← Ch.0388 | Ch.0390 → |
- Hừ, ngược lại miệng lưỡi rất bén nhọn, hi vọng ngươi có chút bổn sự, xem như ta khởi động trước khi ta đoạt được quán quân vậy.
Quách Ngọc trông thấy Tần Phàm dưới khí thế mình áp bách còn có thể trấn định như thế, lòng cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc, sau đó miệng lại tiếp tục chèn ép Tần Phàm nói.
- Thật ra ngươi đã đoạt trước lời của ta rồi, bất quá, ta thực hi vọng ngươi không nên khiến ta thất vọng.
Tần Phàm lần nữa cười nhạt một tiếng, không chút dấu hiệu tâm thần dao động.
- Không biết trời cao đất rộng.
Quách Ngọc thấy bộ dạng Tần Phàm nước chảy mây trôi như vậy, rốt cục trong nội tâm cũng cẩn thận thêm vài phần, trên miệng lần nữa chèn ép nói.
- Vậy thì mời học trưởng đến nói cho ta biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu đi. Vị sư huynh này, chúng ta lời ong tiếng ve cũng ít nói thôi, thỉnh chỉ giáo a.
Tần Phàm chỉ tiếp tục mỉm cười nói, hắn tự nhiên biết rõ Quách Ngọc muốn chèn ép khí tràng mình ở hạ phong, nhưng hắn vốn thiện đạo này, sao có thể đơn giản để đối phương thành công được.
- Hừ, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng sư huynh, ta chỉ nhường ngươi một chiêu thì đã sao?
Quách Ngọc thyas Tần Phàm vẫn không chút dao động, hắn liềm cảm giác được Tần Phàm khó đối phó. Hắn biết rõ lúc nàng càng không thể động thủ trước, nếu không về mặt khí thế chỉ sợ phải rơi xuống hạ phong, cho nên liền mở miệng nói
- Vậy thì thật cảm tạ sư huynh rồi.
Tần Phàm cũng không cự tuyệt tuyệt, bởi vì giao phong khí tràng vừa rồi, hắn vốn đã ở vào thượng phong, hiện giờ lòng tin cao hơn đối phương, xuất thủ trước cũng không có bất cứ vấn đề gì cả.
Vì vậy, vừa dứt lời, hắn liền dùng sức đạp mạnh dưới chân, cả người bắn về phía Quách Ngọc. Ở thời điểm này, hắn bỏ qua sử dụng Vương Trù đao, trực tiếp liền sử dụng Vạn Ngưu Trùng Chàng
Khi Man Ngưu khí kình cực kỳ kinh khủng kia đập vào mặt, Quách Ngọc kia rốt cục sắc mặt kịch biến.
Xùy
~~Man Ngưu khí kình cuồng bạo xé rách không khí, giống như Thái Sơn áp đỉnh, Man Ngưu hư ảnh gầm thét truyền đến khí tức cực kỳ áp bách.
Đó là một loại cảm giác thập phần nguy hiểm.
Quách Ngọc này đã đi vào Thiên Cơ Đỉnh gần năm năm, xúc cảm của hắn cũng thập phần nhạy cảm, đối mặt với công kích của Tần Phàm, hắn cảm thật được sự khủng bố rất rõ ràng.
- Tần Phàm này vậy mà mạnh như vậy.
Đối mặt với Man Ngưu khí kình cuồng bạo kia, sau khi sắc mặt Quách Ngọc kịch biến liền cơ hồ theo bản năng cấp tốc lui về sau. Bởi vì Quyết Chiến Đài này rất lớn cho nên ngược lại đủ không gian cho Quách Ngọc né tránh.
