← Ch.1075 | Ch.1077 → |
- Ha ha, tự nhiên là không thành vấn đề!
Thái Hư đảo chủ sảng khoái đáp ứng.
... :
Ở bên dưới.
Tần Phàm giải quyết xong Âu Dương Không, không chút khách khí thu lấy trữ vật giới chỉ của hắn, vừa điều tra, liền phát hiện bên trong cất chứa có chút khả quan.
Lại đem cây thước màu đỏ nhặt lên, phát hiện vũ khí này ẩn chứa lệ khí rất nặng, đoán chừng là bán thần khí đạt tới chung cực cấp. Nhưng vật này cũng không thích hợp cho hắn sử dụng, cho nên hắn chỉ đành ném vào trong trữ vật giới chỉ.
Làm xong việc này hắn xoay người đi về hướng Diệp Nhâm.
Lúc này Diệp Nhâm đã hoàn toàn bị thực lực của Tần Phàm thuyết phục, vốn hắn luôn nghĩ thực lực giữa đôi bên không hơn kém bao nhiêu, nhưng thẳng tới lúc này hắn mới cảm giác được chênh lệch cực lớn.
- Diệp huynh, ngươi không có việc gì chứ?
Tần Phàm mỉm cười hỏi.
- Không có việc gì, nhưng thực lực của ta không phải là đối thủ của Âu Dương Không, thật không thể tưởng được hắn mạnh hơn ta nhiều như vậy.
Diệp Nhâm lắc đầu nói ra, sau đó hắn nhìn Tần Phàm:
- Đương nhiên, cuối cùng hắn vẫn thua trên tay ngươi. Ta thật sự cam bái hạ phong, nếu lần này không có ngươi có lẽ ta đã chết trong tay Âu Dương Không, xem như ta thiếu ngươi một mạng, sau này có việc gì cần làm ngươi cứ việc phân phó, ta tuyệt đối sẽ không nhíu mày!
- Diệp huynh nói quá lời!
Đối với vẻ ngay thẳng của Diệp Nhâm, Tần Phàm rất có hảo cảm, chỉ cười cười nói:
- Thái Hư thần đảo cùng Mạc Lợi thần đảo vốn là đồng minh, mọi người nên giúp đỡ cho nhau, kế tiếp nếu Diệp huynh gặp mặt người của Mạc Lợi thần đảo trên chiến trường, hi vọng cũng có thể đưa tay giúp đỡ!
Nhắc tới trong lòng hắn vẫn mơ hồ có chút bận tâm cho Kỷ Huyên Nhi cùng Mộ Thanh Thanh.
- Việc này Tần huynh có thể yên tâm, ta biết nên làm như thế nào!
Diệp Nhâm trịnh trọng gật đầu nói.
Ông...
Vào lúc này, trên chiến trường rốt cục đã đào thải đủ mười lăm người, chỉ còn lại mười người dự thi, cho nên cửa truyền tống đi thông chiến trường kế tiếp lập tức mở ra.
- Tốt lắm, Diệp huynh, chúng ta đi thôi!
Tần Phàm mỉm cười nói, hắn biết trên người Diệp Nhâm có thương tích, lo lắng hắn sẽ bị người khác đánh lén cho nên cho người đi trước:
- Diệp huynh, mời đi trước!
- Cảm ơn!
Diệp Nhâm cũng hiểu rõ vấn đề của mình, lúc này không chút chậm trễ dẫn đầu đi vào cửa truyền tống. Bên trong hắn còn có được chút thời gian đem trạng thái hoàn toàn điều chỉnh trở lại.
- Xem như tiến vào trước ngàn danh!
Tần Phàm nhìn cửa truyền tống sáng lên, cười nhẹ một tiếng, lập tức đi vào. Lúc trước Mạc Lợi đảo chủ từng nói muốn tiến vào trước ngàn danh rất khó, hiện giờ xem như hắn đã chính thức thông qua.
