← Ch.0813 | Ch.0815 → |
Tần Tiến nhìn Tần Phàm, trong miệng trầm giọng nói. Thanh âm của hắn không lớn, nhưng Tần Phàm có thể cảm nhận được nỗi kiên định bên trong.
- Cảm ơn!
Tần Phàm cảm thấy mình cũng không cần nói thêm lời gì, sau đó xoay người định rời đi.
- Nhất định phải đem nàng mang về!
Nhìn theo bóng lưng Tần Phàm, Tần Tiến thoáng chần chờ cuối cùng nói.
- Nhất định!
Tần Phàm thoáng giật mình, cuối cùng đáp lại.
...
Bên trong một sân viện của Đại Kiền Tần gia, một trung niên nhân mặc hoa phục màu tím, tóc đã xám trắng đang đứng lẳng lặng, ngẩng đầu nhìn lên chân trời, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
Trung niên nhân này chính là đương nhiệm tộc trưởng Tần Hồng của Đại Kiền Tần gia hiện tại.
Mà ở bên ngoài sân viện, một nam tử trẻ tuổi mặc thanh sam lúc này đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn. Đó chính là Tần Phàm đang muốn đi vào cáo biệt cùng phụ thân, ngày mai hắn lại rời khỏi gia tộc, cần phải đến nói một tiếng.
Nhưng lúc này Tần Phàm đứng ngoài cửa, cũng không lên tiếng quấy rầy, Tần Hồng còn chưa hay biết hắn đến.
Dưới ánh trăng, bóng lưng của Tần Hồng có vẻ có chút tịch liêu cùng cô độc.
Tần Phàm biết thiên phú trong việc tu luyện của Tần Hồng cũng không cao, cho dù hắn đã dùng đan dược thượng đẳng trợ giúp rất nhiều, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ mới đạt tới tam tứ cấp linh võ sư mà thôi, muốn đề thăng tiếp tục thập phần khó khăn.
Tần Phàm cũng biết khả năng quản lý gia tộc của Tần Hồng cũng không có tài năng quá lớn, chỉ có thể xem là trung quy trung củ, nếu không có Tần Li giúp hắn quản lý, Nam Phong Tần gia chưa chắc phát triển được như ngày hôm nay.
Nhưng đây lại là phụ thân của hắn, là phụ thân máu mủ tình thâm.
Khi thấy cha của mình già đi, Tần Phàm vẫn cảm giác được một nỗi thương cảm đến từ tận sâu trong huyết mạch.
Từ nhỏ Tần Phàm đã không có mẫu thân, những năm gần đây chỉ là một mình Tần Hồng nuôi dưỡng hắn cùng Tần Li thành người. Tuy rằng giữa hai phụ tử trao đổi không nhiều, thậm chí trước kia cũng từng có rất nhiều hiểu lầm qua.
Có lẽ quan hệ giữa nam nhân vẫn luôn là như vậy. Sau khi Tần Phàm thành niên vẫn có thể cảm giác được tình thương của Tần Hồng. Tình thương của cha như núi, có lẽ không tỉ mỉ chu đáo như của mẹ, nhưng mang theo một loại uy nghiêm, mong chờ con mình thành long, yêu cầu nghiêm khắc, nhưng hắn vẫn nhớ mang máng khi hắn bắt đầu tu luyện vũ kỹ, phụ thân đã kiên nhẫn chỉ dạy hắn không chút phiền toái.
Quá khứ đã qua, từng ly từng tý, lúc này không ngừng lướt qua trong đầu hắn, làm ánh mắt hắn dần dần đỏ lên.
Ngày mai hắn phải rời đi, lần này hắn cũng không cách nào dự tính được tương lai của mình cần bao lâu mới có thể trở về, hoặc ba năm năm năm, có thể mười năm tám năm, thậm chí là vĩnh viễn không về được nữa.
Tần Phàm là con trai độc nhất của hắn, Tần Li cũng đã đi vắng, hắn vừa rời đi, Tần Hồng sẽ trở thành một mình cô đơn tuổi già.
Nhưng hắn lại không thể không đi.
- Đông đông...
Nghĩ tới đây, hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh gõ cửa.
- Tiểu Phàm, con xuất quan rồi!
Nghe được tiếng gõ cửa, Tần Hồng chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy là con trai của mình, trên mặt hiện lên ý cười ôn hòa.
- Dạ, mới từ trong phòng tu luyện đi ra...Phụ thân, cha còn chưa đi ngủ sao?
Tần Phàm đi tới, khi Tần Hồng xoay người lại hắn có chút khoảnh khắc thất thần khi phát hiện trên mặt Tần Hồng đã có nếp nhăn, cảm giác già nua đã khó thể che giấu.