Mà sau khi Quách Ngọc lùi lại hơn 10m, thân hình của hắn lại như bị gió thổi vậy, cả người bay lên, cơ hồ dán vào Man Ngưu khí kình kia. Tóc của hắn tuy rằng bị chà xát khiến mất trật tự không chịu nổi, nhưng cuối cùng vẫn tránh khỏi
Không thể không nói, ý thức chiến đấu của Quách Ngọc rất không tệ, khoảng cách hắn né tránh, đúng là lúc lực công kích Man Ngưu khí kình của Tần Phàm suy yếu. Hơn nữa hắn phản ứng kịp thời, tốc độ bản thân cũng không tệ, cho nên một kích này của Tần Phàm bị hắn hữu kinh vô hiểm tránh khỏi.
Tần Phàm biết rõ thực lực Quách Ngọc không tệ, cho nên lúc đầu hắn cũng chỉ công kích mang tính thăm dò, thấy bị đối phương tránh khỏi, hắn cũng không tiếp tục truy kích mà âm thầm đoán chừng thực lực chân thật của Quách Ngọc.
Ổn định thân thể, Quách Ngọc kiêng kị liếc nhìn Tần Phàm. Tuy hắn đã nghe qua một ít lời đồn đãi về Tần Phàm, nhưng hắn vốn kiêu ngạo, tưởng rằng đó đều là khuếch đại thoo, hơn nữa vì thực lực bản thân vốn cũng không tệ, trong Thiên Tài Chiến lần này cũng thuộc hàng đầu, cho nên hắn vốn không tin một nhân vật mới tiến vào Chân Vũ thánh địa nửa năm có thể đạt tới trình độ thế.
Cho đến hôm nay chính thức giao thủ, hắn mới biết đồn đãi cũng không giả.
Chỉ lần giao phong vừa rồi thôi, tuy rằng hắn cũng không bị Tần Phàm đánh trúng, nhưng hắn có thể cảm giác được, thực lực thiếu niên áo xanh trước mặt cũng không kém hơn mình, hơn nữa đối thủ tinh thần ý chí chi kiên định và kiến tạo khí tràng chắc chắn, quả thật cũng thuộc loại hiếm thấy trong giai đoạn Linh Vũ sư.
- Hừ, một chiêu nhường ngươi đã qua rồi, tiếp theo ta sẽ không khách khí nữa.
Bất quá hắn để Tần Phàm công kích trước chính là để kiến tạo khí thế ình, giờ tuy rằng đã chấp nhận thực lực Tần Phàm nhưng cũng không thể để khí thế mình yếu đi, cho nên hắn chỉ bất động thanh sắc hừ lạnh một tiếng nói.
Chợt không đời Tần Phàm phản kích, sau khi hắn cảm giác được khí tràng của mình thoáng tăng lên thì mũi chân liền điểm xuống mặt đất, thân thể như không có sức nặng đột nhiên phóng về phía Tần Phàm. Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ lập tức liền tới trước mặt Tần Phàm, chỉ thấy ống tay áo của hắn nhẹ chấn, hai thanh dao găm màu đen chừng hai thốn liền như sao chổi thoáng hiện, mang theo tàn ảnh nhàn nhạt và gió xoáy lạnh lùng quanh quẩn trên mũi dao, nhanh như thiểm điện đâm về phía Tần Phàm.
Không thể không nói, tốc độ ra tay của Quách Ngọc nhanh đến kinh người, cho dù lúc Tần Phàm sử dụng Vương Trù Đao, tốc độ xuất đao cũng xa xa không bằng hắn. Bất quá, tuy rằng tốc độ công kích không bằng đối phương, nhưng thân pháp Lưu Tinh Bộ cấp hoàn mỹ của Tần Phàm vào lúc này liền thể hiện ra chỗ khủng bố của nó.
Ngay khi hàn mang thoáng hiện, thân thể Tần Phàm liền như cành liễu phớt qua mặt hồ. Nếu nói cành liễu là công kích của Quách Ngọc, vậy thì thân hình Tần Phàm như là gợn nước vậy, cảnh liễu đến đâu, rung động liền mở ra đến đó.
