Vay nóng Tima

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 1073

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 1073: Để cho ta chơi đùa cùng ngươi thế nào?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Shopee


Thậm chí cho dù là yêu nghiệt đại thần đảo, sau khi phát hiện xương cốt của hắn cứng rắn hẳn cũng sẽ không chủ động đi cắn, dù sao bọn hắn vẫn còn cần lưu lại thực lực về sau.

- Ha ha, xem ra ta rất được hoan nghênh ah!

Đúng lúc này trên mặt hắn chợt động, lộ ra ý cười, bởi vì hắn phát hiện có hai gã lục kiếp bán thần mang theo ý cười tàn khốc hướng chỗ hắn vọt tới.

Bất quá cũng thật khó trách, hắn chỉ là một ngũ kiếp bán thần, mặt ngoài thoạt nhìn là kẻ yếu nhất toàn trường, tìm quả hồng mềm động thủ cũng là chuyện rất thường tình.

Nhưng đám người kia thật sự không ngờ, đây chính là một đầu lão hổ khoác da dê.

Oanh!

Một gã lục kiếp bán thần vừa chạy tới trước mặt Tần Phàm, định thốt vài lời đùa cợt nhưng còn chưa kịp nói ra, thân hình Tần Phàm đã chợt lóe, dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi xông tới trước mặt hắn.

Điều này làm thần sắc người kia biến đổi, vội vàng vận chuyển nguyên giới phòng ngự, đáng tiếc đã quá muộn.

Theo một quyền của Tần Phàm xuất ra, một khí tràng hủy diệt nhanh chóng bao trùm lấy hắn, mang theo thương khí cùng kiếm khí tung hoành, một quyền đầu bá đạo hung hăng đánh trúng nguyên giới hộ thuẫn của hắn.

Ca sát!

Mà lục kiếp bán thần còn lại đang xông về hướng hắn thấy một màn như thế hoảng sợ vội vã thối lui, ngũ kiếp bán thần khủng bố như vậy hắn lần đầu tiên chứng kiến, làm sao còn dám tới gần.

- Nếu đã đến thì đừng nghĩ rời đi!

Nhưng Tần Phàm cũng không dễ dàng buông tha hắn, khóe miệng hiện lên tia cười lạnh, rất nhanh lao tới. Người kia không tránh né kịp cuối cùng chỉ có thể cắn răng quay trở về cửa không gian truyền tống tới chiến trường thứ hai.

Đây cũng mang ý nghĩ hắn chủ động rút khỏi trận đấu.

Đương nhiên, so sánh với lục kiếp bán thần vừa rồi bị giết chết, đây là lựa chọn tốt nhất.

Thấy vậy Tần Phàm mới bỏ qua.

Hắn xoay người lại, muốn tìm đối thủ khác tái chiến một phen.

Nhưng ngay lúc ánh mắt hắn xẹt qua toàn trường, không khỏi chậm lại, thế nhưng hắn không thể tưởng được gặp phải người quen ở trên chiến trường thứ ba này.

Hơn nữa còn là hai người.

- Thái Hư thần đảo Diệp Nhâm cùng Ngao Lang thần đảo Âu Dương Không, thật đúng là xảo ah...

Tiếp theo trên mặt Tần Phàm lộ ra ý cười đầy hứng thú.

Ánh mắt vừa xẹt qua toàn trường, lúc này Tần Phàm chứng kiến cách mình mấy ngàn thước có hai thân ảnh quen thuộc.

Một người thân cao ước chừng ba thước, trên người mặc quần áo bằng da thú, cơ thể bắp thịt cuồn cuộn, từng khối cơ thịt tràn ngập năng lượng, trong tay cầm một cây búa màu đen, cả người thoạt nhìn hung thần ác sát.

Người này là Diệp Nhâm còn có ngoại hiệu là Dã Nhân, là người dự thi mạnh nhất của Thái Hư thần đảo vốn có quan hệ thân mật với Mạc Lợi thần đảo, trước đó từng có trao đổi với Tần Phàm, hắn dĩ nhiên phải nhớ rõ người này.

Người còn lại mặc áo xám tro, sắc mặt vàng như nến, tướng mạo bình thường, cả người thoạt nhìn có chút điệu thấp, nhưng ánh mắt lạnh lùng, chẳng khác gì một đầu độc xà đang ngủ đông.

Đó không phải người nào khác, chính là Âu Dương Không, cũng chính là thiên tài ẩn giấu của Ngao Lang thần đảo, trước đó cũng gây cho Tần Phàm ấn tượng thật sâu.

