Vay nóng Tinvay

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0468

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0468: Dạ thị (chợ đêm)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Lazada


Vừa rồi khí thế áp bách của Phong Thiên Hùng chủ yếu nhằm vào Tần Phàm, nhưng dù sao Võ Tôn chi áp quá mạnh mẽ, những người khác cũng sẽ chịu một ít ảnh hưởng, nhưng mà biểu hiện của Phong Thiên Hữu để cho lão quá mức thất vọng.

- Phụ thân có ý là...

Sắc mặt Phong Thiên Hữu rốt cục biến đổi, tựa hồ hiểu rõ ra điều gì.

- Tên nhóc con đó không có đơn giản như ngươi thấy... Hắn rất có thể cũng là một gã Võ Tôn cường giả, hơn nữa thực lực không kém, nếu không không có khả năng dám không kiêng nể gì như thế.

Phong Thiên Hùng lại lần nữa thở dài một hơi nói:

- Vừa rồi vi phụ một mực bảo ngươi lui ra là muốn ngươi cách hắn xa một chút, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác đưa lên tới cửa. Điều này làm cho vi phụ đã có kiêng kị, ở đâu còn dám xuất thủ đối với hắn.

- Hơn nữa nơi này là địa phương của Phong gia chúng ta, nếu ta thực cùng hắn động thủ, tùy thời đều có thể ảnh hưởng tới người vô tội, còn có thể có thể hủy diệt toàn bộ nơi này.

Phong Thiên Hùng hoàn toàn không có cách nào, mới để Tần Phàm bình yên ly khai.

- Phụ thân, người nọ mới chỉ có hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, chẳng lẽ có được thực lực đồng dạng với phụ thân?? Điều này sao có thể...

Phong Thiên Hữu có chút không dám tin tưởng.

- Vũ Thiên đại lục rất lớn, ngọa hổ tàng long, thiên tài tầng tầng lớp lớp, ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua tiểu tử Tần Phàm trước đó vài ngày ở Đại Càn Quốc sao?

Phong Thiên Hùng nhìn phương xa nhàn nhạt nói, tựa hồ tâm tình của lão đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.

- Phụ thân là kỳ tích Võ Tôn chưa tới hai mươi tuổi sao? Bất quá cũng chỉ là đồn đãi, không có tận mắt nhìn thấy, cũng không biết tính chân thực của nó.

Phong Thiên Hữu nói.

- Thiên nhi, vi phụ một mực dạy bảo ngươi không nên ếch ngồi đáy giếng, một mực dạy bảo ngươi nên tỉnh táo, hôm nay biểu hiện của ngươi làm cho vi phụ rất thất vọng, đi xuống đi, hảo hảo mà suy nghĩ lại...

Phong Thiên Hùng liếc Phong Thiên Hữu lần nữa, lão chậm rãi nói:

- Thời gian còn cách cuộc chiến thành chủ còn có nửa tháng, vi phụ cũng phải hảo hảo chuẩn bị một chút.

Tối nay, Tần Phàm đến không thể nghi ngờ là cho Phong Thiên Hùng áp lực rất lớn, thậm chí đã tạo nên tính phức tạp rất lớn, có khả năng tạo thành ảnh hưởng đối với chuyện củng cố cảnh giới hiện hữu của lão.

Xe ngựa Giác Long Hãn Huyết chậm rãi rời khỏi phạm vi của Phong gia, trong đoạn thời gian này, trên thực tế Tần Phàm một mực đều trong xe ngựa cẩn thận đề phòng, Cổ Thanh Tuyết một bên càng khẩn trương bất an, hội trưởng Mặc Thị Thương Hội phong vân một cõi, lúc này lại nhu nhược giống như một tiểu nữ tử cần bảo hộ.

Rốt cục, trong tầm mắt đã không còn nhìn thấy đám người Phong Thiên Hùng cùng Phong Thiên Hữu nữa, xe ngựa cũng hoàn toàn rời khỏi khu vực kia, về Hắc Hỏa Thành phồn hoa.

