Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0510

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0510: Cự ấn thần bí
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tần Phàm tự tin nói, sau khi tin tức hắn giết chết được cửu cấp võ tôn cường giả được truyền ra, hắn tin tưởng cường giả bình thường cũng sẽ không dám đi tới tranh đoạt Đại Phong Thành.

- Một khi đã như vậy, lão phu sẽ làm được.

Dương Côn thở phào một hơi nhẹ nhõm nói, nếu chỉ phụ trách truyền tin, hắn nghĩ mình sẽ an toàn hơn rất nhiều.

- Tốt, hiện tại nếu ta đã trở thành thành chủ Đại Phong Thành, như vậy mệnh lệnh đầu tiên là mở cửa Đại Phong Thành, chư vị ngoài thành hiện tại có thể đi vào hoặc đi ra, tùy ý mọi người.

Tần Phàm ngạo nghễ đứng trên tường thành, thanh âm vang vọng nói.

Những người đang xem cuộc chiến ngoài thành vốn im lặng trong khoảnh khắc, sau đó ồn ào kêu lên, nghị luận sôi nổi.

- Tần Phàm! Kỳ tích chi tử!

Lập tức có người hoan hô lên.

- Thành chủ Đại Phong Thành Tần Phàm!

Lập tức có người đáp lại.

Tiếng hoan hô như lây nhiễm, dưới tường thành vô số người hoan hô thành từng đợt, một đám người dùng ánh mắt nóng rực nhìn lên thân ảnh thanh y thiếu niên trên tường thành.

Bọn họ đều biết đã thêm một kỳ tích ra đời!

Đánh chết tiền nhậm thành chủ Đại Phong Thành, Tần Phàm trở thành tân thành chủ, cả Kiền Khôn Đới thậm chí là toàn bộ những địa phương hỗn loạn trên Vũ Thiên đại lục, vị thành chủ trẻ tuổi nhất đã ra đời!

- Được, hiện tại ngươi mang ta đi đến thành chủ phủ đi.

Tần Phàm nhìn những người bên dưới vẫy tay, sau đó xoay người lại nói với Dương Côn. Kỳ thật vừa rồi hắn đã lặng lẽ lấy đi giới chỉ của Đồ Chính Long, nhưng hiện tại nếu hắn đã tiếp nhận Đại Phong Thành, như vậy vật tư trong thành chủ phủ sẽ thuộc về hắn.

Dương Côn tự nhiên hiểu được, liền vội vàng đi phía trước dẫn đường.

- Tiểu Tình, chúng ta đi thôi.

Tần Phàm quay đầu nhìn thiếu nữ nhút nhát đứng xa xa vẫy tay hòa ái nói, thái độ hoàn toàn khác hẳn thái độ khi đánh chết Đồ Chính Long lúc nãy!

Nghe tiếng gọi của Tần Phàm, Phương Tiểu Tình thoáng ngây người, cuối cùng đi theo tới, tuy dọc đường nàng đi chung một chỗ với Tần Phàm, nhưng trên thực tế nàng không biết thực lực của hắn lại khủng bố như vậy, cửu cấp võ tôn cũng không phải đối thủ của hắn!

- Nếu như Mộc Tu Công đuổi theo, Tần Phàm ca ca có phải là đối thủ của hắn hay không?

Trong lòng của nàng không khỏi thầm nghĩ.

- Thành chủ, nơi này là kho hàng của thành chủ phủ, một ít vật phẩm đặc thù không thể bỏ trong trữ vật giới chỉ đều đặt ở đây, còn có thật nhiều linh dược vật tư đều đặt nơi này.

Dưới sự dẫn dắt của Dương Côn, mấy người thật nhanh đi tới thành chủ phủ.

- Không ngờ có nhiều đồ vật như vậy.

Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng trong lòng Tần Phàm vẫn cảm thấy kinh ngạc, kho hàng lớn chừng mấy trăm thước vuông, trong đó có đủ loại vật tư linh dược, vũ khí, còn có bảo bối đồ cổ đặc thù rất nhiều.

- Di?

Nhìn thoáng qua, Tần Phàm rất nhanh liền bị cổ bảo hấp dẫn, với độ mẫn cảm của hắn, có thể phát hiện thật nhiều thứ nhìn qua như bình thường thực tế lại bất phàm vô cùng!

Bên trong kho hàng thành chủ phủ tại Đại Phong Thành, Tần Phàm liếc mắt xem qua, liền nhìn thấy được nơi cất giữ cổ bảo ở góc phòng, bên trong hấp dẫn lực chú ý của hắn nhất là một cự ấn giống như ngọn núi nhỏ.

