Vay nóng Tima

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0501

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0501: Nghênh ngang rời đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Shopee


Quyền xuất!

Giống như man ngưu xuất chuồng, một cỗ khí tức dữ dằn quấy lên không khí chung quanh, Tần Phàm nhờ vào lực lượng thân thể đã tạo thành tiếng rít gió chói tai, từng vòng gợn sóng hư không lan tràn ra, quyền thế mạnh mẽ chưa từng có từ trước tới nay, ầm ầm đánh tới!

- Tiểu tử giảo hoạt!

Mộc Thiên Hùng vừa dứt lời đã thấy Tần Phàm vọt tới trước mặt, thoáng kinh ngạc với tốc độ của đối phương nhưng thần sắc vẫn không thay đổi ung dung tránh né.

Hắn đã đạt tới nửa bước cảnh giới võ thánh, vô luận là tốc độ thân thể hoặc là lực lượng đều mạnh hơn võ tôn bình thường rất nhiều, thậm chí tốc độ né tránh cũng không chậm hơn Tần Phàm.

Tần Phàm một chiêu được thế, không hề ngừng lại, tiếp tục triển khai công kích liên miên không ngừng.

- Oanh!

Đại khái sau năm chiêu, Tần Phàm một quyền đánh trúng bả vai Mộc Thiên Hùng, nhưng đối phương cũng nói lời thật sự, khí lực cường đại hơn xa võ tôn bình thường, một quyền của Tần Phàm bị đối phương dùng kỹ xảo làm tan mất một nửa, căn bản không thể thương tổn được đối phương.

- Hừ, quả nhiên có chút vốn liếng để bừa bãi!

Nhưng chỉ như vậy đã đủ làm Mộc Thiên Hùng chấn kinh, hắn hoàn toàn không thể ngờ được thiếu niên trước mắt lại có được năng lượng cường đại như thế, không ngờ cũng làm cho bả vai hắn cảm thấy đau nhức.

Ngay lập tức hắn mượn cơ hội mượn lực hướng Tần Phàm đánh ngược ra một chưởng, tư thế hung hãn mãnh liệt, chẳng khác gì ưng kích trường không, sa ngư cắn nuốt, trường xà giảo sát, mãnh hổ tầm dương!

Tần Phàm nghe được tiếng kình phong xé gió, không khí nổ mạnh, một bàn tay chẳng khác gì ma thủ từ hư không đánh tới, chưởng phong rít gió làm da mặt hắn cũng cảm giác đau đớn.

Nhìn thấy lực lượng thân thể đối phương cường hãn như thế, Tần Phàm không nhịn được kinh hãi, ngay lập tức chân giẫm Lưu Tinh Bộ, dùng tốc độ không kém đối phương tránh thoát một chưởng kia, chỉ lướt qua sát người, không tạo thành chút thương tổn gì cho hắn.

Hai người so đấu chừng mười chiêu, lẫn nhau cũng không chiếm được tiện nghi, ngược lại sắc mặt Mộc Thiên Hùng càng lúc càng âm trầm, hắn hoàn toàn không tưởng được thiếu niên trước mắt có được lực lượng khí lực đối kháng với hắn, hơn nữa khí lực cũng phi thường khủng bố, hắn phỏng chừng chỉ bằng vào lực lượng thân thể cho dù toàn lực đánh trúng đối phương cũng chưa chắc giết chết được thiếu niên này.

- Mộc Tu Công, nếu tiếp tục như vậy quá lãng phí thời gian, không bằng chúng ta toàn lực một quyền, có thể phân ra thắng bại!

Lại một lần lướt qua tránh né, hai người tách ra một khoảng cách, Tần Phàm nương theo cỗ nhuệ khí nhìn Mộc Thiên Hùng lớn tiếng quát.