Đương nhiên đây không phải mục đích cuối cùng của hắn.
- Ngươi rất không tệ, nhớ kỹ ta, ta tên là Chương Nhất Thiên, nếu như ngươi có cơ hội tiến vào trước năm mươi, chúng ta còn có thể gặp mặt!
Ngay khi hắn sắp biến mất sau cửa truyền tống, một thanh âm thản nhiên truyền vào trong tai của hắn.
Chương Nhất Thiên!
Chương Nhất Thiên?
Ngay khi Tần Phàm sắp biến mất trong cửa truyền tống thì nghe được thanh âm kia, hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn lại.
Lúc này hắn mới phát hiện đó là một người dự thi đến từ đại thần đảo, tóc đen áo bào xám, dáng người thoạt nhìn hơi có chút gầy yếu, làm cho người khó quên chính là đôi mắt hắn thoạt nhìn sâu thẳm, giống như hãm sâu vào, đồng tử rám nắng làm cho người ta có loại cảm giác quỷ dị.
Kim sắc trường thương!
Đây là đồ án trên y phục của Chương Nhất Thiên.
- Thương Thần đảo?
Nhìn thấy đồ án kia, Tần Phàm rất nhanh liền nhận ra, thoáng có chút kinh ngạc. Không thể tưởng được lại có thể nhanh chóng gặp phải đối thủ mạnh như vậy, cũng may giữa đôi bên còn chưa phát sinh tranh đấu, nếu không phỏng chừng rất khó kết thúc.
Có thể nói thế này, ở trong những đại thần đảo, phàm là dùng vũ khí làm dấu hiệu thần đảo đều có một nguyên tắc, đó là thần cấp thì dùng kim sắc, đế cấp dùng ngân sắc, hoàng cấp dùng đồng sắc.
Mà đảo chủ đại thần đảo sử dụng vũ khí làm danh hiệu trên cơ bản đều là người chuyên tu loại vũ khí này cực mạnh. Tỷ như Thương Thần, chính là người tu luyện thương cực mạnh, nếu Thương Đế cảm giác mình mạnh hơn Thương Thần, như vậy có thể đưa ra khiêu chiến, cuối cùng lại thay đổi danh hiệu.
- Trước năm mươi danh sao? Ta nhớ kỹ!
Tần Phàm nhìn thấy thân ảnh áo xám dần dần mơ hồ, khóe môi nổi lên tia mỉm cười.
Không thể nghi ngờ người đến từ đại thần đảo không có người nào là người tầm thường, nếu Chương Nhất Thiên dám mở miệng đòi tái kiến với hắn ở trước năm mươi danh, như vậy nhất định hắn có đủ lòng tin này.
Nhưng Tần Phàm cũng rất có lòng tin.
Ngay cả Âu Dương Không còn bị hắn đánh bại, hơn nữa hắn còn chưa thi triển toàn lực, có thể biết được thực lực của hắn như thế nào, phỏng chừng Chương Nhất Thiên cũng nhìn ra được tiềm lực của hắn vì vậy mới đưa ra lời ước hẹn.
Quang mang chớp qua trước mắt, trong hốt hoảng Tần Phàm đã sắp tiến vào chiến trường thứ tư.
Mà cùng lúc đó.
Trên thần tọa bảy mươi hai vị đảo chủ.
- Di? Lăng Cầm đã tiến nhập trước một ngàn danh, ta quả nhiên còn nhìn lầm nàng, nữ tử này có được thực lực rất mạnh!
- Thiên Dương...quả nhiên, mặc dù được Tần Phàm trợ giúp tiến vào trước ba ngàn danh, nhưng cuối cùng vẫn bị đào thải tại cửa ải này. Nhưng may mắn không cần lo lắng về tính mạng, năm người của Mạc Lợi đảo chỉ sợ hiện tại thực lực của hắn là thấp nhất, chờ quay về thần đảo nhất định phải cho hắn rèn luyện thêm một chút.
