← Ch.1111 | Ch.1113 → |
- Tam Hành Ma Tướng quyền so với thần kỹ vẫn là chênh lệch đi một tí, nếu như có thể cảm ngộ đến Tứ Hành, có lẽ có thể cố cầm cự rồi.
Tần Phàm cũng rất không cam, nhìn xem Ma Tướng kia dần dần sụp đổ, hắn một bên chuẩn bị lấy phòng ngự, một bên trong nội tâm không khỏi nghĩ nói.
Đáng tiếc, hắn hiện tại vẫn chưa cảm ngộ ra Thanh Long thần thông, tự nhiên còn thi triển không xuất ra Tứ Hành Ma Tướng quyền.
Qua một lát!
Oanh!
Ma Tướng rốt cục hoàn toàn sụp đổ, hai mắt của Tần Phàm đỏ bừng, lúc này hai tay của hắn tiếp nhận Ma Tướng, hung hăng hướng lên.
- A a a a!
Tần Phàm cắn chặt răng, Nguyên Giới chi lực cùng Ma chủng chi lực trong cơ thể không ngừng tuôn ra, Tam đại Ma chủng thần thông cực lực vận chuyển, gắt gao chống đỡ dư lực cuối cùng của một chiêu thần kỹ này.
Dùng bản thân để ngăn cản thần kỹ?
Chống đỡ được không?
Thấy một màn như vậy, toàn trường không khỏi động dung, nguyên một đám người xem lộ ra vẻ khó tin, chăm chú nhìn chằm chằm vào trong tràng, trong nội tâm đang khẩn trương chờ đợi kết quả cuối cùng nhất.
Ở bên trong chiến trường của Tần Phàm cùng Bạch Trường Thiên, lộ ra vô cùng hỗn loạn.
Liệt Dương cùng Ma Tướng đối bính, làm cho không gian bốn phía tràn đầy vết nứt, Địa Thủy Hỏa Phong hỗn tạp lại với nhau, toàn bộ chiến trường sương mù dày đặt, nhưng hết lần này tới lần khác Liệt Dương kia lúc này còn lộ ra vô cùng chói mắt.
Niết Bàn màu đen bao vây lấy toàn thân Tần Phàm, Tam đại Ma chủng thần thông lúc này hóa thành hư ảnh Ma Tôn hiện ra ở phía sau của hắn, giống như là hợp hắn và Tam đại Ma Tôn chi lực, cùng chống chọi với Liệt Dương kia vậy.
Tê tê tê tê...
Bên trong Liệt Dương kia ẩn chứa năng lượng cùng áp lực cường đại, lúc này Tần Phàm ngăn cản được thập phần khó khăn, hắn có thể cảm giác được đại địa dưới chân mình đang không ngừng lún xuống, thân thể của hắn tựa hồ cũng muốn hoàn toàn lâm vào trong đất bùn.
Nhưng mà, ý chí chiến đấu bất khuất trong đôi mắt hắn lại không có giảm bớt chút nào.
Hai tay đem hết toàn lực chống đỡ Liệt Dương này, đến cuối cùng, thậm chí là da thịt trên người bắt đầu chảy ra huyết thủy, cũng còn không có buông tha cho.
Một màn như vậy, đầy đủ chấn động nhân tâm, mỗi một ánh mắt ở đây đều chăm chú nhìn lấy bóng người đơn bạc kia, lúc này đã sinh ra một loại ảo giác đó là cự nhân vạn trượng.
Bồng...
Lực lượng cuối cùng của Liệt Dương vào lúc đó lại lần nữa bộc phát, thậm chí là bốn phía Nguyên Huyễn bát quái trận cường đại kia cũng sản sinh chấn động, dĩ nhiên là kịch liệt lay động vài cái, hết thảy người xem đều cảm giác được tim trong ngực đập mạnh một cú.
Như bạo tạc này là bộc phát trên đầu mình.
Ông...
Lúc này, cường giả Nguyên Hoàng đảo bên ngoài tràng giám sát cũng cảm thấy uy thế này cường đại, ý định ra tay bảo vệ Tần Phàm.