Vừa rồi khi so đấu, Tần Phàm chỉ bằng vào công kích liền biết được lời của Mộc Thiên Hùng là sự thật, hắn từng tôi luyện khí lực của mình, vô luận là lực lượng cùng tốc độ đều không yếu.

Hơn nữa khí lực tuy không mạnh mẽ như Tần Phàm, nhưng vẫn thật cường hãn, vượt xa vài võ tôn mà trước kia Tần Phàm giao thủ.

Trên thực tế, Tần Phàm lần đầu tiên phát hiện được võ giả có lực lượng thân thể có thể so sánh với chính mình, cũng biết được danh hào mấy chục năm của Mộc Tu Công cũng không phải là lời đồn đãi hư danh, đích xác là có chỗ hơn người. Hắn thậm chí nghĩ đến, Mộc Tu Công nhất định cũng giống như mình, nhờ vào khí lực cường hãn mà tránh thoát được không ít kiếp số.

Hiện giờ hai người gặp mặt, thật đúng là cường cường va chạm!

Mà Mộc Thiên Hùng cũng đang vạn phần kinh ngạc, hắn không tưởng được thậm chí có người có được khí lực biến thái như Tần Phàm, thậm chí hắn có một loại ảo giác, hiện tại cùng hắn so đấu không phải là một linh võ sư, mà là một gã võ thánh!

Loại khí lực này hắn chưa từng gặp qua trên thân thể cường giả võ tôn, chỉ có võ thánh mới có được khí lực như vậy, thậm chí một ít sơ cấp võ thánh cũng không sánh bằng!

Nhưng hắn cũng biết Tần Phàm nói không sai, lực lượng cùng tốc độ khí lực của hắn trải qua vài chục năm tôi luyện, đạt được trình độ cực coa, đối phương biểu hiện khí lực cường hãn cũng không giống bình thường. Hai người nếu cứ giao thủ như vậy chỉ sợ phải mất thật nhiều thời gian mới phân được thắng bại, thậm chí có thể vì thể lực của hắn không sánh kịp đối phương mà dần dần bị rơi xuống hạ phong.

- Được, nếu ngươi muốn vội vã tìm chết, ta tiễn ngươi một đoạn đường thì có sao!

Nghe vậy Mộc Thiên Hùng cũng thối lui một bước, sau đó hít sâu một hơi, chuẩn bị tư thế liều mạng.

Hai người trực tiếp so đấu một quyền, thật nhanh chóng mau lẹ, cũng vô cùng công bình.

- Ha ha, tốt, Mộc Tu Công, phải nhớ kỹ lời ngươi nói! Nếu ta thắng được, ngươi phải cho hai chúng ta rời đi trước!

Tần Phàm thấy Mộc Thiên Hùng đáp ứng, liền lui ra cười nói. Nếu như hắn tiếp tục triền đấu với đối phương, mặc dù vẫn có thể kéo dài thời gian, dù sao hắn có khí lực mạnh hơn đối phương, có thể đấu lâu dài mà không mỏi mệt.

Nhưng hắn cũng lo lắng đêm dài lắm mộng, nếu thời gian dài, đối phương xấu hổ mà nổi giận nuốt lời, như vậy hắn có đánh cũng uổng công, còn uổng phí miệng lưỡi.

Rõ ràng một quyền định thắng thua!

Có lẽ trong tốc độ hắn không kịp đối phương, bởi vì đối phương cũng có thân pháp lợi hại, tốc độ cực nhanh, thậm chí vượt qua Lưu Tinh Bộ. Nhưng bởi nguyên nhân có thân pháp nhanh như vậy nên Mộc Thiên Hùng mới có thể đuổi kịp hắn cùng Phương Tiểu Tình.

Nhưng ở trên lực lượng, với khí lực của hắn nếu toàn lực một kích, hắn có tin tưởng tuyệt đối mạnh hơn đối phương!

Vì thế Tần Phàm tiến lên trước một bước, tốc độ cũng nhanh tiếp cận đối phương.

Quyền như man ngưu!

