Vay nóng Homecredit

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0523

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0523: Kém quá xa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Shopee


Đi tới dưới thành, Tần Phàm buông xuống Phương Tiểu Tình, sau đó chắp tay, tiếp theo muốn dẫn Phương Tiểu Tình đi vào trong thành.

- Mời trở về đi, các ngươi không thích hợp tiến vào Thần Thú Thành.

Nhưng ngay khi Tần Phàm vừa đi tới cửa thành chợt nghe được thủ vệ cửa thành truyền tới thanh âm, điều này không khỏi làm bước chân hắn chợt ngừng lại.

- Không thể tiến vào Thần Thú Thành? Chẳng lẽ còn muốn ta ba bước quỳ chín bái lạy mới được?

Nghe vậy Tần Phàm không khỏi nhướng mày. Thế nhưng hắn không thể tưởng tượng được muốn đi vào Thần Thú Thành còn phải chịu quy củ đặc biệt như vậy, hắn thầm nghĩ những tín đồ kia chỉ xuất phát từ lòng tự nguyện mà thôi. Mà hắn cũng không có tín ngưỡng vị thần nào, nếu buộc hắn làm như vậy, tuyệt đối là không thể nào.

- Chỉ có người mang lòng thành mới có thể tiến nhập!

Một thủ vệ nghiêm túc nói, sau đó những thủ vệ khác đều hiện ra vẻ mặt nghiêm túc, im lặng không thèm nói tiếp, tựa hồ người như Tần Phàm nhìn đã quá quen thuộc.

- Lần này chúng tôi có chuyện quan trọng cần đến Thần Thú gia tộc, hi vọng các vị có thể châm chước một chút.

Tần Phàm tận lực ra vẻ thành khẩn nhìn vài thủ vệ Thần Thú Thành nói.

Những thủ vệ kia vẫn lắc đầu, người muốn cầu kiến Thần Thú gia tộc rất nhiều, nhưng không phải ai cũng được tiếp kiến.

Một ít người đang cố gắng quỳ lạy đi lên đỉnh núi, đều được cho phép tiến vào Thần Thú Thành, những người này nhìn vào Tần Phàm với ánh mắt bất thiện, tựa hồ đối với hành vi khinh nhờn thần linh của hắn vô cùng phẫn nộ.

- Ta không phải là người của Đại Khôn quốc, cho nên ta không tín ngưỡng thần thú, nhưng thiếu nữ này nàng có uyên nguyên cùng Thần Thú gia tộc, nhất định phải nhanh chóng quay về trong gia tộc. Ngoại trừ phương pháp như vậy, không còn phương pháp nào khác có thể vào thành sao?

Tần Phàm biết được mình xông vào là hành vi không khôn ngoan, cuối cùng chỉ đành kiên nhẫn giải thích.

Mấy thủ vệ nghe Tần Phàm nhắc tới Phương Tiểu Tình, rốt cục dao động, nhìn qua Phương Tiểu Tình đang đứng sau lưng Tần Phàm, nàng đứng núp sau lưng hắn, lộ ra biểu tình nhút nhát.

- Hai vị chờ một chút, ta xin chỉ thị thần thú tôn sứ.

Một lúc lâu, tựa hồ đã phát hiện trên người Phương Tiểu Tình thật sự có chút không tầm thường, rốt cục một thủ vệ lên tiếng nói.

- Phiền toái.

Tần Phàm đa tạ, hắn tin tưởng chỉ cần là người có trọng lượng đi tới, đặc biệt là thần thú tôn sứ nghe đồn có được cảm ứng đặt biệt, nhất định có thể nhìn ra được sự khác biệt của Phương Tiểu Tình.

Thêm một lát sau, rốt cục thủ vệ kia trở lại, mang theo một lão giả thân mặc thú ý, vị lão giả kia vẻ mặt nghiêm túc đi tới cửa thành, hắn cũng không hề liếc mắt nhìn Tần Phàm, chỉ trực tiếp đánh giá Phương Tiểu Tình đứng sau lưng Tần Phàm.

Lão giả chăm chú quan sát làm Phương Tiểu Tình có chút cảm giác không thoải mái.

- Mời đi cùng lão phu.

Thật lâu sau, lão giả kia rốt cục lên tiếng, sau đó liền xoay người dẫn đầu đi vào bên trong thành.

Lúc này Tần Phàm không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, thật là không dễ dàng, hắn cùng Phương Tiểu Tình rốt cục đã đi tới được Thần Thú Thành thần bí.

Bên trong Thần Thú Thành, khắp nơi đều tràn ngập một loại khí tức yên lặng an tường.

