Vay nóng Homecredit

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0521

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0521: Chỉ là nhạc đệm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Lazada


Ở trên đường lớn, ngoại trừ nữ tử, cơ hồ đều là đại hán vạm vỡ, gương mặt thô lỗ, khí thế dũng mãnh, thực lực của dân chúng bình thường cũng mạnh hơn dân chúng Đại Kiền quốc rất nhiều.

Mà bên trong Anh Hùng Thành, Tần Phàm có thể mơ hồ cảm ứng được rất nhiều thực lực không kém.

Anh Hùng Thành cũng là mộ anh hùng, nghe nói tòa đại thành này thường xuyên có tranh đấu phát sinh, xuất hiện thật nhiều nhân vật thiên tài, cũng có không ít thiên tài nổi danh từ nơi đây.

Một mặt là bởi vì nơi này có thể nói là đấu võ tràng lớn nhất Đại Khôn quốc, là địa phương mà những cường giả thường xuyên phát sinh quyết đấu, một mặt khác là bởi vì nơi này tiếp giáp với yêu thú bình nguyên, quy mô tuy rằng không lớn bằng Yêu Thú Hoang Nguyên, nhưng bên trong có rất nhiều yêu thú, hơn nữa phần lớn đều thập phần cường đại, thất bát cấp yêu thú cũng thường xuyên xuất hiện.

Yêu thú bình nguyên được xưng là Anh Hùng Địa, mỗi ba năm Đại Khôn quốc sẽ cử hành một lần đại hội anh hùng săn thú, rất nhiều cường giả vì tranh danh lợi nhất thời từ trong Đại Khôn quốc thậm chí là các địa phương trên Vũ Thiên đại lục mà đi tới nơi này.

Cường giả tập trung, anh hùng xuất hiện lớp lớp.

Đương nhiên, hiện tại Tần Phàm tự nhiên không có bao nhiêu hứng thú với loại việc này, hơn nữa tạm thời hắn cũng không có thời gian dư thừa đi nghiên cứu đại hội anh hùng săn thú. Sở dĩ hắn đi vào thành là vì đã chạy suốt hai ngày đường, lo lắng thân thể Phương Tiểu Tình không chịu nổi cho nên mới muốn vào thành nghỉ ngơi một chút, rất nhanh sẽ xuyên qua tòa thành thị này trực tiếp đi tới Thần Thú Thành của Thần Thú gia tộc.

Rất nhanh, hai người đi lên một tửu lầu gần đó.

Kiến trúc của Đại Khôn quốc khá thô lỗ, tửu lâu chiếm diện tích khá lớn nhưng trang trí thập phần thô sơ, so sánh với Vọng Nguyệt Lâu của Đại Kiền quốc không cách nào sánh bằng, nhưng nơi này bán rượu là siêu cấp liệt tửu, ăn thịt cũng là từng khối lớn!

Cũng có thể nói lại có một phen hương vị khác hẳn.

Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình ngồi xuống, Tần Phàm nghe được bên trong tửu lâu vang vọng đủ loại nghị luận, cũng phát hiện bên trong Đại Khôn quốc cũng nghị luận về kỳ tích chi tử không ít, nhưng bởi vì Đại Phong Thành đã phong tỏa vài ngày, chuyện nơi đó còn chưa kịp truyền tới, những người này chỉ là nghị luận một ít chuyện xưa của Tần Phàm mà thôi. (.

Mà ở trong quốc gia tôn võ này, cách nhìn về Tần Phàm chia thành hai phe, một là cuồng nhiệt sùng bái, một là hoàn toàn không tin, thậm chí là suy đoán khinh thường đồn đãi chỉ là khuếch đại.

Đối với những lời nghị luận này Tần Phàm cũng không để ý, chỉ lắc đầu, thưởng thức liệt tửu độc đáo, nhưng làm cho hắn có chút ngoài ý muốn chính là một ít ánh mắt dân chúng nhìn về phía Phương Tiểu Tình lại tựa hồ có chút khác hẳn.

- Tiểu tử, ta mua nha đầu này, nói cái giá đi!

Ngay khi hai người Tần Phàm uống rượu gần xong, vừa định rời đi, bỗng nhiên có gã đại hán đi tới bên bàn của bọn họ, đem một túi kim nguyên lớn nện lên trên bàn, làm chén bát trên bàn đều chấn động lên!

Tần Phàm có chút dở khóc dở cười nhìn Phương Tiểu Tình, lúc này nàng lộ ra vẻ mặt có chút kích động, hắn cũng biết Đại Khôn quốc luôn có tư thái dân phong dũng mãnh, hơn nữa việc mua bán nô lệ cũng đã thành phong trào, nhưng không thể tưởng được lại có người đem chủ ý đánh lên người của Phương Tiểu Tình.

