← Ch.0839 | Ch.0841 → |
Vèo —— vèo —— vèo ——
- Đây là cái gì? Không tốt...
Dù là Đậu Khi với tư cách tam kiếp Bán Thần, cũng ở thời điểm gai nhọn Tử Kim sắc kia tới gần đến trước mặt mới mạnh mẽ tỉnh lại, hắn vội vàng khởi động nguyên giới tiến hành phòng ngự lần nữa.
PHỐC PHỐC...
Nhưng mà, tuy là khởi động nguyên giới, nhưng Đậu Khi kia bởi vì vừa rồi cùng Lãnh Thiền so đấu, hơn nữa bị Tần Phàm trùng kích đã không còn bao nhiêu khí lực, vào lúc đó đã không có cách nào chống đở được gai nhọn của Tần Chiến công kích.
Gai nhọn Tử Kim sắc kia lao tới, uy lực mỗi một cây đều tương đương với một gã nhị kiếp, thậm chí đạt tới tam kiếp Bán Thần cường giả công kích, dù cho Đậu Khi khởi động nguyên giới, nhưng ở dưới công kích mãnh liệt như vậy, nguyên giới vẫn là một tầng một tầng lên tiếng phá vỡ.
Hiện tại Tần Chiến mỗi một lần tối đa chỉ có thể phát ra ba cây gai nhọn Tử Kim sắc, sau khi phát ra, cần phải tiếp qua một thời gian ngắn mới phóng ra lần thứ hai. Nếu không cái gai nhọn Tử Kim sắc này có thể liên tục không ngừng phóng ra, đoán chừng dù là tứ kiếp Bán Thần cũng ngăn cản không nổi, ôm hận bỏ mình a.
Bất quá, gần kề chỉ là ba cây gai nhọn là đủ lợi hại rồi.
PHỐC...
- Không...
Ở dưới tình huống như vậy, Đậu Khi không khỏi là quá sợ hãi, cả kinh kêu ra tiếng. Bởi vì vào lúc này hắn còn chứng kiến Tần Phàm ở trước mặt của hắn, vị Bát cấp Võ Thánh ở vừa rồi cũng đã thiếu chút nữa công phá nguyên giới phòng ngự của hắn, một cái có thể nói là yêu nghiệt khủng bố.
Vào lúc này Tần Phàm trông thấy thân thể của hắn bạo lộ đi ra, đang dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi bắn tới gần.
- Đậu Khi, ngươi thất bại.
Lúc này thời hạn Tần Phàm kích hoạt huyết mạch Bất Tử Chu Tước cơ hồ sắp đi qua, mà Niết Bàn Hắc Viêm trên người cũng đã không ngừng biến mất, đôi cánh màu đen sau lưng cũng bắt đầu dần dần trở lại màu đỏ thẫm.
Bất quá, thời gian như vậy là đủ rồi.
Khoảng cách ngắn ngủn mấy chục thước, nửa cái thời gian hô hấp liền đến.
- Chu Tước thiêu tâm...
Ngay thời điểm huyết mạch Bất Tử Chu Tước thiếu chút nữa hoàn toàn biến mất, Tần Phàm đã tới trước người Đậu Khi không còn nguyên giới phòng ngự, sau đó một quyền oanh ra, đánh vào trên lồng ngực của đối phương, cũng đem một tầng Niết Bàn Hắc Viêm cuối cùng đưa vào trong đó...
Khi một điểm Hỏa Tinh màu đen cuối cùng biến mất ở trên bầu trời, vào lúc đó, ở giữa thiên địa trở nên vô cùng yên tĩnh.
Dưới mặt đất, những đôi con mắt khiếp sợ nhìn lên trên bầu trời.
- Ah...
Sau một khắc, là thanh âm mang theo thống khổ cùng sợ hãi của Đậu Khi kia phá vỡ trời cao yên tĩnh, sắc mặt của hắn lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, hơn nữa sinh cơ trên người cũng rất nhanh bị hút ra.
