Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 1037

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 1037: Họa thủy đông dẫn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tần Phàm không lựa chọn hủy hoại Yêu Hỏa Diễm Liên mà chỉ dùng kéo dài thời gian, điều này làm cho hắn có chút mừng thầm. Dù sao đi nữa hắn cho rằng Tần Phàm chỉ là cá trong chậu, sớm muộn cũng rơi trong tay hắn, chỉ cần hắn thu thập đầy đủ Yêu Hỏa Diễm Liên trong tay là tốt nhất.

Thế nhưng ngay khi hắn vừa tiếp được cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên trong tay, một thân ảnh màu xám đúng lúc này dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện trong đám mây.

- Nhân loại đáng hận, nạp mạng đi!

Ngay sau đó, một thanh âm tràn ngập giận dữ từ xa truyền đến...

- Người này hẳn là Thiên Ưng lão nhân!

Tần Phàm vừa rơi xuống dưới, nhìn thấy thân ảnh màu xám phóng nhanh về hướng La gia lão giả, trên mặt hiện lên ý cười mưu kế thực hiện thành công.

Quả nhiên đúng như suy nghĩ của hắn, Thiên Ưng lão nhân thập phần xem trong Yêu Hỏa Diễm Liên, vừa nhìn thấy La gia lão giả cầm lấy cánh hoa đã lập tức giận dữ.

Mà La gia lão giả chứng kiến thân ảnh màu xám đang lao nhanh về phía mình, không nhịn được nhất thời thay đổi sắc mặt, hắn có thể cảm giác thân ảnh có bộ dáng nửa người nửa ưng kia có được thực lực thất kiếp bán thần, thậm chí còn cao hơn hắn một bậc.

Ban đầu hắn còn có chút không rõ vì sao Thiên Ưng lão nhân vừa nhìn thấy mình đã trực tiếp muốn động thủ, khi chứng kiến ý cười trên mặt Tần Phàm, lúc này hắn mới chợt hiểu rõ.

Yêu Hỏa Diễm Liên nói không chừng có quan hệ tới đầu thất kiếp yêu thú trước mắt, mà Tần Phàm cố ý dùng cánh hoa của nó khiến cho đầu yêu thú kia hiểu lầm công kích hắn.

Nhưng mà nhân loại mỗi khi đối mặt cùng yêu thú, thái độ luôn vô cùng kiêu căng.

Nhìn thấy Thiên Ưng lão nhân đuổi tới, La gia lão giả trầm giọng nói:

- Ta là Thiên La thành La gia La Thành, lần này phụng lệnh gia chủ tới tróc nã kẻ thù, hi vọng các hạ đừng nhúng tay, nếu không chẳng khác gì thành kẻ địch của Thiên La thành!

- Thiên La thành? Đích thật là có chút danh khí, nhưng dù là như thế Tàng Long bình nguyên của chúng ta cũng không tới phiên các ngươi tới giương oai! Yêu Hỏa Diễm Liên là do bổn tọa vất vả đào tạo suốt mười năm, dám trộm Yêu Hỏa Diễm Liên của bổn tọa, như vậy hãy vì hành vi của ngươi mà trả giá thật nhiều đi!

Thiên Ưng lão nhân lạnh lùng nói, tốc độ không giảm.

- Các hạ không nên hiểu lầm, mảnh cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên trên tay lão phu vốn mới lấy được trên người tên tiểu tử kia, ta xem...là do tiểu tử kia trộm lấy Yêu Hỏa Diễm Liên của các hạ!

Sắc mặt La gia lão giả thay đổi, nhưng dù sao kinh nghiệm phong phú, ngay lập tức liền giải thích, muốn đem tai họa dẫn ngược lại trên người Tần Phàm.

- Ngươi thật suy nghĩ bổn tọa là người ngu hay sao, ở trên thân của ngươi còn có ấn ký lông chim của bổn tọa. Ngụy biện vô dụng, Yêu Hỏa Diễm Liên phải được ngắt lấy đúng thời gian mới sinh ra công dụng lớn nhất, hiện tại bị ngươi hái xuống, mười năm cực nhọc của bổn tọa bị thất bại trong gang tấc! Không giết ngươi khó thể bình ổn cơn giận trong lòng bổn tọa!

Thiên Ưng lão nhân lạnh lùng nói, sát khí giận dữ bao trùm.

- Không ngờ tiểu tạp chủng kia lưu lại cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên có ấn ký của thất kiếp yêu thú!

Lúc này La gia lão giả nhìn chằm chằm cánh hoa trong tay mình, lại nhìn Thiên Ưng lão nhân đã tới gần, thần sắc biến thành hết sức khó xem.

Kỳ thật hắn cũng mơ hồ cảm thấy hành vi của Tần Phàm có chút khác thường, nhưng thật không ngờ Tần Phàm vừa lúc ban đầu cũng đã tính kế hắn.

