Vay nóng Homecredit

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0391

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0391: Nghênh chiến Sa Vũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Shopee


Kỳ thật, sau khi thắng Quách Ngọc thì Tần Phàm đã tiến vào top 8 Thiên Tài Chiến. Mà Dư Quái bỏ quyền nhận thua thì xem như Tần Phàm đã giành thắng lợi trận thứ hai, nói cách khác thì hiện giờ hắn đã vững vàng tiến vào bán kết.

Sau trận này chính là vòng bán kết Thiên Tài Chiến.

Chỉ cần chiến thắng thêm một trận là hắn có thể trực tiếp tiến vào trận chung kết rồi.

Cùng so tài với nươời khác tại trận quyết chiến đỉnh Tử Cấm.

Chiến đấu chấm dứt nhanh chóng khiến Tần Phàm ngốc ngốc ngồi ở tràng quyết chiến một thời gian dài. Trong khoảng thời gian này, hắn tranh thủ khôi phục khí Nguyên võ và thể lực tiêu hao khi đối đầu với Quách Ngọc. Càng tiến vào vòng trong thì hắn thậm chí có một loại cảm giác nhàm chán.

- Đối thủ kế tiếp của ta sẽ là ai? Mạc Y? Sa Vũ hay là DỊch Khuyết?

Tần Phàm ngồi xếp bằng giữa đài quyết chiến, bình tĩnh nhắm hai mắt, hai lỗ tai triển khai thính lực lắng nghe thanh âm chiến đấu tứ phía.

Không biết là trùng hợp hay là Thần Điện an bài, hắn tựa hồ cảm giác được ba người Mạc Y Sa Vũ Dịch Khuyết vẫn còn trong tràng quyết chiến, hơn nữa đều không ở cùng một chỗ, nói cách khác thì ba người này chưa đụng độ nhau.

Mà ba người này nghe nói là có khả năng đạt giải quán quân cao nhất. Tuy lúc trước ở ngoài thành thì biểu hiện bên ngoài của bọn hắn không sai biệt nhau lắm nhưng Tần PHàm ẩn ẩn cảm thấy trong ba người bọn hắn thì Dịch Khuyết có thực lực cao nhất, và nghe nói hắn còn là á quân mùa Thiên Tài Chiến trước.

Hơn nữa, kỳ quái hơn chính là, lúc này Tần Phàm tựa hồ cảm thấy một cỗ khí tức đặc biệt quen thuộc, ít nhất thì Tần Phàm có thể biết rõ độ mẫn cảm linh hồn của người này cực cao, rất có thể là một gã Luyện Dược Sư.

Trận tiếp theo là trận bán kết nên hiện giờ hắn được an bài một ít thời gian để nghỉ ngơi.

- Đã đến.

Qua gần nửa giờ sau, rốt cục TẦn Phàm đã nghe được bốn phía đã chấn động lên, tường cao hạ xuống lần nữa, đài quyết chiến lại hiện ra, hắn biết rõ vòng bán kết cuối cùng đã bắt đầu.

- Đối thủ của ta là... Sa Vũ Đại Chấn Quốc.

Thị lực Tần PHàm rất mạnh, lúc tường cao vừa hạ xuống, đài quyết chiến vừa di động thì hắn đã thấy được đối thủ của mình.

Tương tự Nhiếp bá, hắn là một thanh niên ngăm đen, mặc đại hồng bào hỏa hồng sắc như đại biểu cho nhiệt hỏa, thần sắc lạnh lùng.

So với Sa Vũ thì thị lực của Tần Phàm mạnh hơn rất nhiều, cho nên lúc Tần Phàm nhìn thấy Sa Vũ thì đối phương chỉ thấy một đạo tàn ảnh mơ hồ của hắn.

- Đối thủ của ta là ai? Dịch Khuyết? Mạc Y? Hay là Quách Ngọc kia?

Khóe miệng Sa Vũ nhếch lên một tia kiêu ngạo hơi có chút tà khí, tràn đầy tin tưởng với bản thân.

