← Ch.0176 | Ch.0178 → |
Thoáng một phát liền bẻ gẫy cánh tay của Triêu Thánh giả Đại Khôn quốc kia, ngay sau đó, nắm đấm của Tần Phàm thế như chẻ tre, trực tiếp oanh kích lên ngực đối phương!
- Ah...
Triêu Thánh giả Đại Khôn quốc phát ra một tiếng kêu đau đớn, thân hình bị đánh bay, lần nữa rơi xuống mặt đất liền vùng vẫy vài cái, cuối cùng mở trừng hai mắt, "BA~" phục trên mặt đất, rốt cuộc không thể động đậy.
Lúc này đọ sức, Tần Phàm là kẻ chiến thắng cuối cùng!
- Lão Nhị!
Chỉ còn lại tên Triêu Thánh giả áo xám kia, hắn lần nữa bi thiết, lúc này hắn đã cách Tần Phàm chưa đủ năm mét, nhưng vẫn là chậm một bước, trên mặt của hắn tràn đầy hối hận, đồng thời trong nội tâm thập phần khiếp sợ, hai đệ đệ này này của hắn đều là tu tập nguyên khí Kim hệ, một thân khí lực rèn luyện đến mình đồng da sắt, hơn nữa võ khí Kim hệ vô kiên bất tồi, nhưng cùng Tần Phàm giao phong, vậy mà đều thua! Còn rơi xuống kết cục phải chết.
- Nạp mạng đi!
Triêu Thánh giả áo xám kia biết rõ Tần Phàm đã là nỏ mạnh hết đà, hai bước nhảy đến trước mặt Tần Phàm, một quyền phẫn nộ đánh ra, võ khí mãnh liệt, gầm thét kích trên lồng ngực Tần Phàm.
Bành!
Thân thể Tần Phàm bị đánh bay, nặng nề rơi xuống dưới mặt đất. Hắn vừa mới giết hai người, đã khí nhược kiệt lực, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào né tránh được một kích này.
Bất quá may mắn khí lực của hắn cường hãn hơn Võ sư bình thường rất nhiều, cho nên không có như vậy chết đi, nhưng cũng bị thương không nhẹ, dù sao đây là Tiên Thiên Võ sư công kích a.
Đánh bay Tần Phàm, Triêu Thánh giả áo xám kia nộ khí chưa giảm, giống như phong trì điện giật, lần nữa lấn lên trước, cao cao nhảy lên, nắm đấm toàn lực nện xuống Tần Phàm.
Nhìn Triêu Thánh giả áo xám kia lần nữa công tới, sắc mặt của Tần Phàm cũng không khỏi đại biến, Tiên Thiên Võ sư công kích không phải chuyện đùa, lúc này hắn không có võ giáp hộ thể, mà trên người lại bị trọng thương, lúc này nếu như lại để cho đối thủ đánh trúng, như vậy hắn cũng sợ là tánh mạng khó bảo toàn!
Vút!
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên một cây trường tiên trống rỗng xuất hiện, đúng lúc cuốn lấy thân thể của Triêu Thánh giả áo xám kia! Chăm chú trói chặt!
Là Thái Ngọc xuất thủ!
Ngay trong nháy mắt này, hai tay của Tần Phàm dùng sức khẽ chống trên mặt đất, cả người nhịn đau từ trên mặt đất bắn lên, sau đó nắm chưởng thành quyền, thân thể có chút co rụt lại, sau đó lập tức nổ bắn mà ra.
Oanh!
Thừa dịp Triêu Thánh giả Đại Khôn quốc này bị trường tiên của Thái Ngọc cuốn lấy không thể động đậy, nắm đấm của Tần Phàm trực tiếp oanh ở trên người hắn, võ khí bộc phát, rất nhanh liền đoạn tuyệt sinh cơ của hắn.
- Hô.
Tần Phàm có chút thở dài một hơi, thời điểm mấu chốt này nếu như không phải Thái Ngọc đột nhiên ra tay, hắn thật sự có khả năng toi mạng rồi.
Bất quá thời khắc sinh tử, tựa hồ hết thảy đều trở nên nhạy cảm rất nhiều, ngay vừa rồi hắn cũng nhiều một tia cảm ngộ, hắn cảm giác mình ẩn ẩn lại đến Tiên Thiên cảnh giới gần một ít.
- Lần này nhờ có nàng rồi.
Tần Phàm chuyển hướng nhìn Thái Ngọc nói ra, nhưng mà thấy sắc mặt nàng tái nhợt, ngơ ngác đứng tại nguyên chỗ, tựa hồ đối với giết người rất là e ngại.
- Nha đầu kia lúc giết Thanh Hỏa Lang là không nương tay chút nào, nhưng sao thấy người chết lại sợ hãi như vậy?
Tần Phàm hơi có chút khó hiểu, bất quá lúc này không phải thời điểm hỏi những vấn đề này.
- Đừng đứng ở đó, chúng ta nhanh thu thập thoáng một phát, sau đó ly khai, chẳng lẽ nàng còn muốn dẫn Triêu Thánh giả khác đến sao?