- Tốt rồi, Thanh Tuyết tỷ tỷ, Phong Thiên Hùng sẽ không đuổi theo đâu.

Vào lúc này thần sắc của Tần Phàm rốt cục cũng buông lỏng, hắn mỉm cười nhìn Cổ Thanh Tuyết vẫn còn đang lo lắng an ủi.

- Thật vậy chăng? Vừa rồi như ngươi trêu chọc con trai của Phong Thiên Hùng, hắn sẽ cam chịu như thế sao?

Cổ Thanh Tuyết nghe vậy, vẫn còn có chút lo lắng nói. Từ lúc xe ngựa tiến vào Phong gia tới lúc rời đi, trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn cảm thấy trái tim mình đập tình thịch, sự sợ hãi luôn thường trực trong trái tim nàng.

Đặc biệt là vừa rồi đứng ở trước mặt Phong Thiên Hùng, nàng cảm thấy thân thể của mình trở nên run rẩy.

Chỉ là chẳng biết tại sao, đứng ở sau lưng Tần Phàm, tuy rằng phía trước là uy áp Võ Tôn kinh đào hãi lãng, nhưng lại khiến cho hội trưởng Mặc Thị Thương Hội (Cổ Thị Thương Hội) nàng có một khắc cảm giác an toàn nhất.

Giống như là trời sập cũng có thiếu niên này chống đỡ cho nàng.

- Ha ha, hắn không chắc chắn thành công nên hôm nay sẽ không ra tay.

Tần Phàm bình tĩnh nói. Bất quá hắn cũng có thể hiểu được tâm tình của Cổ Thanh Tuyết, dù sao nàng chỉ mới vừa vặn đột phá đến cảnh giới Linh Vũ Sư. Trước uy áp của cảnh giới bát cấp Võ Tôn nhưu Phong Thiên Hùng, nếu không phải có chính mình giúp nàng chặn đại bộ phận khí thế thì nàng thậm chí còn khó mà bảo trì đứng thẳng.

- Vì sao hắn không động thủ?

Cổ Thanh Tuyết nghi vấn hỏi.

- Rất đơn giản, bởi vì Phong Thiên Hùng không phải Phong Thiên Hữu, hắn đa mưu túc trí, hơn nữa sẽ không tức giận giống như những người bình thường.

Tần Phàm nhàn nhạt đáp:

- Ta càng biểu hiện liều lĩnh, hắn càng không dám động thủ.

- Ta hiểu được, bởi vì biểu hiện của ngươi để cho Phong Thiên Hùng cho rằng có chỗ dựa vững chắc, vì thế hắn hiện tại không có lòng tin lòng tin động thủ đối với ngươi. Trách không được vừa rồi ngươi dám cường ngạnh như thế, ta còn cho rằng Tiểu Phàm ngươi không muốn sống nữa.

Nghe được Tần Phàm nói như vậy, Cổ Thanh Tuyết mới giựt mình thở phào nhẹ nhõm.

Bất quá bộ ngực sữa của nàng phập phồng cùng một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống trên gương mặt xinh đẹp không tỳ vết, rồi chảy vào trong cổ, chui vào nơi thần bí kia.

Động tác của nàng lộ ra vẻ mê người, Tần Phàm cũng không khỏi được có chút thất thần, trọn vẹn nhìn Cổ Thanh Tuyết hai ba giây sau đó mới dời đi ánh mắt. Cổ Thanh Tuyết cũng tựa hồ phát hiện cái gì, sắc mặt của không khỏi đỏ ửng khiến cho hào khí trong xe ngựa trở nên ái muội vô cùng.

- Cái này.... Thanh Tuyết tỷ tỷ, lúc nãy ta nói ta là vị hôn phu của ngươi cũng là chuyện vạn bất đắc dĩ, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới danh dự của ngươi,

Vì che dấu xấu hổ, Tần Phàm sờ sờ cái mũi, hắn ngượng ngùng nói.

