Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0597

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0597: Thần chi chỉ thị
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bất quá lại nhìn hồi lâu, vẫn không thể nào nhìn ra quá nhiều dị thường gì.

Sau đó Tần Phàm thử dùng tinh thần niệm lực đưa vào trong đó, nhưng không có phản ứng chút nào.

- Chẳng lẽ vẫn là phải phá mới được?

Tần Phàm nhăn đầu lông mày, lại đem đào bình trong tay gõ mấy gõ, phát hiện bên trong truyền đến thanh âm thập phần to, như là thanh âm chung cổ.

Do dự một hồi, Tần Phàm cuối cùng vẫn là quyết định ném một lần nữa, hơn nữa lúc này đây hắn sử dụng lực lượng càng lớn, lực lượng thân thế của hắn thậm chí có thể trực tiếp so sánh với lực công kích của Võ Tôn cường giả, ở dưới một cái ném này, đoán chừng dù là một Võ Tôn cường giả bình thường cũng có thể trực tiếp ngã thành mấy khối.

Phanh!

Lúc này, cái đào bình kia rốt cục bị hắn đập vỡ, thanh âm thanh thúy truyền đến, từ lỗ hổng của cái đào bình bắt đầu, có một đầu khe hở dài lớn, một mực kéo dài đến đáy bình, còn có thể ẩn ẩn trông thấy chất liệu màu trắng bên trong đào bình này.

Bất quá Tần Phàm nhìn chằm chằm vào cái đào bình này thật lâu, lại vẫn không có phát hiện bên trong cái đào bình này truyền ra cái gọi là "Thần chỉ dẫn" gì đó, thậm chí là ngoại trừ lúc vỡ tan phát ra một tiếng phá nổ kia, lại không có động tĩnh khác rồi.

- Lão bất tử kia, quả nhiên vẫn là bị hắn lừa.

Tần Phàm không khỏi có chút tức giận nhẹ mắng một câu.

Bất quá ngay thời điểm thanh âm của hắn vừa dứt, vào lúc này chợt thấy bên trong đào bình kia, có một nhúm bạch sắc quang mang ở trong cái khe đào bình bắn ra, trực tiếp bay vào trong sương khói nồng đậm.

Một nhúm bạch sắc quang mang này, có lực xuyên thấu rất mạnh, chiếu xạ ở trong sương mù dày đặc, dĩ nhiên là ẩn ẩn chỉ dẫn ra một đầu thông đạo hào quang rộng lớn.

- Đây là...

Tần Phàm nhìn xem một nhúm bạch sắc quang mang này ở trong sương mù dày đặc mở ra một con đường, hai mắt có chút ngưng tụ, trong lòng cảm thấy ngoài ý muốn và kinh ngạc, hắn thật không ngờ lão lừa đảo kia cho đào bình, thật sự xuất hiện chỉ dẫn!

Tuy không biết quang mang thông đạo này là đi thông ở đâu.

- Cái này là cái gọi là thần chỉ dẫn sao? Lão lừa đảo kia đến tột cùng là ai?

Tần Phàm nhìn xem một đầu thông đạo hào quang kia, vào lúc này lông mày lại một lần nhăn lại. Hắn còn nhớ đến lúc đó lão lừa đảo kia nói năng bậy bạ, còn nâng lên trong Cửu Long cốc này cất dấu cái gì liên quan đến thiên hạ, muôn dân trăm họ...

Mà cái "Thần chỉ dẫn" theo như lời của lão lừa đảo kia, trong lòng của hắn kỳ thật cũng có chút ý kiến.

- Thần chỉ dẫn, chẳng lẽ lão lừa đảo này thật là người của phương diện Chân Vũ thần? Hoặc chính là Chân Vũ thánh điện phái tới hay sao?

Trong nội tâm Tần Phàm cũng không khỏi thầm suy nghĩ nói, đối với Chân Vũ Thần thần bí cường đại kia, hắn đến bây giờ thủy chung là không có gặp qua một lần.

Bất quá hắn từ trong lúc cùng phân thân Thú Thần cùng tàn hồn Lôi Thần nói chuyện với nhau, có thể mơ hồ phỏng đoán đến, Chân Vũ Thần này hẳn là muốn lợi dụng mình, lợi dụng mình đi trợ giúp hắn thanh lý nhóm Nghịch Thần Giả kia.

Đối với vận mệnh cuối cùng của mình, trong lòng Tần Phàm cũng còn không có ngọn nguồn.

Bất quá có thể nhất định là, hiện tại hắn hoàn toàn chính xác chỉ là một con cờ, có lẽ đã rơi vào trong bàn cờ của Chân Vũ Thần kia. Mà cái gọi là thần chỉ dẫn, chính là Chân Vũ Thần nhẹ nhàng giơ tay lên, muốn để con cờ hắn đi về phía trước một bước.

