Vay nóng Tima

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0368

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0368: Mọi việc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Shopee


Hắn dùng bí pháp kích phát tiềm lực của mình, công kích đã vô hạn đến gần Võ Tôn rồi, nhưng trình độ thân thể kỳ thật cũng rất khá. Vừa rồi hắn cũng nghĩ đến muốn bảo hộ chỗ yếu hại của mình, nhưng hắn thật sự không cách nào tưởng tượng, Tần Phàm vậy mà ở dưới tình hình này còn có thể công kích vào chỗ hiểm trên người.

Vừa rồi trong sương mù, những người khác không thấy rõ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại thập phần tinh tường, hoàn thành nơi này rất khó xoay người, tố chất thân thể dù độ khó giảm xuống gấp đôi thậm chí gấp hai, hắn cũng không cách nào hoàn thành

- Trách không được thanh Viễn Cổ vũ khí kia lại rơi vào tay hắn, trách không được Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên đều không phải là đối thủ của hắn...

Vào thời khắc cuối cùng sinh mệnh, ý thức cuối cùng của Giang Hồng, khi nhìn qua Tần Phàm thì ánh mắt phức tạp cũng chậm rãi tiêu tán.

- Hi vọng bên trong có võ kỹ tâm pháp Giang Hải vạn trượng phá a.

Tần Phàm xóa đi vết máu trên khóe miệng, lại sờ lên trữ vật giới chỉ trong ngực, tâm âm thầm kỳ vọng nói. Đây chính là cơ hội hắn đột phá gông cùng tam trọng Man Ngưu Xông, hắn cũng không thể coi thường nên vừa rồi mới không nhịn được dùng ra "Thần thâu".

Nếu thật sự có thể cải tiến tam trọng Man Ngưu Xông đến giống như Giang Hải vạn trượng phá, mà mỗi một trọng công kích lại không giảm yếu, như vậy lực công kích của hắn sẽ đạt tới một tình trạng cực kỳ khủng bố, thập chỉ còn mạnh hơn Bá Vương đao dung nhập Nhân Đao cũng không chừng.

- Minh chủ chết rồi

- Giang Hồng dĩ nhiên lại chết như vậy.

- Giang Hồng dùng bí pháp ép ra tiềm lực, thực lực đã vô hạn tiếp cận Võ Tôn, không thể tưởng được vẫn không phải là đối thủ của Tần Phàm.

- Thực lực Tần Phàm... rất là khó đoán.

Nhìn một kích qua đi, Minh chủ Đại Đoái Minh Giang Hồng đã ngã trên mặt đất, lời cũng nói không hết liền đoạn khí, mà Tần Phàm tuy rằng thổ một bún máu, nhưng vẫn vững vàng đứng đấy, thậm chí thần sắc như thường

Đối với kết quả này, vô luận là Càn Minh hay là Đại Đoái Minh đều vô cùng kinh ngạc.

- Làm sao có thể, vừa rồi Tần Phàm rõ ràng không phải là đối thủ của Minh chủ sao bỗng nhiên Minh chủ lại chết còn Tần Phàm vậy mà không có việc gì?

Mọi người Đại Đoái Minh một bên khiếp sợ, đồng thời cũng cảm thấy có chút lẫn lộn. Nhưng giờ Giang Hồng đã té trên mặt đất, có người đi qua kiểm tra một chút, đích thật đã tắt thở không thể nghi ngờ.

- Tần Phàm này đến cùng dùng bí pháp gì, vậy mà như vậy liền giết chết Minh chủ.

Tiếp theo đại bộ phận người Đại Đoái Minh lúc này đều lộ ra thần sắc sợ hãi, Tần Phàm có thực lực như thế vậy thì đám bọn họ căn bản không thể nào đánh một trận được.

- Chẳng lẽ lần đầu giao thủ là Tần Phàm che giấu thực lực? Thực lực thực tế của hắn đã có thể tương đương với Võ Tôn rồi sao?