Vào lúc đó, hắn cảm giác được trong cơ thể của mình có một loại nhiệt độ cao cực hạn đang thiêu đốt lên, đặc biệt là ở chỗ trái tim của hắn, lửa cháy hừng hực bừng bừng, đốt cháy hết thảy, trái tim của hắn lập tức bị Niết Bàn Hắc Viêm chui vào trong cơ thể kia thiêu đốt.
Chu Tước thiêu tâm, chính là Niết Bàn Hắc Viêm trực tiếp xuyên qua bên ngoài thân, đi đốt cháy trái tim của đối phương. Đậu Khi rõ ràng không có Thanh Long Chi Tâm cường đại giống như của Tần Phàm, dưới tình huống nguyên giới phòng ngự bị đánh vỡ, hắn đã không có chút sức hoàn thủ nào.
Khiếp sợ, phẫn nộ, không cam lòng!
Hắc Hỏa diễm nhiệt độ cực hạn, mang theo nhiệt độ cao đốt núi nấu biển, công kích đến trái tim phòng ngự bạc nhược yếu kém nhất kia. Có thể nói, chỉ cần bị ép tới gần thân thể, dù là tam kiếp Bán Thần cũng khó thoát khỏi cái chết, huống chi đi vào trong lục phủ ngũ tạng.
Khuôn mặt trẻ tuổi ở ngay trước mặt, Đậu Khi hắn rất muốn huy động lực lượng đi phản kích, nhưng theo trái tim bị đốt cháy, hắn rốt cuộc lấy không ra một tia lực lượng. Hắn chỉ có thể sợ hãi mở to hai mắt, thẳng đến khi hoàn toàn chết đi mới thôi.
Chỉ là đi qua một lát, tiếng kêu của hắn liền im bặt mà dừng.
Cảm giác được thân thể ở dưới quyền kia không còn có sinh cơ, thậm chí là linh hồn vừa mới trốn đi cũng bị Hắc Viêm đốt giết, Tần Phàm đã khôi phục đến trạng thái bình thường cũng buông lỏng nắm đấm ra, lúc này hắn trước lấy đi Trữ Vật Giới Chỉ trong tay đối phương.
Sau đó thân thể rách rưới của Đậu Khi bắt đầu ở trên bầu trời như là diều bị đứt dây trụy lạc.
Đậu Khi chết rồi!
Tam kiếp Bán Thần chết rồi!
Tam kiếp Bán Thần Đậu Khi đã bị chết ở trong tay một Bát cấp Võ Thánh! Tần Phàm dùng cảnh giới Bát cấp Võ Thánh liền giết chết tam kiếp Bán Thần Đậu Khi!
- Làm sao có thể... một cái là Bát cấp Võ Thánh, một cái là tam kiếp Bán Thần ah!
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người vào lúc đó đều không dám tin nhìn lên trời không, thậm chí không ít người đến bây giờ cũng không có kịp phản ứng. Một Bát cấp Võ Thánh ở Tân Thế Giới có thể nói là tầng dưới chót. Một cái là tam kiếp Bán Thần đối với nhất kiếp Bán Thần mà nói cũng là tồn tại cần nhìn lên, vốn cả hai chênh lệch có thể nói là cực lớn, nhưng tam kiếp bán Thần lại ở trong thời gian ngắn ngủi bị Bát cấp Võ Thánh giết chết.
Tam kiếp Bán Thần, ở trong Hoàng Hôn Thành đã xem như cao thủ không tệ, Đậu Khi ở vùng này cũng rất có thanh danh. Nhưng bây giờ đã bị chết ở trên tay một Bát cấp Võ Thánh bừa bãi vô danh, chỉ sợ một đoạn thời gian rất dài qua đi, mọi người cũng khó có thể tiếp nhận sự thật này.
