Vay nóng Tima

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 1150

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 1150: Tịnh Thế liên hoa, nhân gian chính đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Shopee


- Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đánh cược một lần rồi, Nguyên Hoàng ngươi cùng Đao Thần và mấy vị đảo chủ xuống dưới phá hư thi thể, ta tận lực giúp mọi người ngăn cản công kích của Đại Thiên Thần này thoáng một phát.

Kiếm Thần lạnh giọng nói ra, hi sinh để cho người kính nể.

- Còn có ta.

- Dù sao cũng chết, liều mạng là được rồi.

- Cho dù chết, cũng không thể khiến những dư nghiệt này thực hiện được, chỉ hy vọng chúng ta hy sinh, chư vị có thể chiếu cố già trẻ trong gia tộc thoáng một phát là được rồi.

Các đảo chủ khác nhao nhao phụ họa, ở trước mắt cuối cùng này, những người này thần kỳ lộ ra đoàn kết lại.

Bên ngoài Đại trận.

- Không tốt, bọn hắn phát hiện thi thể Đại Thiên Thần rồi.

Bạch Trường Thiên và Dư nghiệt Thiên Thần cũng cảm thấy được bọn người Nguyên Hoàng hành động, sắc mặt không khỏi biến hóa.

- Không cần sợ, Thiên Thần liên phạt cũng sắp hoàn thành, bọn hắn không kịp đâu.

Nữ Thiên Thần Chu Nhược nói ra.

- Đúng vậy, bọn hắn không còn kịp rồi.

Nghe vậy, Thiên Thần khác đều trấn định xuống dưới.

- Các vị, giống như các ngươi quên ta đi à nha.

Bất quá cũng vào lúc này, một thanh âm mang theo mấy phần trêu tức bỗng nhiên ở giữa không trung truyền xuống.

Sau đó một Ma Tướng cự đại xuất hiện ở trên trời, lồng lộng nga nga, bễ nghễ nhân gian.

- Còn đồng nhất chiêu? Thật sự là chấp mê bất ngộ a.

Bạch Trường Thiên chỉ là khinh thường cười lạnh.

Nhưng mà, nụ cười của hắn rất nhanh liền đọng lại.

Bởi vì một lần hạ xuống này cũng không phải nắm đấm Ma Tướng như vừa rồi, mà là bốn cánh tay Ma Tướng giơ lên đại ấn màu đỏ thắm!

Ma Tướng ấn!

Ma Tướng ấn!

Tần Phàm vừa dứt lời, liền thấy bốn cánh tay Ma Tướng cực lớn kia, cứ như vậy cao cao giơ lên đại ấn màu son, sau đó hướng về trên người Bạch Trường Thiên hung hăng nện xuống.

Ngay tại vừa rồi, hắn rốt cục nghĩ tới phương pháp trong vũ kỹ thi triển mang theo thần lực, cái kia chính là dùng Phiên Thiên Ấn này làm môi giới, như vậy ngược lại có thể đem uy lực của Phiên Thiên Ấn cùng Ma Tướng quyền đều kết hợp lại, uy lực trở nên càng cường đại hơn.

Nhìn xem bốn cánh tay Ma Tướng kia bắt lấy đại ấn màu đỏ rơi xuống, lúc này Bạch Trường Thiên cũng không khỏi là sắc mặt biến sắc, lúc này Phiên Thiên Ấn hiện ra thần quang, thượng diện còn mang theo sấm vang đằng đằng, chỉ là xem một chút, liền cảm giác được uy lực khủng bố.

- Lại cải tiến vũ kỹ?

Mà nhóm đảo chủ thấy vậy, cũng đều không khỏi kinh ngạc, bọn hắn như thế nào cũng nghĩ không ra Tần Phàm vậy mà ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy tăng lên một loại vũ kỹ.

- Một chiêu vũ kỹ này đích thật là uy lực tăng cường lần nữa rồi, lại phối hợp đại ấn màu đỏ kia, coi như là dung hợp thần lực, hơn nữa uy lực càng kinh người hơn.