Bởi vì không thấy rõ tình hình vừa rồi hai người giao thủ, nên có vài thành viên Đại Đoái Minh âm thầm đoán chừng, bởi vì vừa rồi Giang Hồng đã có thực lực vô hạn tiếp cận Võ Tôn, có thể đánh bại hắn, dĩ nhiên phải có thực lực Võ Tôn.

Tóm lại, vào lúc này, đại bộ phận người Đại Đoái Minh đều không còn chiến ý.

Ngay cả Minh chủ và Phó minh chủ đều bị đối phương một kích giết chết, mấy người bọn hắn còn lấy gì đánh với Tần Phàm?

- Các ngươi muốn cùng tiến lên sao?

Lúc này Tần Phàm nhìn thi thể Giang Hồng trên mặt đất, sau đó chuyển qua mọi người Đại Đoái Minh lạnh nhạt nói.

Người Đại Đoái Minh lúc này nghe được câu hỏi của Tần Phàm trong lòng đều mát lạnh, nhịn không được lui về sau hai bước, ánh mắt nhìn về phía Tần Phàm tràn đầy kiêng kị.

- Tần Phàm, linh huyệt này Đại Đoái Minh chúng ta không tranh đoạt nữa, chúng ta sẽ trả lại cho Càn Minh... Những người chúng ta có thể đi vào Chân Vũ thánh địa tu luyện đều không dễ dàng, hôm nay Minh chủ và Phó minh chủ của chúng ta đã bị chết, Đại Đoái Minh chỉ còn danh nghĩa, hi vọng ngươi đại nhân đại lượng buông tha chúng ta một con ngựa.

Một lát sau, Đại Đoái Minh rốt cục có một người cố lấy dũng khí đi ra nói.

Tần Phàm lúc này nhìn thoáng qua bọn người Đặng Quảng, nhưng mọi người Càn Minh lại không lên tiếng, rõ ràng là đã giao quyền nói chuyện cho hắn. Tần Phàm mặc dù không đáp ứng làm minh chủ Càn Minh nhưng trên thực chất, bọn hắn đã xem Tần Phàm như đầu lĩnh rồi.

- Ha ha, lúc trước thực lực các ngươi cường thịnh thì cướp đoạt linh huyệt, giờ thực lực không đủ liền muốn rời đi, ở đâu có chuyện dễ dàng như vậy được. Tần Phàm thấy mọi người Càn Minh khoonga i tỏ thái độ, chỉ đành xoay người nhàn nhạt nói với người Đại Đoái Minh.

- Cái kia... Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha chúng ta?

Mọi người của Đại Đoái Minh không khỏi sắc mặt đại biến, người đại biểu kia chỉ đành cẩn thận hỏi thăm.

- Vô luận làm chuyện gì cũng phải trả giá thật nhiều.

Tần Phàm tiếp tục nhàn nhạt nói.

- Trả giá?

Người của Đại Đoái Minh và Càn Minh không khỏi khẽ giật mình.

- Lưu lại toàn bộ điểm cống hiến trên người các ngươi, coi như tiền thuê trong khoảng thời gian này các ngươi thuê linh huyệt này đi.

Ánh mắt Tần Phàm như có như không nhìn lướt qua mọi người Đại Đoái Minh, giống như tùy ý nói.

- Tiền thuê? Toàn bộ điểm cống hiến?

Đám người Đại Đoái Minh lúc này đều lộ ra thần sắc vô cùng đau lòng, điểm cống hiến có thể nói chính là vốn liếng trọng yếu khiến người nhanh chóng tăng lên tu vị trong Chân Vũ thánh địa, hôm nay lưu lại toàn bộ điểm cống hiến, mấy người bọn hắn cũng tương đương với phải phấn đầu thêm vài năm nữa.

- Như thế nào, không muốn sao?

Tần Phàm sắc mặt lạnh lẽo.