- Hắn thật sự giết chết Đậu Khi...
Mà ở phía dưới, tam kiếp Bán Thần Lãnh Thiền đang bị trọng thương, hắn nhìn xem thi thể trên bầu trời chậm rãi rơi xuống. Lúc này cũng không khỏi là hít một hơi khí lạnh.
Lúc trước hắn thu Tần Phàm tiến vào hộ vệ đội, vốn chỉ là thấy Tần Phàm thiên phú không tồi, muốn cho Tần Phàm một cơ hội rèn luyện thoáng một phát, nhưng tuyệt đối không thể tưởng được vào lúc đó dĩ nhiên là người trẻ tuổi hắn vốn không thế nào để ở trong lòng, tru sát cường địch, cứu vãn toàn bộ hộ vệ đội.
Bất quá suy nghĩ đến ý đồ lúc Tần Phàm đến ra tay, sắc mặt của hắn lại dần dần âm trầm xuống. Trong nội tâm giãy dụa nhưng không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Thủ lĩnh chết rồi! Làm sao có thể, thủ lĩnh của chúng ta thật sự là bị Bát cấp Võ Thánh kia giết chết!
Mà những người do Đậu Khi mang đến kia, nhìn thấy người mạnh nhất của bên mình đã bị đánh chết, trên mặt đều lập tức xuất hiện vẻ động dung, hơn nữa là sinh lòng sợ hãi cùng thoái ý.
- Ta muốn báo thù cho đầu lĩnh!
Trong đó có một gã nhị kiếp Bán Thần vào lúc đó trông thấy hỏa diễm màu đen trên người Tần Phàm giống như có lẽ đã biến mất. Liền muốn nhân cơ hội này hướng hắn phát động công kích.
*****
Vèo...
Nhưng mà, hắn còn không có tới gần Tần Phàm, lập tức liền có một đạo quang mang màu tím vàng vạch phá bầu trời, rất nhanh mà chuẩn xác trực tiếp bắn chết hắn. Lúc này Tần Chiến đã khôi phục năng lực phóng ra gai nhọn công kích, hắn thủ ở một bên, cảnh giác mà hung ác nhìn xem một đám người muốn tới gần.
Một kích bắn chết một gã nhị kiếp Bán Thần!
Chứng kiến đầu Hồng Mục Chiến Trư này lộ ra thực lực đáng sợ như thế. Những đạo phỉ khác còn có tâm tư đồng dạng cũng không khỏi cảm giác được phía sau lưng lạnh cả người. Trong bọn họ cũng chỉ có một gã tam kiếp Bán Thần, nhưng đã bị chết, có thể nói bên bọn hắn này đã không có phần thắng quá lớn rồi.
Phải biết rằng trong hộ vệ đội cũng đồng dạng có không ít hảo thủ.
- Rút lui!
Sau đó cũng không biết là bên trong đạo phỉ do ai dẫn đầu hô lên, sau đó liền trông thấy mười mấy tên đạo phỉ còn lại bắt đầu hướng về tứ phương chạy trốn mà đi. Mà mọi người hộ vệ đội cũng biết có thể đánh lui đạo phỉ, toàn bộ là nhờ vào Tần Phàm cùng con yêu thú kia của hắn, thấy Tần Phàm không có ý tứ đuổi theo, bọn hắn cũng chỉ có thể là án binh bất động.
Trên thực tế, lúc này Tần Phàm bởi vì kích hoạt lên huyết mạch Bất Tử Chu Tước qua đi, vẫn ở vào trạng thái suy yếu, tuy đã phục dụng đan dược khôi phục trạng thái. Nhưng mà không có chiến lực quá mạnh mẽ rồi. May mắn là có Tần Chiến thủ ở một bên, nếu không tự bảo vệ mình cũng là một vấn đề, hắn ở đâu còn dám đuổi bắt địch nhân.