- Mộ Thanh Thanh? Cái gì, nữ tử này còn liên tục đánh bại hai thiên tài đến từ Kiếm Hoàng đảo! Mặc dù nói thực lực của hai người kia cũng không tính là cực mạnh, nhưng thực lực của đại thần đảo thật không thể xem thường. Huống chi là cũng giống như nàng đều tu luyện kiếm đạo, phải biết rằng những cường giả đại thần đảo trình độ đều cực cao hơn người bình thường.
- Còn có Kỷ Huyên Nhi, thế nhưng cũng tiến nhập được trước một ngàn danh, nàng đến Thiên Tài đảo chỉ mới đột phá ngũ kiếp bán thần, không thể tưởng được còn có thực lực như vậy, xem ra lãnh nhiệt cực trí chi đạo quả nhiên là không tầm thường.
Mạc Lợi đảo chủ nhìn tình huống bên dưới chiến trường, sắc mặt liên tục biến hóa, tuy rằng bởi vì Mạc Thiên Dương thất bại rời khỏi mà cảm thấy không vui, nhưng tóm lại lần này vẫn mang tới cho hắn vui mừng to lớn.
- Ha ha, Thái Hư thần đảo chúng ta không thể so được với Mạc Lợi thần đảo của ngươi. Lần này thông qua ngàn danh ngoại trừ Diệp Nhâm thì có một người mà thôi, ta vốn nghĩ sẽ có được ba người, đáng tiếc còn có một tuyển thủ lại gặp phải thiên tài đến từ thần đảo đế cấp, trực tiếp liền bị miểu sát. Tài nghệ không bằng người, thật không có cách nào!
Lúc này Thái Hư đảo chủ lại nói.
- Hắc hắc, vô luận như thế nào lần này chúng ta vẫn tốt hơn Ngao Lang thần đảo rất nhiều. Điểm này đã đáng giá cao hứng, ngay cả Âu Dương Không cực mạnh của Ngao Lang thần đảo cũng bị Tần Phàm giết chết, xem ra không còn ai đủ khả năng tiến vào trước một ngàn danh. Lần này xem như tới phiên bọn hắn lót đáy!
Mạc Lợi đảo chủ cười nói.
*****
- Ha ha, không sai, nhìn thấy bộ dạng tức giận của Ngao Lang lão nhân đã làm cho ta cao hứng, ngươi xem hắn đứng ngồi không yên, vừa rồi đắc ý hướng chúng ta liên tục thị uy, nhưng hiện tại đã không còn dám nhìn qua nữa!
Thái Hư đảo chủ cũng phụ họa nói.
- Kế tiếp là tiến vào trận đấu bài danh năm trăm, tiếp tục xem thử biểu hiện của bọn họ thế nào!
Mạc Lợi đảo chủ mỉm cười nhìn xuống dưới, ký thác kỳ vọng.
...
- Nơi này là chiến trường đi vào trước năm trăm danh đi!
Tần Phàm đi ra khỏi cửa truyền tống, sau đó đánh giá khắp bốn phía chung quanh:
- Không biết cửa ải này lại có gì bất đồng đây?
Trong tầm mắt đều là một mảnh hoang vắng.
Thật giống như suy đoán của hắn, chiến trường thứ tư còn nhỏ hơn chiến trường thứ ba, nói cách khác địa phương tránh né càng ít, sẽ triển khai cuộc chém giết càng thêm kịch liệt cùng tàn khốc.
- Cửa truyền tống đi thông chiến trường kế tiếp cũng còn chưa được mở ra!
Hắn nhìn ra xa xa, phát hiện cửa truyền tống vẫn đóng kín, cũng giống như chiến trường thứ ba phải đào thải đủ nhân số mới có thể mở ra.