Yêu Thần cũng âm thầm khiếp sợ, Tần Phàm mang cho hắn kinh hỉ thật sự là nhiều lắm.

- Như vậy xem ra hẳn là có thể phá vỡ phòng ngự của Bạch Trường Thiên đi à nha?

Nhóm Đảo chủ một lần nữa khôi phục hi vọng, vội vàng thi triển chiêu số toàn thân đi ngăn cản đại trận áp bách.

Oanh!

Bên ngoài Đại trận, đại ấn màu đỏ thắm ở dưới sự khống chế của bốn cánh tay Ma Tướng, dùng sức nện xuống.

Một tiếng chấn nổ, lúc này đây nhóm đảo chủ ở trong đại trận đều cảm thấy chấn động kịch liệt kia, Đại Thiên Thần Chân Linh thật vất vả mới ngưng tụ thành hình kia vậy mà cũng bắt đầu chuyển động, thất sắc liên hoa lúc sáng lúc tắt, tùy thời đều muốn sụp đổ.

Mà kim quang phòng ngự trên người Bạch Trường Thiên, ở dưới một cái đập lập tức bộc phát ra vầng sáng vô cùng chói mắt, ngay cả bảy tên Dư nghiệt Thiên Thần khác lúc này cũng đều là sắc mặt đại biến.

- Cố cầm cự!

Nữ Thiên Thần Chu Nhược vội vàng quát lạnh một tiếng, điều động đại lượng phòng ngự chi lực tiến đến trợ giúp Bạch Trường Thiên.

Lúc này Bạch Trường Thiên cắn răng, trong nội tâm không thể tin được. Dù là những Thiên Thần chuyển sinh như bọn họ, trước khi khôi phục trí nhớ cũng căn bản làm không được như vậy.

- Chẳng lẽ Tần Phàm này cũng là Thiên Thần chuyển thế, chỉ là hắn còn không có khôi phục trí nhớ cho nên không biết mà thôi?

Mà trong lòng của hắn cũng không khỏi suy nghĩ.

Ông ông ông ông...

Bất quá không để cho hắn đa tưởng, cự ấn màu đỏ thắm kia lồng lộng nga nga, lần nữa hung hăng đập vào màn hào quang phòng ngự của hắn. Thượng diện phát ra gợn sóng giống như hồ nước, hắn không ngừng hấp thụ lực lượng từ Phong Thần đại trận.

Răng rắc!

Nhưng mà, cuối cùng nhất hắn còn không có ngăn cản được một đập khủng bố này.

Ở dưới một đập, màn hào quang Kim Sắc thoạt nhìn chắc chắn vô cùng kia lập tức xuất hiện vết rạn nhìn thấy mà giật mình, sau đó giống như dây leo khuếch tán mà ra, lập tức làm phòng ngự của hắn sụp đổ.

Lúc này đây lực công kích của Ma Tướng Phiên Thiên Ấn thật sự là quá mức cường đại, như gió bão tật vũ, để cho hắn ngay cả cơ hội bổ cứu cũng không có.

- A... đợi một chút, Tần Phàm ngươi có thể cũng là Thiên Thần chuyển thế mà chính ngươi không có phát hiện hay không? Ngươi phải biết rằng bây giờ là cơ hội tốt nhất của những Thiên Thần chúng ta, chỉ cần một mẻ hốt gọn những đảo chủ này, như vậy chúng ta đi ra ngoài liên hợp Thiên Thần chuyển thế khác, có cơ hội rất lớn khôi phục thống trị lúc trước của chúng ta rồi.

Lập tức cự ấn màu đỏ thắm kia muốn hoàn toàn phá hủy phòng ngự của mình, Bạch Trường Thiên giãy dụa hướng về Tần Phàm rống lớn nói.

- Ta là Thiên Thần chuyển thế, tự mình còn không biết sao?

Nghe vậy Tần Phàm cũng nao nao, nhưng lập tức lại nhàn nhạt nói ra:

- Ta rất khẳng định ta là một nhân loại, ngươi vẫn là ngoan ngoãn chịu chết đi.