Tần Phàm rõ ràng cũng cảm thấy dấu hiệu đối phương muốn ra tay, bởi vì có một cổ lực lượng khác chỉ điểm lấy mình bao khỏa mà đến, bất quá hắn biết rõ, một khi lực lượng này bảo vệ mình, cái kia chẳng khác gì là tuyên bố một trận chiến này hắn đã thất bại.
- Không được nhúng tay, trận chiến này ta còn không có bại.
Hắn vội vàng là hét lớn một tiếng, nứt vỡ Vân Tiêu, mang theo một loại chiến ý cường đại.
Cường giả Nguyên Hoàng đảo cảm giác được cổ chiến ý kia không khỏi nao nao, chỉ phải là nhanh chóng thu hồi bảo hộ chi lực.
Uống...
Mà sau một khắc, Tần Phàm cắn răng một cái, lực lượng toàn thân ở thời khắc này vận chuyển cực hạn, Ma chủng chi lực cùng Long thần Nguyên Giới chi lực phàm là hiện nay có thể lợi dụng đến, toàn bộ đều tụ tập đến phía trên hai cánh tay của hắn.
Kỳ Lân giáp màu xanh lá cánh, máu tươi bắn ra.
Rống.
Một hư ảnh Bạo Huyết Kỳ Lân lúc này ở trên hai tay bỗng nhiên đập ra, ở trước mắt cuối cùng này đối bính lấy uy lực còn sót lại của Lưu Ly Liệt Dương kia, cái này cũng sáng tỏ hắn ở một trận chiến này ẩn ẩn có tiến bộ, tiềm lực kích phát.
Cả hai đột nhiên tương đụng vào nhau.
Oanh.
Cuối cùng truyền đến bạo tạc, tất cả mọi người phảng phất như cảm giác được trong lòng của mình có thanh âm đang không ngừng vang vọng, lại hướng trong trận nhìn đi, lúc này Yên Vân đã che đậy hơn phân nửa chiến trường.
Chỗ đó có một hố sâu cự đại.
Ở trong Nguyên Huyễn Bát Quái đại trận còn có thể tạo thành phá hư như vậy, uy lực đối bính của hai người này có thể nghĩ.
Cường đại, quá cường đại.
Rung động nhân tâm.
Đối với uy thế thần kỹ kia, từng người xem đều lòng còn sợ hãi, một chiêu thần kỹ này của Bạch Trường Thiên so với chiêu thần kỹ của bọn người Hách Kiếm, Vũ Văn Tài, Chu Nhược trước kia cũng không biết cường hơn bao nhiêu
Thậm chí có người cảm thấy, đây mới thực sự là thần kỹ
- Tần Phàm ngăn cản được sao?
Một đôi ánh mắt nóng bỏng nhìn vào bụi mù, tìm kiếm lấy thân ảnh trong đó, Tần Phàm có thể dùng thân thể ngăn cản thần kỹ, khán giả cũng cảm thấy thập phần bội phục, tuy trong nội tâm đại bộ phận cảm thấy hi vọng này cực nhỏ, nhưng vẫn có chút chờ mong lấy
- Làm sao có thể.
Sau một cái chớp mắt, dù là ở cung điện kim quang trên không của bảy mươi hai Thần Đảo đảo chủ, lúc này cũng không khỏi vang lên vài đạo kinh hô, bọn họ là đảo chủ cấp cường giả, nhãn lực tự nhiên mạnh hơn người xem rất nhiều.
Vài đạo kinh hô kia vừa rơi, lập tức tất cả mọi người bắt đầu cảm giác được có một cổ chiến ý cường đại phóng lên trời, so với vừa rồi chẳng những không có biến yếu, ngược lại trở nên càng mạnh, thậm chí không ít người xem dĩ nhiên là bị cổ ý chí này ảnh hưởng, không tự giác nắm nắm đấm thật chặc
Rít gào...