- Những người dự thi, hoan nghênh mọi người đi vào chiến trường thứ tư, ở trong này là một ngàn danh tiến năm trăm danh, mỗi chiến trường có một trăm người, đào thải năm mươi người thì cửa truyền tống sẽ mở ra, chúc mọi người may mắn!
Chỉ thoáng chốc thanh âm kia lại vang lên lần nữa.
- Cuộc chiến này thậm chí có tới trăm người cùng chém giết?
Nghe đến đó Tần Phàm không khỏi kinh ngạc, phải biết rằng nơi này còn nhỏ hơn mấy chiến trường trước rất nhiều, một địa phương nhỏ như vậy có tới trăm cường giả chém giết lẫn nhau, trình độ thảm thiết liền có thể tưởng tượng.
Lúc này ánh mắt hắn xẹt qua trên chiến trường, quả nhiên phát hiện thật nhiều bóng người rậm rạp xuất hiện.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Chiến trường vừa mở ra, chỉ chốc lát rất nhanh từ khắp bốn phía truyền lại thanh âm chiến đấu.
- Sưu sưu sưu...
Cũng như những lần trước, thân phận ngũ kiếp bán thần của Tần Phàm thật giống như mỹ thực mê người, rất nhanh đã hấp dẫn không ít người hướng hắn vọt tới.
- Ha ha, đều đem ta cho rằng quả hồng mềm ah!
Thấy vậy Tần Phàm hít sâu một hơi, hai mắt híp lại, khóe miệng hiện lên ý cười nghiền ngẫm. Nhưng trong chiến trường trăm người hỗn chiến, hắn cũng phải cẩn thận hơn trước một ít, dù sao bên trong này có thật nhiều người đến từ các đại thần đảo.
Hoắc!
Quả nhiên, một người đầu tiên vọt tới trước mặt hắn, nhìn trang phục liền biết là người đến từ Đao Hoàng đảo, người kia vừa xông lại, không nói lời nào đã lập tức bổ ra một đao.
Đao pháp của người này giống như nước chảy, kéo dài không dứt.
Ánh đao đi qua, thật giống như một thác nước, trực tiếp thổi quét lên trên người Tần Phàm, bên trong ẩn chứa đao thế dậy sóng không ngớt, rất nhanh đã đem Tần Phàm bao phủ.
- Dùng đao sao?
Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ lại, cảm giác được đao thế bá đạo xâm nhập, chiến ý trên người hắn bộc phát. Mặc dù đang đối mặt với thiên tài đại thần đảo, nhưng hắn không chút sợ hãi.
- Một khi đã như vậy, vậy chiến đi!
Tiếp theo hắn lui về phía sau hai bước, khi hắn lui ra phía sau, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía trước, áo bào phần phật, mơ hồ tràn ra tia đao khí.
- Ông!
Ngay lập tức trong hư không bỗng nhiên chấn động, một đồ vật từ trên người Tần Phàm rất nhanh bay ra, thậm chí bởi vì tốc độ quá nhanh chỉ có thể chứng kiến đó là một đạo hắc quang mà thôi.
Nhưng đạo hắc quang đi qua, sắc bén tới mức cắt ra một khe không gian thật dài, nhìn thật ghê người.
- Cái gì?
Thiên tài đến từ đại thần đảo vừa nhìn thấy vật kia bay ra, liền kinh hãi, khiếp sợ với uy lực ẩn chứa bên trong. Bởi vì đồ vật kia rất nhanh đã tiến tới gần trước mặt của hắn, hắn không thể không giơ cao trường đao ngăn cản lại.
Khanh!
Thái đao!
Bởi vì hắc quang kia không phải là vật gì khác, không ngờ là một thanh thái đao!
- Lão bằng hữu, thật lâu không gặp!
Lúc này Tần Phàm đưa tay về phía trước, đem thái đao cầm vào trong tay, cảm giác lại vẻ quen thuộc, trên mặt lộ ra dáng mỉm cười ôn hòa.
Vương Trù Đao!