Sau đó Phiên Thiên Ấn màu đỏ thắm lần nữa tiếp tục đè xuống.

Tạch tạch tạch...

- Không muốn...

Trong miệng Bạch Trường Thiên phát ra tiếng hô không cam lòng, bất quá Tần Phàm nơi nào sẽ nghe hắn nói, bốn cánh tay Ma Tướng bắt lấy đại ấn màu đỏ thắm, lúc này thần lực trong cơ thể không ngừng bộc phát, rốt cục oanh tán phòng ngự trên người hắn.

Vòng bảo hộ kim quang trên người rất nhanh nghiền nát, quang điểm bay tứ tán.

- Phốc...

Uy lực Ma Tướng ấn của Tần Phàm cực kỳ cường đại, trực tiếp oanh phá Lưu Ly Thánh Thể của Bạch Trường Thiên, một ngụm máu tươi đột nhiên từ trong miệng hắn phun ra. Thiên Thần Trận Văn trên người vừa đen vừa đỏ, lộ ra dữ tợn phi thường.

Bởi như vậy, Bạch Trường Thiên với tư cách một trong các trận điểm bị kích thương, Phong Thần đại trận này tự nhiên là kịch liệt dao động, Đại Thiên Thần Chân Linh thật vất vả mới ngưng tụ thành cùng thất thải liên hoa kia đã bắt đầu có dấu hiệu tán đi. Muốn ngưng tụ một lần nữa, sẽ tốn hao không ít thời gian.

- Phá vỡ rồi, thật tốt quá!

Nhóm Đảo chủ kinh hỉ, tinh thần phấn chấn.

Bên kia Tần Phàm thu hồi Phiên Thiên Ấn, Bạch Trường Thiên trở nên là đầu tóc rối bời, sắc mặt dữ tợn đáng sợ.

- A... tiểu súc sanh, ta không tha cho ngươi!

*****

Nhìn biến hóa trong trận kia, lại nhìn mình không còn hình người, hắn hận không thể muốn lập tức nhào tới ăn thịt uống máu Tần Phàm.

Lập tức sẽ một mẻ hốt gọn bảy mươi hai đảo chủ kia, vậy mà ở thời điểm này đại trận bị phá hư rồi!

Không chỉ Bạch Trường Thiên, bảy Dư nghiệt Thiên Thần khác lúc này cũng vừa kinh vừa sợ, nguyên một đám nhìn xem Tần Phàm, tựa hồ là quay mắt về phía cừu nhân mấy đời, nguyên một đám đỏ mắt, giống như dã thú muốn nhắm người thôn phệ. :

Bọn hắn như thế nào cũng nghĩ không ra cuối cùng làm cho chuẩn bị mấy trăm năm của bọn hắn thất bại trong gang tấc, không phải có đảo chủ lọt lưới, mà chỉ là một người dự thi vừa mới tham gia Thần Đảo Thiên Tài Chiến mà thôi!

Một tiểu nhân vật vốn bọn hắn chỉ là dùng để lợi dụng, hôm nay đúng là tiểu nhân vật này đảo loạn đại cục.

Hôm nay trong đại trận, bọn người Nguyên Hoàng đang tìm cùng phá hư thi thể Đại Thiên Thần, lại có Tần Phàm ở bên ngoài phá hư, tình trạng của những Dư nghiệt Thiên Thần này trở nên thập phần bất lợi.

- Đã tìm được! Mau ra tay!

Trong đại trận, thanh âm của Nguyên Hoàng và mấy đảo chủ truyền đến.

- Không tốt, công kích!

Bọn người Bạch Trường Thiên kinh hãi, ngay cả Bạch Trường Thiên cũng bất chấp thương thế trên người, lần nữa đầu nhập đại trận, khống chế Đại Thiên Thần Chân Linh muốn đi ngăn cản bọn người Nguyên Hoàng.