Khi hai tòa quyết chiến đài chậm rãi tới gần nhau, hắn dần dần phát hiện người nọ cũng không phải quen thuộc mà còn khiến hắn thoáng có chút ngoài ý muốn. Hắn thật không ngờ đối thủ của hắn lại là Tần Phàm.

Thẳng đến khi Tần Phàm và hắn chỉ còn cách nhau 100m thì hắn phát hiện thân ảnh phía đối diện chính là thiếu niên áo xanh mới chỉ tiến nhập thánh địa hơn nửa năm nhưng danh tiếng cực thịnh.

Cái này khiến hắn hơi có chút ngoài ý muốn.

Tuy Tần Phàm là người tiến vào thành quyết chiến đầu tiên nhưng hắn cảm thấy Tần Phàm đã tiêu hao đại lượng thực lực để chứng tỏ bản thân. Hơn nữa không phải ai tới thành trước thì thực lực sẽ cao hơn.

Thực lực cường đại chính thức đều là cường giả chuẩn Võ Tôn chân chính tiến vào đỉnh Thiên Cơ. Vô luận là khí thế hay là khí lực thì những người chưa tiến vào đỉnh Thiên Cơ không thể so sánh, chưa nói đến những phương diện khác như võ kỹ và quy tắc cảm ngộ.

Bất quá, trên thực tế, lúc song phương cách nhau 300m Tần Phàm đã có thể nhìn thấy đối thủ của mình là Sa Vũ mà khi còn 100m Sa Vũ mới thấy được Tần Phàm. Khi so sánh cái này thì biết thực lực cả hai đã chênh lệch không nhỏ rồi. Đương nhiên, THiên Tài CHiến lần này không phải chỉ so thị lực.

Hơn nữa Sa Vũ cũng không biết vấn đề này nên hắn cũng không có chút lo nghĩ gì.

Lúc cách nhau 50m thì thực tế đã có vài tòa đài quyết chiến đã kết hợp với nhau. Chỉ là hai người đã tiến vào vòng quyết chiến đợi cho 8 tòa đài quyết chiến hợp lại với nhau tạo thành một khoảng không gian khoảng chừng 500m2, đầy đủ rộng lớn, có thể khiến người tham chiến tùy ý thi triển thực lực.

- Tần Phàm, không thể tưởng được đối thủ của ta trận này lại là ngươi. Không thể tưởng được ngươi có thể đi đến đây. Xem ra lúc trước ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.

- Đa tạ học trưởng tán dương, kỳ thật tại hạ chỉ là vận khí tốt một chút mà thôi.

Tần Phàm cũng chỉ khẽ cười nói. Trên thực tế, hai trận đấu trước đối với hắn mà nói thì quả thật so với tưởng tượng vẫn còn dễ hơn.

- A, vô luận là ngươi khiêm tốn hay là nhờ vào vận khí thì cũng chỉ tới đây thôi. Hiện giờ ta tuyên bố vận khí của ngươi đã chấm dứt, lần Thiên Tài CHiến này ngươi cũng chỉ có thể đi đến đây thôi.

Sa Vũ khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo nói.

- Thật sao? Như thế nào mà tại hạ cảm giác mình sẽ sớm tiến vào đỉnh Tử Cấm vậy?

Sắc mặt Tần Phàm không chút thay đổi, bình tĩnh đáp trả, không vì Sa Vũ đả kích mà dao động chút nào.

- Ngươi muốn tiến vào đỉnh Tử Cấm? Ý của ngươi là Sa Vũ ta sẽ bại bởi một tên ma mới như ngươi? Ha ha, thật sự là nực cười.

Sa Vũ cười cười khinh miệt.

- Sa Vũ học trưởng, mọi chuyện đều có thể xảy ra, đúng chứ? Ta khuyên học trưởng trước khi mọi chuyện bắt đầu thì không nên khoa trương quá đáng kẻo chút nữa không xuống đài được.

Tần Phàm tiếp tục mỉm cười, nói ra.

