Vay nóng Homecredit

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 1058

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 1058: Ngao Lang thần đảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Lazada


Oanh!

Lại một tiếng chấn động kinh thiên, biển khởi dưới thân Hải Hổ cũng biến thành lốc xoáy cực lớn, thoạt nhìn sâu không thấy đáy, nhìn thật ghê người, chỉ chốc lát đầu Hải Hổ cũng bị oanh rơi xuống bên trong lốc xoáy bên dưới, máu loãng không ngừng trào ra, phạm vi mười dặm hải vực đều bị nhuộm đỏ.

- Đã chết!

Tần Phàm quan sát kỹ lưỡng, đầu mãnh thú có được thực lực lục kiếp bán thần đã bị công kích thứ hai của Mạc Thiên Dương giết chết.

Không thể không nói, tuy đầu hải thú này mạnh hơn mãnh thú trên lục địa rất nhiều, nhưng Mạc Thiên Dương lại có ưu thế lớn hơn nó không ít. Mà thực lực của Mạc Thiên Dương còn mạnh hơn một ít so với suy đoán của Tần Phàm, nhưng đạt tới trình độ nào thì hắn còn chưa biết được, dù sao lá bài tẩy của đối phương còn chưa dùng tới.

Nhưng hắn phỏng chừng có lẽ không chênh lệch bao nhiêu với Mộ Thanh Thanh.

Đương nhiên Tần Phàm có tự tin nếu so sánh với hai người họ thì hắn càng mạnh hơn.

- May mắn không làm nhục mệnh, đầu Hải Hổ kia đã bị tại hạ giết chết!

Sau khi giết chết Hải Hổ, Mạc Thiên Dương thoáng sửa sang lại y phục, mỉm cười bay trở về.

Nhưng lúc này mọi người lại cảm thấy kỳ quái, phát hiện sắc mặt Mạc Lợi đảo chủ đột nhiên biến thành âm trầm xuống.

- Ha ha, Mạc Lợi đảo chủ, đã lâu không gặp!

Ngay lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên nghe được một thanh âm có chút bừa bãi không hề kiêng nể từ xa xa truyền đến.

Trên mặt biển nhuốm máu, theo thanh âm ngang ngược kia vang lên, liền nhìn thấy một đoàn người từ phía đông đi tới.

Nghe tiếng nói Tần Phàm cũng thoáng ngẩng đầu lên nhìn qua.

Đoàn người có chừng mười người, một người cầm đầu có tuổi tác tương đương Mạc Lợi đảo chủ, mái tóc hoa râm, trên thân mặc bộ trường bào đỏ thẫm, thần tình hồng quang, có vẻ tinh khí mười phần. Thân hình hắn cao lớn, giơ tay nhấc chân lại có chút bá đạo sắc bén, nhìn ra được thực lực đứng đầu trong nhóm người kia, sâu không lường được.

Vừa rồi lên tiếng nói chuyện chính là người này.

Tần Phàm phỏng chừng người này cũng là một cường giả cấp bậc đảo chủ, tuy rằng nhìn qua người kia có vẻ nhiệt tình chào hỏi Mạc Lợi đảo chủ, nhưng nhìn thần sắc âm trầm của Mạc Lợi đảo chủ, thế nhưng Tần Phàm có thể suy đoán được quan hệ giữa đôi bên cũng không tốt lắm.

Mà phía sau hắn đi theo chín người, toàn bộ đều có thực lực ngoài lục kiếp bán thần, những người kia sắc mặt kiêu ngạo, thần sắc nhìn nhóm người bọn họ cũng là khinh thường.

- Ngao Lang đảo chủ, đã lâu không gặp!

Một lát sau mới nghe thấy Mạc Lợi đảo chủ mở miệng nói, nghe ngữ khí rõ ràng là không ưa gì hồng bào lão giả kia.

- Di? Lần này Mạc Lợi đảo chủ chỉ mang theo năm người dự thi?