- Theo đủ loại dấu hiệu xem ra, Chân Vũ thần này nhìn trúng chính là tiềm lực trên người ta, nhưng dù sao hiện tại ta cũng chỉ là Võ Tôn chi cảnh mà thôi, có thể phát huy ra năng lực căn bản còn chưa đủ, hoặc là nói còn chưa đủ để là dao mổ cho Thần... Cho nên, lúc này đây Chân Vũ thần kia có ý tứ là, muốn giúp trợ ta được khỏa ma chủng này?

Trong nội tâm Tần Phàm cũng dần dần có chút hiểu rõ ra.

Có thể là bởi vì thực lực của hắn tạm thời còn chưa đủ, cho nên Chân Vũ thần phải an bài một ít quân cờ đi trợ giúp hắn phát triển.

Hắn đoán chừng lão lừa đảo kia rất có thể là người của Chân Vũ thánh điện, đạt được Chân Vũ thần chỉ thị, sau đó đến đây trợ giúp hắn.

- Đã như vầy, ta từ chối thì bất kính rồi.

Trong nội tâm Tần Phàm có chút âm trầm, nhưng sắc mặt không có quá nhiều biến hóa, chỉ là do dự một chút, liền trực tiếp dọc theo đạo quang mang mà đào bình kia phát ra đi đến.

Hắn biết rõ vị trí hiện tại của mình, vô luận Chân Vũ thần kia là có ý như thế nào, hắn tạm thời căn bản là vô lực đi phản kháng, cho nên tạm thời hắn cũng chỉ có thể dựa theo hắn an bài đi làm.

Hơn nữa, hắn muốn thoát khỏi loại vận mệnh này của mình, cuối cùng nhất cũng là đề thăng thực lực của mình, hắn nắm giữ thực lực càng cường, như vậy hắn mới có thể càng có nắm chắc thoát khỏi thân phận quân cờ này, ít nhất hắn phải bảo đảm mình không thể nhanh như vậy trở thành quân cờ vứt bỏ.

Còn sống, mới có cơ hội xoay người.

Trong lòng của hắn ẩn ẩn cảm thấy Chân Vũ thần kia là hạ một bàn cờ rất lớn, mà quân cờ hẳn là không chỉ có mình mình, có lẽ trong lúc bất tri bất giác hắn là đang cùng những người khác cạnh tranh rồi.

Đồng thời hắn cũng biết Chân Vũ thần này còn bỏ ra tâm tư lớn như vậy đi trợ giúp mình, có lẽ tạm thời mình ở trong mắt hắn coi như có chút địa vị, hắn phải bắt lấy cái này để mình rất nhanh tăng thực lực lên, mới có thể một mực bảo trì giá trị của mình.

Một khi mất đi giá trị, ở trước mặt những kẻ cao cao tại thượng kia, có lẽ chỉ là nhẹ nhàng vung tay lên, mình sẽ gặp "kì ngộ" vạn kiếp bất phục.

Thời điểm ở Chân Vũ Thánh Địa, mấy vị Thánh Tôn kia cũng đã từng nói qua, Càn Kinh Tần gia xem như một lần khảo nghiệm đối với hắn, nếu như thông qua khảo nghiệm, hắn mới có thể đi cống hiến cho Chân Vũ thần, nếu như không có thông qua... mấy vị Thánh Tôn kia cũng không nói gì, nhưng kỳ thật cũng không cần nói, lúc trước Thánh chủ Đại Càn Quốc là giúp hắn cùng Càn Kinh Tần gia định ra ước hẹn sinh tử, kết cục đã là xếp đặt thiết kế tốt rồi.

- Ta không thể thua! Ta nhất định không thể thua!

Vào lúc này Tần Phàm chậm rãi đi ở trong thông đạo hào quang kia, bóng lưng của hắn bị kéo đến rất dài, có chút cô đơn, có chút tịch mịch, nhưng lộ ra thập phần kiên định!

Năm năm ước hẹn chiến một trận, hắn một mực đều để ở trong lòng.

Vốn chỉ là Nam Phong Tần gia hắn cùng Càn Kinh Tần gia hai gia tộc một lần đánh cờ sinh tử, nhưng hiện tại xem ra, trận chiến ấy, đồng thời cũng là mấu chốt quyết định vận mệnh của hắn!

Là một khảo nghiệm, một lần khảo thí, Chư Thần đều chú ý trận chiến này của hắn, nếu như hắn giao không ra bài thi thoả mãn, như vậy cho dù đến lúc đó hắn may mắn ở trong tay Càn Kinh Tần gia đào thoát, tương tin cũng tránh khỏi một kiếp.