- Ha ha.

Sa Vũ ngửa mặt lên trời cười to một tiếng điên cuồng rồi lập tức cúi đầu xuống nhìn Tần Phàm, có chút nghiêm túc nói ra:

- Tần Phàm, ngươi quả thật không tệ, lúc này mà có thể ổn định tâm tĩnh của mình, trấn định như thế. Trên thực tế thì ngươi chỉ là một người tiến vào thánh địa Chân Vũ chỉ nửa năm. Có thể đi đến đây thì đã rất không tệ rồi. Bất quá, tiếc là ngươi không thể tiến xa hơn được nữa.

- A, ý của Sa Vũ học trưởng là sẽ không hạ thủ lưu tình với ta sao?

Ý tứ của Sa Vũ là Tần Phàm gặp khó khăn vẫn trấn định nhưng Tần Phàm cũng không muốn phản bác, chỉ cảm thấy có chút nghi hoặc với câu nói sau của Sa Vũ.

- Đúng thế, ngươi thông minh đấy.

Sa Vũ nhìn Tần Phàm, nói với vẻ trêu tức:

- Lúc trước ngươi đắc tội Nhiếp Bá, mà phụ thân của hắn và phụ thân ta có chút quan hệ, cho nên trước khi THiên Tài Chiến bắt đầu thì hắn đã nhờ vả ta nếu gặp phải ngươi thì sẽ không để ngươi còn sống mà rời khỏi chiến trường.

- Sa Vũ này tựa hồ biểu đạt quyết tâm muốn giết Tần Phàm a?

Trên gác cao Thần Điện, Kim Thượng trưởng lão càng ngày càng ôm nhiều hi vọng với Tần Phàm không khỏi chau mày. Hắn tinh tường thực lực của Sa Vũ, bản thân là người nổi bật trong các Linh Vũ Sư, cộng với năm năm tu luyện tại đỉnh Thiên Cơ thì thực lực khẳng định đã đến một tình trạng khủng bố.

*****

Tuy hắn có chút tin tưởng Tần Phàm nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy thực lực hai bên vẫn chênh lệch.

- Ồ? Nguyên lai là có người nhờ vả, khó trách...

Mà trên chiến trường, Tần Phàm nghe vậy lại không khỏi cười nhạt một tiếng. Hắn cười vì cảm xúc trong lòng lúc này, vì nghiêm khắc mà nói thì đối phương được "cố nhân" của hắn nhờ vả.

- Hơn nữa, ta còn biết rõ trên người ngươi còn một thanh Đao khí không tệ, ta cảm giác ta rất có duyên phận với nó. Lúc này nó đang kêu gọi ta rồi nên ta phải thu nó về.

Khi Sa Vũ mở miệng ra nói thì lúc này ánh mắt nhìn về phía Tần Phàm đã như nhìn một miếng thịt trên tấm thớt.

Trên thực tế, hắn tiến vào đỉnh Thiên Cơ năm năm, cái này quả thật khiến hắn có đầy đủ tự tin. Lần Thiên Tài Chiến này, đối thủ chân chính của hắn chỉ có Dịch Khuyết, ngay cả Mạc Y cũng so với hắn cũng chênh lệch.

- Ha ha, lời học trưởng quả thật có chút ý tứ, giống như là một câu chuyện đặc sắc, cảm động động LÒNg người vậy...

Lúc này, Tần Phàm nghe được Sa Vũ nổi lòng tham với Vương Trù đao thì cảm giác đối của hắn đối với Sa Vũ lúc này cũng chỉ có khinh thị và khinh thường, khóe miệng hắn thoáng nhếch lên một bên, duỗi duỗi bàn tay ra.

- Hoắc.

Vương Trù Đao liền hiện lên trên bàn tay hắn, ánh đao lập tức tung hoành, tựa hồ toàn trường quyết chiến đều bị đao khí của nó bao phủ, tản mát ra một cỗ khí tức đao vương.