Ở trong này, mặc dù quy mô của thành trì không nhỏ hơn những đại thành khác, lưu lượng người qua lại cũng thật lớn, nhưng bên trong thành rất ít nghe được thanh âm tiếng động xôn xao. Hơn nữa tuy rằng đã tiến nhập vào bên trong thành, nhưng vẫn có thể nhìn thấy không ít tín đồ đang cúi lạy trên mặt đất như trên bậc thang ngoài thành.

Càng thần kỳ chính là bên trong thành thị không thiếu cửa hàng buôn bán, nhưng toàn bộ đều là miễn phí, không hề thu phí tổn, nhưng người đi vào chỉ lấy số lượng mình cần dùng, không có chút tham niệm.

- Những người này là đang chuộc tội, cống hiến cho con dân của thần, rửa sạch tội nghiệt trong lòng mình, cầu được giải thoát.

Khi nhìn thấy Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vị thần thú tôn sứ dẫn đường thản nhiên nói.

Tần Phàm cái hiểu cái không gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng vẫn kinh ngạc không thôi.

Tất cả chuyện này thoạt nhìn như thật hài hòa, thế nhưng lại làm cho người ta có loại cảm giác như cách xa trần thế.

Trật tự như vậy quả thật là ước mơ của rất nhiều người! Thậm chí đối với chút người nào mà nói, đây chính là thần chi quốc độ.

Chẳng thể trách tiến vào Thần Thú Thành lại có yêu cầu nghiêm khắc như thế, bởi vì nếu tín ngưỡng trong nội tâm không đủ kiên định, như vậy sẽ phá hư trật tự hài hòa bên trong thành trì này.

Bên trong thành thị này, mọi người phảng phất giống như đang ở dưới sự phù hộ của thần thú, mỗi người đều mang theo vẻ mặt hạnh phúc cùng thỏa mãn. Ven đường Tần Phàm cũng có thể thấy có chút người trực tiếp ngồi trên đường phố, tựa hồ dưới hoàn cảnh vô cùng hài hòa như thế, có thể im lặng tu luyện cùng đột phá.

Tóm lại trên đường cùng nhau đi tới, Tần Phàm phát hiện thành thị này đúng là khác biệt, thậm chí làm cho hắn có chút khó thể lý giải.

Cứ như vậy một đường đi tới, Tần Phàm cảm giác như mình cũng đắm chìm trong thần quang, thể xác cùng tinh thần có thể an tĩnh lại, thật giống như vừa nhận lấy lễ rửa tội.

Rốt cục tôn sứ mang theo Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình đi tới một cung điện thật lớn mà đơn giản, ở trước cung điện này Tần Phàm đồng dạng cảm thấy trang nghiêm túc mục, nhưng cũng mơ hồ có một cảm giác "dã tính" truyền đến, phảng phất như vừa đi tới thượng cổ rừng rậm, nơi này có yên lặng hài hòa, nhưng đồng dạng cũng có được quy tắc thiên nhiên cá lớn nuốt cá bé.

Đúng vậy, ở sau lưng mỗi một hình ảnh đẹp đẽ yên tĩnh, đồng dạng đều cần có lực lượng đi bảo hộ sự yên tĩnh đẹp đẽ này.

Cả Vũ Thiên đại lục võ phong cường thịnh, dùng võ làm đầu, đây vốn là ý tứ của Chân Võ Thần, nếu thần thú là thần thú tọa hạ của Chân Võ Thần, như vậy tuyệt không chỉ đơn giản là một đầu sủng vật! Trên thực tế, mức độ thượng võ của Đại Khôn quốc còn sâu sắc hơn những quốc gia khác.

Có thể cũng bởi vì như thế cho nên mới cần một tòa Thần Thú Thành, cung cấp cho những võ giả một nơi rửa sạch tội nghiệt cùng chuộc tội ình.

Tòa cung điện trước mắt chính là Thần Thú gia tộc.

Trên thực tế Thần Thú gia tộc kỳ thật cũng không phải là gia tộc theo ý nghĩa bình thường, trên thực tế là do toàn bộ những người có được thần thú huyết mạch khắp cả Đại Khôn quốc hình thành. Mà thần thú huyết mạch cũng không thể thông qua truyền thừa đạt được, nghe nói là do thần linh ban cho, mỗi một người trong Đại Khôn quốc đều có thể có được!

Mà những người này khi mới sinh ra không hề biết mình có được huyết mạch, đều tới lúc mười sáu tuổi mới xuất hiện thức tỉnh, nếu có thể thành công thức tỉnh, liền trở thành một phần tử của Thần Thú gia tộc.

Giống như mấy năm trước Tần Phàm ở bên trong triêu thánh hội từng gặp qua triêu thánh giả Chu Xương của Đại Khôn quốc, lúc ấy khi liệp sát Thiết Giáp Địa Long người kia từng biến thành hình thái cự viên, đó chính là năng lực thức tỉnh thần thú huyết mạch.