Chính thức nhanh như lưu tinhm hoàn mỹ không tỳ vết
Vô luận Quách Ngọc công kích ở góc độ nào, Tần Phàm đều có thể tránh khỏi, hoàn toàn không có góc chết, vừa rồi ở ngoài thành được ngàn vạn đàn yêu thú tôi luyện, đã khiến thân pháp này ngày càng mượt mà hơn. (.
- Người này vô luận là tốc độ hay lực công kích đều thập phần không tệ, hơn nữa ý thức chiến đấu rất mạnh, đoán chừng là cao thủ đã tiến vào Thiên Cơ Đỉnh thời gian không ngắn. Thực lực của hắn có lẽ chỉ dưới ba người Dịch Khuyết Sa Vũ Mạc Y thôi.
Tần Phàm cảm giác được sức gió không kém quanh quẩn quanh thân, một bên né tránh, một bên không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Công kích dao găm của Quách Ngọc mỗi một cái đều tựa hồ không bàn mà hợp ý tự nhiên, uy lực mỗi một kích đều không yếu hơn Viên Cảnh Thiên Nhiếp Bá, lợi hại hơn chính là theo số lần công kích gia tăng, tựa hồ có thể dành dụm kình lực, không chỉ có uy lực không giảm, ngược lại càng ngày càng mạnh
Tần Phàm cảm giác được kình phòng ngày càng mạnh, có mấy lần lướt qua lồng ngực hán, hắn thậm chí có thể cảm giác được trên đó truyền đến hàn ý lăng lệ ác liệt.
Nếu chỉ kích thoáng qua một phát thì Tần Phàm còn có lòng tin ngạnh kháng, nhưng cQuách Ngọc cầm trong tay hai thanh dao găm, hơn nữa tốc độ cực nhanh, sau khi đâm một dao, lấy ý thức và tốc độ công kích của Quách Ngọc, công kích tất nhiên sẽ không ngớt không dứt.
*****
Cho nên lúc này hắn cũng không dám ngạnh kháng, chỉ tiếp tục toàn lực thi triển thân pháp, chờ đợi thời cơ phản kích phù hợp.
Tần Phàm kinh ngạc, mà Quách Ngọc lại càng thêm kinh ngạc, ối phương chỉ là một nhân vật mới vừa tiến vào Chân Vũ thánh địa nửa năm ah, hơn nữa tuổi lại nhỏ hơn mình, nhưng tốc độ ý thức của đối phương biểu hiện ra một chút cũng không dưới hắn.
Lúc này hắn tham gia Thiên Tài Chiến, vốn mục tiêu chính là đạt được đệ nhất, đối thủ hắn dự định vốn chỉ có ba người Dịch Khuyết Sa Vũ Mạc Y thôi, dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, vừa bắt đầu quyết chiến hắn liền gặp phải đối thủ khó chơi như vậy.
Trên thực tế, hắn vẫn luôn lấy thân pháp và tốc độ công kích làm ngạo, đây cũng là tin tưởng để hắn đạt được quán quân lần này.
Nhưng hắn trông thấy thân pháp của Tần Phàm còn tốt hơn hắn, tốc độ còn nhanh hơn hắn.
- Sao lại có nhân vật biến thái như vậy.
Tâm Quách Ngọc trầm xuống, sau nhiều lần công kích nhanh gấp trăm lần, mấy lần sau hắn cũng đã có chút vô lực, nhưng chiến tích tốt nhất của hắn chỉ là cắt được trên người Tần Phàm một miếng vải lớn chừng bàn tay, thậm chí ngay cả thân hình đối phương còn chưa đâm vào được lần nào.
Sá.
Rốt cục, hắn cảm giác được thân hình không khỏi trì trệ, tiếp theo hắn vội vàng cấp tốc rút lui gần mười bước
- Giờ đến phiên ta!