Xuất ra!

- Ngươi có cơ hội thắng rồi nói sau! Tiểu tử, ngươi vẫn còn rất non, nếu cho ngươi thêm mười năm có lẽ còn có cơ hội thắng ta, nhưng hiện tại ngươi không có bất cứ cơ hội nào!

Mộc Thiên Hùng cũng có ý tưởng giống như Tần Phàm.

Tiếp theo trong tích tắc, hắn bước ra một bước, quyền như mãnh hổ hướng đối phương đánh tới.

Hai thân ảnh với tốc độ cao như lưu tinh trong đêm tối lướt qua, xuyên phá không khí, khiến hư không phát ra thanh âm xé rách, cả hai người đều chỉ dựa vào thân thể đã đạt tới được tốc độ này, dưới võ thánh, cả Vũ Thiên đại lục cũng không có được mấy người!

Hiện tại hai người cần nhất quyết cao thấp!

Một cước bước tới, quyền động thiên không!

Hai người chỉ nhờ vào lực lượng thân thể đã có thể giẫm vỡ mặt đất, không hề sử dụng kình khí, nhưng lúc này đã có cỗ chân khí mạnh mẽ thổi quét khắp bốn phía, khiến cát bay đá chạy!

Mãnh hổ xuống núi, man ngưu xuất chuồng!

Long tranh hổ đấu!

Quyền phong rít lên, đập vào mặt tràn đến, Phương Tiểu Tình dù đứng thật xa vẫn có thể cảm nhận được một quyền của hai người ẩn chứa lực lượng cực lớn, thậm chí nàng còn cảm nhận mặt đất run lên nhè nhẹ, tựa hồ không chịu nổi lực lượng của hai người mà cần sụp xuống.

Phương Tiểu Tình mở to đôi mắt, trước kia nàng chưa từng nhìn thấy Tần Phàm cùng cường giả giao chiến, hiện tại mới thấy được Tần Phàm bình thường vô cùng hòa thiện nhưng khi chiến đấu không ngờ lại khí thế vạn trượng, chưa từng bộc phát qua bao giờ.

Đối diện với hắn lại chính là Mộc Tu Công mà cả Đông Châu đều có chút kinh sợ! Lúc nàng còn thơ ấu từng bị hung danh của người kia đe dọa, ấn tượng như thần như ma, khi nàng bị đưa tới Thần Mộc Thành Mộc gia, khi nhìn thấy hắn vẫn luôn tìm đường vòng rời đi.

Thanh danh của Mộc Tu Công thật sự là quá lớn, truyền thuyết về hắn càng thêm khủng bố.

Cho nên hiện tại mặc dù nàng nghe nói hai người đều đang sử dụng lực lượng thân thể để so đấu, nhưng nàng vẫn thập phần lo lắng cho Tần Phàm, thậm chí nàng còn có ý niệm muốn gọi Mộc Tu Công cùng nhau quay về, muốn cho hắn buông tha Tần Phàm.

Trong ý nghĩ của nàng, Tần Phàm không khả năng chiến thắng.

Dưới ánh mắt chăm chú khẩn trương của Phương Tiểu Tình, Tần Phàm cùng Mộc Thiên Hùng càng ngày càng tiếp cận, thậm chí đã có thể chứng kiến ánh mắt lạnh lùng túc sát của đối phương.

- Oanh!

Hai người cơ hồ đồng thời cùng bước ra một bước cuối cùng, nhất thời mặt đất bị họ giẫm đạp xuất hiện hố to thật sâu, nứt vỡ như mạng nhện lan tràn khắp chung quanh.

- Hưu...

Quyền phong rít lên trong không khí, cơ hồ như muốn bốc cháy thành hoa lửa.

- Oanh!