- Ha ha, Tiểu Phàm ngươi nói gì vậy, vị hôn phu ưu tú như ngươi, trong thiên hạ không biết có bao nhiêu nữ tử muốn làm đó.

Cổ Thanh Tuyết thấy bộ dáng này của Tần Phàm thì tự tin hẳn lên, nàng nhìn Tần Phàm cười nói.

- Ặc!

Tần Phàm càng thêm xấu hổ, tuy rằng hắn đã là Võ Tôn cường giả, nhưng trên thực tế vấn đề nam nữ, da mặt hắn vẫn chưa đủ dày. Nói tục một câu thì.. còn chưa nếm trải mùi vị nhân gian a.

- Bất quá đáng tiếc, ta biết mình không xứng với Tiểu Phàm đấy, cũng không dám có ý nghĩ này.

Cổ Thanh Tuyết phối hợp nói, tuy rằng trên mặt cười nhẹ, nhưng chỉ có nàng mới biết trong lòng mình buồn cỡ nào.

Quả thật, tại Vũ Thiên đại lục này dùng võ là vương đạo thì nhân vật ưu tú trác tuyệt như thế đủ khiến cho nữ tử trong thiên hạ động tâm.

- Thanh Tuyết tỷ tỷ đừng có giễu cợt ta, nữ tử ưu tú như tỷ không phải khiến cho nam tử trong thiên hạ chạy theo như vịt sao? Ha ha, tỷ nhìn biểu hiện vừa rồi của Phong Thiên Hữu sẽ biết, vì tỷ mà mất đi nhuệ khí thường này.

Tần Phàm lắc đầu, sau đó lại mỉm cười nói:

- Bất quá Tần Phàm đã sớm có vị hôn thê nên cũng không dám suy nghĩ nhiều.

- Nữ tử được Tiểu Phàm ngươi thương yêu chắc chắn sẽ cảm thấy thập phần hạnh phúc.

Cổ Thanh Tuyết lại lại khẽ cười nói, nàng cũng biết Tần Phàm đã có hôn thê.

- Không, là ta cảm thấy thập phần hạnh phúc.

*****

Nhớ tới Tần Li vẫn còn trong Chân Vũ Thánh Địa, trong lòng của Tần Phàm lại cảm giác ấm áp. Quả thật là một nam nhân, nữ tử ưu tú như Cổ Thanh Tuyết quả thật khiến cho hắn thưởng thức, nhưng chỉ có nữ tử thanh lệ vô song kia mới làm cho hắn yêu tới tận linh hồn.

Một loại cảm giác rất là kỳ diệu, thực sự không phải là đến từ Tần Phàm, theo đạo lý khí tức linh hồn của Tần Phàm đã tiêu tán từ lâu, nhưng theo thời gian dài hắn đi vào cái thế giới này, hắn cùng với Tần Li có một chút cảm giác gắn bó linh hồn càng thêm chân thật khiến hắn có một cảm giác khó hiểu.

Xe ngựa chậm rãi đi lại trên đường phố, ngoài xe ngựa là quan đạo phồn hoa, các loại thanh âm ầm ĩ truyền đến, nhưng trong ngựa theo thời gian lại yên tĩnh đi.

Vào lúc đó, thiếu niên trước mặt bát cấp Võ Tôn Phong Thiên Hùng cũng dám cường ngạnh đối kháng, vào lúc này tựa hồ là nhớ tới một sự tình, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng vô cùng, điều này làm cho Cổ Thanh Tuyết không khỏi hơi có chút xúc động trong lòng.

- Tiểu Phàm, ngươi tới Hắc Hỏa Thành, còn không có xem qua tòa thành thị này, hôm nay đèn hoa rực rỡ, đúng là thời điểm phồn hoa nhất trong ngày. Ngươi muốn đi xem một chút không?

An tĩnh trong xe ngựa một hồi, Cổ Thanh Tuyết bỗng nhiên lên tiếng.

- Ha ha, ta cũng đang có ý này, chỉ là lại làm phiền Thanh Tuyết tỷ tỷ rồi.