Phụ thân cuối cùng rồi đã già đi.
- Ha ha, đi ra hít thở không khí, rất nhanh sẽ đi ngủ, con muộn như vậy tìm cha có chuyện gì không?
Trên mặt Tần Hồng cười nói, dáng tươi cười không được tự nhiên, nhưng hắn biết con mình gần đây tâm tình không tốt, không muốn gây thêm nhiều gánh nặng nội tâm cho hắn.
- Phụ thân...ngày mai con phải rời nhà một thời gian, lần này có lẽ sẽ tương đối dài.
Nhưng nhìn thấy vẻ cười gượng gạo của Tần Hồng, Tần Phàm càng thêm trầm trọng, hơn nữa trong lòng có chút áy náy, nhắc tới hắn đã thật lâu không nghiêm túc trò chuyện với cha của mình.
- Ha ha, hiện tại thực lực của con vượt xa cha rồi, cha không còn gì để nói, tóm lại ở bên ngoài con phải hết thảy cẩn thận, mọi sự không cần quá mức cưỡng cầu.
Tần Hồng tựa hồ đã sớm biết ý nghĩ của Tần Phàm khi đến đây, nghe vậy chỉ cười nói, hơn nữa còn vỗ lên vai hắn.
- Con sẽ...phụ thân.
Cảm giác được sức nặng ấm áp trên vai mình, Tần Phàm cảm thấy tim mình như nghẹn lại, làm thanh âm của hắn có chút run rẩy lên.
- Chuyện của gia tộc con đã nhờ người cẩn thận chiếu cố. Phụ thân cũng không nên làm việc quá mệt mỏi, chuyện trong gia tộc có thể giao cho Tần Tiến xử lý, hiện tại hắn đã không như trước kia, thành thục hơn rất nhiều, có thể đảm nhiệm.
Tần Phàm tiếp tục nói.
- Ân, cha đã biết, con yên tâm đi.
Tần Hồng gật đầu nói:
- Ngày mai con phải lên đường, nên sớm quay về nghỉ ngơi thật tốt một chút đi.
- Phụ thân, lần này con đi, nhất định sẽ đem con dâu của cha mang về tới.
Tần Phàm đột nhiên quỳ xuống đất, đỏ mắt nói:
- Chỉ là con trai bất hiếu, không thể phụng dưỡng bên người phụ thân, thỉnh phụ thân bảo trọng.
- Phụ thân luôn lấy con làm vẻ vang!
Tần Hồng run rẩy kéo Tần Phàm đứng dậy, vành mắt của hắn cũng ươn ướt.
...
Đi ra khỏi sân viện của Tần Hồng, đi thêm một vòng Tần Phàm quay lại trong sân viện của mình. Nhìn thấy địa phương tràn ngập hồi ức này, hắn không khỏi xúc cảnh sinh tình một phen. Đêm đó hắn cũng không ngủ, nhưng may mắn hiện tại đã là cường giả võ thánh, cơ hồ cũng không cần nghỉ ngơi.
Trên thực tế từ sau khi Tần Li hóa bướm bị bắt đi, hắn không hề tiến vào trong giấc mộng. Hồi ức về kiếp trước kiếp này quá nặng nề, mỗi lần nhớ tới đều làm hắn rơi lệ đầy mặt.
Ngày hôm sau bởi vì không muốn làm quá nhiều người chú ý, trời còn chưa sáng hắn đã chuẩn bị xuất phát.
Lưu lại một ít đan dược mới luyện chế tối hôm qua, có chút đau lòng lưu luyến nhìn quanh phòng mình, Tần Phàm yên lặng đẩy cửa đi ra.
Mới đẩy cửa phòng đi ra, trong nắng sớm hắn liền nhìn thấy bên ngoài sân viện có một bóng dáng nữ tử dáng người uyển chuyển đang đứng, tựa hồ đang một mực chờ đợi hắn.
Trăng vừa lặn xuống, mặt trời mới vươn lên.
Nắng sớm tinh sương, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, trong khoảnh khắc Tần Phàm cảm giác có chút hốt hoảng.
Mỗi lần Tần Phàm ra cửa, Tần Li vẫn luôn chờ đợi hắn bên ngoài sân, cùng hắn nói lời chào tạm biệt. Nụ cười âu yếm của giai nhân, vĩnh viễn là vướng bận lớn nhất trong lòng hắn.
Nhưng Tần Phàm biết lần này không phải Tần Li.
Một tao nhã dịu dàng, một lãnh diễm lạnh lùng, một như hoa sen trong đáy nước, một như bách hợp nở trong đêm.
← Ch. 0813 | Ch. 0815 → |