Thất sắc liên hoa không ngừng trướng đại, vầng sáng thất sắc không ngừng lập loè, một đóa Thiên Thần Liên Hoa này thoạt nhìn còn không có đạt tới mạnh nhất, nhưng ở thời điểm này đã khó tiếp tục chuẩn bị năng lượng nữa rồi, không thể không sớm bắt đầu oanh kích.

Vù vù vù vù vù...

- Liên Hoa Tịnh Thế!

Thất sắc liên hoa, mang theo một loại tôn quý cùng uy nghiêm, mang theo thần thánh cùng hủy diệt, Ngũ Hành nghịch chuyển, Phong Lôi quấn quanh, lạnh nóng nảy ra, vầng sáng xoay tròn lấy, nhìn như là vô cùng chậm rãi, nhưng lại rất nhanh từ trên trời giáng xuống, mục tiêu là nhóm đảo chủ phía dưới.

Hoa sen, là bông hoa Luân Hồi, cũng là bông hoa Tịnh Thế.

Thất sắc liên hoa của Đại Thiên Thần, đại biểu còn là một loại Thẩm Phán.

Sự xuất hiện của nó, ý nghĩa tẩy đi tội ác thế gian.

Mà Thần nói, là không thể sai.

Tội nhân sẽ bị Thẩm Phán!

Một đóa thất sắc liên hoa này xuất hiện, đại biểu cho ý chí của Thiên Thần, mang theo một loại lực lượng Tịnh Thế, tựa hồ có thể bình phục hết thảy.

- Đến rồi! Mọi người coi chừng!

Đóa Tịnh Thế liên hoa này thoạt nhìn tuy không phải trạng thái mạnh nhất, nhưng nhóm đảo chủ đều có thể cảm giác được nó đáng sợ.

- Ta có tội sao?

Quay mắt về phía thất sắc quang thải này, một ít đảo chủ thực lực tương đối thấp, tựa hồ trong nháy mắt cảm thấy tội ác của mình, sinh ra một loại sinh không thể luyến, hoặc là ảo giác ta đang cần cứu rỗi.

- Ta có nên trầm luân hay không?

Theo thất sắc liên này hoa đáp xuống, uy lực kia ảnh hưởng càng lớn, cái công kích này không chỉ có nhằm vào thân thể, còn nhằm vào tinh thần và linh hồn, không ít đảo chủ đã bắt đầu tinh thần ngốc trệ, trong hai tròng mắt chiếu ra một vẻ cực kỳ thống khổ.

- Thân thể của ta là không sạch sẽ, linh hồn của ta là không sạch sẽ, ta cần được tinh lọc...

Có đảo chủ bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt, quỳ trên mặt đất, nhắm mắt chờ đợi tử vong hàng lâm.

- Ta nguyện ý nhận lấy cái chết, ta nguyện được cứu trợ.

Đại bộ phận đảo chủ thực lực thấp đã mất đi phản kháng.

- Ha ha, Thiên Thần đáng giận, ngươi biết cái gì là nhân gian sao?

Có đảo chủ vui cười tức giận mắng, nhưng vẫn là nhịn không được nhận lấy Tịnh Thế liên hoa ảnh hưởng.

- Đã Tịnh Thế, sao không cứu thế?

Hai mắt Yêu Thần thanh minh.

- Ta có một kiếm, duy ta bản tâm.

Kiếm Thần cầm một kiếm trong tay, bất khuất phóng lên trời.

...

- Thất sắc hoa sen này đến tột cùng là có dạng lực lượng gì?

Thấy một màn như vậy, trong nội tâm Tần Phàm cảm giác được vô cùng rung động. Những đảo chủ này mỗi một cái đều là người thế nào? Cái kia đều là tồn tại hô phong hoán vũ trong Tân Thế Giới, một câu nói của bọn hắn có thể ảnh hưởng hàng tỉ người sinh tử, tuy bọn hắn không là Thần, nhưng ở trong mắt rất nhiều người lại là tồn tại như Thần.