Tần Phàm trông thấy Quách Ngọc rút lui, biết rõ thời cơ đã đến, khóe miệng có chút nhếch lên. Bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, một cổ năng lượng thanh thúy nổ vang truyền đến, lực bắn ngược dưới chân liền khiến cả người hắn bắn về trước.
Mượn nhờ cỗ lực bắn ra này, thân hình Tần Phàm như quỷ mị, chỉ nửa lần hô hấp đã đuổi sát theo Quách Ngọc.
- Rống --
Phảng phất giống như đột nhiên có một đầu Man Ngưu cuồng nộ gầm lên, hư ảnh Man Ngưu cực lớn hình thành phía sau hắn, bí mật mang theo lực phá hoại lượng vô cùng cường đại, đột nhiên bổ nhào về phía trước.
- Hừ, chính diện một kích với ngươi thì đã sao?
Quách Ngọc dù sao thực lực không kém, ý thức rất mạnh, vừa rồi khi rút lui hắn liền suy tính Tần Phàm có thể sẽ nhanh chóng đuổi đến, cho nên lúc này hắn cũng đã chuẩn bị hoàn tất.
Bỗng thấy hai tay của hắn hợp lại, hai thanh dao găm màu đen trên tay lúc này bỗng nhiên hợp thành một thể, mà lập ở trước người hắn, một đạo đao phong khí kình cường đại mà vô cùng sắc bén lập tức ngưng tụ
Tựa hồ trong sát na liền xuất hiện một thanh thần binh lợi khí khổng lồ, trực tiếp chém hắn tới hư ảnh Man Ngưu đang xông tới.
Oanh!
Hư ảnh Man Ngưu lập tức bị đâm rách, tiêu tan
Thấy vậy, khóe miệng Quách Ngọc không khỏi có chút giương lên, nhưng lập tức, cách nghĩ "Không ngoài như vậy" trong lòng còn chưa tán đi, khóe miệng của hắn vẫn chưa con lên liền lập tức biến thành vẻ khiếp sợ
Bởi vì hắn trông thấy đầu hư ảnh Man Ngưu vừa mới bị đâm rách, ngay sau đó lại hơn mười trọng hư ảnh Man Ngưu càng cường đại hơn phô thiên cái địa mà đến, một trọng đón lấy một trọng, tất cả hư ảnh Man Ngưu cường hãn không ngớt không dứt đánh tới
Trong lúc bất ngờ không đề phòng, đao phong khí kình trước mặt Quách Ngọc, chỉ đâm ra gần mười cái, hắn rốt cục không chịu nổi nữa, cả người lần nữa cấp tốc lui về sau.
Lúc này, Quách Ngọc trực tiếp bị dồn đến biên giới Quyết Chiến Đài.
Nhưng Tần Phàm lúc này đã thực sự động, trăm trọng Man Ngưu khí kình không ngớt không dứt, một trọng đón lấy một trọng, Quách Ngọc căn bản không thở nổi
Két
Rốt cục, Quách Ngọc cắn răng một cái, tự mình nhảy ra khỏi Quyết Chiến Đài.
Cái này cũng ý nghĩa hắn bỏ quyền nhận thua.
- Tần Phàm còn chưa tiến vào qua Thiên Cơ Đỉnh, lực công kích của hắn sao lại cường hãn đến trình độ này chứ!
Đứng dưới Quyết Chiến Đài, Quách Ngọc không thể tưởng tượng nổi nhìn thiếu niên áo xanh yên ổn đứng trên Quyết Chiến Đài, tâm khiếp sợ đến cực điểm.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói thêm câu nào, một đạo ánh sáng màu lam hiện lên, hắn liền bị trực tiếp truyền tống ra ngoài chiến trường.
- Ha ha, Quách Ngọc không ngờ Tần Phàm lại có lực công kích mạnh như vậy, bởi vì chuẩn bị không kịp, còn chưa kịp phát huy toàn bộ thực lực đã phải thua, lần này quả thật có chút thua oan uổng rồi.