Lúc này Âu Dương Không cùng Diệp Nhâm tựa hồ đều nhận ra đối phương, giữa Ngao Lang thần đảo cùng Thái Hư thần đảo vẫn luôn đối địch, hai người chỉ sợ đã sớm được nhắc nhở, cho nên vừa chạm mặt hai người lập tức hiện lên ánh mắt hằn thù.

- Hai người này đều có thực lực nổi bật của Ngao Lang thần đảo cùng Thái Hư thần đảo, không biết ai sẽ mạnh hơn một ít?

Tuy rằng trước đó hắn từng đáp ứng sẽ giúp đỡ người của Thái Hư thần đảo, nhưng dù sao giao tình giữa hắn cùng Diệp Nhâm còn chưa sâu sắc như Mạc Thiên Dương, tự nhiên không cần nhúng tay quá sớm. Huống chi hắn biết thực lực của Diệp Nhâm mạnh hơn Mạc Thiên Dương không ít, hắn muốn nhìn xem thực lực của người này đạt tới trình độ nào.

Ở bên kia.

- Dã Nhân, không thể tưởng được gặp phải ngươi ở trong này. Mạc Lợi thần đảo cùng Thái Hư thần đảo luôn là tử đối đầu của Ngao Lang thần đảo chúng ta, nhưng ta chỉ để mắt ngươi cùng Tần Phàm của Mạc Lợi thần đảo mà thôi. Vốn ngươi có được thực lực tiến vào trước năm trăm, đáng tiếc ngươi gặp ta ở trong này. Ngươi chỉ còn có thể dừng bước ở trong ngàn danh!

Âu Dương Không đối diện Diệp Nhâm, mở miệng nói.

Lúc này Âu Dương Không hoàn toàn không giữ bộ dáng bình thường như trước, một khi phát sinh chiến đấu trên người hắn chiến ý lẫm lẫm, khí thế cùng khí tức làm người ta không khỏi ghé mắt, mơ hồ còn mang theo sát khí thản nhiên, xuyên thẳng huyết nhục người khác, thập phần khủng bố.

- Âu Dương Không, thực lực của ngươi đích xác không tệ, nhưng ta cũng không phải kẻ yếu, muốn đánh bại ta, phải xem ngươi có thực lực này hay không!

Diệp Nhâm liếm liếm đôi môi khô ráo, ỷ vào thân thể cao hơn ba thước từ trên cao nhìn xuống, trong miệng phát ra thanh âm như sấm rền.

Hắn trời sinh thần lực, hơn nữa bởi vì thể chất đặc thù nên nguyên giới của hắn lớn hơn người bình thường rất nhiều, ẩn chứa được dung lượng khổng lồ hơn lục kiếp bán thần khác, cho nên hắn có chút tự tin đối với chính mình.

- Ta biết Cự Nhân tộc các ngươi có nguyên giới lực nhiều hơn người bình thường, nhưng đáng tiếc ngươi gặp ta. Ta trải qua địa ngục thí luyện, nguyên giới lực của ta còn mạnh hơn lục kiếp bán thần bình thường, ngươi không có cơ hội!

Nghe vậy trên mặt Âu Dương Không xuất hiện ý cười tàn khốc, sau đó không nói thêm lời nào, giẫm một bước phóng về hướng đối phương.

- Đến đây đi, cho ta nhìn xem ngươi có bao nhiêu cân lượng!

Chứng kiến Âu Dương Không vọt tới, Diệp Nhâm không chút sợ hãi, miệng phát ra tiếng rít gào như sấm sét, vung cây búa màu đen trong tay xông tới.

Thân hình của hắn thật lớn, nhưng tốc độ tuyệt không chậm, khoảng cách vài trăm thước nháy mắt liền qua, hai người rất nhanh liền va chạm vào nhau.

Xuy...

Trong tay Âu Dương Không cầm một món vũ khí như cây thước đo, thật dài, bên trên điêu khắc thật nhiều hoa văn tinh tế mà phức tạp, một khi huy động lên, huyết tinh lóng lánh, xẹt qua một luồng huyết hồng hướng Diệp Nhâm bổ tới.

Uống!

Diệp Nhâm thét to một tiếng, búa lớn màu đen từ trên chém xuống, giống như thiểm điện trong đêm đen, mang theo sấm chớp mưa bão cuồn cuộn, thanh âm ma sát bén nhọn trong không khí khiến lòng người run rẩy lên.

Khanh!

Cây búa màu đen cùng cây thước màu đỏ rất nhanh va chạm nhau giữa không trung, thanh âm nổ vang, kình khí khủng bố tràn ra khắp chung quanh, không gian như hoảng sợ liều mạng vặn vẹo chấn động.

- Hống...chết đi cho ta!

Diệp Nhâm rống to một tiếng như đầu mãnh thú, một thân nguyên giới lực khủng bố thao thao bất tuyệt phóng mạnh vào trong cây búa lớn, muốn một búa trực tiếp chém Âu Dương Không thành hai nửa.