Hiện tại khiến cho hắn có miệng cũng không giải thích được rõ ràng!

Điều này càng làm La Thành thêm oán hận Tần Phàm, hắn hận không thể trực tiếp đi lên bằm thây Tần Phàm thành vạn đoạn, nhưng nhìn thấy Thiên Ưng lão nhân không thể nào chịu buông tha cho hắn, hắn chỉ có thể oán hận chuẩn bị nghênh chiến.

- Lão quái, đừng tưởng rằng lão phu thật sự sợ ngươi, nếu ngươi tiếp tục dây dưa không ngớt, đừng trách ta không khách khí!

Sắc mặt hắn âm trầm nhìn Thiên Ưng lão nhân lạnh giọng nói. Tuy rằng hắn biết đối phương là thất kiếp yêu thú, nhưng yêu thú bình thường cũng không lợi hại bằng nhân loại, huống hồ địa vị của hắn trong La gia không thấp, nắm giữ được không ít bí kỹ, dù gặp thất kiếp yêu thú cũng không sợ hãi.

- Cuồng ngôn! Nếu ngay cả một lục kiếp bán thần đỉnh như ngươi mà ta cũng không thu thập được, bổn tọa cũng không cần ở lại Tàng Long bình nguyên!

Thiên Ưng lão nhân giận dữ nói, hai cánh vỗ mạnh, nhất thời có ngàn vạn mũi nhọn kình khí kết thành châm bén từ trên trời giáng xuống hướng La Thành thổi quét tới.

Hô hô hô hô...

Tiếng gió bén nhọn, lúc này Tần Phàm dù đã cách thật xa cũng có thể cảm giác được nguy hiểm giáng xuống, may mắn kình khí kia không phải công kích hắn, nếu không hắn cũng không dễ dàng ngăn cản.

- Súc sinh chính là thiếu giáo huấn, hôm nay để cho lão phu cho ngươi một giáo huấn suốt đời khó quên, làm cho ngươi biết uy nghiêm của La gia không thể khinh nhờn!

Sắc mặt La Thành như sương lạnh, thấy đối phương bức bách theo sát cũng đã nổi giận.

Hắn hít sâu một hơi, trên người tản mát ra một hào quang kình khí nồng đậm hồng hoàng hỗn tạp, bên trong chứa đựng hỏa nguyên cuồng bạo, có thể thiêu đốt hết thảy, lại chứa đựng thổ nguyên thật dày, có thể phòng ngự tất cả, công phu một thể, hình thành một tấm chắn không chút kẽ hở ngay trước người mình.

Bồng! Bồng! Bồng! Bồng!

Thanh âm kình khí nổ mạnh không ngừng truyền tới trên bầu trời, vang lên bên tai không dứt, thậm chí khiến cả mặt đất đều bị chấn động.

Tần Phàm ở bên dưới nhìn thấy hai bên đối chiến, không nhịn được âm thầm nuốt nước bọt, hắn phát hiện vô luận là thực lực của La Thành hay Thiên Ưng lão nhân đều đã vượt qua dự tính của hắn.

- Tuy rằng là lục kiếp bán thần, nhưng La Thành đích xác là mạnh hơn La Phong cùng Vân Thiên không ít, vô luận là nguyên giới lực thâm hậu hay vận dụng nguyên giới lực đều xuất sắc hơn rất nhiều.

Trong lòng hắn âm thầm phân tích.

Đến bây giờ hắn đã không còn dám coi khinh những cường giả lão bài kia.

Đương nhiên hắn cũng có lòng tự tin chính mình, nếu hắn phải chống lại La Thành hoặc Thiên Ưng lão nhân, có lẽ không thể cam đoan giết chết được bọn hắn, nhưng ít ra muốn tự bảo vệ mình vẫn không có vấn đề gì.  

- Được, hiện tại thừa dịp Thiên Ưng lão nhân rời khỏi Thiên Ưng sơn, ta nhân cơ hội đi vào điều tra một phen, nhìn xem truyền thừa của luyện đan sư Cát Bản có giấu trong đó hay không. Xem như không có, nhưng dù sao Thiên Ưng lão nhân cũng là thất kiếp yêu thú, bên trong hẳn còn có chút thứ tốt.

Tiếp theo Tần Phàm lặng yên rời khỏi chiến trường, tiếp tục đi vào trong Thiên Ưng sơn.

Mà lúc này trên bầu trời một thú một người đang triệt để quần đấu nhau, tự nhiên không lưu ý tới Tần Phàm rời đi, hơn nữa cho dù có nhìn thấy cũng không rảnh đi bận tâm hắn.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Tần Phàm cũng cảm thấy vui vẻ, vừa rồi La Thành muốn cướp Yêu Hỏa Diễm Liên, hiện tại chẳng những không chiếm được chỗ tốt ngược lại có miệng khó thể nói nên lời, không thể không đối chiến cùng Thiên Ưng lão nhân.