*****

- Thần Thú gia tộc, thật ra là chủ sát lục...

Trong lòng Tần Phàm hiểu rõ ràng, Thần Thú gia tộc kỳ thật cũng không có từ bi hướng thiện như biểu hiện trong Thần Thú Thành, thậm chí có một ít người của Thần Thú gia tộc còn thô bạo thị sát hơn người bình thường, cho nên mới cần ở lại Thần Thú Thành để trấn áp tâm tính của bản thân mình.

Nhưng không thể phủ định chính là Thần Thú gia tộc đích thật là có địa vị cao thượng trong Đại Khôn quốc, thậm chí nghe đồn chính thánh chủ Đại Khôn quốc cũng là người của Thần Thú gia tộc, Chân Võ thánh điện trên cơ bản cũng do người của Thần Thú gia tộc tạo thành.

Có thể nói Thần Thú gia tộc chính là chúa tể của Đại Khôn quốc.

- Các ngươi ở chỗ này chờ một chút, để bản tôn đi báo cáo cho chư vị trưởng lão sẽ tiến hành tiếp kiến.

Vào lúc này, vị tôn sứ dẫn đường ngừng lại trước cửa, xoay người nói với Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình.

- Phiền toái.

Tần Phàm gật đầu đáp.

Nhìn thần thú tôn sứ chậm rãi đi vào trong cung điện, Tần Phàm ngẩng đầu quan sát tòa cung điện trước mặt, tòa cung điện này cũng giống như cả Thần Thú Thành, đều kiến tạo theo bộ dáng của một đầu viễn cổ cự tượng.

Tần Phàm phỏng chừng đầu viễn cổ cự tượng chính là bộ dáng bản thể của thần thú.

- Thần thú này hẳn là chúc thần của Chân Võ Thần đi...cho nên Chân Võ Thần mới chịu đem một phần tín ngưỡng của mình phân ra cho thần thú.

Nhìn cung điện trước mắt, Tần Phàm âm thầm phỏng đoán quan hệ giữa thần thú cùng Chân Võ Thần.

- Bên trong những quốc gia khác, Chân Võ Thần tuyệt đối là chân thần duy nhất, như vậy chẳng phải Chân Võ Thần chỉ có một chúc thần như thần thú?

Bởi vì tình huống như thế, Tần Phàm không khỏi liên tưởng ra.

Chân Võ thánh điện đại biểu cho ý chí Chân Võ Thần, mà Thần Thú gia tộc đại biểu cho ý chí của thần thú.

- Như vậy hắn...có cam lòng hay không?

Tần Phàm ngẩng đầu nhìn lên tòa cung điện lớn trước mắt, phảng phất như thấy được hư ảnh một đầu viễn cổ cự tượng hiện lên trong hư không, như xuyên thấu qua hư không thấy được một vị thần thú nào đó.

- Nếu có một ngày ta thành thần, vậy sẽ như thế nào?

Tần Phàm tiếp tục suy nghĩ, tiếp theo hắn lại cúi đầu nhìn vào tử sắc lôi viêm trên tay, trong này ẩn chứa liên hệ mật thiết cùng nghịch thần giả Lôi Thần.

- Ta, chẳng lẽ cũng sẽ đi lên con đường nghịch thần hay sao?

Hắn giống như đang tự hỏi nội tâm, lại như đang tự hỏi võ đạo của chính mình.

Tiếp theo Tần Phàm hít một hơi thật sâu, mới có thể làm trong lòng mình bình tĩnh lại, hết thảy khôi phục lại bộ dáng bình thường, chỉ là vừa rồi Phương Tiểu Tình cũng không biết trong lòng hắn vừa tiến hành một lần đấu tranh tâm lý.

Thế nhưng ngay lúc này liền nghe được có thanh âm tiếng bước chân từ bên trong truyền đến.

- Ngươi là...Tần Phàm?

Nhưng đi ra không phải là vị tôn sứ kia, mà là một người quen, từng có vài lần duyên phận gặp mặt trong triêu thánh đại hội, thành viên Thần Thú gia tộc Chu Xương, người này vừa nhìn thấy Tần Phàm liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

- Chu Xương, ta nhận được ngươi, đã lâu không gặp.

Tần Phàm chỉ mỉm cười nói, lúc này hắn cũng không hề giả tạo, nhưng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là Chu Xương lại không tiến vào Chân Võ thánh địa.

- Ngươi không phải đã đi vào Chân Võ thánh địa sao? Như thế nào nhanh như vậy đã chạy tới Thần Thú gia tộc chúng ta đây?