*****

- Chỉ bằng ngươi?

Lúc này Âu Dương Không lạnh lùng cười, cây thước trong tay đại phóng huyết quang, sát khí hung hãn khôn cùng trào ra, thật giống như từ trong địa ngục lao ra một chi đại quân, toàn bộ mọi người trong chiến trường đều cảm thấy rét lạnh bức người.

- Thực lực của Âu Dương Không mạnh hơn Diệp Nhâm một ít!

Lúc này Tần Phàm đứng xa xa nhìn thấy cảnh tượng kia, trong lòng thầm nghĩ. Diệp Nhâm có được nguyên giới lực cuồn cuộn như biển khơi, nhưng nguyên giới lực của Âu Dương Không lại giống như thanh đao nhọn, có thể trực tiếp xuyên vào trái tim người khác.

Kỳ thật bên trong còn liên lụy tới một ít huyền ảo, hiện tại Tần Phàm còn chưa đột phá tới lục kiếp bán thần, nhưng lại không thể phân tích, nhưng với xúc giác mẫn tuệ của hắn ai mạnh ai yếu hắn vẫn thật dễ dàng phân biệt được tới.

Quả nhiên, ngay khi hai người kia giao chiến không lâu, Diệp Nhâm liền bị Âu Dương Không đánh bay, nặng nề rơi xuống mặt đất, thậm chí làm toàn bộ chiến trường cũng chấn động lên.

Ở bên trên bảy mươi hai thần tọa, nhìn thấy bên dưới hội tụ ba người mạnh nhất của ba thần đảo, Mạc Lợi đảo chủ cùng Thái Hư đảo chủ đều chú ý tới chiến trường nơi này.

- Mạc huynh, không thể tưởng được bọn họ lại gặp mặt Âu Dương Không ở chỗ này, thực lực của Âu Dương Không mạnh mẽ, thật không thể xem thường ah!

Lúc này Thái Hư đảo chủ hơi có vẻ lo lắng nói.

- Thái Hư huynh đừng lo, Tần Phàm cũng có mặt trong chiến trường này, ta đã thông báo hắn nếu gặp được người của Thái Hư thần đảo thì phải hợp tác ngăn địch, ta nghĩ hợp lực hai người cho dù Âu Dương Không cường thịnh bao nhiêu cũng không phải là đối thủ!

Mạc Lợi đảo chủ an ủi nói.

- Vậy vì sao Tần Phàm còn chưa động thủ?

- Hắn hẳn là đang quan sát thực lực của Âu Dương Không!

Mạc Lợi đảo chủ cũng phát hiện ra thần sắc đắc ý của Ngao Lang đảo chủ, sắc mặt cũng biến thành âm trầm, loại cảm giác bị địch nhân xem thường làm cho hắn vô cùng uất ức, nếu có thể khẳng định hắn sẽ lập tức truyền âm gọi Tần Phàm động thủ.

Ở bên dưới chiến trường.

- Xem ra ta hẳn là nên qua hỗ trợ!

Chứng kiến Diệp Nhâm rơi vào hạ phong, Tần Phàm cũng không dây dưa, dù sao hắn biết Mạc Lợi đảo chủ cùng Thái Hư đảo chủ đều đang nhìn tới nơi này, nếu hắn thấy chết không cứu ngày sau sẽ khó gặp mặt hai người kia.

Thân hình chợt lóe, hắn phóng nhanh về phía trước.

Mà đúng lúc này hắn cũng lưu ý tình thế trên chiến trường, từ khi đi vào chiến trường thứ ba cho tới bây giờ còn chưa được mười phút, nhưng hai mươi lăm người dự thi chỉ còn lại không đầy mười lăm người.

Nói cách khác, chỉ cần đào thải thêm năm người thì cửa không gian truyền tống đi thông chiến trường thứ tư sẽ mở ra.

Hống...

Ở bên kia, tuy rằng Diệp Nhâm tạm thời bị Âu Dương Không đánh ngã, nhưng cũng không lập tức nhận thua, hắn rất nhanh đã bò lên, trong miệng phát ra tiếng gầm thật lớn, chẳng khác gì một đầu mãnh thú bị chọc giận.

Tần Phàm nhìn ánh mắt hắn đỏ bừng, tựa hồ tràn ngập giết chóc, có thể đã kích phát bí pháp nào đó. Đồng thời hắn cũng cảm giác được nguyên giới lực của đối phương càng thêm cuồng bạo, uy lực càng tăng thêm.

Diệp Nhâm kích phát bí pháp, quả nhiên thực lực tăng nhanh, tay cầm cây búa màu đen không ngừng công kích Âu Dương Không, thậm chí có thể đem người kia đánh lui về phía sau.