Cự ấn màu chu sa, lại giống như mà giống gỗ, thậm chí còn có chút giống đất sét, căn bản không cách nào phân biệt ra được là do tài liệu gì đúc thành, nhưng thoạt nhìn thể tích cực kỳ khổng lồ, thậm chí còn cao hơn vài thân người, phải cao tới mười thước! Mà bề rộng cũng phải vài người trưởng thành giang rộng hai cánh tay cũng không cách nào vây quanh.

Một món đồ vật lớn như vậy thoạt nhìn thật có vẻ dọa người, ít nhất Tần Phàm vừa đi vào liền nhìn thấy được nó.

Chỉ là khí tức viễn cổ ẩn chứa bên trong đồ vật kia lại có vẻ thật yếu ớt, thậm chí cơ hồ không thể cảm giác tới, với lực mẫn cảm của Tần Phàm mà cũng chỉ cảm ứng được một tia yếu nhỏ mà thôi, ngay chính bản thân hắn cũng không cách nào phân biệt ra được khí tức che giấu bên trong cự ấn phải chăng là được lưu lại từ thời xa xưa hay không.

Từ khi ở Hắc Hỏa Thành gặp được lão lừa đảo kia, hắn đã biết ở thời đại này cũng có một ít người "tay nghề cao siêu", có thể làm ra một ít cổ bảo giả mạo, cũng thật giống như hàng thật nhưng thực tế là hàng giả.

Nhưng cho dù cự ấn này là hàng giả, thoạt nhìn hình dáng cũng đủ hấp dẫn được người, vì vậy Tần Phàm liền đi tới thật hứng thú đi quanh cự ấn một vòng.

- Di? Bên trên tựa hồ có hai chữ?

Tần Phàm xem xét một hồi, nơi địa phương gần đỉnh cự ấn phát hiện tựa hồ có khắc hai chữ to, nhưng nhìn vào rất mờ nhạt.

- Phiên Thiên?

Tần Phàm chăm chú nhìn lại, nhìn thật lâu, tựa hồ nhận ra được hai chữ này là cổ văn thượng cổ thời đại, nhưng hai chữ này thoạt nhìn điêu khắc cực kỳ bình thường, không hề có chút bút pháp rồng bay phượng múa như những cổ bảo khác, cũng không có cảm giác khí tức cường đại truyền ra, thậm chí có thể dùng từ thô tháo mà hình dung.

Nếu dùng từ ngữ lưu hành trên địa cầu để đánh giá loại chữ này chính là thoạt nhìn thật quê mùa, rất giống như loại vật phẩm thô sơ nào đó.

- Phiên Thiên Ấn?

Trong miệng Tần Phàm thì thầm tự nhủ, tên này nghe qua thật sự uy vũ vô song, tạo hình cũng thật sự dọa người, nhưng hắn lại cảm thấy vật này có vẻ như không quá chân thật.

Loại cảm giác này chính bản thân Tần Phàm cũng không nói rõ nguyên nhân, hoặc là nói cự ấn này cũng không nên gọi là Phiên Thiên Ấn, hoặc là hắn cảm thấy Phiên Thiên Ấn thực sự cũng không nên đặt ở loại địa phương thế này, tóm lại là một loại cảm giác thật phức tạp, nói không rõ ràng.

- Ngươi có biết thứ này từ đâu tới không?

Tần Phàm xem xét một hồi lại nhìn qua Dương Côn lên tiếng hỏi, vừa hỏi vừa không nhịn được vươn tay vuốt ve lên cự ấn, tay vừa tiếp xúc liền có một loại cảm giác mát mẻ truyền tới, tựa hồ như vừa chạm vào trên một khối băng.

- Sao lại như vậy?

Nhưng chỉ một thoáng khi Dương Côn còn chưa kịp trả lời hắn lại cảm thấy hơi hoảng sợ, bởi vì cảm giác truyền tới trên ngón tay từ băng sương biến thành nóng rực, thật chẳng khác gì chạm vào trong cột lửa.

Lúc này sắc mặt Tần Phàm chợt thay đổi, mặc dù cự ấn này thoạt nhìn cực kỳ thô tháo, nhưng chất liệu thần kỳ thật làm cho hắn âm thầm khiếp sợ, chẳng thể trách hắn còn cảm giác ma chủng trong cơ thể cũng có chút dao động với thứ đồ vật này.

Chất liệu của cự ấn không ngờ lại giống như kim, giống như mộc, lại như nước còn giống lửa, lại giống cả thổ!

Là do ngũ hành tổ hợp mà thành!

Tần Phàm chưa từng gặp qua loại vũ khí hoặc là cổ bảo nào lại do loại chất liệu ngũ hành tổ hợp mà thành, còn dung hợp chung một chỗ với nhau như thế.

*****

Tuy rằng tạo hình thật thô, thoạt nhìn thật quê mùa, nhưng chỉ bằng điểm này cự ấn đích xác là có tư cách đặt trong bảo khố của thành chủ phủ.