*****

Về phần Thiên Ưng lão nhân, hắn chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi trong lòng, không phải có câu nói thiên tài địa bảo hữu duyên thì có được sao? Hơn nữa nhân loại cùng yêu thú luôn đối nghịch, hắn không dẫn dụ thất kiếp yêu thú kia đi ra ngoài, bản thân hắn cũng khó thể tiến vào Thiên Ưng sơn.

Rất nhanh Tần Phàm đã đi vào Thiên Ưng sơn.

Thiên Ưng sơn cùng Bạch Hỏa sơn đều có được nhiệt lượng cực kỳ lớn mạnh, nhưng khác nhau chính là Thiên Ưng sơn lại không phải là màu trắng như Bạch Hỏa sơn, thậm chí bên trên còn mọc không ít cây cối.

Những cây cối kia có thể mọc ở địa phương có nhiệt độ cao như vậy, tự nhiên không phải vật phàm, có được tính kháng nhiệt cực mạnh.

- Bởi vì có Hỏa Sơn Mộc tồn tại cho nên tòa Thiên Ưng sơn này thoạt nhìn dịu ngoan hơn!

Trong miệng Tần Phàm thì thào nói, sau đó rất nhanh rơi lên miệng núi lửa Thiên Ưng sơn.

Địa phương hắn đặt chân cũng là nơi mà ngày thường Thiên Ưng lão nhân dùng để tu luyện.

- Chỗ này cũng không tệ lắm, nhiệt lực mênh mông, năng lượng hỏa hệ dồi dào sinh động, thập phần thích hợp hỏa hệ yêu thú cùng người tinh thông hỏa nguyên giới ở lại nơi này tu luyện!

Đứng ngay vị trí này, Tần Phàm có thể cảm giác được toàn thân nóng lên, mơ hồ cảm thấy nguyên giới lực có chút nóng bỏng, đối với hỏa nguyên tố trong nguyên giới thật sự có trợ giúp thật lớn.

Nhưng hắn cũng không lưu lại ở đó quá lâu.

Mục tiêu của hắn là bên trong Thiên Ưng sơn.

Tần Phàm thật dễ dàng đi vào bên trong Thiên Ưng sơn.

Hiện tại trong Thiên Ưng sơn có vẻ rộng mở hơn Bạch Hỏa sơn một ít, nhưng cũng có nhiệt lượng thật khủng bố, giống như có một đầu hỏa long xông lên, làm người thật khó thể chịu nổi.

- Di?

Vừa đi vào trong Thiên Ưng sơn không lâu, đồng tử Tần Phàm chợt co rút lại, sau đó nhanh chóng bay vọt xuống bên dưới.

Ở trong này có một khối đá bị núi lửa nhiều lần bùng nổ thiêu cháy biến thành tối đen.

Nhưng Tần Phàm mẫn tuệ cảm giác được trên tảng đá cất giấu huyền cơ, vì vậy hắn rất nhanh hạ thấp thân thể, sau đó đưa ra một tay, một cỗ thủy nguyên lực rất nhanh hội tụ.

- Có một đồ án!

Một lúc lâu, khi bóc đi lớp cháy đen trên khối đá, ánh mắt Tần Phàm chợt sáng ngời, cũng thấy được một đồ án chậm rãi hình thành bên trên.

Đồ án bày ra một đồ hình thần bí, xem giống như bát quái nhưng đường nét lại đơn giản hơn một ít, chỉ có thể nói là nửa bát quái. Nhưng chính yếu chính là Tần Phàm cảm giác mình đã xem qua ở nơi nào đó.

Trầm tư hồi lâu, hắn đem địa đồ trong bản chép tay luyện đan sư Cát Bản mở ra xem.

- Là nó sao?

Rất nhanh hắn phát hiện đồ án thập phần tương tự, thoạt nhìn đều là đồ án nửa bát quái, nhưng hai bên không cùng mà bổ trợ lẫn nhau.

Tần Phàm đem địa đồ đặt vào bên kia đồ án trên khối đá so sánh, hai bên quả nhiên có thể nối tiếp một chỗ, một đường đi vây trong Thiên Ưng sơn rõ ràng hiện ra trước mắt.

- Thì ra là thế!

Thu hồi địa đồ, tiếp theo trong mắt hắn hiện lên vẻ chợt hiểu:

- Trong địa đồ của Cát Bản, bởi vì Cát Bản biết được có thể ngày sau núi lửa sẽ cải danh, cho nên đã miêu tả đồ án dùng để xác nhận nơi truyền thừa. Mà đồ án trên hắc thạch hợp cùng đồ án trong địa đồ, chính là địa đồ của Thiên Hỏa sơn mà nay lại là Thiên Ưng sơn!