Tần Phàm hồi phục từ trong hồi ức đối với Tần Li, hắn cười nói.

Những thành thị này Hỗn Loạn Chi Địa này, mỗi một tòa đều có vô số Mạo Hiểm Giả, hơn nữa họ cường đại hơn Thanh Thạch Trấn rất nhiều. Thậm chí có rất nhiều người còn có thể tiến vào một ít di tích săn bắt bảo vật. Theo Cổ Thanh Tuyết thì bên trong Hắc Hỏa Thành cũng thường thường sẽ có một chút thứ tốt xuất hiện, đáng để hắn đi tìm vận may một phen.

Hơn nữa kỳ thật cho dù không có đụng phải thứ tốt, một tòa thành thị được xưng thiên đường của mạo hiểm cũng đáng để hắn đi để biết thêm một chút.

Rất nhanh, xe ngựa dừng lại, lần này vì mã xa của Cổ Thanh Tuyết cùng Tần Phàm là một tộc nhân tương đối tin cậy của Cổ gia, không phải là Tứ trưởng lão Cổ Mộ. Mà mấy vị trưởng lão cũng đều đang khẩn trương tu luyện ứng phó thành chủ chi tranh nửa tháng sau.

Cuộc chiến thành chủ là sự đọ sưc giữa Tối Cường Giả của ba gia tộc, nếu một phương thắng áp đảo thì tuyệt đối là sẽ thừa thắng xông lên, trực tiếp đuổi hai nhà kia ra khỏi Hắc Hỏa Thành, lúc này đương nhiên sẽ xuất hiện đổ máu. Vì thế trên thực tế tộc nhân của ba gia tộc đều tham dự, không được buông lỏng tranh bá thiên hạ.

Hắc Hỏa Thành đích thật là một Bất Dạ Thành (thành không có ban đêm), đi xuống xe ngựa, Tần Phàm phóng mắt nhìn. Người xe qua lại còn đông hơn cả ban ngày, hơn nữa khắp nơi đều là quang mang lóng lánh của Dạ Minh Châu, rất kỳ dị, Tần Phàm lúc này cảm nhận được hình như mình đã về tới một đô thị nào đó ở địa cầu.

Bên trong Hắc Hỏa Thành phồn thịnh nhất có thể nói là những sản nghiệp đen, trong đó sòng bài có vài nhà ở trên đường, thanh lâu kĩ nữ cũng vậy... Đám Mạo Hiểm Giả trường kỳ chém giết bên bờ sinh tử đương nhiên là cần một chút hưởng lạc cùng phát tiết.

Đương nhiên, Tần Phàm không có hứng thú chút nào đối với những địa phương này.

- Bên kia chính là trung tâm giao dịch lớn nhất của Hắc Hỏa Thành chúng ta. Cơ hồ từng buổi tối đều có đấu giá hội, đây là sản nghiệp của Cổ gia đây là chúng ta, bất quá mỗi tháng giao nạp thuế cho Phong gia cơ hồ còn nhiều hơn lợi nhuận chúng ta thu về.

Tần Phàm phóng mắt nhìn đi, một vài tòa kiến trúc dùng Hắc Thạch kiến tạo, thoạt nhìn khí thế bàng bạc to lớn, chiếm diện tích khoảng chừng mười sân bóng, chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, bóng người qua lại dường như rất náo nhiệt.

- Trung tâm giao dịch này có số lượng người khá cao, chỉ là tinh phầm rất ít.

Cổ Thanh Tuyết lại tiếp tục nói.

- Bản thân ta rất có hứng thú muốn vào xem một phên.

Tần Phàm cười nói, ở bên trong Đại Càn Quốc có thể chứng kiên thị trường giao dịch lớn như vậy, cho dù ra tinh phẩm tỷ lệ thấp cũng đáng để xem xét, hắn cũng muốn nhân cơ hội nhìn xem có linh dược mình cần không.

- Ha ha, nếu như Tiểu Phàm ngươi nhìn trúng cái gì, ngàn vạn không cần khách khí với tỷ tỷ, cứ để ta tính tiền là được.