Đáng tiếc điều kiện này cũng không duy trì được bao lâu.

- Diệp Nhâm, nếu ngươi chỉ có chút thực lực ấy, thật làm ta quá thất vọng rồi, vậy thì hôm nay ngươi ở lại đây đi!

Âu Dương Không thối lui ra sau chừng mười bước, trên mặt lộ ra ý cười âm lãnh.

Hắn nhìn thấy Diệp Nhâm đã giống như phát điên, lui ra sau một đoạn, ngay lập tức cây thước màu đỏ phát ra tiếng rít chói tai, thật giống như có vô số oan hồn ác quỷ đang gào thét.

- Tật!

Trong miệng lạnh lùng quát, chỉ thấy hắn vung cao cây thước, giống như có một biển máu bỗng nhiên khởi động trong hư không, máu tươi đỏ thẫm lan tràn, vô số nguyên giới lực bạo dũng hình thành một lốc xoáy màu đỏ thật lớn hướng Diệp Nhâm phóng tới.

Bán thần kỹ chung cực cấp!

- Cuồng Nghịch Lưu Trảm!

Cảm giác được khí tức nguy hiểm đánh tới, lúc này thần sắc Diệp Nhâm biến đổi, trong miệng phát ra tiếng rít gào điên cuồng, sau đó chém ra một búa về phía trước.

- Oanh!

- A...

Nhưng Diệp Nhâm vẫn hét thảm một tiếng, bay ngược ra phía sau.

- Ta đã nói gặp phải ta, con đường của ngươi đã xong!

Thấy vậy Âu Dương Không lộ ra nét cười lạnh trào phúng, cây thước trong tay lại đánh tới, thân hình phóng về phía trước muốn trực tiếp kết thúc tính mạng của Diệp Nhâm.

Nhưng đúng ngay lúc này...

- Vậy kế tiếp, để cho ta chơi đùa với ngươi thế nào?

Nhưng đúng ngay lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng truyền vào trong tai của hắn, một đạo thanh sắc thân ảnh rất nhanh chắn ngang trước mặt hắn.

Ngay khi Âu Dương Không muốn giết chết Diệp Nhâm, một đạo thanh sắc ảnh tử xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Không phải ai khác, chính là Tần Phàm.

Trước đó hắn vẫn luôn quan sát thực lực sai biệt giữa Âu Dương Không cùng Diệp Nhâm, hiện tại hắn đối với thực lực của hai người đã có chút rõ ràng, nghĩ tới ước định giữa Mạc Lợi thần đảo cùng Thái Hư thần đảo, hắn liền xuất thủ ngay trong thời điểm mấu chốt.

Bởi vì nếu hắn còn không ra tay, chỉ sợ Diệp Nhâm sẽ bị Âu Dương Không giết chết, sau này đi ra ngoài sẽ không thể công đạo với Mạc Lợi cùng Thái Hư.

- Là ngươi!

Lúc này Âu Dương Không nhìn thấy Tần Phàm, hắn lập tức nhận thức ra, ngay tức khắc thần sắc hắn biến thành âm lãnh, trên mặt hiện lên ý cười hàm xúc nói:

- Không thể tưởng được lại trùng hợp như thế, hai người mạnh nhất của hai thần đảo đối địch với Ngao Lang thần đảo chúng ta đều xuất hiện chung trên một chiến trường!

- Phải đó, thật sự là vừa lúc!

Tần Phàm thản nhiên nói.

- Ha ha, thật đáng tiếc, vừa rồi trước khi Diệp Nhâm còn chưa bị bại ngươi chạy tới, vậy hợp lực hai người các ngươi còn có hi vọng đánh bại ta. Hiện tại xem như ngươi không còn bất cứ cơ hội nào!

Âu Dương Không lại cười lạnh nói.

- Vậy sao?

Tần Phàm thản nhiên nở nụ cười, hắn xoay người lại nhìn Diệp Nhâm hỏi:

- Diệp huynh, tình huống của ngươi ra sao?

- Chỉ sợ cần nghỉ ngơi thêm một hồi mới có thể tiếp tục tác chiến!

Diệp Nhâm khẽ động thân hình, phát hiện khó thể vận sức, cuối cùng chỉ đành trầm giọng nói.

- Ha ha, Tần Phàm, ta đã nói hiện tại chỉ có một mình ngươi không phải là đối thủ của ta!

Âu Dương Không thấy Tần Phàm xoay người hỏi Diệp Nhâm thì nghĩ đối phương muốn liên thủ đối chiến với hắn. Nhưng thấy Diệp Nhâm không còn cách nào động thủ, hắn không khỏi lộ ra dáng cười đắc ý, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1204)