Ngao Lang đảo chủ rất nhanh mang theo nhóm người đi tới phía trước, sau đó lại ra vẻ kinh ngạc mở miệng hỏi.

- Hừ, không phải người dự thi càng nhiều thì thành tích càng tốt!

Mạc Lợi đảo chủ làm sao không nghe ra được ý tứ châm chích của người kia, nhưng cũng biết lần trước thành tích không sánh kịp đối phương, chỉ hừ lạnh một tiếng nói.

- Hắc hắc, đó cũng phải, lần trước Mạc Lợi đảo chủ dẫn theo hơn mười người, cuối cùng còn không phải toàn quân bị diệt...thiếu vài người cũng tốt, ít nhất không cần chết nhiều như vậy. Cấp Mạc Lợi thần đảo chừa chút hạt giống, ta lý giải!

Nói một câu, Ngao Lang đảo chủ trực tiếp mở giọng trào phúng, hắn nhìn nhóm người Tần Phàm đứng sau lưng Mạc Lợi đảo chủ, sau đó vẻ mặt mang theo ý cười hài hước nói:

- Không tệ lắm, lại có được một lục kiếp bán thần, chậc chậc, nhưng chỉ dựa vào đội ngũ như vậy đã dám tới tham gia cuộc thi thiên tài thần đảo, ta cũng không thể không nói dũng khí của Mạc Lợi đảo chủ thật sự là đáng khen ah!

Nghe vậy sắc mặt Mạc Lợi đảo chủ nhất thời lạnh xuống.

- Tứ kiếp bán thần thế nhưng cũng dám tới tham gia cuộc chiến thiên tài thần đảo, thật không biết Mạc Lợi thần đảo các ngươi không thể bỏ được thiên tài gì đó hay không, nên đặc biệt phái kẻ khác đi chết thay!

Một gã nam tử mắt tam giác âm lãnh đứng sau lưng Ngao Lang âm trắc trắc mở miệng nói.

- Ngươi tính là cái gì vậy, khi nào thì đến phiên ngươi khoa tay múa chân với chuyện của Mạc Lợi thần đảo!

Vừa nghe một lục kiếp bán thần cũng dám nói leo, sắc mặt Mạc Lợi đảo chủ vốn đã không tốt thoáng chốc hiện lên tia lửa giận, một cỗ khí thế cường đại bộc phát, trực tiếp hướng nam tử kia áp tới.

Mạc Lợi đảo chủ thân là cửu kiếp bán thần, khí thế vô cùng cường đại, vừa bộc phát ngay cả nam tử kia cũng cảm giác có một ngọn núi lớn áp đảo lên trên thân thể mình, sắc mặt lập tức trắng bệch bật lui ra sau mấy bước.

May mắn lúc này Ngao Lang đảo chủ phất nhẹ tay áo, đem khí thế của Mạc Lợi đảo chủ thừa nhận xuống tới, sau đó nhìn nam tử mắt tam giác cười nói:

- Mạc Lợi đảo chủ không cần cùng đám tiểu bối này chấp nhặt làm chi đâu, hơn nữa hắn nói cũng là sự thật!

- Ta cũng nói thật mà thôi, một tứ kiếp bán thần cũng dám tới tham gia cuộc chiến thiên tài thần đảo, vốn là một chuyện cười, ngay cả đám ngũ kiếp bán thần chỉ sợ cuối cùng cũng không một kẻ còn sống!

Nam tử mắt tam giác được Ngao Lang đảo chủ che chở, không chút sợ hãi nói.

Kỷ Huyên Nhi nghe được lời nói của hắn, liền nhướng mày, nhưng khi nàng định nói gì đó thì bị Tần Phàm nắm tay ngăn cản.

- Ngao Lang, hôm nay ngươi đã thật sự muốn đối lập với bổn đảo chủ phải không!

Lúc này đôi mắt Mạc Lợi đảo chủ hoàn toàn âm trầm xuống, ánh mắt nhìn nam tử mắt tam giác nổi lên một tia sát khí.