- Ta không phục!

Hai tay của Tần Phàm chăm chú nắm nắm đấm, trong đôi mắt của hắn có quật cường không cam lòng, trong lòng của hắn bất khuất gào thét:

*****

- Một ngày nào đó, ta nhất định phải nắm giữ vận mệnh của mình, coi như là Chư Thần, ta cũng muốn đấu một trận!

Tần Phàm từ lúc vừa đi tới Vũ Thiên đại lục này liền phát hạ đại thề nguyện, cuộc đời này nhất định phải khống chế vận mệnh của mình! Hắn thập phần không thích loại cảm giác hết thảy bị người khác nắm giữ này, hắn không cam lòng vĩnh viễn làm một con cờ!

Hắn không cam lòng ở dưới người! Cũng không cam chịu ở dưới thần!

Bất quá tuy trong nội tâm có các loại cách nghĩ, nhưng trên mặt Tần Phàm lại bất động thanh sắc, chỉ tiếp tục chậm rãi đi ở đằng kia, bề ngoài giống như trên đường lớn tinh quang do "Thần chi chỉ dẫn".

Hào quang do đào bình kia phát ra chiếu vào trên người của hắn, vậy mà vẫn xuyên thấu đi qua, dây dẫn quang học kia cũng không có bị một tia ảnh hưởng, hắn vẫn có thể dọc theo cái phương hướng này đi thẳng đến ở chỗ sâu trong sương mù.

Không biết một mực đi bao lâu, cũng không biết chùm tia sáng bạch sắc này có thể kéo dài đi bao xa, cuối cùng nhất sẽ đến ở đâu.

Tần Phàm một mực đều không có buông lỏng qua cảnh giác, tinh thần của hắn một mực rất tập trung lưu ý lấy bốn phía, nhưng vẫn là như trước đây, sương mù bốn phía không có quá nhiều biến hóa, bất quá hắn ngược lại là có mấy lần ẩn ẩn cảm giác được ở phía xa có một ít Nguyên lực chấn động truyền đến, đoán chừng chỗ đó có thể là có Võ Thánh cường giả lục lọi tiến lên.

Dù sao cảnh giới cùng lý giải đối với Thiên Đạo của những Võ Thánh cường giả kia đều mạnh hơn hắn rất nhiều, có lẽ có thể tìm được phương pháp xử lý thông qua cũng nói không chừng.

Vốn Tần Phàm cũng là thuộc về một bộ phận thực lực không đủ, bất quá hắn so với Võ Tôn khác thì đặc thù hơn rất nhiều, hơn nữa thời điểm mấu chốt cái đào bình này chỉ cho hắn một con đường.

- Hiện tại ngay cả Chân Vũ thần kia cũng rõ ràng đang giúp ta như vậy, nếu như ta còn lấy không được viên ma chủng thứ tư kia, đoán chừng giá trị của ta sẽ giảm bớt đi nhiều a.

Trong lòng Tần Phàm lần nữa thầm nghĩ, nhưng Chân Vũ thần trợ giúp cũng có hạn, cuối cùng nhất vẫn phải là dựa vào chính hắn.

Bất quá tuy như thế, hắn chỉ là một gã Võ Tôn cấp sáu, cùng một đám Võ Thánh siêu cấp cường giả, thậm chí còn kể cả được xưng là Vũ Thiên đại lục đệ nhất Võ Thánh ở bên trong tranh đoạt bảo vật, vẫn là sẽ cảm thấy áp lực rất lớn.

Đang đi tới, bỗng nhiên ở trong lòng Tần Phàm có nhận thấy, mãnh liệt ngẩng đầu đến.

Ở chỗ này, sương mù rõ ràng đã trở nên nhạt hơn rất nhiều, hắn đã có thể lần nữa mơ hồ chứng kiến tòa Cửu Long tháp to lớn kia rồi!

Đứng ở dưới tòa cự tháp cao vút trong mây kia, càng làm cho người cảm thấy trong lòng rung động, chỉ cảm thấy nhân loại nhỏ bé.

- Bất quá tại đây giống như... sau lưng Cửu Long tháp?

Lại đi về phía trước một chút, Tần Phàm quan sát thoáng một phát, phát hiện cự tháp trước mắt cũng không phải chính diện, hơn nữa căn bản nhìn không tới cửa vào, cái này làm cho hắn không khỏi khẽ giật mình.

Đào bình bắn ra hào quang tới đây liền bị gảy, Tần Phàm cũng đi ra mê trận sương mù trong nội cốc, đi tới trước Cửu Long tháp kia.