Chỉ chốc lát, một thân ảnh kiên nghị mang theo Hắc Viêm liệt liệt, từ trong hố sâu kai bây ra.
- Tần Phàm.
- Quả nhiên là chống đỡ được. :
Mọi người lúc này đã biết nơi phát ra của chiến ý kia.
- Thần kỹ? Cũng không ngoài như vậy.
Lúc này Tần Phàm xông lên giữa không trung, ngạo nghễ nhìn Bạch Trường Thiên phía dưới, khóe miệng giương lên, chiến ý trùng thiên, ngạo khí Lăng Tiêu.
Đó là uy lực còn sót lại của thần kỹ, hắn dùng thân thể chi lực ngăn cản.
Trong cung điện kim quang phía trên.
- Dùng thân thể ngăn được uy lực thần kỹ, nếu như Tần Phàm này không phải Thiên Thần dư nghiệt, hiện tại đoán chừng cũng không có ai tin tưởng.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Hư Thần khó coi, hắn lúc trước đánh cược con của mình thắng định rồi, bây giờ ngay cả thần kỹ uy lực mà hắn cũng phải tán thưởng, dĩ nhiên là bị Tần Phàm ngăn cản.
Trong lòng của hắn chỉ có một giải thích, Tần Phàm nhất định là Thiên Thần dư nghiệt.
Nếu không không thể nào là kết quả như vậy.
Nghe vậy, những đảo chủ khác lúc này cũng đều có tâm tư, Tần Phàm biểu hiện biến thái như vậy, dù là những đảo chủ này trong lòng cũng nguyên một đám kinh ngạc, cái kia thật sự chỉ là Ngũ kiếp Bán Thần sao? Hơn nữa là trong vài năm phát triển lên Ngũ kiếp Bán Thần.
Điều này thật sự là quá quỷ dị.
*****
Thậm chí là Yêu Thần lúc này trong khoảng thời gian ngắn cũng là trong nội tâm khiếp sợ, rõ ràng cho thấy hắn cũng thật không ngờ Tần Phàm lại có thể dùng khí lực thân thể ngăn cản uy lực thần kỹ, cái này dù là Thất Kiếp Bán Thần cũng chưa chắc chịu đựng được a.
Lúc này trong lòng của hắn cũng không có ngọn nguồn, nhưng từ tin tưởng đối với lão Yêu Thần, hắn cũng chỉ giả bộ như lạnh nhạt nói:
- Huyết mạch mạnh nhất của Yêu tộc ta, há là Hư Thần ngươi có thể nghĩ tới, nếu ngươi thua không nổi, vậy thì bảo con của ngươi thêm chút sức đi.
...
Ở bên trong chỗ nghỉ ngơi của người dự thi đào thải, Vũ Văn Tài trước kia đã từng cùng Tần Phàm giao thủ, bởi vì thần kỹ còn không có thi triển mà bại trong tay Tần Phàm, trong lòng của hắn thập phần không cam lòng cùng biệt khuất, tuy về sau bởi vì nghĩ thông suốt, tâm tình rộng rãi, nhưng vẫn có một chút chấp niệm, bất quá hôm nay trông thấy một màn rung động này, một điểm chấp niệm không cam lòng cuối cùng kia của hắn đã hoàn toàn biến mất.
- Dù khi đó ta thi triển thần kỹ, cũng đánh bại hắn không được...
Trong lòng của hắn bất đắc dĩ thầm nghĩ, đồng thời đối với võ đạo tương lai của mình cũng rõ ràng.
Về sau, Tần Phàm chính là mục tiêu mà hắn theo đuổi.
Người dự thi khác và đối thủ đã từng cùng Tần Phàm tiếp xúc qua đều là nguyên một đám tâm tư khác nhau, thật sự là Tần Phàm cho bọn hắn trùng kích quá lớn.
...
Ở bên trong chiến trường, lúc này sắc mặt Bạch Trường Thiên âm trầm nhìn Tần Phàm ở trên không.