- Tốt, chỉ cần ngươi chịu buông tha chúng ta, chúng ta nguyện ý lưu lại toàn bộ điểm cống hiển, chỉ cầu chuyện hôm nay hai bên đều quên đi.

Một lát sau, đám người Đại Đoái Minh rốt cục cắn răng một cái mở miệng nói.

Bọn hắn không dám đắc tội Tần Phàm, đồng thời bọn hắn cũng đắc tội không nổi.

Người của Đại Đoái Minh hiện giờ đã kiêng kị Tần Phàm đến tình trạng e ngại, bọn hắn biết rõ thiếu niên áo xanh này nhất định tiền đồ vô lượng, nếu như bị người này thương nhớ đến thì nhất định sẽ là một hồi ác mộng.

- Được rồi, đặt thẻ của các người lên mặt đất cả đi, sau đó rời khỏi Thanh Dương Sơn, vĩnh viễn không được quay lại.

Tần Phàm cũng không phải loại người khát máu, Giang Hồng đã chết, tháy đám người Đại Đoái Minh đã chịu thua nên hắn cũng không muốn giết chóc thêm nữa. Hơn nữa hắn rất nhanh phải đi vào Thiên Cơ đỉnh rồi, thời gian ở lại thánh địa cũng không nhiều, không có khả năng một mực che chở Càn Minh được, hắn làm như vậy không những chấn nhiếp được người của Đại Đoái Minh mà còn có thể khiến những người khác trong thánh địa biết rõ, Càn Minh có Tần Phàm hắn che chở, người nào muốn hắn động thủ cũng phải suy nghĩ thật kỹ hậu quả.

Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi hắn cố ý tay không đánh với Giang Hồng một trận, chính là để mấy người này biết rõ, mình cũng không phải dựa vào lực lượng vũ khí mà bản thân cũng có được thực lực chấn nhiếp một phương.

*****

Nguyên một đám thẻ ghi chép điểm cống hiến bị ném xuống đất, sau đó đám người Đại Đoái Minh sợ Tần Phàm đột nhiên thay đổi chủ ý nên mang theo hai cổ thi thể chạy đi rất nhanh. Bọn hắn ở nơi khác còn có một chút linh huyệt, mặc dù không có điểm cống hiến, nhưng giữ lại tánh mạng vẫn có hi vọng.

- Tốt rồi, chuyện cứ như vậy giải quyết thôi.

Tần Phàm lúc này xoay người lại khẽ cười nói với mọi người Càn Minh, dáng tươi cười ngược lại vô cùng ôn hòa, cùng với lúc giết người ban nãy như hai người khác nhau vậy.

- Tần Phàm, cám ơn ngươi, ngươi thật sự không thể làm Minh chủ của chúng ta sao?

Lúc này Đặng Quảng cũng khó được thành khẩn nhìn Tần Phàm nói.

- Thực xin lỗi, thật sự không thể.

Tần Phàm lắc đầu nói

- Bất quá trải qua chuyện này, ta nghĩ cũng không có bao nhiêu người dám tìm các ngươi gây phiền toái nữa, các ngươi cũng an tâm tu luyện đi.

Tiếp theo hắn nhìn thoáng qua đống thẻ dưới đất, sau đó tiếp tục nhàn nhạt nói:

- Chút thẻ bài trên mặt đất, Thái Hiên chiếm một nửa, còn lại những người khác phân ra đi.

- Tần Phàm, ta không thể...

Nghe được lời Tần Phàm nói... Thái Hiên không khỏi khẽ giật mình.

- Thái Hiên, ta chỉ có thể giúp Càn Minh như vậy thôi.

Tần Phàm chỉ vỗ bả vai Thái Hiên một cái nói. Hắn và Thái Hiên quan hệ tốt nhất, hơn nữa Lạc Thành Thái gia cũng trợ giúp Nam phong Tần gia hắn rất nhiều, hắn muốn thông qua phương thức này để trả ơn Thái Hiên một phen.