- Cự ấn này nghe nói từ thời tiền nhiệm thành chủ trước kia đã lưu lại, Đồ Chính Long cũng đã phát hiện ra sự thần kỳ của nó nhưng dù nghiên cứu thật lâu cũng chỉ phát hiện chất liệu của cự ấn mặc dù thật đặc thù nhưng hoàn toàn không hấp thu kình khí hay võ khí, ngay cả nguyên võ khí cùng nguyên khí thuần túy cũng không hấp thu được.

Dương Côn giải thích:

- Hơn nữa thể tích của vật này khổng lồ còn nặng nề cực kỳ, không thể thu vào trong trữ vật giới chỉ, ngoài ra Đồ Chính Long cũng không phát hiện thêm bí mật gì khác nên đặt nó ở trong này.

- Không thể hấp thu kình khí gì sao?

Tần Phàm ngẩn ra, sau đó hắn liền thử truyền kình khí của mình vào bên trong, quả nhiên là không chút hồi âm, không thể truyền vào kình khí vậy ý nghĩa cự ấn căn bản không thể sử dụng như vũ khí.

Hắn lại thử đẩy đẩy cự ấn, quả nhiên phát hiện vật này cực kỳ nặng nề, thế nhưng với lực lượng của hắn mà cũng chỉ làm cho nó thoáng nhúc nhích một chút mà thôi, như muốn đẩy ngã xuống đất phỏng chừng là cực kỳ khó khăn, hắn đoán chừng vật kia ít nhất là nặng hơn mười tấn.

- Bất quá cự ấn này cực kỳ cứng rắn, trước kia Đồ Chính Long từng toàn lực oanh kích vào nó nhưng không thể tạo thành hư hao chút nào.

Dương Côn lại tiếp tục nói.

- Oanh!

Nghe vậy Tần Phàm cũng thử dùng sức oanh kích một quyền lên cự ấn, nguyên khí hội tụ, man ngưu kình khí tụ tập trên nắm tay, nhưng quả nhiên là muốn lưu chút quyền ấn lên trên cũng không làm được, mà nguyên khí oanh kích vào cũng không lưu lại được chút dấu vết.

- Quả nhiên là đủ thần kỳ, nếu có thể dùng làm vũ khí, là xem như có thể công có thể thủ, lợi hại vạn phần!

Tần Phàm âm thầm cảm thán, một cự ấn như vậy khi giao chiến chỉ cần dùng lực ném thẳng tới đối thủ, thật đúng là có thể trực tiếp áp người thành thịt vụn.

Hơn nữa cho dù là hắn có lực lượng giết chết cửu cấp võ tôn nhưng lại không thể làm tổn hại cự ấn này chút nào, nói rõ cự ấn ít nhất có thể chịu được lực công kích của võ thánh, thật sự là biến thái.

Nhưng nếu không thể truyền vào kình khí, căn bản không thể khống chế, vả lại thể tích quá khổng lồ cùng sức nặng kinh người, ngay cả muốn cầm lên cũng thật khó khăn, muốn dùng để ngăn địch đúng là người si nói mộng.

Cho dù là như thế, nhưng cự ấn này xác thực làm Tần Phàm cảm thấy động tâm, thấy loại cổ bảo như vậy tuy rằng tạm thời còn không có cách sử dụng, nhưng hắn thật sự là không muốn bỏ qua.

Mặc dù nói tạm thời hắn đảm nhiệm chức thành chủ Đại Phong Thành, bảo khố thành chủ phủ là của hắn, nhưng hắn không dám cam đoan sau khi mình rời đi sẽ không có người xông tới, thứ này cũng chưa chắc có thể giữ lại được cho tới lúc hắn quay trở về.

Hơn nữa Tần Phàm đích xác cũng thử qua cự ấn đích thật là không thể thu vào trong trữ vật giới chỉ, ngay cả hắn đã dùng dược đỉnh thử qua nhưng cũng không được, điều này làm cho hắn trong khoảnh khắc không còn biện pháp nào.

- Lớn như vậy, muốn mang đi cũng thật không dễ dàng!

Tần Phàm vẫn không hết hi vọng, đặt tay lên trên cự ấn, đi vòng quanh, muốn tìm bí mật của nó. Nhưng hắn cũng hiểu được thứ này đã đặt tại đây lâu như vậy, nếu như dễ dàng tìm ra được bí mật thì đã sớm bị Đồ Chính Long mang đi, làm sao còn chịu lưu lại cho hắn.