- Các ngươi lui ra phía sau một chút, tính tình của Mạc Lợi đảo chủ vốn không được tốt lắm!

Nhìn thấy Mạc Lợi đảo chủ tựa hồ đã động lửa giận, Ngao Lang trực tiếp khởi động vòng bảo hộ bao vây đám người phía sau, sau đó thản nhiên cười nói, rõ ràng không đem lời của đối phương để trong lòng.

Trên thực tế Ngao Lang đảo chủ cùng Mạc Lợi đảo chủ từng vì một món vũ khí thượng cổ mà tranh đấu, cuối cùng món vũ khí kia rơi vào trong tay Mạc Lợi đảo chủ, từ đó về sau hai người kết thành thù hận, mỗi lần gặp mặt khó tránh khỏi trào phúng châm biếm nhau một phen.

Bởi vì lần trước thủ hạ của Ngao Lang đảo chủ có người tiến nhập vị trí trước một ngàn trong cuộc chiến thiên tài, cho nên lần này mang theo chín người tới tham gia, bởi vì lần trước Mạc Lợi đảo chủ mang theo đội ngũ mà toàn quân bị diệt, nên cho hắn cơ hội cười nhạo.

Mạc Lợi đảo chủ biết tên nam tử mắt tam giác sở dĩ dám nói chuyện như thế nói không chừng là do Ngao Lang đảo chủ ý bảo, mà thực lực giữa hắn cùng đối phương kỳ thật không kém nhau bao nhiêu, muốn giết người trước mặt đối phương cũng khó thể làm được.

- Ngao Lang, bổn đảo chủ thừa biết ngươi vì ngày xưa bại một món vũ khí thượng cổ trong tay ta mà canh cánh trong lòng mà thôi, nhưng ngươi cũng đừng hòng ở đây sính võ mồm, cuối cùng là ai có thể cười nói tới sau cùng còn chưa biết được, chúng ta cứ việc chờ xem!

Vì thế hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, chậm rãi áp chế lửa giận lạnh lùng nói.

*****

Nghĩ tới lần này mình mang theo năm người đến tham gia cuộc thi, hắn lại dần dần khôi phục một ít tin tưởng. Biết rõ cho dù bên mình chỉ có năm người, nhưng chưa chắc kém hơn đối phương chín người, đặc biệt đối với một người bên trong, hắn có tin tưởng rất lớn.

- Vậy sao? Hay là Mạc Lợi đảo chủ thấy được lần này Mạc Lợi thần đảo còn có cơ hội đạt được thành tích hơn Ngao Lang thần đảo chúng ta sao?

Trên mặt Ngao Lang đảo chủ xuất hiện thần sắc như nghiền ngẫm, hắn bỗng nhiên chỉ vào nam tử mắt tam giác nói:

- Hàn Bân, phía trước có một đầu hải thú lục kiếp bán thần đang tới gần, ngươi đi ra giết chết nó!

- Dạ, Hàn Bân nghe lệnh!

Hàn Bân kia lộ ra ý cười thoải mái chắp tay nói.

- Nhớ kỹ, nhất định phải hoàn thành còn đẹp hơn lục kiếp bán thần duy nhất trong nhóm người bọn hắn!

Ngao Lang đảo chủ lại bổ sung, vừa rồi hắn cũng thấy được Mạc Thiên Dương ra tay, ý đặc biệt nhấn mạch "lục kiếp bán thần duy nhất" như châm chọc.

- Đảo chủ yên tâm, nhất định sẽ không nhục mệnh!

Hàn Bân tự tin nói, tiến lên phía trước, thân hình lập tức hiện lên một luồng quang mang.

Một đạo tàn ảnh giống như trường hồng xẹt qua phía chân trời, tốc độ của Hàn Bân còn nhanh hơn Mạc Thiên Dương không ít, vốn còn cách đầu hải thú xa mấy ngàn thước, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt.

- Hống...