Ngay trong khoảnh khắc Vương Trù Đao xuất hiện thì hai mắt của Sa Vũ liền sáng ngời. Trên đao đạo thì hắn cũng có tu vi nhất định, lúc này sau khi nhìn thấy Vương Trù Đao, tuy ngoại hình không có gì nổi bật nhưng lại có khí thế vô cùng cường đại khiến hắn bị hấp dẫn thật sâu.

ĐỐi với thanh Vương Trù Đao này thì hắn vô cùng ưa thích mê muội, hơn nữa còn rất tham lam muốn chiếm hữu.

- Ta nhất định phải lấy được nó, nó phải thuộc về ta. Ta mới là chủ nhân chân chính của nó, chỉ có thể mới có thể khiến nó phát dương quang đại.

Sa Vũ nhìn không chớp mắt vào thanh Vương trù đao đang phát ra khí tức đặc thù kia, tâm dâng lên khát vọng và tham lam không thể che dấu.

- Học trưởng, ngươi bảo ngươi nghe nó kêu gọi ngươi sao?

Lúc này thì đến phiên Tần Phàm mở miệng trêu tức. Từ sau khi hắn nắm giữ thuật Ngự Đao thì uy lực Vương Trù Đao này tựa hồ như tỉnh lại, lộ ra vẻ thuận buồm xuôi gió, hơn nữa chính thức tản mát ra khí tức của Đao Vương.

Nó xuất từ tay Đao Vương, thành danh trong tay Trù Đao Vương, là đao vương giả chân chính.

- Bất quá, ta có thể nói cho học trưởng một điều là cảm giác của ngươi sai rồi. Không phải thanh vũ khí này kêu gọi mà là cố nhân kêu gọi ngươi. Bởi vì nó đã từng nhuốm qua máu của cố nhân Nhiếp Bá của ngươi!

Tần Phàm bình tĩnh, sắc mặt lạnh lùng nhìn Sa Vũ, không nhanh khoogn chậm nói.

- Ngươi đã giết Nhiếp Bá? Không có khả năng, ta biết thực lực tên tiểu tử kia, sau khi tiến vào đỉnh Thiên Cơ thì hắn tiến bộ rất lớn, hắn không có khả năng thua ngươi dễ dàng như vậy. Ta biết rõ ngươi nói như vậy chỉ là muốn dao động tâm tình của ta mà thôi.

Sa Vũ trầm mặt lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Phàm.

- Ta cũng không bắt buộc sư huynh ngươi nhất định phải tin tưởng. Bất quá, trên thực tế, hai huynh đệ Nhiếp Bá và Nhiếp Hải là đều chết trong tay ta.

Tần Phàm không chút sợ hãi mà nói ra, nghênh tiếp ánh mắt như muốn giết người của Sa Vũ, hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.

- Nhiếp Hải cũng chết trên tay ngươi?

Sắc mặt Sa Vũ bỗng nhiên trở nên dữ tợn hơn.

- Tốt, Tần Phàm, ta thừa nhận ngươi đã chọc giận ta thành công, ảnh hưởng đến tâm cảnh của ta. Nhưng rất tiếc, tâm ta dao động không có nghĩa ta không kiên định chính mình. Ta nói cho ngươi biết, ta nhất quyết đoạt quán quân Thiên Tài Chiến lần này mà ngươi cũng nhất định phải chết.

Nhiếp Bá và Nhiếp Bá đều là bạn từ nhỏ với hắn, có thể nhìn ra cảm tình của bọn hắn không ít.

Nhưng đúng như lời Sa Vũ nói, tâm tĩnh của hắn tôi luyện thập phần không tệ. Hắn cũng không vì tức giận mà rối loạn khí tức của mình, ngược lại còn biến cơn tức giận kia thành một cỗ khí thế trước nay chưa từng có.

Vứt dứt lời, hắn hung hăng đạp mạnh chân lên mặt đất, để lại một cái hố sâu trên mặt đất. Thân hình Sa Vũ liền hóa thành tàn ảnh kích bắn ra, mang theo một cỗ khí tức kịch liệt phô thiên cái địa dũng mãnh lao về phía Tần Phàm.