- Không có khả năng... tại sao có thể như vậy... hắn rõ ràng chỉ là một Bát cấp Võ Thánh, làm sao có thể giết chết được một gã tam kiếp Bán Thần!
Về phần Nhạc Đăng cùng Tần Phàm có thù hận kia, sau khi nhìn thấy Đậu Khi bị giết chết, trên mặt vẫn lộ ra thần sắc ngốc trệ, hắn hoàn toàn không thể tin được, một gã tam kiếp Bán Thần thật sự bị chết ở trên tay một Bát cấp Võ Thánh!
Quan trọng nhất là, Bát cấp Võ Thánh này hết lần này tới lần khác cùng hắn có cừu oán!
Trong lòng của hắn bắt đầu sợ hãi, Tần Phàm ngay cả tam kiếp Bán Thần cũng có thể giết chết, huống chi hắn chỉ là một nhất kiếp Bán Thần? Nghĩ đến trước kia mình dựa vào thực lực mạnh, hơn nữa không kiêng nể gì cả, bây giờ nghĩ lại cẩm thấy ngu không ai bằng.
Cũng vào lúc này, ánh mắt của Tần Phàm ở trên bầu trời hướng về phía dưới đảo qua, hắn thấy được Đại Hán tóc đỏ đang tâm thần bất định kia.
Hắn sẽ không quên, thời điểm mình mới vừa tiến vào Hoàng Hôn Thành, người này là khiêu khích mình, còn vũ nhục Kỷ Huyên Nhi, hơn nữa ở thời điểm lần thứ hai gặp nhau, lại chăm chú bức bách, khiêu khích lần nữa.
Kỳ thật khiêu khích hắn còn có thể bỏ qua, nhưng người này tuyệt đối không nên ở trên miệng khinh bạc Kỷ Huyên Nhi, đối với Tần Phàm mà nói, trước khi đến Tân Thế Giới hắn đã thề sẽ không để cho nữ tử này đi theo mình lại chịu một chút ủy khuất.
- Nhạc Đăng, tử kỳ của ngươi cũng đã đến.
Thừa dịp giết chết khí thế Đậu Khi, ánh mắt của Tần Phàm lạnh lẽo, xem ở trên người Đại Hán tóc đỏ kia. Dù sao vừa rồi đã có đấu võ, mà những đạo tặc đoàn kia ở sau khi Đậu Khi chết cũng chạy thoát khỏi, hắn cũng tốt thuận tiện cùng người này tính toán ân oán.
- Không!
Chứng kiến ánh mắt của Tần Phàm xem qua, Nhạc Đăng không khỏi lộ ra thần sắc kinh khủng, hắn vốn đang một mực chờ cơ hội giết chết Tần Phàm, nhưng không thể tưởng được bây giờ lại bị đối phương nhận được cơ hội.
Vừa rồi sau khi hắn chứng kiến một màn Tần Phàm giết chết tam kiếp Bán Thần Đậu Khi, biết rõ mình khẳng định không phải đối thủ của Tần Phàm, vào lúc này thấy đối phương nổi lên sát ý, hắn vội vàng quay người bỏ chạy.
Tuy hắn có thực lực nhất kiếp Bán Thần, nhưng lúc này căn bản không dám đối kháng với Tần Phàm chỉ là Bát cấp Võ Thánh a!
Nhạc Đăng phát ra một tiếng kêu sợ hãi này, làm cho tất cả mọi người cũng cảm giác được sởn hết cả gai ốc, mấy người đồng bạn của hắn, vào lúc này căn bản không có người dám đi ra hỗ trợ. Bát cấp Võ Thánh này là ngay cả tam kiếp Bán Thần cũng có thể giết chết, huống chi bên người còn có một đầu yêu thú biến dị, tùy thời có thể giết chết nhị kiếp Bán Thần. :
Tần Phàm sẽ không để cho Nhạc Đăng này rời khỏi. Hắn đã từng nói qua, nếu gặp lại đối phương nhất định sẽ giết chết, bây giờ là thời điểm thực hiện lời hứa.