Tuy Phương Tiểu Tình đã ở chung với Tần Phàm được một thời gian, nhưng biểu hiện vẫn rụt rè e lệ, hơn nữa vừa rồi nàng luôn chuyên tâm rót rượu cho Tần Phàm, thoạt nhìn thật giống như một nô tỳ.

Cũng không biết vì nguyên nhân gì, trên người Phương Tiểu Tình tựa hồ có một lực hấp dẫn đặc thù đối với dân chúng Đại Khôn quốc, ngay cả một ít dân chúng bình thường khi nhìn về phía nàng cũng mang theo vẻ bất đồng, điều này cũng không phải do nguyên nhân dung mạo trẻ tuổi xinh đẹp của nàng.

Tần Phàm tựa hồ nhìn ra được một số người giống như lộ ra vẻ tôn kính cùng ái mộ nàng, nhưng cũng có một ít người lộ ra dục vọng chiếm đoạt trắng trợn, chẳng hạn như đại hán vạm vỡ trước mặt.

Hắn suy đoán điều này hẳn có quan hệ tới thể chất của Phương Tiểu Tình. Nghe nói người trong Đại Khôn quốc phần lớn tự nhận là hậu duệ của thần thú dưới trướng Chân Võ Thần, cho nên trong cơ thể đều có được thần thú huyết mạch rất loãng, khí lực mạnh hơn những võ giả của những quốc gia khác trên đại lục, Thần Thú gia tộc càng có địa vị cao thượng trong Đại Khôn quốc.

Mà Phương Tiểu Tình có được Thú Linh Thể, trời sinh luôn có lực ảnh hưởng đối với những người này.

- Cút ngay đi, bổn nhân không làm chuyện mua bán dân cư, hơn nữa ngươi tuyệt đối mua không nổi!

- Ngươi nói cái gì?

Đại hán kia nghe được lời nói của Tần Phàm, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, tựa hồ muốn phát tác.

- Cút!

Tần Phàm trực tiếp quát lạnh một tiếng, sau đó ống tay áo nhẹ nhàng phất lên, liền đem đại hán đang ngăn cản tầm mắt nhất thời oanh bay ra ngoài, sau đó mạnh mẽ nện xuống dưới bậc thang.

Cũng may tửu lâu dùng tài liệu kiến trúc xem như chắc chắn, hơn nữa Tần Phàm cũng khống chế lực đạo, nếu không chỉ sợ tiểu lâu sẽ bị vỡ tan.

Hắn biết bên trong Đại Khôn quốc, dân phong dũng mãnh, nếu một khi hắn biểu hiện ra vẻ yếu đuối, kế tiếp nhất định sẽ gặp phải phiền toái không ngừng, mà nếu hắn biểu hiện ra thực lực cường đại, những người kia ngược lại sẽ sợ hãi, tôn kính hắn.

Rất nhiều người trong tửu lâu vừa rồi khi thấy đại hán đi tới cạnh bàn của Tần Phàm thì có lẽ ôm tâm tư ngồi xem cuộc vui, nhưng lại thấy chỉ trong nháy mắt đại hán kia đã bị hất bay ra ngoài, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, thậm chí rất nhiều người căn bản nhìn không ra Tần Phàm làm sao ra tay.

- Tiểu Tình, chúng ta đi thôi!

Tần Phàm bình tĩnh uống cạn chén rượu trong tay, sau đó đặt tiền lên bàn, đứng lên nói với Phương Tiểu Tình. Chỉ là một chuyện như vậy, ở trong Đại Khôn quốc luôn sẽ phát sinh, hắn cũng không để ý quá nhiều.

Lúc này Phương Tiểu Tình nhút nhát đi theo sau hắn, bộ dáng này làm cho thật nhiều người trong tửu lâu chú ý.

- Người Đại Kiền gây hấn với người Đại Khôn chúng ta!

Mà ngay khi Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình đi tới cửa thang lầu, tên đại hán bị Tần Phàm oanh bay vừa rồi đã hung ác kêu gào.

- A, ta nghe nói Đại Khôn quốc dân phong dũng mãnh, chẳng lẽ cả phỉ khí cũng hoành hành?

Tần Phàm thản nhiên cười nói, nhưng ánh mắt rơi xuống trên người tên đại hán thì làm hắn hoảng sợ thối lui ra sau, không dám tiếp tục lên tiếng.

- Vị huynh đệ kia, xin dừng bước!

Tần Phàm cũng không tiếp tục để ý tới đại hán, chỉ cùng Phương Tiểu Tình đi xuống dưới lầu, nhưng ngay khi họ mới đi được nửa cầu thang, một thanh âm chợt kêu bọn họ.

*****

- Các hạ còn có chuyện gì?