Chu Xương lạnh lùng liếc mắt đánh giá Tần Phàm, trong miệng hỏi, thoạt nhìn người này không phục vì thua bại Tần Phàm trong triêu thánh đại hội lần đó.

- Chu huynh vì sao cũng không tiến vào Chân Võ thánh điện?

Tần Phàm hỏi ngược lại, hắn thật không ngờ Chu Xương lại chưa từng nghe nói qua về tin tức của mình.

- Hừ, người của Thần Thú gia tộc chúng ta sẽ không tiến vào Chân Võ thánh địa, Thần Thú gia tộc có Thần Thú thánh địa, ta ở bên trong đột phá tới linh võ sư đã đi ra, rất nhanh ta sẽ tiến vào đệ nhị mật địa đột phá đến võ tôn cảnh giới, không thể tưởng được ở trong này gặp được ngươi.

Chu Xương khoanh tay trước ngực nói, tựa hồ có vẻ kiêu ngạo.

- Thì ra là thế, kỳ thật nửa năm trước ta đã ra khỏi Chân Võ thánh địa, lần này đi tới Thần Thú Thành là vì đưa một thiếu nữ có quan hệ sâu xa với Thần Thú gia tộc các ngươi tới đây.

Lúc này Tần Phàm mới chợt hiểu ra, sau đó cười nhẹ nói.

- Nguyên lai là bị Chân Võ thánh địa đuổi đi ra, vậy không biết hai năm qua ngươi có chút tiến bộ nào không?

Chu Xương nhìn thoáng qua Phương Tiểu Tình, gật gật đầu, sau đó lại nhìn Tần Phàm trào phúng nói.

- Ách, còn có thể.

Tần Phàm đáp.

- Thoạt nhìn ngươi cũng đột phá tới linh võ sư cảnh giới? Có thể dám tiếp tục cùng ta đối chiến?

Chu Xương đánh giá Tần Phàm, trong miệng lại nói, xem ra có chút không cam lòng vì Tần Phàm giành được vị trí thứ nhất trong lần triêu thánh đại hội.

- Ta nghĩ là không cần đâu.

Tần Phàm không khỏi có chút buồn cười, hiện tại hắn đã là ngũ cấp võ tôn cảnh giới, ngay cả nửa bước võ thánh còn không phải là đối thủ của hắn, Chu Xương chỉ vừa đột phá tới linh võ sư, tuy sử dụng vũ kỹ biến thân cũng khó thể là đối thủ của hắn.

Có thể nói, hoàn toàn không nằm trong một tầng cấp, hoàn toàn không cần phải so sánh làm gì.

- Tần Phàm, ngươi không dám hay là khinh thường ta?

Chu Xương lạnh lùng nhìn Tần Phàm, đúng như suy đoán của Tần Phàm, người của Thần Thú gia tộc cao ngạo hiếu chiến, bởi vì thân thể huyết mạch ảnh hưởng, tuy rằng thể chất mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, nhưng tính cách cũng thô bạo hơn người bình thường một ít.

- Chu Xương, dừng tay, lui qua một bên.

Nhưng vào lúc này vị tôn sứ kia cũng đã đi ra, thấy Chu Xương muốn gây hấn với Tần Phàm, liền trực tiếp mở miệng mắng.

- Dạ.

Chu Xương khựng người, cuối cùng phát hiện là thần thú tôn sư, liền ngoan ngoãn lui sang một bên. Thần thú tôn sứ ở trong Thần Thú gia tộc địa vị rất cao, chỉ sau các vị trưởng lão.

- Nguyên lai ngươi chính là Tần Phàm.

Tôn sứ kia lạnh lùng liếc mắt trừng Chu Xương, sau đó mới quay đầu nói với Tần Phàm, tựa hồ cũng cảm thấy ngoài ý muốn lẫn kinh ngạc.

- Chính là tiểu tử.

Tần Phàm cung kính đáp, đối với tôn sứ này hắn vẫn luôn làm đầy đủ lễ phép.

- Được, hai ngươi đi theo ta, tiểu cô nương này đích thật là có quan hệ sâu xa đối với Thần Thú gia tộc chúng ta, thập phần cảm kích ngươi đã hộ tống nàng về đây, đại trưởng lão muốn đích thân tiếp kiến ngươi.

Tôn sứ gật đầu nói, sau đó xoay người nói với Chu Xương:

- Đại trưởng lão cho ngươi đi ra là muốn ngươi thu liễm tâm tính, chuẩn bị tiến vào đệ nhị mật địa, không phải cho ngươi đi ra tranh dũng đấu thắng.

- Tôn sư, lần triêu thánh mấy năm trước ta từng bị bại bởi Tần Phàm, ta hi vọng lần này có thể cùng hắn đối chiến lần nữa.

Chu Xương vẫn có chút không cam lòng nói.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1204)