Trên quảng trường Thần Điện, có người nghị luận nói.
- Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai sẽ nghĩ tới Tần Phàm lại mạnh đến mức này chứ?
Có người phụ họa nói.
- Tốc độ, phòng ngự và lực công kích cả Tần Phàm đều thuộc loại nổi bật trong Linh Vũ sư, Quách Ngọc tuy rằng cũng không tệ, nhưng ta nghĩ tiếp tục đánh xuống phần thắng cũng không lớn, ngược laijcungx không tính oan uổng lắm, dù sao hắn và ba người Dịch Khuyết Sa Vũ Mạc Y vẫn có chênh lệch nhất định.
Có người phản bác nói ra.
Mà quyết chiến tràng, Tần Phàm đã thắng được trận quyết chiến đầu tiên, mà hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi thì liền cảm giác được một mặt tường đá bên phải bắt đầu chậm rãi chìm xuống, sau đó hắn liền cảm giác được Quyết Chiến Đài dưới chân cũng bắt đầu chấn động.
Bởi vì quyết chiến càng về sau sẽ càng kịch liệt, cho nên cần sân bãi càng lớn hơn.
- Xem ra đối thủ của ta cũng đã xong trận quyết chiến đầu, cho nên hiện giờ Quyết Chiến Đài của chúng ta hợp cùng một chỗ, tiến hành trận quyết chiến thứ hai. xem tại
Tần Phàm nghĩ thầm nói, sau đó hắn liền ngẩng đầu, muốn nhìn một chút xem đối thủ của mình là ai.
- Ách, là hắn... Không thể tưởng được hắn vẫn vào được.
Xem xét qua, Tần Phàm hơi có chút ngoài ý muốn, lập tức khóe miệng liền nổi lên một tia vui vẻ hàm xúc.
Đối thủ trận hai của hắn không phải ai khác, đúng là Hắc Đại Cá hắn đã gặp phải bên ngoài quyết chiến tràng kia.
- Ha ha, đây không phải là Dư Quái sao?
- Ha ha, đúng vậy, chính là hắn. Vừa rồi trước khi tiến vào tràng quyết chiến thì Dư Quái này muốn cướp bóc Tần Phàm nhưng không thành. Không nghĩ đến hắn vẫn có thể tiến vào quyết chiến a, bất quá lại gặp phải Tần Phàm lần nữa, cười chết ta rồi.
- Cũng không tệ lắm nha, có thể thắng một trận quyết chiến.
- Hắc hắc, ngươi xem vẻ đắc ý của hắn kia, tựa hồ vì thắng trận quyết chiến mà rất cao hứng a, bất quá hiện tại hắn còn chưa phát hiện đối thủ thứ hai chính là Tần Phàm. Chút nữa sau khi nhìn thấy rõ ràng thì ta đoán chừng hắn muốn khóc cũng không kịp rồi.
- Vậy thì nhất định sẽ thập phần thú vị a.
- Hắc hắc, xem ra hai người bọn hắn thật đúng là có duyên phận a, vậy mà lại gặp nhau lần nữa. Bất quá không biết lúc này hắn còn may mắn như vậy nữa không, Tần Phàm nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.
Nhìn thấy Tần Phàm và Dư Quái lại gặp nhau ở trận quyết đấu thứ hai, mọi người trên quảng trường Thần Điện không khỏi bật cười, tất cả mọi người đều hứng thú khi nhìn về chỗ chiến đài Tần Phàm đang đứng.
Trong tràng quyết chiến, Dư Quái lúc này tựa hồ thập phần thỏa mãn vì biểu hiện hoàn mỹ trong trận quyết chiến đầu tiên, khóe miệng còn nhếch lên một vòng vui vẻ. Thoạt nhìn thì tâm tình phiền muộn vì bị Tần Phàm phản đoạt hết Yêu Tinh Hạch lúc trước đã bị quét sạch.
← Ch. 0388 | Ch. 0390 → |