Chu Tước Chi Dực ở sau lưng động một cái, thân hình của hắn kích bắn về phía trước đuổi theo. Đợi đi tới trên không Nhạc Đăng, hai mắt của hắn ngưng tụ, sau đó hướng về phía dưới oanh ra một quyền.
Thanh Long Thám Trảo!
Lúc này Tần Phàm cũng đã khôi phục một ít thực lực, tuy còn không phải đỉnh phong, nhưng lúc này Nhạc Đăng đã không có chút chiến ý nào, sức chiến đấu căn bản là không có cách nào phát huy ra hết. Một trảo này của hắn phát ra, liền có một cái vuốt rồng cự đại liền từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chà đạp ở trên người Nhạc Đăng.
- Ah...
Bởi vì Nhạc Đăng một lòng muốn chạy trốn, căn bản không thể làm quá nhiều phòng ngự, thời điểm móng vuốt rồng chà đạp xuống, hắn mới bắt đầu khởi động nguyên giới chi lực của mình đi ngăn cản.
Bất quá Tần Phàm cũng không phải muốn dùng một chiêu Thanh Long Thám Trảo này liền trực tiếp giết chết đối phương, dù sao hiện tại hắn đã không phải ở dưới trạng thái Bất Tử Chu Tước, còn không có thực lực biến thái như vậy. Hắn chỉ cần chế trụ Nhạc Đăng như vậy là đủ rồi.
Phải biết rằng, ở phía sau của hắn còn có một đầu Cửu cấp yêu thú có thể trực tiếp bắn chết nhị kiếp Bán Thần!
- Ngao... tên tóc đỏ đáng chết ngươi cũng có hôm nay ah, không phải nói muốn nướng ta ăn sao? Hiện tại ta trước hết xuyên ngươi mấy lỗ!
Lúc này, trong miệng Hồng Mục Chiến Trư kia phát ra gầm lên giận dữ. Nó từ khi tiến vào cửa thành Hoàng Hôn Thành, đã bắt đầu thập phần chán ghét đối với Nhạc Đăng kia, tăng thêm ở trên đường đối phương không ngừng khiêu khích, nếu như không phải trước đây Tần Phàm ngăn cản nó, nó đã sớm giết chết đồ vật chướng mắt này rồi.
Hiện tại cơ hội rốt cuộc đã tới!
Vèo...
Âm thanh của Tần Chiến cứng rắn đi xuống, sau đó liền có một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, một đạo quang mang tử kim sắc lạnh như băng, phá khoảng cách không gian mà đến, hóa thành một đạo quang ảnh thẳng tắp bắn về phía Nhạc Đăng bị Thanh Long móng vuốt của Tần Phàm bắt lấy không thể động đậy kia.
Cảm giác được khí tức tử vong kia tới gần, sắc mặt của Nhạc Đăng lập tức trở nên trắng bệch cùng tuyệt vọng. Hắn bắt đầu hối hận, hối hận lúc trước không nên đi chủ động gây chuyện, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra một Bát cấp Võ Thánh vốn ở trong Tân Thế Giới chính là con sâu cái kiến nhỏ bé, vào hôm nay dĩ nhiên sẽ trở thành Tử Thần thu hoạch tánh mạng của hắn.
Bất quá đã quá muộn.
PHỐC!
Tốc độ gai nhọn công kích của Tần Chiến bắn ra sao mà cực nhanh, lực lượng sao mà to lớn, chỉ là thời gian nửa cái hô hấp, cây gai nhọn Tử Kim sắc sắc bén kia đã trực tiếp xuyên phá thân thể của nhất kiếp Bán Thần Nhạc Đăng, cũng đem thi thể của hắn đính trên một tảng đá lớn.
← Ch. 0839 | Ch. 0841 → |