Dương Côn đứng một bên nhìn vào, cũng không nói lời nào. Trên thực tế chỗ bất phàm của cự ấn này không chỉ riêng Tần Phàm nhìn ra được, từ Đồ Chính Long cho tới tiền nhậm thành chủ đều nhìn ra, nhưng không ai có cách mang đi, cũng không cách nào luyện hóa cho nên cuối cùng chỉ phải đặt lại nơi này.

- Nếu như nhỏ hơn một chút thì tốt rồi!

Tần Phàm cũng có chút bất đắc dĩ, cuối cùng định bỏ qua.

- Ca!

Nhưng đúng ngay lúc này Tần Phàm chợt nghe được bên trong cự ấn tựa hồ truyền ra một thanh âm, điều này làm trong lòng hắn không khỏi chợt động, khi hắn nhìn lại cự ấn kia, chợt phát hiện cự ấn bỗng dưng rút nhỏ hơn vừa rồi một vòng!

- Sao lại thế này?

Dương Côn cùng Phương Tiểu Tình đứng bên cạnh cũng không khỏi ngẩn ra, bọn họ đều phát hiện cự ấn rút nhỏ hơn vừa rồi một ít, nhưng vẫn còn lớn đến khó thể động đậy.

- Có thể nhỏ hơn một ít nữa không?

Tần Phàm mừng rỡ, nhưng vẫn thử tiếp tục nói một câu.

Nhỏ!

Cự ấn tiếp tục rút nhỏ hơn một ít.

- Thần kỳ như thế?

Ngay cả Tần Phàm cũng có chút không dám tin tưởng, không thể tưởng được cự ấn lại có linh tính tới như vậy! Hắn tựa hồ cảm giác lần này mình gặp phải đại vận, nhưng vẫn hít sâu một hơi đè nén hưng phấn trong nội tâm lại thử nói:

- Nhỏ nữa đi!

- Hoắc!

Trong ánh mắt kinh ngạc cùng chờ mong của ba người, cự ấn lại rút nhỏ thêm một vòng lớn! Mà lúc này cự ấn đã hạ thấp ngang ngửa với chiều cao thân thể Tần Phàm, hơn nữa hình trụ cũng đã rút nhỏ để hắn có thể ôm lấy trong cánh tay.

Nhưng vẫn còn khá lớn một chút, thể tích như vậy căn bản vẫn không thể mang theo trên người.

- Nhỏ nữa! Nhỏ! Nhỏ! Nhỏ!

Tay Tần Phàm vẫn đặt trên cự ấn, cảm thụ cự ấn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn cao nửa xích. Nhưng khi Tần Phàm ôm lên thử xem, sức nặng vẫn kinh người, với thần lực của hắn dùng cả hai tay vẫn chỉ có thể miễn cưỡng nhấc lên được một chút.

- Ngươi tới thử xem.

Tần Phàm nhìn Dương Côn nói.

Dương Côn do dự đi qua nâng lên, nhưng dù hắn đã dùng hết sức lực đến mức mặt mày đỏ bừng nhưng cự ấn cũng không chút nhúc nhích, hắn đành bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này mới biết được lực lượng của thanh y thiếu niên khủng bố đến bao nhiêu.

- Ngươi thử gọi nó nhỏ hơn nữa xem?

Tần Phàm chợt nói.

- Nhỏ!

Dương Côn thử kêu một tiếng nhưng lúc này lại phát hiện không có chút hiệu quả.

- Chỉ nghe lời của ta?

Tần Phàm không khỏi ngây ra, sau đó đi qua, suy nghĩ một chút trong miệng lại thử nói:

- Không thể tưởng được thu nhỏ rồi vẫn không cách nào khác mang đi, hay là có thể biến nhẹ hơn chút hay không?

Lần này qua một lúc lâu cự ấn cũng không có phản ứng chút nào.

- Như vậy ta làm sao mang đi?

Tần Phàm nhíu mày, có vẻ càng thêm mê hoặc, nhất thời cũng không hiểu rõ nguyên nhân.

- Sưu!

Nhưng ngay sau đó cự ấn bỗng nhiên chợt lóe quang mang thần bí, biến thành nhỏ cỡ lòng bàn tay, sau đó hóa thành một đạo lưu quang mỏng manh trực tiếp hướng lưng bàn tay phải của Tần Phàm bay đi.

- Lại là nó!

Trên mặt Tần Phàm thoáng chốc lộ ra thần sắc thật khó coi!

Hấp thu cự ấn vào trong tay Tần Phàm không ngờ chính là hình xăm tử sắc lôi viêm kia.

Hình xăm kia cũng không biết vì sao tồn tại, thoạt nhìn tuy rằng thật sinh động nhưng cũng chỉ mang bộ dáng như hình xăm bình thường, nhưng không chỉ có thể đem trọn cả tòa Lôi Thần Miếu thu đi vào, bây giờ còn có thể chủ động đem cả cự ấn kia cũng hút vào trong.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1204)