Tần Phàm chậm rãi quay đầu lại, liền thấy một thiếu gia thân mặc cẩm bào đang đứng ở cửa thang lầu đánh giá mình, liền lên tiếng hỏi. Gã thanh niên kia khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thoạt nhìn nhu hòa hơn những người Đại Khôn quốc một ít, nhưng thực lực cũng không thấp, khoảng chừng thất bát cấp linh võ sư cảnh giới. nguồn

Điều này đối với người thường mà nói cũng xem như là một thiên tài.

- Ha ha, tại hạ là Anh Hùng Thành Khương gia Khương Hạo, hoan nghênh huynh đệ đi vào Anh Hùng Thành. Mà huynh đệ cũng đã hiểu lầm, hành vi như người kia chỉ là hiện tượng riêng của Đại Khôn quốc chúng ta, dân chúng bình thường trong nước kỳ thật đối với những dân chúng các quốc gia khác vẫn luôn thập phần hữu hảo...

Thanh niên mặc áo cẩm bào hòa nhã cười nói, sau đó liếc mắt nhìn đại hán, quát lạnh:

- Lăn xa một chút, sau này đừng để ta gặp lại ngươi trong Anh Hùng Thành!

- Dạ, Khương thiếu gia!

Đại hán kia nghe cẩm bào thanh niên quát lớn, nhất thời hoảng sợ toàn thân chấn động, sau đó vội vàng hoảng sợ chạy xuống thang lầu bên cạnh, bộ dáng bỏ chạy như đào mạng trối chết.

Tần Phàm nghe lời hắn nói cũng không có ý kiến, chỉ nhàn nhạt cười không nói gì, hắn nhìn ra được gia tộc của Khương Hạo ở Anh Hùng Thành có địa vị, mà về chuyện người của Đại Khôn quốc muốn vẻ thân thiện cũng không quan hệ gì tới hắn.

- Ha ha, huynh đệ có thân thủ thật cao, xin hỏi có phải lần này tới đây định tham gia đại hội anh hùng săn thú?

Khương Hạo thấy Tần Phàm không lên tiếng, cũng không để ý, chỉ hỏi sang chuyện khác.

- Không phải, lần này chỉ đi ngang qua mà thôi.

Tần Phàm lắc đầu nói.

- Ha ha, vậy thì thật đáng tiếc, nếu như huynh đệ không cần đi gấp, có thể cùng nhau tham dự sự kiện này. Anh Hùng Thành tổ chức đại hội anh hùng săn thú thật nổi tiếng cả Vũ Thiên đại lục, rất nhiều thiên tài đều đến tham gia, chẳng hạn như Đại Ly quốc Vân Phi Dương cũng từng lấy qua danh hiệu thứ nhất của đại hội anh hùng.

- Huynh đệ hẳn là cũng nhìn ra được hiện giờ cường giả trải rộng nơi này, anh hùng tập hợp, lần này chúng ta còn dự tính mời thiên tài nổi danh nhất đại lục Tần Phàm đến tham dự, đích xác là khó bỏ qua, huynh đệ không ngại suy nghĩ một chút.

Nhìn qua Khương gia của Khương Hạo hẳn có tham gia tổ chức đại hội anh hùng săn thú lần này, hiện tại phát hiện thực lực Tần Phàm bất phàm, vì thế kiên nhẫn du thuyết.

- Vân Phi Dương có tham gia qua? Còn mời ta tới tham gia sao?

Tần Phàm không khỏi cười thầm, lần này đoán chừng là Khương gia đã gởi thiệp mời tới Nam Phong Tần gia nhưng hắn không có mặt trong gia tộc, cho nên không thu được, nhưng hiện tại trùng hợp nghe được tin tức này.

Đáng tiếc chính là hiện tại hắn đang một mực đề phòng Tần Thiên Hoành đuổi theo, vừa phải vội vã đi tìm viên ma chủng thứ tư, tạm thời không có biện pháp tham gia.

- Thật có lỗi, lần này tại hạ không thể tham gia.

Vì vậy Tần Phàm lắc đầu nói với Khương Hạo, nhưng đại hội anh hùng ba năm một lần, nếu như lần tiếp theo có cơ hội hắn cũng muốn thử xem thế nào.

Thiên tài gặp mặt lẫn nhau, cũng rất có ý tứ, xem như có được trợ giúp cho tu hành của hắn.

- Vậy thì thật đáng tiếc, xin hỏi huynh đệ tôn tính đại danh? Tại hạ Anh Hùng Thành Khương Hạo, mong cùng các hạ làm bằng hữu.

Trên mặt Khương Hạo hiện lên tia tiếc hận, lập tức hỏi thêm.

- Tần Phàm!

Tần Phàm cũng không hề che giấu, trong miệng thản nhiên đáp, sau đó không chút dừng lại cùng Phương Tiểu Tình đi nhanh xuống lầu, dần dần biến mất trong dòng người.