Trong nháy mắt hai nắm tay dùng xu thế như dời non lấp bể, lay động thiên địa oanh kích lẫn nhau, không khí bị hai cỗ quyền phong áp súc tới mức tận cùng, sau đó đột nhiên phá mở ra, chấn động không khí chung quanh, làm cả thâm sơn như vang rền chao đảo.

Thật giống như vẫn thạch giữa không trung va chạm vào nhau!

Thắng bại trong một quyền này!

Trong nháy mắt nắm tay đụng nhau, ánh mắt hai người đều trừng hướng đối phương, tựa hồ muốn dùng ánh mắt gia tăng thêm một ít lực lượng.

Thoáng chốc ánh mắt tràn đầy tin tưởng của Mộc Thiên Hùng biến thành kinh ngạc, hắn làm sao cũng không nghĩ ra nắm tay đối phương lại truyền tới cỗ lực lượng khủng bố đến như thế.

- Không có khả năng!

Mộc Thiên Hùng không thể tin được, đối phương biểu hiện ra ngoài chỉ có thực lực của linh võ sư, nhưng khí lực mạnh đến khủng bố, cỗ lực lượng lại cường hãn như một võ tôn!

Ánh mắt hắn dần dần biến thành hoảng sợ!

Ngay sau đó hắn mang theo vẻ mặt không cam lòng, thân thể bay ngược ra ngoài.

- Oanh!

Tiếp theo Mộc Thiên Hùng phải sử dụng nguyên khí mới làm bản thân không đến nỗi chật vật ngã nhào xuống đất.

- Mộc Tu Công không ngờ lại thua!

Ở phía xa Phương Tiểu Tình đang quan sát cuộc chiến không khỏi ngây dại, vô cùng khiếp sợ, nàng không tưởng được Mộc Thiên Hùng thế nhưng sẽ thua trên tay một thiếu niên mới nổi danh!

Tuy rằng bị đánh bại ở so đấu lực lượng thân thể, nhưng điều này cũng không làm người ta tin tưởng nổi!

Mộc Tu Công là cửu cấp võ tôn, nửa bước võ thánh!

- Mộc Tu Công, ngươi thua, đa tạ!

Tần Phàm thấy đối phương đã sử dụng nguyên khí, liền thu nắm tay, vững vàng đứng thẳng, nhìn đối phương hờ hững nói.

Đương nhiên lúc này hắn còn chưa hoàn toàn trầm tĩnh lại, vẫn kín đáo đề phòng đối phương sẽ lật lọng.

- Vừa rồi ngươi sử dụng kình khí?

Mộc Thiên Hùng âm trầm nhìn Tần Phàm truy hỏi.

- Nếu như ta sử dụng kình khí, với thực lực của Mộc Tu Công các hạ có thể dễ dàng cảm ứng ra được rồi!

Sắc mặt Tần Phàm không chút thay đổi thản nhiên nói.

- Nếu không ngươi làm sao được lực lượng thân thể mạnh như vậy, đã nhanh tiếp cận thực lực võ tôn bình thường!

Mộc Thiên Hùng tiếp tục quát hỏi, thật sự hắn không cảm nhận được có nguyên khí ba động chung quanh, nhưng hắn không thể nào tin được thậm chí có người chỉ dựa vào thân thể đã đạt được thực lực tiếp cận võ tôn.

Điều này thật sự vượt qua lẽ thường!

- Mộc Tu Công, dù sao ta không hề sử dụng kình khí, ngươi hẳn cũng phải rõ ràng lần này so đấu đích thật là ta thắng, điểm này không thể phủ nhận, vì sao ta có được lực lượng như vậy, ta chỉ có thể nói là do ta tu luyện mà có...

Tần Phàm đúng mực hồi đáp:

- Đương nhiên, thực lực của ngươi mạnh hơn ta, nếu muốn nuốt lời ta đương nhiên không cách nào phản kháng!

Sắc mặt Mộc Thiên Hùng biến thành cực kỳ khó coi, âm trầm biến sắc, hắn căn bản không hề nghĩ tới mình sẽ thất bại, nhưng sự thật bày ngay trước mắt, không cho phép hắn không thừa nhận.