Hơn nữa hiện giờ Tần Phàm đã có được linh huyệt siêu cấp nồng độ linh khí gấp 2000 lần, những điểm cống hiến này đối với Tần Phàm hiện giờ mà nói, kỳ thật tác dụng đã không còn lớn nữa. Thêm vào hắn rất nhanh sẽ đi vào Thiên Cơ đỉnh, nghe nói trước khi tiến vào Thiên Cơ đỉnh cần đến Tứ Cực chi địa tiến hành tôi luyện một thời gian ngắn, lấy thân thủ của hắn, muốn kiếm lấy điểm cống hiến cũng không khó. xem tại

- Cảm ơn.

Những điểm cống hiến này đối với Thái Hiên mà nói vẫn rất hữu dụng, hắn do dự một hồi, rốt cục cũng không đùn đẩy nữa, chỉ chân thành nhìn Tần Phàm nói. Hắn hiện giờ mới biết được lúc trước mình kết giao Tần Phàm ;à quyết định sáng suốt cỡ nào.

- Như vậy, chư vị, ta liền đi trước.

Tần Phàm nhếch miệng mỉm cười, sau đó chuyển hướng những người khác của Càn Minh nói.

- Tần Phàm, chờ một chút.

Lúc này Đặng Quảng lại mở miệng nói.

- Đặng Quảng sư huynh còn chuyện gì sao?

Tần Phàm dừng lại nhìn Đặng Quảng hỏi thăm.

- Ta nghe nói đám người Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên đã tiến nhập Thiên Cơ đỉnh, tựa hồ muốn dốc sức liều mạng với người một hồi ở Thiên Tài Chiến. Sự huyền bí của Thiên Cơ đỉnh Tần Phàm ngươi có lẽ cũng biết một ít, tuy rằng bọn hắn chỉ đi vào ba tháng, nhưng thực lực tất nhiên sẽ đề cao không ít. Tuy rằng thực lực của Tần Phàm ngươi rất mạnh, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi không nên chủ quan.

Đặng Quảng nói tiếp.

- Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên tiến nhập Thiên Cơ đỉnh?

Tần Phàm hơi có chút ngoài ý muốn, hắn trong khoảng thời gian này một mực bận tu luyện, cũng không nghe được tin tức về phương diện này..

- Cảm ơn Đặng Quảng sư huynh nhắc nhở, ta sẽ chú ý.

Tần Phàm nhẹ gật đầu nói với Đặng Quảng, bất quá chỉ ba tháng, hai người Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên khẳng định không thể đột phá đến Võ Tôn chi cảnh nhanh như vậy được, hắn kỳ thật cũng không cần quá mức lo lắng.

- Tần Phàm, ta thập phần chờ mong biểu hiện của ngươi ở Thiên Tài Chiến hai tháng sau.

Đặng Quảng nhìn Tần Phàm nói.

Tần Phàm nhếch miệng mỉm cười, liền không hề dừng lại, trực tiếp đi xuống dưới núi. Hắn lúc này đây bế quan đi ra, kỳ thật chỉ là muốn thư giãn tâm tình một chút, không nghĩ lại gặp phải sự việc nho nhỏ này. Nếu hôm nay việc đã xong, hắn cũng cần phải trở về với quỹ đạo trước kia thôi.

Về phần bọn người Thái Hiên và Càn Minh, hắn cho là việc cần mình đều đã làm rồi, còn lại phải xem vận mệnh bọn hắn thôi.

- Đều là Linh Vũ sư bát cấp, làm sao lại kém lớn như vậy chứ... Tần Phàm hắn Linh Vũ sư bát cấp đã có được thực lực mạnh như vậy rồi, đợi hắn đạt tới Linh Vũ sư cửu cấp đỉnh phong đoán chừng dù là những người đã đi vào Thiên Cơ đỉnh cũng khó có thể là đối thủ của hắn a?

Nhìn thân ảnhTần Phàm rời đi, Đặng Quảng âm thầm sợ hãi thán phục.