Đầu hải thú phát ra một tiếng rít gào kinh thiên, sóng gió bắt đầu khởi động, thân thể hải thú hướng ngay Hàn Bân phóng tới.

- Ca ca ca...

Sóng gió dâng lên ngập trời, hải thú xông tới ngay trước mặt Hàn Bân.

- Đó là Nộ Hải Thanh Sư, là mãnh thú lục kiếp bán thần, tốc độ nhanh, lực công kích cường hãn, còn khó đối phó hơn Hải Hổ.

Lúc này chợt nghe Mạc Thiên Dương thấp giọng nói.

Ngay khi thanh âm Mạc Thiên Dương vừa vang lên.

Ông...

Đối mặt với Nộ Hải Thanh Sư, Hàn Bân không chút hoang mang, hai mắt co rụt lại ngay tiếp theo một thanh thâm hồng sắc trường kiếm giống như độc xà màu đỏ bắn ra.

Tư tư...

Trường kiếm lướt qua, mang theo hồng sắc quang mang băng sương, thật giống như tà dương huyết ảnh cắt ngang qua trời cao, lại như xé rách không gian gọn gàng linh hoạt chém lên đầu Nộ Hải Thanh Sư.

Tốc độ của Nộ Hải Thanh Sư cực nhanh, chỉ tích tắc là có thể cắn trúng thân thể Hàn Bân, nhưng chỉ trong nháy mắt đã ngừng lại!

Kiếm của Hàn Bân nhanh! Độc! Chuẩn!

Vô luận là nắm chắc thời cơ hay tốc độ xuất kiếm cùng cường độ mạnh yếu đều chính xác, hơn nữa kết hợp cùng không gian hoàn toàn, bộc phát ra lực công kích khủng bố!

Hoa lạp!

Chỉ một kiếm đã thoải mái chém đứt đầu của Nộ Hải Thanh Sư! Máu tươi phun trên không trung, Hàn Bân đã thu kiếm quay trở lại, hoàn toàn không liếc nhìn qua thi thể của hải thú lục kiếp bán thần kia, có vẻ vô cùng tự tin.

- Kiếm của người này còn mạnh hơn Sở Vân Vũ!

Lúc này Mộ Thanh Thanh chợt thấp giọng nói, nhưng nàng so sánh với Sở Vân Vũ mà không phải chính mình.

Mạc Thiên Dương nhìn thấy được Hàn Bân thoải mái giết chết Nộ Hải Thanh Sư, sắc mặt biến thành khó xem, hắn nhìn ra được thực lực của đối phương có lẽ là mạnh hơn cả mình.

- May mắn không làm nhục mệnh!

Lúc này Hàn Bân dùng tốc độ không tưởng tượng nổi quay lại, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn sau lưng Mạc Lợi đảo chủ, đặc biệt dừng lại trên người Mạc Thiên Dương, tựa hồ như khiêu khích, sau đó chắp tay nói với Ngao Lang đảo chủ.

- Làm không sai!

Ngao Lang đảo chủ nhìn nhìn thi thể Nộ Hải Thanh Sư xa xa, lại nhìn Hàn Bân gật đầu, cuối cùng nhìn Mạc Lợi đảo chủ cười đắc ý:

- Hàn Bân chỉ có trình độ trung đẳng trong những người dự thi lần này của chúng ta mà thôi.

- Ha ha, tự nhiên không phải vì Hàn Bân quá mạnh mẽ, chẳng qua là vì người nào đó quá yếu. Một lục kiếp bán thần, ba ngũ kiếp bán thần, còn có một tứ kiếp bán thần, thật là một đội ngũ kỳ hoa!

Hàn Bân cũng mười phần phối hợp cười nói.

- Ha ha, nói rất đúng, chúng ta đi thôi!

Nghe vậy Ngao Lang đảo chủ nhìn sắc mặt càng lúc càng khó xem của Mạc Lợi đảo chủ, đắc ý ngửa mặt cười lớn nói.