Thanh đao truyền từ viễn cổ đao vương, sau khi đi tới Tân Thế Giới hắn cơ hồ không lấy ra sử dụng. Bởi vì hắn tính toán chủ tu quyền đạo, hơn nữa bởi vì Trù Đao đạo quá mức phức tạp, về sau hắn buông tha sử dụng.
Chẳng qua hiện nay Tần Phàm đã đạt tới cảnh giới võ đạo cực cao.
Thậm chí lúc trước khi hắn sáng tạo ra Đại La Diệt Ma Quyền, đã có thể đem kiếm thuật cùng thương thuật đều dung hợp vào bên trong.
Hiện tại trong tay cầm Vương Trù Đao, cảm giác được đao khí truyền ra trên người của thiên tài Đao Hoàng đảo, mỗi tấc thần kinh trong thân thể hắn như rung động lên, tiếp theo hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đao khí quanh thân hắn không ngừng tăng cường lên, rất nhanh trong phạm vi trăm thước đều tràn ngập đao ý sắc bén bá đạo, tựa hồ như muốn chém giết hết thảy.
- Người này...làm sao có thể...
Người dự thi đến từ Đao Hoàng đảo vốn nhìn thấy Tần Phàm sử dụng thái đao trên mặt hiện lên ý châm chọc, nhưng hiện tại biến thành động dung cùng ngưng trọng.
- Như thế nào nhìn người này giống như tu luyện đao đạo chân chính, nhưng lại có được đao ý cùng đao khí cường đại như thế, thật là quỷ dị...không được, không thể cho hắn tiếp tục cảm ngộ đi xuống!
Thiên tài Đao Hoàng đảo nhìn thấy đao thế trên người Tần Phàm không ngừng kéo lên, rốt cục sắc mặt đại biến, không nhịn được nữa bổ ra một đao về phía trước.
Bán thần kỹ chung cực cấp – Đao Sơn Tế!
Đao khí cuồng bạo hóa thành núi đao, điên cuồng hướng Tần Phàm áp xuống, trong đó ẩn chứa đao khí bá đạo đáng sợ, tùy tiện một đạo đủ giết chết một ngũ kiếp bán thần bình thường.
Ông!
Nhưng đúng lúc này Tần Phàm bỗng dưng mở hai mắt!
- Thử xem Thiên Đao do ta tự mình sáng chế đi!
Vương Trù Đao trong tay lập tức phát ra đao ý vô thượng kiêu ngạo cửu thiên, lấy một quỹ tích thật hoàn mỹ chém về phía trước!
Trong Trù Đao Tam Thức được chia làm Thiên Địa Nhân tam chiêu.
Đây là do đệ tử Lục Phong của Đao Vương sáng chế, ba chiêu này uy lực lớn nhất chính là Thiên Đao, muốn thi triển Thiên Đao cần phải có trình độ về trù nghệ, bởi vì trong trù đao của Lục Phong vốn lấy thiên địa làm trù.
Nhưng cho tới nay Tần Phàm vẫn thiếu hụt trong trù nghệ, hắn từng thử qua đan trù kết hợp khi còn ở Vũ Thiên đại lục, từng miễn cưỡng thi triển qua chiêu Thiên Đao, nhưng uy lực chỉ hữu dụng đối với võ thánh, nếu muốn chống lại bán thần xa xa không đủ.
Cho nên lần này hắn dung hợp cảm ngộ, đem trù đao hoàn toàn cải tạo cùng thay đổi, trở thành Thiên Đao chân chính thuộc về mình.
- Oanh!
Đầu tiên hắn khởi động Phần Thần bí kỹ, một viên tinh thần mầm móng chậm rãi chìm vào bên trong nguyên giới của hắn, điều này làm nguyên giới càng thêm mạnh mẽ, thật giống như liệt hỏa đang hừng hực thiêu đốt.
← Ch. 1075 | Ch. 1077 → |