm mắt lại, hơn nữa hoàn toàn bỏ qua chống cự, ngay cả thân thể cùng tinh thần không chút đề phòng, hiện tại nếu Tần Phàm muốn giết chết hắn thật dễ như trở bàn tay.

- Vô tình bất tự đa tình khổ, nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ...

Trong miệng Tần Phàm thật cảm xúc nhẹ giọng đọc hai câu thơ, sau đó lấy ra năm viên Thiên Huyễn Châu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1204)