Lúc này thần sắc của hắn cũng hơi có chút tái nhợt, đó là bởi vì thi triển thần kỹ kia, đối với hắn tiêu hao cũng là thập phần to lớn, nhưng hắn nhìn thấy khí tức của Tần Phàm lúc này dĩ nhiên là không có bao nhiêu uể oải, đối phương ngoại trừ ngoại thương kia đã khôi phục được thất thất bát bát, dĩ nhiên là không có tạo thành bao nhiêu tổn thương.
Đây chính là thần kỹ mạnh nhất của hắn.
- Cái này vẫn là Ngũ kiếp Bán Thần sao?
Trong lòng của hắn có chút khó có thể tiếp nhận hiện thực này, Lưu Ly Kim Thân của hắn đã tu luyện tới cảnh giới đại thành, phòng ngự kia đã đủ mạnh, nhưng đối phương vậy mà so với hắn còn biến thái hơn.
Một Ngũ kiếp Bán Thần, dùng thân thể ngăn cản thần kỹ có thể đánh giết Thất Kiếp Bán Thần.
Vấn đề này đặt ở dĩ vãng, quả thực là khó có thể tưởng tượng, nhưng hiện tại hết lần này tới lần khác lại xảy ra trước mắt.
Lúc này lại nghe được ngôn ngữ trêu tức của Tần Phàm, Bạch Trường Thiên luôn luôn là mắt cao hơn đầu, bễ nghễ thiên tài cùng thế hệ, ngạo khí của hắn ở trong nháy mắt này bị xé nát hoàn toàn rồi, trong nội tâm phẫn uất, không cam lòng, hoài nghi, thất bại, ... các loại tình cảm phức tạp không ngừng hiện lên.
Lúc này chỉ trong nháy mắt, hắn tựa như cảm giác đi qua bách niên.
Ông...
Các loại trùng kích kịch liệt vào lúc này dĩ nhiên làm cho lòng hắn có chỗ cảm giác.
Hắn dù sao cũng là tuyệt thế thiên tài trong Tân thế giới.
Sau một khắc, hắn bỗng nhiên nhắm hai mắt lại.
- Loại cảm giác này là?
Thấy vậy, một đám đảo chủ ở bên trên cung điện kim quang, so với người xem bình thường đầu tiên là cảm thấy cái gì.
Ầm ầm.
Rất nhanh, bầu trời bỗng nhiên là Lôi Vân tụ tập, Lôi Đình đại động.
- Ha ha ha...
Hư Thần đang ngồi, lập tức phát ra tiếng cười kinh hỉ:
- Không hổ là con trai của Hư Thần ta, vào lúc đó dĩ nhiên là đột phá đến Thất Kiếp Bán Thần, đây mới thực sự là thiên tài.
- Muốn đột phá.
Đảo chủ khác cũng nhao nhao phản ứng đi qua, mỗi một cái đều vô cùng kinh ngạc.
- Chậc chậc, đúng vậy a, thật đúng là lợi hại, tuổi còn trẻ đã đến được Thất Kiếp Bán Thần, bất quá...
Yêu Thần đối với cái này cũng hơi kinh ngạc, tiếp theo là mang theo một tia trào phúng nói.
- Hừ, ngươi cũng không cần lại như thế, Yêu Thần, vì công bình, một hồi ngươi đại khái có thể đem hai người bọn họ cùng nhau gọi tới thẩm vấn một phen, đến tột cùng ai là Thiên Thần dư nghiệt.
Lúc này Hư Thần tâm tình đại chấn, cũng lơ đễnh, chỉ là hừ lạnh một tiếng nói.
- Đây chính là ngươi nói, chúng ta đều không được quấy rầy bọn hắn trận đấu, chờ Thiên Tài Chiến kết thúc chúng ta lại tính tiếp.
- Nhanh triệt hồi đại trận.
Một bên kia, Nguyên Hoàng thì vội vàng hướng lấy phía dưới bay đi.
Trong chiến trường phía dưới.
- Ta rốt cục đột phá đến Thất Kiếp Bán Thần rồi.