Tần Phàm lắc đầu, nhìn Thái Ngọc thấp giọng nói. Hắn tin tưởng sau lần này, đại tiểu thư kia sẽ trở nên thành thục hơn rất nhiều.
Lúc này Thái Ngọc mới như từ trong mộng mới tỉnh, sau đó hai người vội vội vàng vàng bắt đầu thu thập chiến trường, hơn hai trăm đầu sói, cũng bỏ ra hồi lâu mới thu thập hết tinh hạch.
- Ba người này làm sao bây giờ?
Cuối cùng Thái Ngọc nhìn ba thi thể của Triêu Thánh giả Đại Khôn quốc trên mặt đất kia, có chút sợ hãi hỏi thăm.
- Không cần để ý, chúng ta đi thôi.
Trữ vật giới chỉ của những người kia đã bị hắn lấy đi, Tần Phàm liếc qua, nhàn nhạt nói, sau đó liền chuẩn bị ly khai.
- Đây không phải là phải phơi thây hoang dã sao?
Khuôn mặt Thái Ngọc trắng bệch hỏi thăm.
- Cái này có vấn đề gì sao?
Tần Phàm nhíu mày, cảm thấy nàng có chút chuyện bé xé ra to rồi. Những người này đã tới tham gia Triêu Thánh, nên có chuẩn bị tâm lý như vậy, cho dù hắn cũng là như thế.
- Năm năm trước đại ca ta bị người giết chết, sau đó phơi thây hoang dã, chờ thời điểm chúng ta tìm được, hắn chỉ còn lại có nửa cổ thi thể, tất cả nội tạng đều bị yêu thú ăn hết...
Lúc này đột nhiên vành mắt Thái Ngọc đỏ lên, thanh âm run rẩy nói.
Tần Phàm trầm mặc, hắn cuối cùng biết rõ tại sao Thái Ngọc sợ giết người cùng nhìn thấy thi thể như vậy, nhưng đối với yêu thú lại không nương tay, nguyên lai còn có một tầng nguyên nhân như vậy.
Nhìn hai mắt Thái Ngọc hơi nước mông lung, Tần Phàm thở dài một tiếng, kéo thi thể ba người này vào một cái hố to, sau đó chôn đi
Đã là thời điểm vào đêm, Tần Phàm cùng Thái Ngọc phân biệt nằm ở trên một cây đại thụ.
Ban ngày trải qua biến đổi bất ngờ, hai người tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này cảm giác toàn thân mệt mỏi không chịu nổi, nhưng cuối cùng là bình an vô sự, có thể hưu nhàn ở chỗ này nghỉ ngơi như thế, là đáng được ăn mừng.
Lúc này, thương thế trên người Tần Phàm cũng điều trị được thất thất bát bát, hắn từ Thái Ngọc lấy được thuốc chữa thương, tên là An Dưỡng Đan, đối với nội ngoại thương đều có công hiệu rất tốt, là linh đan thập phần trân quý.
Tần Phàm thói quen quan sát một phen, nhưng lại phát hiện An Dưỡng Đan này luyện chế so với ban ngày Thái Ngọc cho hắn Hồi Khí Đan còn cao minh hơn một tí.
- Cũng không biết lúc nào ta mới có thể chân chánh luyện chế ra đan dược.
Tần Phàm hơi trầm ngâm, chứng kiến những linh đan này nhịn không được có chút ngứa tay.
- Lão đầu?
Tần Phàm thử truyền âm cho Cổ Mặc, nhưng mà không được đáp lại, hẳn là hắn đã bị thí luyện chi địa này áp chế tiến vào trạng thái hôn mê.
- Nhớ rõ lão đầu từng nói qua, nếu hắn khôi phục được thực lực nhất định, có thể khống chế mình không đi hấp thu đan khí, hôm nay hắn đã khôi phục đến cảnh giới Tiên Thiên Võ sư, sẽ miễn cưỡng có thể đi à nha?
Trong nội tâm Tần Phàm thầm suy nghĩ, với tư cách một gã Luyện Đan Sư, trong nội tâm đối với cái này thập phần khó chịu.
Thanh phong thổi qua, Tần Phàm suy nghĩ lung tung.
Tại đây đã là vòng trong, hắn cũng không dám dùng lửa hấp dẫn yêu thú tới rồi. Bởi vì yêu thú nơi này là yêu thú cấp năm, cho dù chỉ là yêu thú cấp năm sơ giai, đối phó một con đã đủ gian nan rồi.
Nếu xui xẻo đưa tới yêu thú cấp năm thượng giai, cái kia tương đương với yêu thú cấp sáu bên ngoài, thực lực cực mạnh, coi như là Linh Vũ sư cũng kiêng kị không thôi, chớ nói chi Tần Phàm ngay cả Tiên Thiên Võ sư cũng còn không phải, nếu thật gặp được, sợ là chạy trốn cũng không có cơ hội.
← Ch. 0176 | Ch. 0178 → |