Mà những người Càn Minh khác cũng đều cảm thán không thôi.

Đi đến dưới núi, Tần Phàm thấy chung quanh không người, liền dứt khoát mở ra Chu Tước chi dực sau lưng, trực tiếp bay về phía Kính Phong. Chu Tước chi dực dù sao cũng đã bạo lộ, hiện giờ hắn cũng không cần quá mức che dấu nữa.

Hiện giờ hắn ngược lại có chút nóng vội kiểm tra trữ vật giới chỉ Giang Hồng một chút xem có võ kỹ tâm pháp "Giang Hải vạn trượng phá" kia không, nếu thật sự có thể tìm được, vậy thì "Tam trọng Man Ngưu Xông" của hắn có thể lần nữa đột phá, thực lực của hắn cũng theo đó được đề cao trên diện rộng.

Sau khi bay lên không trung, Tần Phàm liền chìm tâm thần vào trữ vật giới chỉ của Giang Hồng, cẩn thận tìm kiếm. Giang Hồng đã bị chết, Huyết Cấm của trữ vật giới chỉ ngược lại đã chậm rãi mất đi, cho nên bây giờ là vật vô chủ, Tần Phàm sử dụng cũng không có chướng ngại gì cả.

- Cái này... Giang Hải vạn trượng phá

Trữ vật giới chỉ của Giang Hồng ngược lại khá lớn, Tần Phàm tìm tòi hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được một bản sách ố vàng, đúng là tâm pháp võ kỹ Giang Hải vạn trượng phá kia.

- Nếu ta thật sự có thể cải tiến man ngưu kình thành công... Như vậy uy lực của nó có lẽ ít nhất cũng tương đương với Thiên giai a!

Tần Phàm đọc qua một hồi, phối hợp với một ít cảm ngộ vừa rồi khi giao đấu với Giang Hồng, lúc này không khỏi mừng thầm trong lòng.

Cái này đối với hắn mà nói mới chính là thu hoạch lớn nhất, so sánh với nó mà nói, những điểm cống hiến vừa rồi chỉ là phù vân thôi.

Sau khi giải quyết xong chuyện Càn Minh trở về, Tần Phàm liền về lại linh huyệt của mình, tiếp tục sinh hoạt tu luyện trước kia.

Như thế ngày qua ngày.

Hai tháng chậm rãi đi qua.

Đỉnh Kính Phong, duy nhất một linh huyệt nồng độ linh khí 2000 lần, một tòa sen màu vàng bề ngoài thoạt nhìn lớn chừng hoa sen bình thường chiếu sáng lóng lánh khắp cả linh huyệt.

Linh khí bốn phía bởi vì thực sự quá nồng đậm, nên linh huyệt này như bị sương mù bao phủ, kim liên thần bí như nở rộ trong sương mù, không có rễ không gốc, lại có được Thiên địa Tạo Hóa.

Trải qua trường kỳ mài hợp, Tần Phàm rốt cục đã thành công thay đổi bề ngoài Tạo Hóa Kim Liên, nhưng ột xích như thế này đã là cực hạn của hắn rồi, vẫn không cách nào đạt tới trình độ hóa thành hạt bụi, che dấu tai mắt mọi người. Bất quá Tần Phàm cuối cùng cũng nắm giữ chút bí quyết, muốn làm được như thế cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Mặt khác đáng nhắc tới chính là vào nửa tháng cuối cùng, Tần Phàm cũng thành công điều chỉnh thời gian lưu động của nó chênh lệch 15 lần so với bên ngoài.

Cho nên tuy rằng Tần Phàm bên ngoài trải qua thời gian rất ngắn, nhưng nửa tháng cuối cùng hắn tương đương với có được thời gian hơn nửa năm trong kim liên, dưới sự phối hợp của Hỏa nguyên tinh, hắn đã thành công đạt đến Linh Vũ sư cửu cấp đỉnh phong.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1204)