Lúc này Bạch Trường Thiên cũng cảm ứng được thiên kiếp, trên mặt không khỏi vui vẻ mở hai mắt ra, sau đó hắn có chút liếc nhìn Tần Phàm.
Cái nhìn kia, mang theo ngạo khí, mang theo khinh thường, lần nữa từ trên cao nhìn xuống
Một khi hắn đột phá đến Thất Kiếp Bán Thần, Tần Phàm đối với hắn không còn tạo thành uy hiếp nữa.
- Ngươi tốt nhất vẫn là sớm nhận thua đi.
Lúc này Bạch Trường Thiên tựa hồ trở nên thập phần bình tĩnh, bởi vì hắn cảm giác được Tần Phàm đã không còn là đối thủ của hắn, sau đó dưới chân đạp mạnh, bắt đầu phóng lên trời, độ kiếp mà đi.
- Tần Phàm, trận đấu của các ngươi tạm thời đình chỉ, ngươi trước ly khai nơi đây, chờ Bạch Trường Thiên độ kiếp hoàn thành các ngươi lại tiếp tục, nếu không một hồi Bán Thần Kiếp đánh xuống, ngươi cũng sẽ bị tai họa.
Lúc này thanh âm của Nguyên Hoàng truyền đến nói.
Nhưng mà...
- Không cần, ta cũng vừa vặn muốn chuẩn bị độ kiếp.
Trên mặt Tần Phàm lại lộ ra một nụ cười thản nhiên nói, lập tức hắn lấy ra một khỏa Dẫn Kiếp Đan ăn vào.
Nghe vậy sắc mặt Nguyên Hoàng trì trệ, sắc mặt Bạch Trường Thiên đang chuẩn bị độ kiếp cũng trì trệ...
Ầm ầm!
Theo Tần Phàm ăn Dẫn Kiếp Đan kia vào không lâu, rất nhanh bầu trời liền lần nữa truyền đến một thanh âm Lôi Đình nổ vang cự đại.
Một vòng xoáy Lôi Đình cự đại bắt đầu ở bên cạnh vòng xoáy lôi kiếp của Bạch Trường Thiên dần dần ngưng tụ xuất hiện.
Bạch Trường Thiên vừa mới chuẩn bị độ kiếp, Tần Phàm vậy mà cũng muốn vào lúc này đột phá đến Lục kiếp Bán Thần chi cảnh rồi!
Làm sao có thể?
Chứng kiến một màn như vậy, Nguyên Hoàng ngây dại, Bạch Trường Thiên ngây dại, trên cung điện kim quang kia, những đảo chủ khác cũng đều không khỏi mở to hai mắt nhìn, trong miệng phát ra kinh hô.
- Tần Phàm hắn dĩ nhiên là muốn đột phá đến Lục kiếp Bán Thần rồi? Lúc này mới đi qua bao lâu?
Người xem đến từ Mạc Lợi Thần Đảo cùng bọn người Mạc Thiên Dương đều tinh tường Tần Phàm là ở trong Mạc Lợi Đảo tuyển bạt thi đấu mới đột phá đến Ngũ kiếp Bán Thần.
Hiện tại mới đi qua nửa năm.
- Ha ha, tốt, thật sự là tốt một Thiên Thần dư nghiệt! Nửa năm trước vẫn là Ngũ kiếp Bán Thần, bây giờ lại muốn đột phá đến Lục kiếp Bán Thần? Ha ha, Yêu Thần, Yêu Thần Đảo ngươi thật sự là bồi dưỡng được tốt!
Lúc này trên mặt Hư Thần mang theo cười lạnh mỉa mai.
Vừa rồi Mạc Lợi Đảo chủ đã đem tin tức của Tần Phàm cơ bản hướng nhóm đảo chủ thông báo qua, cho nên tất cả đảo chủ cũng biết Tần Phàm chính là ở nửa năm trước trong tuyển bạt thi đấu mới đột phá đến Ngũ kiếp Bán Thần.
← Ch. 1111 | Ch. 1113 → |