Với tốc độ của Sa Vũ, cơ hồ trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách 50m.

- Không hổ là cường giả tiến nhập thánh địa Chân Vũ năm năm, đạt chuẩn Võ Tôn. Khí thế áp bách của Sa Vũ này quả thật rất mạnh, có lẽ đã gần bằng với Võ Tôn Tần Húc Càn Kinh Tần gia rồi.

Tần Phàm cảm giác cỗ khí thế như sóng to gió lớn trước mặt, trong tâm cũng không khỏi có chút nghiêm nghị.

Bất quá hắn cũng không phải Tần Phàm đối mặt với Võ Tôn ngày đó, ngay cả động đậy cũng không thể.

Hôm nay hắn đã là Linh Vũ Sư đỉnh phong.

Kích phát tiềm lực và ma chủng trong cơ thể cùng một lúc, trải qua vô số thời khắc sinh tử, thậm chí còn bị tinh thần cấp Võ Thánh trùng kích và đủ loại kỳ ngộ cùng hiểm nguy đã khiến ý chí tinh thần của hắn hôm nay đã vô cùng cứng cỏi.

Hơn nữa, hắn còn một tâm không sợ bất kỳ cường giả nào khiêu chiến.

COi như là gặp lại Võ Tôn Tần Húc Càn Kinh Tần gia lần nữa, Võ Tôn Tam Cấp chính thức thì hắn cũng có lòng tin có thể ở trước mặt khí thế Võ Tôn chính thức mà mặt không đổi sắc, kiên cường đứng vững.

Cho nên tuy rằng khí thế Sa Vũ này so với Quách Ngọc hay năm vị Minh chủ Nhiếp Bá liên hợp lại cũng mạnh hơn nhưng nếu muốn dùng khí thí áp bách chuẩn Võ Tôn mà muốn quật ngã hắn thì không thể nghi ngờ gì chính là si tâm vọng tưởng.

- Sa Vũ, đã đến gần cảnh giới Võ Tôn, ta cũng muốn so sánh ngươi với Võ Tôn chính thức như thế nào.

Nhìn thân ảnh Sa Vũ càng ngày càng tiến lại gần, hai mắt Tần Phàm ngưng tụ lại, khí thế trong người cũng bạo phát ra trong nháy mắt.

Hắn cũng có được sự tự tin của mình.

- Sa Vũ hắn vừa xuất hiện đã động thủ rồi.

- Đúng vậy, tựa hồ hắn cũng nhìn ra điểm lợi hại của Tần Phàm nên vừa ra tay thì gần như là toàn lực.

- Chậc chậc, cực kỳ khủng khiếp, không hổ là đã tiến nhập đỉnh Thiên Cơ năm năm, cảnh giới của Sa Vũ chỉ còn một bước ngắn nữa là đạt đến Võ Tôn, lực khí và khí thế quả thật lợi hại.

- Đó là vì Tần Phàm cũng không kém lúc trước, Sa Vũ hắn cũng không xuất ra toàn bộ thực lực. Mà bây giờ ngay khi nhìn thấy Tần Phàm đã bộc phát toàn bộ thực lực. Có thể nhìn ra hắn xem Tần Phàm là đối thủ chân chính, thậm chí xếp ngang bằng với Dịch Khuyết.

- Đúng vậy, ta xem trận này nhất định sẽ là ác chiến, Tần Phàm chưa chắc đã có thể dễ dàng bại bởi Sa Vũ.

Nhìn tràng quyết chiến, Sa Vũ vừa lên cơ hồ đã xuất ra hết toàn lực, mọi người trên quảng trường Thần Điện đều liên tục sợ hãi thán phục. Mà đối với Tần Phàm, một đường tiến tới, biểu hiện một mực xuất chúng, nhiều lần kiến tạo kỳ tích nên lúc này tự nhiên có một ít người ủng hộ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1204)