Lập tức hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền phát hiện hào quang do cái đào bình kia bắn ra bắt đầu chậm rãi thu lại, tựa hồ cái gọi là "Thần chi chỉ thị" kia đã chính thức xong.

Bịch bịch...

Nhưng sau một khắc, lại bỗng nhiên có một hồi thanh âm nhấp nhô gì đó truyền đến, Tần Phàm giương mắt xem xét, lại phát hiện cái đào bình mà "Lão lừa đảo" kia đưa cho, dĩ nhiên vào lúc này tự động lăn đến trước mặt của hắn!

- Cái này...

Tần Phàm cảm thấy thập phần ngoài ý muốn, lập tức cười đến gập cả lưng, lần nữa nhặt cái đào bình kia. Bất quá xem xét phía dưới, hắn lần nữa là lộ ra kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện vết nứt trên đào bình, cũng là khe hở phát ra hào quang kia, dĩ nhiên là lần nữa biến mất không thấy!

Cái đào bình lại biến trở về bộ dạng xấu xí của nó, nhưng hoàn hảo không tổn hao gì.

Chứng kiến tình huống quỷ dị này, lông mày của Tần Phàm không khỏi nhíu một cái lần nữa, rất rõ ràng bên trong cái đào bình này khẳng định còn có những Huyền Cơ khác, nhưng lại rất có thể là cất dấu một ít liên hệ cùng Chân Vũ thần có quan hệ.

Bất quá hắn lại không có đường nào, quan sát hồi lâu, căn bản là không có thể phát hiện dị thường gì nữa, phía trên cái đào bình kia thậm chí lộ ra thập phần trơn nhẵn, hoàn toàn không có dấu vết vỡ ra qua.

Gõ vài cái, giống nhau là truyền đến một loại tiếng vọng thanh thúy, cảm giác cho thấy cái đào bình này không phải quá cứng rắn.

Một lần nữa sử dụng lực lượng vừa rồi, đồng dạng hướng về mặt đất mãnh lực ngã một lần, nhưng lúc này đây, ngay cả khe hở cũng không có cách nào tái xuất hiện!Lực lượng của hắn ngay cả thân thể Võ Tôn cũng có thể ném thành mấy khối, lại không có thể tạo thành một tia tổn hại đối với cái đào bình này.

Lại lục lọi một hồi, thấy còn không có phát hiện gì, Tần Phàm chỉ phải đem cái đào bình này lần nữa bỏ vào trong trữ vật giới chỉ.

Thứ này dù sao có thể là cùng Chân Vũ thần hoặc là Chân Vũ thánh điện có chút liên hệ, nói không chừng sau khi tiến vào Cửu Long tháp còn có thể dùng đến vật này, cho nên hắn cũng không bỏ được vứt bỏ rồi đi.

Lập tức Tần Phàm nhìn về phía vách tường bóng loáng cứng rắn của Cửu Long tháp trước mắt kia, thượng diện phải cách rất cao mới có khe hở.

Hơn nữa hắn thí nghiệm qua, ở trong phạm vi Cửu Long tháp này, căn bản không thể nào trực tiếp sử dụng Chu Tước Chi Dực bay lên không, nếu như hắn không có đoán sai, dù là Võ Thánh cường giả cũng hẳn là không thể ngự không bay đi lên, chỉ có thể là từng tầng leo lên.

Sau đó Tần Phàm đi về phía trước một bước, dùng tay thử ở trên vách tường, sờ soạng thoáng một phát.

Ầm ầm!

Một đầu thông đạo chật vật xuất hiện ở trước mắt.

- Cái gọi là thần chi chỉ thị này dẫn ta tới đằng sau Cửu Long tháp này, phải chăng ý nghĩa mở cho ta một cái cửa sau?

Tần Phàm lần nữa khẽ giật mình.

Ở bên ngoài lối đi kia, Tần Phàm đứng đấy nhìn một hồi, cuối cùng nhất vẫn là cắn răng một cái, cẩn thận từng li từng tí đi vào. Bởi vì hắn biết rõ, dùng thực lực của hắn bây giờ, đối mặt nhiều đối thủ cạnh tranh cường đại như vậy, nếu chỉ dựa vào thực lực của mình lấy được viên ma chủng thứ tư thật là có chút gian nan.

Hiện tại hắn hoàn toàn chính là một quân cờ, sau đó phảng phất như đi trên đường mà đã thiết trí tốt cho quân cờ. Trên đường quân cờ này đi có thể sẽ có những đối thủ khác, cũng có thể bởi vì một cái ý nghĩ của kỳ thủ mà hi sinh mất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1204)