Nhưng đúng ngay lúc này.

- Đợi một chút, nếu các hạ có tin tưởng như vậy, thật không biết có dám nhận lời khiêu chiến của kỳ hoa như ta không?

Một thanh âm thản nhiên vang lên trên không trung, một thanh sắc thân ảnh chậm rãi bước tới.

Thanh âm thật nhẹ nhàng thản nhiên vang lên trên không trung, khi rơi xuống làm đám người Ngao Lang đảo chủ không khỏi ngẩn ra, tiếp theo không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn thanh sắc thân ảnh đang đi tới.

Thanh sắc thân ảnh chính là Tần Phàm.

- Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn khiêu chiến ta?

Sau một thoáng ngạc nhiên, trên mặt Hàn Bân hiện lên vẻ trào phúng nhìn Tần Phàm, trong mơ hồ còn mang theo vẻ khinh thường.

- Chẳng lẽ một lục kiếp bán thần ngay cả khoảng cách gần như vậy cũng nghe không rõ lời nói của ta sao? Vậy thì ta thập phần thất vọng với thực lực của ngươi!

Tần Phàm vẫn thản nhiên nói, hai tay vẫn để xuôi trong ống tay áo, bình tĩnh tự tin.

- Hắc hắc, một ngũ kiếp bán thần mà cũng dám mở miệng đòi khiêu chiến ta...

Nghe vậy đôi mắt Hàn Bân không khỏi co rụt lại, thanh âm biến thành băng sương.

- Ngươi chỉ cần trả lời ta có dám hay không là được!

Tần Phàm bước một bước về phía trước, khí thế ngưng tụ, giống như một ngọn núi lớn sừng sững trên biển, vẫn duy trì phong tư vững chãi không ngã.

- Tuy rằng ta cảm thấy được ngươi chỉ là một ngũ kiếp bán thần không đáng cho ta ra tay, nhưng nếu ngươi đã muốn chịu chết, ta chỉ có thể thành toàn ngươi. Nhưng ta cần nói rõ trước, ta ra tay sẽ không lưu tình, sinh tử tự gánh vác!

Cảm giác được khí thế của Tần Phàm bức bách, rốt cục Hàn Bân động nộ, hắn là lục kiếp bán thần, thập phần ngạo khí, làm sao chịu đựng được Tần Phàm khích tướng như thế.

- Chỉ cần ngươi chuẩn bị nhận lấy cái chết là được, ta không thành vấn đề, sinh tử tự gánh vác!

Tần Phàm lãnh đạm nói.

- Ha ha, tốt, quả nhiên là người không biết không sợ, một khi đã như vậy Hàn Bân khẩn cầu đảo chủ ân chuẩn ra tay, giáo huấn cho tên tiểu tử Mạc Lợi thần đảo kia, cho hắn biết thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!

Hàn Bân cười lạnh một tiếng, sau đó chắp tay nhìn Ngao Lang đảo chủ nói.

Ngao Lang đảo chủ liếc mắt nhìn Tần Phàm, tuy rằng hắn nhìn ra được Tần Phàm mạnh hơn ngũ kiếp bán thần bình thường một ít, nhưng đối với thực lực của Hàn Bân vẫn thập phần tin tưởng, vì vậy gật đầu ngạo nghễ nói:

- Nếu đối phương chủ động khiêu chiến, Ngao Lang thần đảo chúng ta cũng chưa từng lùi bước bao giờ!

- Cứ việc đánh chết, có sự tình gì sẽ có bổn đảo chủ gánh vác, Mạc Lợi không dám làm gì ngươi trước mặt ta đâu!

Trong miệng nói, hắn còn âm thầm truyền âm cho Hàn Bân.

- Tần Phàm cũng mời đảo chủ ân chuẩn!

Tần Phàm thản nhiên nhìn Mạc Lợi đảo chủ xin phép, dù sao hắn cũng do người này suất lĩnh, không dám quá mức tự chủ trương.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1204)