Nhưng ở dưới Đại Thiên Thần này, ở dưới một đóa Tịnh Thế liên hoa, dĩ nhiên là bỗng nhiên trở nên hèn mọn cùng nhỏ bé như thế.

Thậm chí là bản thân Tần Phàm, thời điểm tiếp xúc đến đóa thất sắc liên hoa kia, hắn cũng có thất thần ngắn ngủi.

- Chẳng lẽ cái này là lực lượng của Viễn Cổ Thiên Thần? Rất đáng sợ...

Cắn cắn đầu lưỡi, Tần Phàm mới thật không dễ dàng hồi phục, lòng còn sợ hãi. Hắn có thể tưởng tượng, ở thời xa xưa, những Thiên Thần này là tồn tại kinh khủng bực nào, mà chút ít tổ tiên Nhân Thần của nhân loại kia, cần bao nhiêu dũng khí cùng phách lực mới dám phản kháng bọn hắn.

- Chẳng lẽ còn muốn cho thế gian này khôi phục Thiên Thần thống trị, để cho tất cả nhân loại ngu muội vô tri, mỗi ngày ca tụng, như gia súc chỉ biết kính dâng mới tiếp tục sống sót sao?

Trong lòng của hắn đang run rẩy, thần kinh của hắn kéo căng, hai con ngươi của hắn nóng lên, phát nhiệt, trong cơ thể có một loại cảm xúc cùng bản năng nói không rõ đang mãnh liệt mà ra.

- Nện cho ta a!

Thoáng qua tầm đó, hai mắt hắn đỏ lên, lần nữa khống chế được bốn cánh tay Ma Tướng, lại giơ đại ấn màu đỏ thắm lên cao cao ời, ở giữa không trung hung hăng hướng về bọn người Bạch Trường Thiên phía dưới đập tới.

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Nện thứ nhất, nện Thiên Thần này không thân chính nghĩa lại làm bộ chính nghĩa!

Nện thứ hai, nện Thiên Thần này hư giả làm bậy lại nhúng tay nhân gian!

Nện thứ ba, nện Thiên Thần này tham lam vô tình lại dạy người kính dâng!

...

Tần Phàm bỗng nhiên như là điên cuồng, hắn muốn đẩy ra vẻ lo lắng này của thiên địa, hắn muốn phá vỡ mê mang của thế gian này! Đại ấn màu đỏ thắm, một lần một lần từ trên trời giáng xuống, đạp nát hộ thể kim quang của một đám Thiên Thần, nện đến thất điên bát đảo.

Phong Thần đại trận bắt đầu run rẩy, hư ảnh Đại Thiên Thần kia đang run rẩy, hào quang của Tịnh Thế liên hoa nhạt dần dần.

Tựa hồ hết thảy muốn chấm dứt.

Nhưng cuối cùng nhất Tần Phàm lại nhịn không được trong nội tâm hỏi mình, cái gì mới là nhân gian chính đạo?

Một đóa hoa sen này, đại biểu cho lực lượng của Thiên Thần.

Nguyên một đám đảo chủ bị hào quang liên hoa này lao lung ở trong đó đều nhận lấy ảnh hưởng, đó là một loại đồ vật phá vỡ tinh thần cùng linh hồn, để cho tâm linh cả đám bọn hắn đều bị run rẩy.

Bọn hắn đều sợ hãi uy lực đáng sợ của đóa thất sắc liên hoa này.

Mà Tần Phàm chứng kiến đóa Tịnh Thế liên hoa kia, lại bỗng nhiên đại thụ cảm xúc, sau đó đại hiển thần uy.

Đóa thất sắc liên hoa này, hắn cảm giác được mình hình như là đã gặp ở nơi nào rồi, đúng là bị đóa hoa sen này ảnh hưởng, làm cho trong nội tâm của hắn có một loại cảm xúc điên cuồng, không hề cam lòng, có oán hận, đủ loại đủ loại... nói không rõ, nhìn không rõ.

Cái kia tựa hồ cũng là về Viễn Cổ Thiên Thần đấy.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1204)