- Được, lão phu có thể cho hai người các ngươi đi trước một giờ, nhưng sau khi ta đuổi theo kịp các ngươi, phải đem phương pháp luyện thể này nói cho ta biết!

Cuối cùng Mộc Thiên Hùng âm lãnh đáp ứng, chỉ phụ thêm một điều kiện.

- Ta cũng muốn thêm một điều kiện, nếu một giờ cùng hai khắc sau ngươi còn không đuổi kịp chúng ta, như vậy trong vòng mười ngày ngươi cũng không được tiếp tục truy tung chúng ta!

Tần Phàm nhìn đối phương nói.

- Hừ, ta đáp ứng ngươi là được, một giờ sau ngươi đã phải chết!

Sắc mặt Mộc Thiên Hùng xanh mét hừ lạnh một tiếng nói, cuối cùng hắn vẫn quyết định thực hiện đổ đấu trước đó. Nếu có thể sử dụng toàn bộ lực lượng, hắn tin tưởng đối phương không có khả năng phản kháng, với tốc độ của hắn, chỉ cần thời gian ước định vừa đến, hắn tự tin không cần một giờ đã đuổi kịp đối phương.

- Được, vậy chung ta đi trước một bước!

Tần Phàm thấy Mộc Thiên Hùng đã đáp ứng yêu cầu của mình, hắn không dám chần chờ liền đi thẳng tới chỗ Phương Tiểu Tình còn đang ngây ngốc, một tay ôm nàng vào lòng.

Ngay sau đó hắn toàn lực triển khai thân pháp, luôn chạy tới khoảng cách chừng năm trượng, một cước giẫm mạnh trên mặt đất, ngay sau đó hai đạo chu sắc quang hoa từ sau lưng hắn đột nhiên bộc phát ra!

Chu Tước Dực mở rộng, phóng lên cao!

- Tiểu hỗn đản!

Thấy một màn này, Mộc Thiên Hùng không khỏi trợn mắt há hốc mồm, lập tức chửi ầm lên!

Chu Tước Dực mở ra, Tần Phàm lập tức vỗ cánh bay cao.

Hắn chạy ra xa một khoảng cách mới bày ra năng lực này, tự nhiên là vì muốn bảo đảm an toàn, hắn lo lắng Mộc Thiên Hùng sẽ vì giận dữ mà thay đổi ước định.

Quả nhiên Mộc Thiên Hùng vừa nhìn thấy cảnh tượng này tức giận đến đỏ mắt! Vốn hắn cho đối phương chạy trước một giờ, đối với hắn mà nói vấn đề không lớn, hắn rất có lòng tin có thể trong khoảng thời gian ngắn đuổi theo đối phương, nhưng hắn hoàn toàn không thể tưởng được thiếu niên kia còn biết được vũ kỹ phi hành trong truyền thuyết!

Hắn bắt đầu hối hận vừa rồi mình lại đáp ứng so đấu lực lượng thân thể với đối phương, vốn hắn tưởng rằng có thể tùy tiện một chưởng đập đối phương thành tro, hiện tại lại nảy sinh thêm thật nhiều phiền toái.

Tần Phàm bay đi như vậy trong một giờ đại khái có thể trèo đèo lội suối qua vài ngọn núi cao, cứ như vậy Mộc Thiên Hùng làm sao có thể đuổi theo kịp đối phương? Dù tốc độ của hắn nhanh bao nhiêu, nhưng vì còn chưa đạt tới võ thánh cảnh giới thì không cách nào phi hành, không thể giống như Tần Phàm nhanh chóng bay vượt qua núi non như vậy.

Có thể nói lần này hắn hoàn toàn thất bại!

Vừa rồi hắn còn đáp ứng trong mười ngày không thể tiếp tục truy tung đối phương.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1204)