- Đây cũng chính là nói truyền thừa của Cát Bản, chín ngàn chín trăm chín mươi chín điều đan mạch huyền bí giấu trong Thiên Ưng sơn?

Tiếp theo hai mắt hắn ngưng tụ, nhìn xuống đường núi khúc chiết của Thiên Ưng sơn.

Chỉ là hắn mơ hồ cảm thấy được sự tình lại không đơn giản như thế!

Thật sự đơn giản như vậy?

Lúc này trong lòng Tần Phàm hiện lên dấu chấm hỏi.

Quả thật muốn phát hiện được đồ án trên hắc thạch cần có được lực cảm ứng cực cao, cũng cần có địa đồ mới có thể phối hợp lại đầy đủ, nhưng Thiên Ưng lão nhân đã chiếm cứ Thiên Ưng sơn không biết đã bao lâu thời gian, phỏng chừng bên trong Thiên Ưng sơn có bao nhiêu thông đạo hắn cũng phải sớm điều tra được thật rõ ràng mới phải.

Nếu như truyền thừa của Cát Bản thật sự nằm trong Thiên Ưng sơn, chẳng lẽ Thiên Ưng lão nhân còn chưa đoạt được?

Tần Phàm thật có chút bận tâm.

Nhưng việc đã tới nước này, hắn chỉ đành dựa theo địa đồ đi tìm thử xem một lần.

Hắn lấy ra một tờ giấy, đem đường đi toàn bộ vẽ lại, sau đó trực tiếp vỗ lên trên hắc thạch, thúc giục nguyên giới lực đem khối hắc thạch không biết đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng chụp thành dập nát.

Vô luận hắn có thể tìm được truyền thừa của Cát Bản hay không, khối hắc thạch này đã không còn chỗ hữu dụng, lưu trữ sẽ khiến cho người khác biết được hành tung của hắn.

- Hi vọng Thiên Ưng lão nhân không có hứng thú đối với truyền thừa của luyện đan sư đi!

Làm xong việc này, thân hình Tần Phàm chợt lóe tiếp tục bay xuống bên dưới.

Thông đạo trong Thiên Ưng sơn còn phức tạp hơn Bạch Hỏa sơn rất nhiều, mặc dù Tần Phàm có được địa đồ nhưng bởi vì có chút thông đạo bị sụp đổ do thời gian quá lâu dài, vì vậy vô cùng khó đi.

Đi một lát Tần Phàm chợt phát hiện phía trước xuất hiện một thạch thất.

Hắn sờ soạng một lát trên cửa đá, rất nhanh tìm được cơ quan, nhẹ nhàng nhấn vào.

Oanh long long...

Một tiếng vang chấn động, cửa đá được mở ra, bộc lộ không gian có chút rộng mở bên trong.

- Đây là địa phương của Thiên Ưng lão nhân, không biết bên trong có vật gì?

Tần Phàm nhìn thoáng qua, do dự một chút thật cẩn thận đi vào.

Tê tê...

Nhưng ngay lúc hắn vừa bước vào trong gian phòng này, bên trong lập tức truyền tới một thanh âm cực kỳ bén nhọn, tiếng kêu như muốn xuyên thấu màng tai người khác, Tần Phàm cảm giác đầu mình như bị trướng đau, may mắn hắn đã sớm có cảnh giác, tiếng thét chói tai vừa xuất hiện thì hắn đã lập tức dùng nguyên giới lực bảo vệ màng tai.

- Đây là một loại sóng âm công kích, nếu là ngũ kiếp bán thần bình thường chỉ sợ đã bị thất khiếu chảy máu!

Qua hồi lâu tiếng thét chói tai kia mới biến mất, Tần Phàm cảm thấy còn chút sợ hãi.

Kỳ thật hắn cũng không biết tiếng kêu này cũng là một trong những bản lĩnh của Thiên Ưng lão nhân, gọi là Thiên Ưng Huyễn Âm, có thể công kích tinh thần cùng linh hồn người khác. Đây là vì ấn ký lưu lại nên uy lực có chút yếu bớt, nếu do chính bản thể của Thiên Ưng lão nhân thi triển, uy lực càng thêm khủng bố.

Đúng lúc này, cách Thiên Ưng sơn ngoài ngàn dặm La Thành đang đối chiến cùng Thiên Ưng lão nhân cũng đang gặp phải loại công kích này, cho dù bản thân hắn chính là lục kiếp bán thần đỉnh phong, cũng cảm giác được không chịu nổi, nhất thời bị một móng vuốt của Thiên Ưng lão nhân đánh trúng trước ngực.

Cũng may mắn tu vi nguyên giới lực thổ hệ của hắn thâm hậu, phòng ngự không tệ, cũng không đến nỗi bị thương nặng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1204)