Thanh Tuyết cười nói, tuy rằng hiện tại Cổ gia bị Phong gia chèn ép, nhưng nói như thế nào nàng cũng là hội trưởng của một thương hội, chút nội tình bên trong và khẩu khí vẫn phải có.

- Hi vọng không là Thanh Tuyết tỷ tỷ đau lòng a!

Tần Phàm cười nói, hắn nói thật, bởi vì kẻ luyện dược cuồng nhân giống như hắn thì chỉ cần có linh dược sẽ mua toàn bộ, hao tốn đương nhiên sẽ rất kinh người.

Trong lúc hai người nói chuyện, Tần Phàm bỗng nhiên trông thấy Diêm Tân Thành đã từng chặn đường Mặc Thị Thương Hội ban ngày đi tới, sau lưng hắn còn trông thấy một đám thủ vệ của Hắc Hỏa Thành tựa hồ là đang tiến hành tuần tra, dường như không phải cố ý tới phía hai người.

Vì thế Tần Phàm cùng Cổ Thanh Tuyết cũng không có đi để ý.

- Ồ? Vị này không phải là Mặc hội trưởng sao?

Bất quá Diêm Tân Thành sau khi nhìn thấy Cổ Thanh Tuyết thì vẫn bu lại:

- Mặc hội trưởng tại sao lại ở chỗ này, người bên cạnh ngươi là ai?

- Diêm Tân Thành ngươi cho rằng ngươi là ai, bản hội trưởng phải giải thích với ngươi sao?

Cổ Thanh Tuyết lạnh nhạt nói.

- Ha ha, Mặc hội trưởng có thể coi như ta hỏi giúp thiếu gia nhà ta, dù sao các ngươi...

Da mặt Diêm Tân Thành cũng đủ dày, tuy rằng bị Cổ Thanh Tuyết không khách khí đáp lại, nhưng hắn vẫn nghiêm mặt cười nói.

- Đồ ngu!

Kỳ thật thời điểm ban ngày Tần Phàm nghe được thanh âm của người này thì đã cảm giác vô cùng chán ghét, hiện tại lại càng cảm thấy ghét hơn. Thấy hắn ngăn cản đường đi, hơn nữa còn nói nhiều liền trực tiếp mắng.

- Ngươi nói cái gì?

Diêm Tân Thành nghe xong lập tức lộ ra vẻ dữ tợn:

- Hộ vệ đội, ta nghi ngờ người này phá hỏng quy của của Hắc Hỏa Thành chúng ta, lập tức bắt lại chờ Phong thiếu xử lý.

Oanh!

Theo một tiếng nổ vang truyền đến, thân thể Diêm Tân Thành trực tiếp nện trên mặt đất cứng rắn khiến nó chia năm xẻ bảy, dưới mông hắn xuất hiện một cái động thật sâu.

Phốc!

Diêm Tân Thành bị cỗ lực lượng này trùng kích làm phun ra một ngụm máu tươi, , hơn nữa hắn có thể cảm giác mình toàn thân xương cốt cũng muốn vỡ vụn. Điều này làm cho hắn không khỏi mở to đôi mắt không thể nào tin nổi, hắn không dám tim thân là thất cấp Linh Vũ Sư trước mặt người thanh niên này mà không thể ngăn nổi một kích.

- Người đâu, giết hắn cho ta.

Qua một hồi lâu mới truyền ra tiếng kêu giống như giết heo của Diêm Tân Thành, hắn lập tức ra lệnh cho thủ hạ hộ vệ đội động thủ.

- Đội trưởng thân là thất cấp Linh Vũ Sư lại bị một kích đánh bay?

Trông thấy Diêm Tân Thành bị một kích nhanh tới mức không ai nhìn thấy đánh bay, mười mấy tên thủ hạ của Diêm Tân Thành trong khoảng thời gian ngắn không khỏi giật mình, thậm chí ngay cả mệnh lệnh của Diêm Tân Thành bọn họ đều không có kịp phản ứng.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1204)