- Tần Phàm? Kỳ tích chi tử Tần Phàm?

Nghe được câu trả lời của Tần Phàm, Khương Hạo nhất thời ngẩn ra, nụ cười trên mặt cũng ngừng lại, không thể tưởng được mình lại gặp mặt vị thiếu niên truyền kỳ kia tại đây! Đợi khi hắn kịp thời phản ứng, vội vàng chạy xuống lầu thì đã không còn gặp được thân ảnh kia, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy đáng tiếc không thôi.

- Dung mạo cùng tuổi tác đúng là thập phần tương tự như lời đồn đãi!

- Vừa rồi xem hắn xuất thủ đích xác bất phàm, nhưng không biết có chênh lệch với lời đồn đãi hay không?

- Nghe nói thời gian trước hắn xuất hiện tại Kiền Khôn Đới, từng đánh bại một gã bát cấp võ tôn, không nghĩ ra bây giờ đã đi vào Đại Khôn quốc chúng ta!

- Chậc chậc, tóm lại thoạt nhìn đúng là trẻ tuổi ah!

- Chỉ là lần này đại hội anh hùng săn thú hắn không rảnh tham gia, thật đáng tiếc, thiếu cơ hội kiến thức.

- Ha ha, không biết tên vừa rồi nếu biết được mình gặp phải kỳ tích chi tử, có thể sẽ bị sợ tới mức tè ra quần?

Đồng thời nghe được Tần Phàm bại lộ tính danh, lão bản tửu lâu cũng nhất thời kinh động, rất nhiều người đều bị giật mình, sau đó đủ loại âm thanh nghị luận truyền ra.

Hiện tại Tần Phàm biết được hành trình của mình dù sao khẳng định đã bị Kiền Kinh Tần gia hay biết, cho nên hắn cũng không che giấu hành tung của mình, sau thoáng nghỉ ngơi hắn dự tính lập tức mang theo Phương Tiểu Tình rời khỏi Anh Hùng Thành, tiến thẳng tới Thần Thú Thành.

Về đại hội anh hùng săn thú, mặc dù hắn có chút hứng thú nhưng không có thời gian đi tham gia kiến thức.

Nhưng hắn nhìn ra được hiện tại trong Anh Hùng Thành có thật nhiều cao thủ, nhìn ra được người trên Vũ Thiên đại lục thật sự rất xem trọng danh khí. Anh Hùng Thành, anh hùng xuất hiện lớp lớp, đại hội anh hùng săn thú tuy rằng nguy hiểm nhưng vẫn có người muốn mượn việc này mà nổi danh thiên hạ.

Nhắc tới Tần Phàm bất tri bất giác cũng đã làm được chuyện mà rất nhiều người đều mơ ước, danh tiếng của hắn phỏng chừng không thấp hơn bất cứ cường giả nào tham gia đại hội anh hùng, đương nhiên bởi thời gian truyền bá cho nên hắn vẫn còn chưa sánh bằng Vân Phi Dương.

Chuyện xảy ra trong Anh Hùng Thành đối với Tần Phàm chỉ là một tiểu nhạc đệm, duy nhất thu hoạch chính là tin tức về đại hội anh hùng săn thú nơi này.

Rất nhanh hắn cùng Phương Tiểu Tình đã rời khỏi Anh Hùng Thành, cũng là địa phương được xưng là mồ của anh hùng.

Không thể tham gia đại hội anh hùng săn thú, có chút tiếc nuối, nhưng Tần Phàm cũng biết hành trình lần này của mình càng thêm quan trọng, đặc biệt là sơn cốc thần bí, đủ loại dấu hiệu tỏ vẻ tranh đoạt nơi đó còn tàn khốc hơn đại hội anh hùng rất nhiều.

- Viên ma chủng thứ tư, bất kể như thế nào ta cũng phải lấy được!

Tần Phàm nhớ tới sơn cốc thần bí, lại nghĩ tới Cửu Long Tháp cùng ma chủng, trong lòng thầm nói. Ngay lập tức hắn tăng nhanh tốc độ, đi thẳng tới Thần Thú Thành thần bí của Đại Khôn quốc phía trước.

Là địa phương truyền tới lời triệu hoán thần bí vô cùng kia!

Mặt trời chiều ngã về tây, ánh hoàng hôn vàng nhạt cuối chân trời.

Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình ngừng lại, trong tầm nhìn xuất hiện một tòa núi lớn, cao hơn ngàn thước, trên nửa sườn núi mây mù quấn quanh, nhưng trong mây cũng chứng kiến được một tòa thành trì cực lớn giống như tiên cảnh được kiến tạo trên đỉnh núi.

Tòa thành thị thật lớn, nguy nga, thoạt nhìn cũng đủ kinh tâm động phách, thậm chí còn làm cho người ta sinh ra cảm giác tâm linh rung động.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1204)